Khổng Linh hưng phấn nhận lấy giới chỉ. Trong lòng kích động không thôi. Vị sư phụ này thật là rộng rãi. Tùy tiện đã ban cho một lễ vật quý trọng như vậy. Vừa này y đã dùng thần thức kiểm tra qua giới chỉ. Chỉ riêng linh thạch Thượng Phẩm đã có vài trăm nghìn viên rồi. Còn có một ít đan dược Hóa Thần Kỳ. Quan trọng nhất là công pháp tu luyện mà mình mơ ước tới. Sau này rốt cuộc không phải buôn ba tìm kiếm công pháp nữa rồi.
Khổng Linh cũng không phải là chưa từng bái sư. Y đã đi tới vô số môn phái, nhưng đều không có môn phái nào thu nhận y. Cho dù làm một đệ tử ngoại môn cũng không được. Nguyên nhân bởi vì lúc kiểm tra, y không có linh căn. Chính xác hơn là linh căn rất kém.
Nhưng cho tới bây giờ, y đều chưa từng buông tha cho việc tu đạo. Mãi đến khi y đã hơn bốn mươi tuổi, mới ngẫu nhiên nhặt được một cái thẻ ngọc. Chính là thẻ ngọc vừa đưa cho Lâm Vân xem. Khổng Linh liền biết rằng cơ hội của mình đã tới. Cho dù nhất thời y chưa thể nhìn thấy nội dung ghi bên trong. Nhưng nhiều năm cầu đạo như vậy, y cũng biết muốn đọc được chỉ có dùng thần thức.
Cho nên Khổng Linh mất mười năm thu thập linh thạch rồi mua một quyển công pháp Luyện Khí Kỳ ở một phường thị. Sau đó dùng hai năm, không hề sử dụng một viên đan dược nào, tu luyện tới Luyện Khí điên phong, tạo thành thần thức yếu ớt. Nhưng nhờ một ít thần thức này, mà y bắt đầu đọc được nội dung trên thẻ ngọc.
Sau đó là quá trình dài không ngừng tu luyện. Mười năm Trúc Cơ, tám mươi năm Kết Đan, ba trăm năm Nguyên Anh. Nhưng do không có công pháp tu luyện thêm, cho nên y vẫn mắc kẹt ở Nguyên Anh sơ kỳ gần một nghìn năm.
Mặc dù Hạt Nguyên Tinh là một hành tinh Tu Chân lớn. Nhưng muốn tìm được một bộ công pháp thuộc tính Mộc tu luyện tới Đại Thừa Kỳ, quả thực là rất khó. Cho dù y đã tham gia mấy buổi đấu giá, nhưng thẳng đến hiện tại, hoặc là không có, hoặc là mua không nổi.
Khổng Linh luôn khó hiểu vì sao lúc kiểm tra mình không có linh căn, mà mình chỉ mất có ba trăm năm là tu luyện tới Nguyên Anh. Nhưng y không dám nói ra ngoài. Bởi vì một khi có người biết, nói không chừng y lại bị mang ra nghiên cứu.
Nhưng không ngờ hôm nay vị cường giả giúp hắn đốn ngộ dễ dàng thu y làm đệ tử và ban cho tài sản lớn như vậy. Thậm chí còn không hỏi chuyện y có linh căn hay không. Tuy nhiên, ngẫm lại thấy cũng đúng, một người không có linh căn sao có thể tu luyện tới Hóa Thần Kỳ?
Lâm Vân lấy ba tấm bùa truyền ra:
– Ba người, mỗi người giữ lại một tờ rồi đi tới thành Quang Bình chờ ta. Ta phải đi làm chút việc. Nếu có thể tìm được Chung Sách, thì bảo y cũng ở đó chờ ta.
Lâm Vân nghĩ, lần này đi tới thành Bành Cách mà Cát Phi còn chưa lấy ra được Hoàn Sinh Đan, thì rất có thể lại là một phen giết chốc. Giữ mấy người này ở bên cạnh cũng không thuận tiện lắm. Dù Khổng Linh đã là Hóa Thần Kỳ, nhưng cũng không có tác dụng gì. Đối mặt với cao thủ của Hóa Linh Điện, thì chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn mà thôi.
Thành Bành Cách, lữ quán Biên Thành.
Cấm chế ở phòng giữ thi thể của Hoàng Hoan đã bị phá nát. Thân thể của Hoàng Hoan thì bị ném ra ngoài lữ quán.
– Một con kiến hôi còn muốn Hoàn Sinh Đan, nằm mơ đi.
Toa Ly dẫm lên thi thể của Hoàng Hoan. Tiếng xương gãy cộng với dung nhan tuyệt mỹ của Toa Ly, khiến tình cảnh có vẻ quỷ dị.
Vài lão già xung quanh và sư phụ Cát Phi của Toa Lỳ không hề có ý khuyên bảo. Những người xem náo nhiệt thì thầm than. Đến xác chết cũng không tha.
