Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Dương Miện

Chương 140: Bay lượn đi! Chu Tước song dực

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Cực Hạn Song Hỏa Cầu đối đầu với Dung Nham Hỏa Cầu của Bính Hỏa Thiên Sĩ cũng đồng thời là Hỏa thuộc tính choáng đầy sức bộc phát, thế nhưng lực bùng nổ khủng bố kia một khi hoàn toàn bày ra, lập tức tràn ngập khí chất có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ.

Hỏa nguyên tố bùng nổ mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi thực vật, cây cối trong vòng đường kính ba mươi thước xung quanh đó đều hoàn toàn bốc cháy lên. Những thứ bị Bính Hỏa của Dung Nham Hỏa Cầu kia văng trúng còn có thể chỉ bị thiêu đốt một chút thôi, nhưng mà nếu bị Cực Hạn Song Hỏa trong Cực Hạn Song Hỏa Cầu của Cơ Động văng trúng, lập tức sẽ hóa thành tro tàn, đây là sự cường hãn của thuộc tính.

Xét về mặt thực lực, Cơ Động không hề nghi ngờ là ở thế hạ phong. Chỉ là tại thời khắc này sau khi va chạm, hắn thế nhưng cũng không bị thương tổn nào đáng kể. Ma kỹ tổ hợp Song thuộc tính, Chu Tước Nội Giáp, hai cái bao tay Nhật Nguyệt Song Huy lại thêm Cực Hạn Song Hỏa, những điều kiện này cùng phối hợp lại một chỗ giúp cho một kích khi nãy của Cơ Động đạt đến uy lực tương đương với một ma sư cấp bậc năm quan. Hoàng Lê Minh tuy rằng có thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao cũng đã hai lần lui lại phía sau, lại thêm khỏa Dung Nham Hỏa Cầu kia sau khi tấn công không trúng mục tiêu cũng đã tiêu hao mất một số năng lượng đáng kể, lại còn nổ tung trước khi va chạm với mục tiêu, khiến cho uy lực giảm xuống một mức lớn. Cứ như vậy, mặc dù Hoàng Lê Minh vẫn còn chiếm được thế thượng phong, thế nhưng muốn chân chính đả thương được Cơ Động cũng là chuyện khó có khả năng.

Trong nháy mắt ma kỹ hai bên va chạm với nhau, cặp cánh sau lưng Cơ Động chợt khép lại, đem thân thể hắn hoàn toàn bao phủ vào bên trong, lực bùng nổ cường đại nhất thời làm cho thân thể hắn lại văng cao lên hơn năm thước nữa.

– Không ổn.

Sắc mặt Hoàng Lê Minh đại biến, hắn cũng đột nhiên nhận thức được vấn đề. Cơ Động cũng không tiếp tục quay lại công kích, cũng không phải là hắn không có năng lực công kích nữa, mà là hắn căn bản không có tính toán đến chuyện tiếp tục công kích, hắn đang muốn bỏ chạy.

Tới tình huống như thế này, mới chân chính nhìn thấy được thực lực cường đại của cường giả cấp bậc Thiên Sĩ. Hoàng Lê Minh lúc này làm ra phản ứng cực kỳ chính xác. Một luồng quang mang màu đỏ hồng chợt từ sau lưng hắn vỡ ra, một con Mãnh sư màu đỏ rực chợt từ trong một cái khe sau lưng hắn phóng ra, Hoàng Lê Minh phi thân nhảy lên lưng nó. Con Mãnh Sư chợt nhảy mạnh lên cao, Hoàng Lê Minh đợi đến khi con Mãnh sư hết đà, lại nhảy lên một lần nữa, đã trực tiếp nhảy lên không trung chỉ còn cách Cơ Động một khoảng mười lăm thước.

