Vừa rồi mình đã xem qua cái Kim Ấn, cái đó tuyệt đối không phải là pháp bảo bổn mệnh của lão tổ Côn Luân. Mà nó chỉ là một pháp bảo công kích bình thường. Như vậy pháp bảo bổn mệnh của lão tổ Côn Luân đi nơi nào rồi.
Nguyên Anh của y dưới sự trợ giúp của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ đã bị mình tự tay bóp nát. Nên pháp bảo của y phải ở trong Sơn Hà Đồ mới đúng.
Hơn nữa, một lão tổ Nguyên Anh mà tài sản chỉ có Kim Ấn và một thanh phi kiếm, có vẻ vô lý. Mà cái hư ảnh cầm chùy kia, vì sao mình không thấy? Một đôi chùy kia vừa rồi ở Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cũng không thấy đâu?
Không tốt rồi. Cho dù Lâm Vân ngu dốt cũng biết mình giết chết rất có thể chỉ là một phân thân. Một cái phân thân cũng có thể luyện tới Nguyên Anh. Lão tổ Côn Luân kia quả thực cường hãn.
Hiện tại nghĩ tới những thứ kia cũng không có tác dụng gì. Quan trọng nhất đó là Hỗn Độn Sơn Hà Đồ của mình đã bị bại lộ. Còn có, mình đã kết tử thù với lão tổ đó rồi.
Mặc dù kết giới ở Địa Ngục Môn chỉ một trăm năm mới mở một lần. Nhưng ai biết lão tổ Côn Luân có thể phá vỡ kết giới đi ra ngoài hay không? Có thể khẳng định, nếu lão tổ Côn Luân biết được mình có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ và đã phá hủy phân thân của y, thì chắc chắn y sẽ không buông tha. Chỉ hy vọng y không thể đi ra khỏi kết giới.
Hiện tại, biện pháp duy nhất là nhanh chóng tìm ra Vũ Tích rồi nắm chặt thời gian tu luyện. Nhưng cũng có một khả năng, kia không phải là phân thân của lão tổ Côn Luân, mà chính là thực thể. Còn chuyện đĩa bay thì hắn không lo lắng lắm. Hiện tại hắn đã có tu vị năm sao, hắn không tin dùng khoa học kỹ thuật có thể đối phó với những người Tu Tinh như mình. Hai cái tên bịt mặt lần trước mà mình giết, phỏng chừng hai tên giám thị do người ngoài hành tinh lưu lại. Hai tên này chắc có nhiệm vụ ở lại thu thập tình báo gì đó. Nếu như hắn phán đoán không sai, ba đến năm năm sau, đám người hành tinh kia mới tới Trái Đất.
Lâm Vân quyết định trở về Yên Kinh trước rồi tính.
Nhưng Lâm Vân vừa mới đi lên phi kiếm, thần thức của hắn đã phát hiện ra một luồng ánh sáng bay qua mặt trăng, trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích. Ánh sáng này sao nhìn quen vậy? Lâm Vân không do dự, lập tức đi lên phi kiếm rồi đuổi theo.
………..
– Chị Vũ Tích, vùng núi Côn Luân rất lớn, chị có biết địa chỉ chính xác cả Địa Ngục Môn không?
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích đang ngồi trên máy bay. Vừa nãy là Liễu Nhược Sương lên tiếng hỏi.
– Lâm Vân đã nói với chị rằng chỗ đó ở phía Tây Nam của Thanh Hải. Chúng ta tới đó tìm xem.
Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng trả lời. Nàng sợ bị người khác nghe thấy.
– Vũ Tích, chị thực sự sẽ dạy em Tu Chân sao?
Liễu Nhược Sương nghĩ tới mình có thể như chị Vũ Tích học được thuật của thần tiên, trong lòng rất kích động. Nếu học được thuật đó, mình sẽ càng hiểu về Lâm Vân hơn.
– Đương nhiên, Lâm Vân đã nói với chị rằng, nếu như hai người yêu nhau, chỉ vài chục năm sao có thể đủ. Mà phải vĩnh viễn ở bên nhau.
