Ngoại trừ Cơ Động ra, cũng không ai hiểu tại sao Lôi Đế Phất Thụy lại đi khiêu chiến một người mới vừa tiến vào Âm Dương Học Đường như vậy, chuyện này vốn trước giờ cũng chưa từng xảy ra bao giờ cả.
Cơ Động đi đến trước mặt Phất Thụy, hắn rõ ràng cảm giác được, càng đi đến gần vị đệ nhất học viên của Âm Dương Học Đường này, áp lực mà mình phải thừa nhận cũng càng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa, khí thế trên người Lôi Đế Phất Thụy cũng không phải là do hắn cố ý phóng thích ra, mà là một loại khí tức cường hãn tự nhiên trên người của hắn.
Đi ngang qua trước mặt Phất Thụy, Cơ Động cũng không có ngừng lại, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, Lôi Thụy cũng nhanh chóng đuổi theo, hai người lần lượt trước sau ra khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn, Long Thiên và Thủy Nhược Hàn liếc nhìn nhau, Thủy Nhược Hàn nói:
– Ta đi tìm Chúc lão nhị, hi vọng là còn kịp. Lôi Đế hôm nay bị gì vậy? Hắn đã lâu nay không có chủ động khiêu chiến với bất cứ ai rồi. Nghe nói tu vi của hắn đã gần đến bảy quan. Kể từ khi Thiên Can Học Viện thành lập đến nay đã hơn năm trăm năm, hắn là người đầu tiên có hi vọng có thể đột phá cảnh giới bảy quan trước ba mươi tuổi. Là người cạnh tranh gần nhất với viện trưởng đại nhân.
Long Thiên trầm giọng nói:
– Ta đi chung với ngươi. Bất quá, ta đoán rằng Phất Thụy cũng không ra tay quá đáng với Cơ Động đâu. Ngươi đừng quên, Chúc Dung đổng sự cũng là sư phụ của cả hai người bọn họ. Có lẽ hôm nay Lôi Đế đến đây chỉ là muốn dằn mặt Cơ Động thôi cũng không chừng. Text được lấy tại Truyện FULL
Ra khỏi phòng ăn, Cơ Động chỉ mới bước được hai bước, Lôi Đế Phất Thụy đã nhảy đến trước mặt hắn, trầm giọng nói:
– Hay là đến phòng của ta đi. Trong phòng ta có đầy đủ trang bị hơn.
Cơ Động nhìn hắn một chút, rồi gật đầu.
Đối mặt với Lôi Đế Phất Thụy, Cơ Động chỉ có một loại cảm giác, chính là cảm giác như đứng ở dưới chân của ngọn núi cao nhất trong dãy Phong Sương Sơn Mạch, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao vút ẩn hiện trong mây vậy. Kinh nghiệm thực chiến đến tột cùng là như thế nào, mà lại có thể làm cho một con người có thể cường hãn đến mức đó, khí thể vô tình toát ra cũng có thể làm cho người khác không thể thở nổi?
Phất Thụy mang theo Cơ Động đi sâu vào trong Âm Dương Học Đường, băng qua tầng thứ ba, tiến vào đến tầng thứ tư, nơi mà Cơ Động chưa từng có cơ hội đặt chân đến.
Âm Dương Học Đường càng đi sâu vào bên trong, diện tích tựa hồ cũng càng nhỏ hơn. Đi đến tầng thứ tư, hành lang rõ ràng trở nên hẹp bớt vài phần. Nhưng không khí trong này vẫn như trước hết sức thông thoáng. Phất Thụy cũng không có ngừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong, đi qua một cái thang làm bằng đá tảng, đi thẳng xuống tầng thứ năm.
Tầng thứ năm hoàn toàn khác với tầng thứ tư, bao gồm các hành lang xoay tròn. Vừa mới tiến vào tầng năm, đầu tiên đập vào mắt chính là một cái đại sảnh hình bầu dục lớn. Đại sảnh cao khoảng năm thước, dưới sàn đại sảnh, chạm khắc biểu tượng của mười hệ hết sức sống động. Chung quanh đại sảnh có mười cánh cửa lớn, trên mỗi một cánh cửa đều có chạm khắc biểu tượng tương ứng.