Lúc này cặp cánh sau lưng Cơ Động đã đập cánh mãnh liệt, trước giờ hắn chưa từng luyện tập qua kỹ thuật phi hành nên hắn chỉ có thể tận hết khả năng mà ổn định thân thể cân bằng trong không trung. May mắn là cặp cánh của Chu Tước Nội Giáp quả thật rất lớn, cặp cánh dang rộng ra, đã tự động sinh ra tác dụng phi hành. Hỏa nguyên tố trong không khí giống như là Hải Nạp Bách Xuyên, không ngừng hội tụ lại, nâng đỡ thân thể hắn liên tục bay về phía trước. Cơ hồ là ngay khi Hoàng Lê Minh nhảy lên không trung Cơ Động cũng đã bay thêm được một quãng, khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa gia tăng lên.

Nhưng mà, ngay khi Hoàng Lê Minh bay lên đến hết đà, sắp sửa rơi xuống, con Mãnh sư màu đỏ rực kia đã bay vút về phía hắn, ngẩng đầu, đột nhiên há miệng phát ra một tiếng gầm lớn. Một cỗ Bính Hỏa ma lực mãnh liệt nháy mắt bùng nổ, đẩy thân thể Hoàng Lê Minh giống như một quả đạn pháo bay thẳng về phía Cơ Động. Tốc độ bay của Hoàng Lê Minh cực nhanh, đã vượt qua tốc độ phi hành của Cơ Động. Trong giây lát, Hoàng Lê Minh đã đuổi theo kịp hắn.

Hỏa diễm màu đỏ sẫm đột nhiên hóa thành một tầng chất lỏng, bao phủ toàn thân của Hoàng Lê Minh, ngưng tụ lại thành một tầng áo giáp đặc thù. Hoàng Lê Minh nâng tay phải lên, thần sắc cả người trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hắn chỉ còn có đúng một cơ hội phát ra một kích nữa mà thôi, nếu như một kích kia còn không đánh cho Cơ Động rớt xuống, như vậy, những người mà hắn mang theo không ai có khả năng phi hành, tự nhiên không thể nào đuổi kịp Cơ Động được.

Tay phải Hoàng Lê Minh làm thành tư thế giống như chụp lấy gì đó, cả người hắn chợt bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại không gì sánh kịp. Đáng sợ hơn chính là, Bính Hỏa ma lực do con Mãnh sư khi nãy gầm rống ra thế nhưng lại tự động tụ tập lại trên một trảo này của hắn. Một cái Bính Hỏa Chi Trảo đường kính hơn ba thước chợt bay ra, chụp tới thân thể Cơ Động. Trong không trung, toàn bộ không khí trong phạm vi hơn năm mươi thước trong nháy mắt Bính Hỏa Chi Trảo này xuất hiện đều lâm vào tình trạng vặn vẹo như sóng gợn. Ma lực nguyên tố trong không khí toàn bộ vặn vẹo, Cơ Động chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bị kềm hãm lại, cặp cánh Chu Tước tuy rằng vẫn vẫy động kịch liệt, thế nhưng tốc độ bay tới của thân thể lại giảm đi rất nhiều. Mắt thấy cái trảo lớn màu đỏ rực kia đã sắp chụp lên người hắn.

Xong rồi, đây là ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu Cơ Động. Lúc này cho dù hắn muốn dẫn động ra Tất Sát Kỹ của Hỏa Diễm Quân Vương, Diễm Dương Trùy cũng đã không còn kịp nữa. Cấm Bách Thiên Diễm Dương Trùy mặc dù uy lực cực lớn, thế nhưng với thực lực hiện tại của hắn, muốn thi triển cũng cần phải súc tích ma lực một thời gian. Lúc này thân thể đang ở trên không trung, làm sao có thể súc lực được cơ chứ? Lúc nãy hắn cũng không sử dụng Tất Sát Kỹ này, cũng chính là vì nguyên nhân đó. Hơn nữa cái Tất Sát Kỹ này sẽ rút sạch toàn bộ lực lượng còn lại của hắn, ở đây địch nhân cũng không chỉ có một người, kỹ năng kia có cường đại cách mấy cũng không thể tiêu diệt hết toàn bộ bọn họ được.

