Địa Tâm hồ.
Hồng quang nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, cánh hoa mềm mại ở giữa hồ chậm rãi mở ra, để lộ hai người bên trong.
Nơi đây chính là địa tâm hồ, nơi đây tựa hồ không hề có bất kỳ thay đổi nào, cả khung cảnh tràn đầy nham tương và bọt khí thoát lên.
Trong không khí tràn đầy Hỏa nguyên tố, khiến cho Hỏa hệ ma sư như Cơ Động cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hắn và Liệt Diễm đã trở lại, đúng như Liệt Diễm đã nói, bọn họ đã về nhà.
Liệt Diễm không thu hồi bổn mạng Hồng Liên của mình, mà ấn nhẹ vào bả vai của Cơ Động:
-Cơ Động, huynh ngồi xuống đi.
Cơ Động làm theo lời nàng, ngồi xuống tại trung tâm đài sen của Hồng Liên. Điều làm hắn bất ngờ là khi hắn ngồi xuống thì Liệt Diễm cũng ngồi theo, hơn nữa còn là trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn, hai tay quấn chặt lấy cổ của hắn, cả người rúc vào trong ngực của hắn.
-Liệt Diễm, muội rốt cuộc bị sao vậy? Có phải thân thể không khỏe do mất quá nhiều ma lực không?
Cơ Động ân cần hỏi han. Liệt Diễm chưa bao giờ hành động lạ lùng như hôm nay, cứ như không muốn xa rời hắn vậy, khiến cho nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn không ngừng rung động kịch liệt. Nhưng hắn biết rõ, Liệt Diễm đã có thể sử dụng Chung Cực Tất Sát Kỹ thì nàng sao có thể suy nhược được chứ?
Liệt Diễm ở Cơ Động trong ngực nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại không ngẩng đầu lên mà yếu đuối dựa vào trên lồng ngực vững chắc của Cơ Động:
-Cơ Động, có phải huynh rất muốn biết muội mạnh đến mức nào không? Hơn nữa còn muốn biết, tại sao muội nói muội không thể sử dụng sức mạnh của mình ở thế giới loài người. Đúng không?
Ánh mắt Cơ Động dần dần trở nên ôn nhu, ôm sát Liệt Diễm vào trong ngực, yên lặng cảm thụ hơi ấm từ nàng:
-Không, những thứ này không hề quan trọng. Huynh cho tới bây giờ cũng không hỏi qua muội, không phải sao? Huynh tôn trọng tất cả bí mật của muội, cũng chưa từng có hoài nghi muội bất kì điều gì.
Liệt Diễm gần như là thầm thì nói:
-Nhưng mà hiện tại muội muốn nói cho huynh biết tất cả những gì về muội.
Muội rốt cuộc được sinh ra vào lúc nào, ngay cả muội cũng không rõ lắm. Bởi vì khi muội mới vừa ra đời thì căn bản không hề có ý thức của riêng mình. Trong nham tương nóng bỏng của Địa Tâm Hồ không biết từ bao giờ xuất hiện một tảng nham thạch, từ đó dưỡng dục ra một đóa Địa Tâm Hồng Liên. Muội vốn được nham tương trong địa tâm dưỡng dục không biết qua bao nhiêu năm. Qua ngàn năm, vạn năm, không biết lúc nào muội rốt cục cũng có được ý thức. Hơn nữa bắt đầu chủ động hấp thu Hỏa Nguyên Tố trong Địa Tâm Hồ. Nhưng quá trình này thì vẫn còn kém xa tốc độ tu luyện của huynh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, linh thức của muội bắt đầu lớn mạnh, có lẽ cũng tương đương với linh hồn của nhân loại các huynh.
Dần dần muội có thể cảm giác được thế giới bên ngoài. Muội mới biết rằng được sống trên thế giới này hóa ra lại kỳ diệu như vậy.
Địa Tâm Thế Giới có mười tám tầng, mỗi một tầng đều có những sinh vật khác nhau. Nhờ vào linh thức càng ngày càng lớn mạnh, muội càng có thể cảm nhận được nhiều việc, cho đến khi linh thức của muội có thể xuyên thấu Địa Tâm tầng thứ mười tám, cảm nhận được thế nhân loại ở bên ngoài.Muội mới hiểu được, thì ra thế giới này vốn không hề đơn điệu, mà là tràn đầy màu sắc.
Còn nhớ rõ không? Muội đã nói huynh, muội đã từng du lịch ở thế giới loài người, thật ra đó chẳng qua là sự hiểu biết về thế giới nhân loại thông qua linh thức của mình thôi. Muôi thật ra rất hâm mộ nhân loại các huynh, có thể hưởng thụ được ánh mặt trời ấm áp, có được thiên phú vượt bậc như vậy. Còn có sự trao đổi tình cảm nữa.Có lẽ bắt đầu từ một khắc đó, linh thức của muội đã không thể nào giữ vững được sự bình tĩnh nữa.
Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, linh thức của muội cũng không ngừng lớn mạnh hơn, nhưng muội luôn cố gắng áp chế sự ham muốn của mình với thế giới bên ngoài. Bởi vì muội biết thế giới đó không thuộc về mình. Sau một thời gian dài quan sát thế giới loài người, muội cũng học được rất nhiều đạo lý, cũng hiểu được rất nhiều quy định của thiên địa. Hơn nữa muội biết muội vốn không nên tồn tại ở trên thế giới này. Muội sợ, muội sợ linh thức của muội sẽ bị người đó phát hiện, sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên muội quyết định an phận ở trong Địa Tâm Hồ, hấp thu năng lượng hỏa nguyên tố của Địa Tâm hồ, cố gắng tăng sức mạnh của mình lên. Chỉ có như vậy, muội mới có một cảm giác an toàn.
Thanh âm của Liệt Diễm vẫn êm dịu như trước, nhưng vào giờ phút này trong thanh âm kia của nàng lại chất chứa các cảm xúc kỳ dị. Như khóc như kể, thanh âm như trút cả nỗi lòng của nàng khiến cho Cơ Động không khỏi mềm lại.
-Cho đến có một ngày, Địa Tâm Thế Giới rung chuyển làm cho muội tỉnh lại từ trong việc tu luyện. Khi muội sử dụng linh thức của mình dò xét thì phát hiện tầng thứ mười tám của Địa Tâm thế giới đã hoàn toàn hỗn loạn. Khắp nơi đều tràn ngập chiến tranh, vô số địa tâm sinh vật chết đi. Cả tầng thứ mười tám của Địa Tâm Thế Giới hoàn toàn đã triệt để rối loạn. Muội không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên muội có cảm giác tức giận. Nơi này là nhà của muội mà! Có người phá hư nhà của muội, muội sao có thể không tức giận chứ?
Cho nên muội bắt đầu dùng linh thức của mình tìm tòi nguyên nhân chiến tranh, rất nhanh muội đã tìm ra. Thì ra trận đại chiến này là do hai vị vua muốn tranh đoạt sự bá chủ với Địa Tâm thế giới. Vì vậy muội đã xuất thủ, đó là lần xuất thủ đầu tiên của muội từ lúc chào đời đến nay. Ngay cả chính muội cũng không ngờ tới mình lại trở nên cường đại như vậy. Khi đó muội đã lĩnh ngộ đựợc chân lý của hỏa nguyên tố, mang trong người lực lượng bổn nguyên của hỏa nguyên tố.
Muội lần lượt đánh chết hai đại quân vương kia, điều đó làm cả Địa Tâm thế giới kinh sợ, cuối cùng làm cho nơi này một lần nữa được hưởng hòa bình, mà muội cũng nhờ đó mà kế thừa địa vị thống trị hai đại quân vương lúc trước, trở thành nữ hoàng của Địa Tâm Thế Giới. Muội tự chọn cho mình một cái tên, gọi mình là Liệt Diễm.
Nghe đến đó, Cơ Động đã có chút sừng sỡ , hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi làm sao Liệt Diễm có thể vượt qua ngàn vạn năm tĩnh mịch đó. Bởi nhiều khi tĩnh mịch còn đáng sợ hơn tử vong nhiều.
-Địa Tâm Thế Giới thái bình nhưng lòng của muội không thể bình tĩnh được. Trước khi chết thì Hỏa Diễm Quân Vương và Ám Viêm Ma Vương đã nói cho muội biết, bất luận là muội hay bọn họ đều vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ánh sáng.
Bởi vì chúng ta đều được Địa Tâm chi hỏa sinh ra, không phải là những giống loài do thần tạo nên. Nếu như dùng ngôn ngữ của nhân loại để miêu tả thì đó là Thâm Uyên ác ma. Bọn họ vẫn còn may mắn vì khi giác tỉnh thực lực của bọn họ vẫn chưa đủ để uy hiếp đến thần. Nhưng mà bọn họ nói muội không giống họ, bởi vì khi muội tấn công bọn họ thì đã có thể làm cho thần kiêng kỵ. Vì muội cũng đã trở thành thần.
Mặc dù Cơ Động đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nghe chính miệng Liệt Diễm nói nàng chính là thần, trái tim của hắn không khỏi rung động kịch liệt.
Cho tới nay, Liệt Diễm vẫn luôn là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng hắn. Nhưng hắn thật sự không ngờ tới nàng lại sự là thần.