– Điền sư thúc, xem ra người kia không dám đến đây. Tôi đã quá đề cao hắn rồi. Quả nhiên vừa thấy cao thủ của Hóa Linh Điện tới là bỏ chạy. Đúng là một đám chuột nhắt nhát gan.
Cát Phi vừa nhìn đệ tử của mình trút giận, vừa nói chuyện với một lão già đứng bên cạnh.
Thành chủ Bành Cách thì khom người làm lễ:
– Đã hai ngày rồi. Xem ra tên kia chỉ mạnh miệng. Tiền bối vừa tới, hắn đã bỏ chạy đi xa. Chuyện ở đây coi như đã xong, mời các vị tiền bối tới phủ thành của tôi uống nước.
Vài tu sĩ Hóa Linh Điện gật đầu. Lão già Điền sư thúc nói:
– Cũng tốt. Tuy nhiên, Hóa Linh Điện của chúng ta không thể bỏ qua cho hắn. Đệ tử của Hóa Linh Điện đâu dễ bắt nạt như vậy. Hừ
Một vài tu sĩ đứng ở xa xa nghe thấy có người dám đắc tội với Hóa Linh Điện, đều lắc đầu, cảm thấy bi ai thay cho người đó.
Đang lúc vài tên tu sĩ Hóa Linh Điện xoay người muốn rời đi, thì một thanh phi kiếm bay tới rồi rơi vào tay của một nữ tu trung niên. Dù người này là một nữ tu, nhưng bà ta cũng là một trong những trưởng lão của Hóa Linh Điện.
Bà ta cầm thanh phi kiếm, tùy tiện phóng thần thức kiểm tra. Sắc mặt liền biến đổi.
– Có chuyện gì vậy, trưởng lão Khải Lâm.
Nhìn thấy vị nữ tu biến sắc, Cát Phi bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Giống như bọn họ đã làm sai việc gì đó vậy. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
– Có một tu sĩ trẻ tuổi dẫn theo một nữ tu Kết Đan và một thiếu niên Trúc Cơ sơ kỳ đánh tới cả Tử Vân Điện. Tất cả đệ tử nội môn đều bị giết, không lưu một ai. À, đúng rồi, ngươi nói người tu sĩ trẻ tuổi kia cũng dẫn theo một nữ tu Kết Đan và một tu sĩ Trúc Cơ phải không?
Nữ tu Khải Lâm như nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Cát Phi, hỏi.
– Đúng vậy. Chẳng lẽ trưởng lão muốn nói…
Cát Phi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Ông ta có một linh cảm, nếu chuyện này thực sự là do hắn làm, vậy thì tên kia khẳng định đang đi tới thành Bành Cách.
Tuy nhiên, một mình hắn mà cũng dám khiêu chiến cả Tử Vân Điện sao? Điều này thật quá phi lý. Nghĩ tới đây, Cát Phi cũng có chút khó hiểu nói:
– Trưởng lão Khải Lâm, chuyện này sao có thể? Không phải quá…
Cát Phi còn chưa dứt lời, thì, thì trưởng lão Khải Lâm hừ lạnh một tiếng:
– Ý của ngươi là đệ tử của ta nói dối chứ gì? Mặc dù đệ tử của ta không tận mắt nhìn thấy chuyện đó. Nhưng ta tin rằng, nếu chuyện đó không phải là thật, thì đệ tử của ta đã không truyền tin tới rồi. Cát trưởng lão, ngươi làm tốt lắm. Mang một địch nhân cường đại như vậy tới cho môn phái. Xem ra lá gan của ngươi không nhỏ.
Nói xong, trưởng lão Khải Lâm nhìn chằm chằm vào Cát Phi. Dù bà ta và Cát Phi đều là trưởng lão của Hóa Linh Điện. Nhưng địa vị của Cát Phi không cao bằng ba ta. Thậm chí còn kém một bậc.
Sắc mặt của vị Điền sư thúc kia cũng trầm xuống. Ông ta đã xem tin tức từ thanh phi kiếm.
– Cát Phi, ngươi rõ ràng mang một mối họa lớn như vậy tới môn phái. Người này có thể tiêu diệt cả Tử Vân Điện. Ngươi thấy hắn có sợ Hóa Linh Điện của chúng ta hay không? Còn nói người đó bỏ trốn. Xem ra người cần bỏ trốn là ngươi mới đúng.
Nhìn sắc mặt âm trầm của bốn cao thủ Hóa Linh Điện, trong lòng Cát Phi bắt đầu tính toán. Dù khinh bỉ Điền sư thúc. Một phút trước, lão già này còn nói cái gì người đó không tới, cũng không thể bỏ qua. Hiện tại lại lên tiếng trách mình. Nhưng thân phận của ông ta cao hơn, Cát Phi cũng chỉ nén giận trong lòng.