Đúng lúc đó, một cảm giác quen thuộc chợt xuất hiện, tình cảnh đã từng xảy ra trong Địa Linh Sơn lại một lần nữa tái hiện. Ma lực toàn thân Cơ Động trong nháy mắt biến thành Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa màu đen thâm thúy. Thân ảnh Ám Viêm Ma Vương cao hơn năm thước lặng yên không một tiếng động đã xuất hiện sau lưng hắn.

Chỉ bước ra một bước, Ám Viêm Ma Vương đã xuyên qua thân thể Cơ Động, chắn trước mặt hắn. Ý chí quân vương vô cùng cao ngạo lại trong nháy mắt bày ra, một quyền đánh tới, đã đánh thẳng vào trung tâm của Bính Hỏa Chi Trảo kia.

Nhưng mà, đối thủ không giống nhau, uy lực mà Ám Viêm Ma Vương, bị dẫn động mà xuất hiện, có khả năng đạt đến cũng có sự chênh lệch nhất định. Lần trước đây, gã Bính Hỏa Ma Sư ba quan kia trực tiếp bị Ám Viêm Ma Vương một kích tất sát. Chỉ là lúc này đây, Bính Hỏa Chi Trảo do Bính Hỏa Thiên Sĩ sáu quan ngưng tụ ra mặc dù bị Ám Viêm Ma Vương mạnh mẽ đánh cho thủng một lỗ lớn, nhưng thân ảnh của Ám Viêm Ma Vương lúc này cũng đã lặng yên biến mất.

Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa quả thật quá mức bá đạo. Đặc tính hủ thực cùng với bám dính của nó ngay cả hỏa diễm của đối phương cũng có thể phát sinh ra hiệu quả. Mắt thấy ngay tại trung tâm của Bính Hỏa Chi Trảo kia, đoàn hỏa diễm màu đen thâm thúy cũng không có tắt đi, mà không ngừng kịch liệt thiêu đốt lỗ thủng đó, thôn phệ Bính Hỏa nguyên tố trong Bính Hỏa Chi Trảo.

Liệt Dương Phệ, Liệt Dương Băng lại thêm Liệt Dương Oanh, Liệt Dương Tam Liên Kích tam kích nhất thể lại một lần nữa toàn lực oanh ra, phóng thẳng về phía những gì còn sót lại của Bính Hỏa Chi Trảo.

Ám Viêm Ma Vương xuất hiện, khiến cho một khối Tứ giai Tinh Hạch nắm trong tay Cơ Động trong nháy mắt biến thành bụi phấn. Chỉ là hiện tại hắn cũng có được Chu Tước Nội Giáp hỗ trợ, lại thêm thực lực cũng đã đạt đến ba quan, cho nên cũng không bởi vì hư ảnh của Ám Viêm Ma Vương xuất hiện mà ma lực hoàn toàn bị hút sạch. Hắn vội ngưng tụ lại những ma lực còn sót lại, bộc phát ra một cái Tam liên kích cường hãn.

Hỏa diễm màu vàng kim lại xuất hiện, ba đạo quang mang trong không trung giống như ba đạo sóng lớn chồng lên nhau tại một chỗ. Ngay khi chúng nó cùng với Bính Hỏa Chi Trảo va chạm với nhau, Bính Hỏa Chi Trảo vốn đã bị Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa thiêu đốt, nhất thời cộng thêm Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa trong Liệt Dương Tam Liên Kích làm phát sinh ra hiệu quả biến dị. Lực bùng nổ khủng bố của Ma Kỹ Tổ Hợp lại một lần nữa bày ra. Toàn bộ không trung dâng lên một đạo lốc xoáy vòi rồng bằng lửa thật lớn.

Oanh—

Thân thể Hoàng Lê Minh đúng là bị luồng năng lượng khủng bố này hất bay xuống, cùng với con Hỏa Diễm Mãnh Sư kia té lăn xuống đất. Mà thân thể Cơ Động nhờ vào lực bùng nổ này lại một lần nữa được đẩy bay lên cao hơn. Cặp cánh thật lớn sau lưng dang rộng, không ngừng vẫy đập điên cuồng, xiêu xiêu vẹo vẹo trong không trung, dần dần bay về phía xa. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn phi hành, nhưng loại cảm giác phá vỡ sự trói buộc của mặt đất như thế này vẫn khiến cho Cơ Động có cảm giác vui sướng, tự do bay lượn. Bay lượn đi, Chu Tước Song Dực.