Liễu Nhược Sương nghe Hàn Vũ Tích nói vậy thì suy nghĩ. Nếu như không thể được ở bên cạnh hắn, cho dù một mình sống hàng nghìn năm, cũng có ý nghĩa gì đâu.
Lúc máy bay xuống Thanh Hải thì đã hơn bảy giờ tối.
Hàn Vũ Tích ngăn một chiếc xe taxi lại, nói một câu:
– Đi tới khách sạn tốt nhất.
Bỗng nàng thấy Liễu Nhược Sương cười một tiếng, liền kỳ quái hỏi:
– Em cười gì vậy?
– Em đang cười, có phải chị cũng bị dính tật xấu của Lâm Vân không? Cứ đông một tí lại nói đi tới khách sạn tốt nhất.
Liễu Nhược Sương nói như vậy, Hàn Vũ Tích mới phát hiện mình đúng là học từ tính cách của Lâm Vân. Mỗi lần Lâm Vân mang nàng đi ra ngoài, đều nói những lời này. Trong bất tri bất giác, nàng rõ ràng đã học theo hắn.
Kỳ thực với tính cách của nàng, ở khách sạn nào cũng được, miễn là sạch sẽ một chút. Có lẽ đây là một thói quen. Giống như không có Lâm Vân ở bên cạnh, trong lòng nàng cảm thấy không quen vậy.
Tài xế taxi thấy hai mỹ nữ như vậy liền sửng sốt nửa ngày mới phản ứng. Liền trực tiếp chở hai người tới khách sạn năm sao Hoàng Minh. Trong lòng ông ta còn đang suy nghĩ, không ngờ hôm nay lại thấy người đẹp như vậy, mà lại có tới tận hai người. Chẳng lẽ đây là ngôi sao sao điện ảnh? Nhưng sao không thấy người bảo vệ nào đi cùng nhỉ? Ở một khách sạn năm sao, chắc là rất có tiền.
Mặc kệ lái xe này nghĩ như thế nào,, thì rất nhanh đã tới khách sạn Hoàng Minh.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương vừa đi vào khách sạn đã rất nhanh hấp dẫn người trong đại sảnh. Tuy nhiên thoạt nhìn là thấy hai người đẹp này không dễ tiếp cận, thậm chí còn có một khí chất tự nhiên cao quý. Người bình thường nhìn vào liền cảm thấy mình chưa đủ tư cách tiếp cận hoặc là tự ti mặc cảm.
Nhưng vẫn có người đi tới.
– Hai vị khiến cho tôi rất rung động. Tôi tên là Trần Ngọc Bân, không biết tôi có vinh hạnh giúp hai vị xách hành lý hay không?
– Anh là nhân viên khách sạn?
Hàn Vũ Tích mặt không biểu tình nhìn Trần Ngọc Bân.
– Không phải, không phải. Tôi chỉ cảm thấy vinh hạnh khi được gặp hai người đẹp như vậy. Cho nên tôi rất muốn vì hai người cống hiến sức lực mà thôi.
Trần Ngọc Bân nói chuyện chẳng những nhẹ nhàng có phong độ, mà động tác thì thể hiện y là người gia giáo. Thậm chí khi y mỉm cười nhìn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương, đều không có vẻ sắc tâm gì cả.
Tuy nhiên trong lòng y lại hưng phấn dị thường. Một mỹ nữ hiếm thấy như vậy, rõ ràng có thể thấy hai người cùng một chỗ, thật là may mắn trời cho. Với kinh nghiệm bụi hoa lão luyện của y, liền nhìn ra được hai vị mỹ nữ này vẫn còn trinh tiết.
– Không phải thì mời anh tránh ra để chúng tôi đi.
Ngữ khí của Hàn Vũ Tích lạnh như băng. Trần Ngọc Bân vội vàng tránh sang một bên, không có ý tức giận gì cả. Nếu như một mỹ nữ xinh đẹp như thế mà dễ dàng để y tới gần, thì y sẽ cảm thấy kỳ quái. Tuy nhiên, y đã gặp được hai người này thì không có khả năng buông tha cho bọn họ. Lúc trước cũng có rất nhiều mỹ nữ thờ ơ rồi cuối cũng không thoát được lòng bàn tay của y đấy thôi. Đương nhiên ngoại trừ một nữ nhân nhảy xuống sông tự tử từ hai năm trước.