Phất Thụy dẫn theo Cơ Động đi đến trước cánh cửa có chạm khắc biểu tượng Hỏa Phượng Hoàng, lấy ra một khối lệnh bài màu đỏ tươi. Nhìn sơ qua, lệnh bài này cũng không khác lệnh bài của Cơ Động là mấy, chỉ là màu sắc đậm hơn vài phần mà thôi. Phất Thụy ấn lệnh bài vào một chỗ lõm trên cánh cửa, cánh mở ra, Lôi Đế bước vào.
Cơ Động và Phất Thụy cùng nhau bước vào. Đây là một căn thạch thất rộng rãi khoảng chừng hơn ba trăm thước vuông, so với căn phòng hiện tại của Cơ Động thì lớn hơn rất nhiều. Vừa bước vào phòng, Cơ Động đã ngay lập tức nhìn thấy một quầy rượu thật lớn hấp dẫn nằm phía bên trái căn thạch thất.
Quầy rượu này chiều dài khoảng hơn mười lăm thước, cao chừng một thước năm. Phía sau quầy rượu có tổng cộng mười cái kệ lớn, trên đó chứa vô vàn các loại rượu ngon đủ màu sắc. Những thứ mà Cơ Động sưu tập trong thủ trạc của hắn, đều là những loại rượu bình thường được bày bán trong thành phố. Nhưng những loại rượu chứa trên các kệ trong phòng Phất Thụy, có ít nhất hơn trăm loại rượu mà từ khi đi đến thế giới này, Cơ Động cũng chưa từng gặp qua.
Bên trong thạch thất tràn ngập mùi rượu nồng nặc. Trên quầy rượu còn bày biện vô số các loại bình pha chế rượu với hình dạng, màu sắc và chất liệu khác nhau. Chứng kiến quầy rượu này, Cơ Động không khỏi mím chặt môi lại. Ở kiếp trước, không phải hắn cũng đã có một quầy rượu như vầy hay sao? Đó chính là địa phương chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi. Những loại rượu mà hắn tích trữ, so với Lôi Đế Phất Thụy còn nhiều hơn rất nhiều.
Không tự chủ, tiến về phía quầy rượu, ánh mắt của Cơ Động dừng lại trên một bình rượu có phong cách cổ xưa. Bình rượu này có màu nâu nhạt, nhìn qua hoàn toàn do thủy tinh tự nhiên tạo thành, giá trị tuyệt đối là xa xỉ. Cơ Động quay đầu nhìn về phía Phất Thụy:
– Ta có thể xem qua nó một chút không?
Lôi Đế Phất Thụy thản nhiên nói:
– Có thể sử dụng thủ pháp Nghệ Xạ Cửu Nhật thần kỳ như vậy để pha chế rượu, ngươi có tư cách này.
Cơ Động gật đầu, cẩn cẩn thận thận đem bình rượu xuống, cầm trong tay. Rượu trong bình còn khoảng hơn bảy phần. Hắn mở nắp bình ra, nhất thời, một cỗ hương thơm ngào ngạt nhất thời từ bên trong dâng ra.
Hít sâu một hơi, Cơ Động nhanh tay đóng mắt bình chặt lại:
– Rượu lúa mạch Bác Lăng ba mươi năm. Đúng là rượu ngon.
Phất Thụy có chút kinh ngạc nhìn hắn:
– Chỉ đơn giản ngửi một chút như vậy mà ngươi đã có thể đoán được tuổi của nó rồi sao?