Mãi đến khi thân ảnh Cơ Động đã khuất hẳn trên không trung, sắc mặt của Hoàng Lê Minh vẫn còn cực kỳ khó coi. Bản thân hắn là một cường giả cấp bậc Sáu quan Thiên Sĩ, dưới tình huống dẫn theo bốn gã thuộc hạ cấp bậc bốn quan đi bao vây một gã Song Hỏa Hệ ma sư cấp bậc cũng chỉ mới ba quan, lại để hắn chạy thoát trong tay, chuyện này nếu người khác biết được, tuyệt đối là một trò cười.

Đột nhiên đúng lúc này, Hoàng Lê Minh phất tay một cái, đã chụp lấy được một thứ gì đó rơi xuống từ trên không trung.

Mở bàn tay ra, nhìn lại thứ mình vừa bắt được, sắc mặt Hoàng Lê Minh đột nhiên kịch biến, thân thể cả người tựa hồ đều run rẩy một chút, trong mắt hiện ra quang mang không thể tin nổi, thất thanh nói:

– Không, chuyện này không có khả năng.

Ở trong lòng bàn tay hắn là một khối lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt trên còn dính lại một ít tàn tro, có hình thái giống như là tàn tích của một sợi dây đeo bị đốt cháy vậy. Trên mặt khối ngọc bài có khắc hai chữ “Cơ Động”. Mà ánh mắt Hoàng Lê Minh lúc này lại nhìn chăm chú vào những hình điêu khắc trên mặt khối lệnh bài, hai bên cạnh có khắc hình hai con sư tử vô cùng sống động.

Hắn vội vàng lật khối ngọc bài lại, trên mặt kia của nó rõ ràng khắc hình một cái đầu Mãnh sư lớn.

Bàn tay cầm khối lệnh bài của Hoàng Lê Minh chợt trở nên kịch liệt run rẩy. Hắn mạnh mẽ nắm chặt bàn tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Động rời đi, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự phẫn nộ hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ là một loại quang mang cực kỳ phức tạp.

– Thống lãnh đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo hay không?

Bốn gã ngân giáp cấm vệ kia cũng bởi vì một màn khi nãy mà ngây ngẩn cả người. Bọn họ càng không thể tưởng tượng nổi dưới tình huống vây kín thế này lại còn để cho Cơ Động có thể chạy thoát được. Mà dựa vào tình hình chiến đấu giữa Cơ Động và Hoàng Lê Minh mà nói, gã thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi kia thế nhưng cũng không có ở thế hạ phong. Đây là một gã ma sư cấp bậc ba quan có thể làm được hay sao? Ở trong lòng bọn họ, Âm Dương Học Đường vốn là vô cùng thần bí, lúc này lại càng tăng thêm một mức độ cao hơn nữa.

Thần sắc của Hoàng Lê Minh dần dần ổn định lại, lạnh lùng nhìn lướt qua bốn gã thủ hạ:

– Đuổi cái gì mà đuổi. Các ngươi biết bay hay sao? Lập tức trở về bẩm báo. Muốn đuổi kịp tên tiểu tử này chỉ có cách mời các vị cung phụng đại nhân ra ta thì may ra. Chỉ sợ là thời gian không kịp.

– Vâng ạ.

Nhìn theo hướng Cơ Động bỏ chạy, trong mắt Hoàng Lê Minh lại toát ra quang mang không thể tin nổi như trước đây, bàn tay cầm khối ngọc bài lại càng nắm chặt hơn.

o0o

Đông Mộc Đế Quốc, bờ biển Đông Hải.