Mà hắn cảm thấy cô gái mặc áo vàng nhạt này, có vài nét tương tự với cô gái đã nhảy sông tự tử lúc trước.
– Chị Vũ Tích, lần này là phòng tổng thống hay là phòng bình thường?
Liễu Nhược Sương căn bản như không trông thấy tên Trần Ngọc Bân vậy, chỉ hỏi Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích sửng sốt một chút. Nếu Lâm Vân ở đây, hắn sẽ không do dự chọn phòng tổng thống. Nhưng mỗi lần đó nàng đều cảm thấy ở phòng tổng thống quá đắt, mà không cần thiết.
– Nhược Sương, nếu không lần này chúng ta chọn phòng tiêu chuẩn vậy. Giá phòng tổng thống hơi cao.
Hàn Vũ Tích cảm thấy có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.
– Vâng, em cũng thấy như vậy.
Liễu Nhược Sương cũng cho rằng ở phòng tổng thống quá là lãng phí.
Mãi đến khi Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đi vào thang máy, ánh mắt của Trần Ngọc Bân ới dời khỏi bóng lưng của hai người. Trong đầu y không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Trần thiếu, cậu vừa ý hai cô nàng cực phẩm kia rồi à?
Nói chuyện là một nam tử có vết sẹo rất dài.
Trần Ngọc Bân gật đầu nói:
– Không sai. Tôi thực sự coi trọng hai cô ta. Đúng là hai nữ nhân cực phẩm. Đặc biệt là cô nàng mặc áo vàng nhạt kia. Quả thực giống như một tiên nữ vậy. Trên người rõ ràng có một cỗ linh khí vờn quanh. Thật là quá đẹp.
– Vậy Trần thiếu có cần tôi hỗ trợ không?
Nam tử mặt sẹo cười hắc hắc hỏi.
Trần Ngọc Bân hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngay cả hai nữ tử mà tôi không làm gì được, thì tôi đâu còn xứng với hai chữ Trần thiếu nữa?
Tên Trần thiếu này có tư cách để kiêu ngạo như vậy. Bởi vì cha của y là chủ tịch thành phố, ông nội của y là quan lớn cấp tỉnh, cho nên hắc bạch y đều ăn sạch.
Tên nam tử mặt sẹo ngượng ngùng cười, chỉ nói:
– Nếu như Trần thiếu chơi chán, có thể cho huynh đệ chơi được không?
Tuy Trần Ngọc Bân có thế lực rất lớn, nhưng hai cô nàng kia khiến cho tên mặt sẹo này cũng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Trần Ngọc Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua tên mặt sẹo. Y biết sở dĩ tên này dám nói chuyện với mình như vậy, bởi vì anh trai của y là đại ca của hắc bang lớn nhất vùng Thanh Nam. Nếu không phải là mình, thì y đã sớm trở mặt rồi.
Hai tên nam tử mặc áo sơ mi màu trắng đi tới trước mặt của Trần Ngọc Bân, một người thấp giọng nói:
– Trực tiếp vào hay là dùng thuốc?
Trần Ngọc Bân trầm tư một lát nói:
– Trước xem thế nào đã.
Nhìn Trần Ngọc Bân dẫn theo hai tên nam tử mặc áo sơ mi trắng rời đi, khóe mắt của tên mặt sẹo lộ ra một vẻ âm tàn. Tên họ Trần này quá mức kiêu ngạo. Bất kể thế nào, vùng này vẫn thuôc địa bàn của anh trai mình. Mình đã không tranh nữ nhân với hắn thì thôi, chỉ là yêu cầu y chơi xong thì cho mình chơi cùng vậy mà cũng không được. Tên chó chết này thực sự không coi ai ra gì.
Tuy nhiên nghĩ tới hậu trường của y, trong lòng tên mặt sẹo cũng có chút sợ hãi. Nhưng mị lực của hai cô gái kia thật quá lớn, đặc biệt là cô gái mặc áo vàng nhạt.