Liệt Diễm tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Cơ Động, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt vẫn đầy ắp sự ôn nhu:
-Thật ra thì muội cũng không phải là thần thực sự, chẳng qua có được sức mạnh giống như thần thôi, chỉ có nhân loại các huynh mới có thể thực sự trở thành thần, muội lại không được. Muội vĩnh viễn chỉ có thể là Thâm Uyên Ác Ma! Một khi thần biết được sự tồn tại của muội, như vậy muội chỉ có kết cuộc là hủy diệt. Bắt đầu từ một khắc đó, muội đã không dám trở lên mặt đất, cho dù là linh thức cũng không dám phát tán, muội không muốn bị hủy diệt, muội không muốn mất đi sự sống và ý thức mà khó khắn lắm mới có được, cho dù có phải chịu sự tĩnh mịch cả đời trong Địa Tâm thế giới thì sao- ít nhất muội vẫn sống.
Nghe Liệt Diễm nói tới chỗ này, ánh mắt của Cơ Động đã dần nhòe lệ, cánh tay ôm lấy Liệt Diễm đã hơi run rẩy.
Cho đến bây giờ, hắn mới hiểu được, lúc đó Liệt Diễm chấp nhận du lịch đại lục cùng hắn là nguy hiểm đến mức nào, mà nàng làm hết thảy cũng chỉ vì mình!
Đột nhiên, hắn phảng phất nhận ra điều gì đó, cả trái tim trong nháy mắt thắt lại:
-Liệt Diễm, vậy muội vừa mới sử dụng sức mạnh của mình ở bên ngoài, muội…
Liệt Diễm nhẹ nhàng ngồi thẳng người lại, khẽ dịch chuyển vị trí của mình trên đùi Cơ Động, làm cho mình và Cơ Động gần hơn nữa:
-Tiểu Cơ Động, không ngắt lời muội được chứ? Nghe muội nói hết đã.
Cơ Động ôm chặt Liệt Diễm vào người, đặt cằm của mình ở trên vai của nàng vì hắn sợ, hắn sợ sau một khắc nữa Liệt Diễm sẽ rời khỏi mình, sự khủng hoảng trước nay chưa từng có này đang lan tràn khắp mọi ngõ ngách trong tâm hồn hắn.
Liệt Diễm tiếp tục nói:
-Thời gian một ngày đã đủ rồi. Huynh cũng biết, ở Địa Tâm Thế Giới này thật ra không có khái niệm ngày. Nguồn tại http://Truyện FULL
Bởi vì muội căn bản sẽ không phân ra ban ngày và ban đêm. Mà có thì chẳng qua đó là sống hay chết mà thôi. Muội vốn đã quen với sự tĩnh mịch rồi, muội cũng không biết sau này mình sẽ ra sao nữa, tất cả sự quan tâm của muội đều đặt vào trong Địa Tâm thế giới, nhưng muội có dần dần nhận ra, muội không hiểu rõ mình sống vì cái gì.
Cũng ngay vào lúc đó, bất chợt có một luồng ma lực cường đại khiến không gian ba động truyền vào Địa Tâm Hồ, tiến thẳng vào trong linh thức của muội. Trong mắt muội là một hài tử của nhân loại, thực lực của hài tử đó thậm chí còn yếu hơn cả những sinh vật yếu ớt nhất ở Địa Tâm thế giới. Trong tay của hắn còn mang theo một ly rượu, một hương vị mà muội chưa bao giờ cảm nhận qua.
Thanh âm Cơ Động run rẩy nói:
-Đó là huynh sao…
Liệt Diễm khẽ cười nói
-Đúng vậy! Đó là huynh. Muội hiện tại vẫn còn nhớ bộ dạng của huynh khi tới đây lần đầu tiên. Huynh ngây ngốc nhìn muội. Vốn muội định làm huynh biến mất vĩnh viễn. Nhưng có lẽ bởi vì lúc đó muội thật sự quá tĩnh mịch, mà cũng có thể là do ly rượu kia của huynh thật quá hấp dẫn, muội nhịn không được mới cùng huynh nói chuyện.
Cũng chính từ một khắc kia, cuộc sống của muội đã thay đổi. Mỗi ngày, muội đều thưởng thức rượu ngon do huynh điều chế, điều đó khiến cho muội hiểu được sự hạnh phúc mà nhân loại các huynh thường hay nhắc tới là gì.
Hơn nữa càng làm muội kinh ngạc là, lúc huynh điều chế mỹ tửu thì luôn bao hàm vào đó một loại cảm xúc đặc thù. Có thể hòa tình cảm vào trong chất lỏng thì cho dù là muội cũng không làm được! Muội vốn là thần nên đã có một khoảng thời gian rất dài để tìm hiểu tình cảm là gì. Cho nên linh thức của muội lại một lần nữa quan sát thế giới loài người của huynh.