Đông Hải đối với mỗi người của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục mà nói là địa phương cực kỳ nguy hiểm. Tuy rằng phiến hải vực này cũng không tính là quá mức rộng lớn, những lúc thời tiết trong sáng thậm chí còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục ở xa xa. Nhưng mà, ngay tại trong phiến hải vực này, chẳng những lúc nào cũng có những cơn lốc xoáy không ngừng thổi quét trên mặt biển, mà trong lòng biển còn có vô số những Hải ma thú đẳng cấp cực cao thường xuyên tuần tra tới lui. Những cường giả từng thử tìm cách vượt biển, kết quả cuối cùng đều là làm mồi cho các Hải ma thú cả trong lòng biển lẫn trên không trung. Bất quá, cũng chính là nhờ vào mảnh hải vực tử vong khủng bố này, mới có thể hoàn toàn ngăn cách hai khối đại lục, Quang Minh và Hắc Ám ra, duy trì sự hòa bình giữa hai phiến đại lục.

Ở một địa phương cách bờ biển Đông Hải khoảng ba trăm thước, có một căn nhà nhỏ, chỉ có một gian phòng. Căn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ, trước cửa có một cái sân nhỏ. Có lẽ bởi vì đất đai ven biển bị nhiễm phèn nặng, cho nên trong sân cũng không có gieo trồng bất cứ cái gì. Hết thảy mọi thứ đều có vẻ rất thanh đạm, nhưng ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được âm thanh của biển rộng, thế nên cũng có vài phần phong vị đặc thù.

Lúc này có một người đang đứng trước cửa căn nhà nhỏ, một bộ váy cung trang dài tung bay phấp phới theo gió biển hết sức hoa mỹ, thanh quải trượng trong tay chống xuống đất, lẳng lặng đứng ở đó, đúng là Phó viện trưởng của Thiên Can Học Viện, có được chuyên chúc danh hiệu của Đinh Hỏa Hệ, Thái Ất Âm Chiêu Dung.

– Ta không phải đã từng nói, không có chuyện đừng tùy tiện đến tìm ta hay sao? Chiêu Dung, ngươi trong vòng một tháng đã đến đây hai lần. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ta phải đuổi ngươi đi hay sao?

Thanh âm ôn hòa không hề nhiễm chút bụi trần chợt từ trong gian nhà gỗ kia truyền ra. Thanh âm này nghe lọt vào tay, sẽ gây cho người ta một cảm giác cực kỳ ướt át.

Âm Chiêu Dung mỉm cười:

– Đại ca, ta cũng không muốn đến đây. Chỉ là lần này lại không thể không đến. Hay là chúng ta đánh cuộc một ván đi? Nếu ta đem sự tình nói ra, ngươi không tự mình bước ra khỏi căn nhà gỗ, tính là ta thua. Từ nay về sau ta cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa. Còn ngược lại, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.

Thanh âm ôn hòa trong căn nhà gỗ bật cười:

– Chiêu Dung, ngươi vẫn cứ giữ mãi bộ dáng như thế, không bao giờ chịu thiệt thòi cả. Bất quá, tuy rằng cuộc đánh cược này của ngươi cũng không tính là công bằng, thế nhưng ta cũng có hứng thú nghe thử xem sao, để xem xem ngươi có thể nói ra chuyện gì mà có thể khiến ta đồng ý đi ra khỏi căn nhà gỗ này. Ta đã hơn mười năm nay không có rời khỏi nơi này nửa bước rồi.

Trong mắt Âm Chiêu Dung toát ra quang mang vài phần giảo hoạt. Nhìn thần sắc bà ta lúc này, không ngờ lại giống y như một tiểu nha đầu nhanh nhẹn, tinh nghịch:

– Ma Sư Âm Dương Song Hỏa Hệ thuộc tính. Đại ca, ngươi đã từng gặp qua chưa?

– Sao?

Thanh âm ôn hòa kia thoáng mang theo vài phần kinh ngạc: Truyện được copy tại Truyện FULL

– Chẳng lẽ Thiên Can Học Viện các ngươi đã thực nghiệm thành công rồi sao?