Cơ Động cười nhẹ:
– Nếu như ngay cả một chuyện đơn giản như vậy mà ta không làm được, ta lấy tư cách gì mà đến Điều Tửu Sư Công Hội các ngươi khiêu chiến? Rượu lúa mạch Bác Lăng có nhiều độ tuổi khác nhau, nhưng các loại được bày bán trên thành phố chủ yếu chỉ có ba loại mà thôi, loại mười hai năm, loại mười bảy năm và loại hai mươi mốt năm. Bình rượu lúa mạch Bác Lăng ba mươi năm này của người quả thật hiếm thấy. Loại rượu Bác Lăng mười hai năm khi nếm vào miệng sẽ có vị bơ ngọt nồng nặc. Loại Bác Lăng ba mươi năm sẽ có vị chua thuần hậu, vị nồng mạnh và vị cay độc đáo, mùi vị của hoa tươi và trái cây trong đó cũng càng thêm nhẹ nhàng, cao quý. Mà màu sắc của rượu cũng theo số năm càng lớn thì cũng càng đậm đà hơn. Loại mười hai năm có màu mật vàng, mười bảy năm có màu vàng lóng lánh, hai mươi mốt năm có sẽ là vàng pha đỏ, còn loại ba mươi năm sẽ có màu vàng kim trong veo. Mà chất rượu cũng càng lâu năm sẽ càng thêm đậm đặc hơn. Giọt rượu Bác Lăng dính trên thành ly cứ bám mãi ở đó không chịu chảy xuống được người ta gọi bằng cái tên rất đẹp là “Nước mắt Thiên sứ”. Bình phẩm rượu lúa mạch, trước hết là phải xem màu sắc, sau đó ngửi mùi thơm, kế tiếp mới nếm thử rượu, bao gồm các loại vị: mật rượu, vị cây cỏ thơm mát, vị hoa quả, vị nồng, vị cay, hậu rượu… Khẩu vị của loại rượu Bác Lăng đặc biệt được sản xuất ở tỉnh Cách Lan tại Bắc Thủy Đế Quốc vốn có bốn loại hương vị thiên nhiên: Thứ nhất, có mùi nồng nhạt, khi thưởng thức sẽ có vị ngọt nhè nhẹ của lúa mạch, thứ hai, hương nồng của than bùn vùng Cách Lan, nếu như dùng lửa đốt, sẽ ngửi được một mùi khói dễ chịu. Thứ ba, là loại nước suối trong suốt chảy qua các ngọn núi cao của vùng Cách Lan. Thứ tư, mùi hương tinh khiết của Hồi Hương nguyên chất. Tất cả những mùi vị kia kết hợp lại làm thành một loại rượu lúa mạch đặc biệt, phẩm chất trác tuyệt, không gì có thể thay thế được. Đúng là nhờ những tính chất tự nhiên đó mới giúp cho rượu lúa mạch Bác Lăng có thể đứng ở địa vị khá cao trong các loại rượu trên cả đại lục.
Từ khi đi đến thế giới này, suốt bốn năm pha chế rượu, Cơ Động cũng đã tiếp thu được khá nhiều kiến thức về các loại rượu của thế giới này, kết hợp với những kinh nghiệm của kiếp trước, mới tổng kết lại thành một bộ lý luận của riêng mình. Ngoại trừ những lúc tu luyện ma sư, hắn dành hết phần thời gian rảnh rỗi ít ỏi còn lại vào nghiên cứu về rượu.
Lôi Đế Phất Thụy lẳng lặng nghe Cơ Động nói, thủy chung vẫn không có chen ngang, sau khi hắn nói xong, mới thản nhiên nói:
– Dựa vào kiến thức này của người đối với rượu Bác Lăng, ngươi có tư cách nếm thử một chút rượu Bác Lăng ba mươi năm của ta.
Cơ Động cười nhạt, đem bình rượu lúa mạch Bác Lăng ba mươi năm đang cầm trên tay đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng lắc đầu:
– Nhưng mà, nó còn không xứng để ta nếm thử qua. Nếu như là Bác Lăng năm mươi nam, có lẽ sẽ có tư cách này.
Quang mang trong mắt Lôi Đế chợt sáng lên, trong căn thạch thất này, phảng phất như là có hai đạo lôi điện xẹt qua:
– Ngươi nói Bác Lăng ba mươi năm của ta còn không xứng cho ngươi uống sao?