Âm Chiêu Dung nói:

– Không, không phải là Thiên Can Học Viện thực nghiệm thành công. Mà là thu nhận được một đệ tử đến từ Nam Hỏa Đế Quốc. Tên hắn là Cơ Động, hiện tại có thể coi như là ngươi đã có thêm một gã đồ tôn nữa.

Thanh âm ôn hòa lại vang lên:

– Tiểu tử Chúc Dung kia lại thu nhận đồ đệ nữa à? Thiên phú của bản thân hắn tuy rằng không đủ để đột phá bình chướng cuối cùng, bất quá ở phương diện thu nhận đồ đệ lại tương đối xuất sắc. Tên tiểu tử Phất Thụy kia rất không tệ, không đầy ba mươi năm nữa, hắn nhất định sẽ có thể đột phá cửa ải cấp bậc cửu quan, nhận được chuyên chúc danh hiệu. Bất quá, Chiêu Dung, Âm Dương Song Hỏa Song thuộc tính mặc dù hiếm thấy, nhưng mà còn không đủ để khiến ta ra khỏi căn nhà gỗ này. Ở nơi này hơn mười năm nay, mỗi ngày lắng nghe thanh âm của sóng biển, tâm của ta kiên định đến mức độ mà ngươi không cách nào hiểu nổi đâu.

Âm Chiêu Dung mỉm cười nói:

– Đại ca, lời của ta còn chưa nói hết mà. Nếu bản thân Âm Dương Song Hỏa của tên đồ tôn này của ngươi chính là Cực Hạn Song Hỏa thì sao?

– Cực Hạn Song Hỏa? Điều này sao có thể?

Thanh âm ôn hòa kia rốt cuộc cũng xuất hiện một tia tâm tình kích động thực sự.

Âm Chiêu Dung nói:

– Đại ca, ta còn có thể nói dối ngươi được sao? Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa. Cực hạn song hỏa. Một người cùng có được hai loại Cực Hạn Song Hỏa khiến cho ngươi nghĩ đến cái gì? Cực Hạn Song Hỏa Ma Kỹ Tổ Hợp. Một người cùng lúc thi triển thì mức độ kết hợp không thể nghi ngờ là cao nhất.

Thanh âm trong căn nhà gỗ chợt im lặng, chung quanh chỉ còn lại thanh âm của sóng biển, Âm Chiêu Dung lẳng lặng đứng ở cửa căn nhà, nụ cười mỉm trên mặt càng trở nên mở to hơn.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài từ trong căn nhà gỗ truyền ra:

– Chiêu Dung, lòng ta quả thật đã bị ngươi đánh động rồi. Đợi đến khi tiểu tử này đạt đến tu vi sáu quan, lúc đó mang hắn đến gặp ta. Ngươi và Chúc Dung đã tìm ra được tương lai hi vọng của Hỏa Hệ chúng ta rồi.

Âm Chiêu Dung nói:

– Đại ca, ngươi còn không chịu đi ra sao?

Thanh âm ôn hòa lại nói:

– Cực Hạn Song Hỏa vốn cường đại hơn so với các loại hỏa diễm thông thường rất nhiều. Nếu ta đoán không lầm, tu vi của tiểu tử này hẳn không cao lắm. Nếu không mà nói, hắn căn bản là không cần phải bái Chúc Dung làm sư phụ.

Âm Chiêu Dung gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng trở nên mở rộng hơn trước, nói:

– Đại ca, ngươi đoán quả thật không sai, đứa nhỏ này năm nay mười lăm tuổi, chỉ vừa mới đột phá ba quan mà thôi. Mà ngay cả Hỗn Độn Chi Hỏa của hắn, cũng chỉ là một chút Hỗn Độn Chi Nguyên mà thôi, cũng không tính là cường đại cho lắm. Nhiều nhất chỉ là, hắn nhận được sự ủng hộ của Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước, đúc riêng cho hắn một bộ Chu Tước Nội Giáp mà thôi.

– Hỗn Độn Chi Hỏa? Hỗn Độn Chi Nguyên?

Thanh âm kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đã hơn mười năm vẫn đóng kín rốt cuộc cũng đã mở ra.

Chọn tập
Bình luận