Trải qua sự quan sát không ngừng, muội mới biết được. Loại tình cảm này gọi là tình yêu, mà nó chỉ xuất hiện giữa những người nam nữ nhân loại yêu nhau say đắm.
Muội bắt đầu bối rối rồi, huynh đem đến cho muội loại tình cảm này khiến cho muội vô cùng sợ hãi.
Bởi vì muội đột nhiên cảm giác được tâm tình cùng linh thức của mình đều đặt trên người huynh. Mỗi ngày trước khi huynh đến, muội đều cầu nguyện, cầu nguyện cho chuyện đó đừng đến.
Muội sợ, muội sợ mình sẽ bị hủy diệt. Bởi muội căn bản không phải là một sinh vật của thế giới này, muội không thể tiếp nhận tình yêu của huynh.
Cho nên muội lựa chọn trốn tránh, đã có một khoảng thời gian rất lâu muội không dám gặp huynh. Nhưng điều đó càng làm cho sự nhung nhớ trong lòng muội càng lúc càng nhiều hơn. Hơn nữa, trong linh thức của muội cũng bắt đầu xuất hiện nhiều loại cảm xúc giống với nhân loại các huynh. Ngày đó khi muội thấy huynh gặp phải nguy hiểm suýt chết thì muội đột nhiên hiểu ra, thì ra muội đang trốn tránh, cho tới giờ muội cũng đang trốn tránh. Nhưng như vậy sẽ chỉ làm cho muội càng thêm thống khổ, đồng thời muội cũng nhận ra mình đang càng ngày có những cảm xúc của nhân loại, điều đó không phải diễn ra trong vòng một ngày mà là một sự tiến hóa từ từ. Linh thức cùng lực lượng của muội cũng biến hóa dựa theo tâm tình đó.
Cho nên muội quyết định không trốn tránh nữa, muội muốn thấy đến tột cùng huynh có thể làm muội thay đổi như thế nào. Nhưng làm cho muội không ngờ tới chính là, theo thời gian từng ngày qua đi muội càng ngày càng giống với nhân loại
Hơn nữa muội rốt cục cũng chấp nhận tình cảm mãnh liệt kia của huynh. Muội ra đời trong Địa Tâm Nham Tương, vốn chưa bao giờ biết cái gì gọi là nóng bỏng, nhưng tình yêu của huynh lại làm cho muội cảm nhận được sự ấm áp trong lòng
Muội phát hiện ra mình càng ngày càng không thể rời xa huynh. Khoảng thời gian làm bạn với huynh cùng du lịch đại lục đối với muội là đoạn thời gian muội vui sướng nhất. Huynh còn nhớ không, lần trước muội đột nhiên bế quan đó là bởi vì muội đã hoàn thành tiến hóa.
Nếu như nói thời điểm đánh bại hai đại quân vương, lực lượng của muội chỉ có thể tương đương với Nhất Cấp Thần Cách thì sau khi trải qua lần tiến hóa này, muội đã có lực lượng Nhị Cấp Thần Cách. Đại Địa nữ thần trượng được cô bé Miểu Miểu kia cầm cũng là Nhị Cấp Thần Cách Nữ Thần Đại Địa.
Cho nên mới vừa rồi muội mới có thể giúp các huynh chống lại Chung Cực Tất Sát Kỹ. Bởi vì Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới mặc đúng là Chung Cực Tất Sát Kỹ, nhưng nó cũng không phải là do thần phát ra. Siêu Cấp Tất Sát Kỹ thuộc về phạm vi thánh cấp còn Chung Cực Tất Sát Kỹ thì chỉ thuộc về thần.
Cơ Động, huynh biết tại sao muội vẫn không dám chân chính tiếp nhận tình yêu của huynh, nói với huynh ba chữ kia hay không?
Trong đôi mắt ôn nhu của Liệt Diễm rốt cục bắt đầu xuất hiện biến hóa, nơi đáy mắt thoáng qua sự buồn bã.
-Tại sao?
Cơ Động không kìm được bật thốt.
Liệt Diễm nói:
-Bởi vì muội không phải là người, muội không có thân thể nhân loại. Huynh đã thấy thân thể muội tất cả đều do năng lượng ngưng tụ mà thành. Muội dùng năng lượng bắt chước thành bộ dạng nhân loại các huynh, thậm chí ngay cả tình cảm cũng y hệt, nhưng muội dù sao không phải là người! Muội không thể giống một người con gái nhân loại vì huynh sinh con, như vậy muội làm sao có thể tiếp nhận tình yêu của huynh chứ. Muội không muốn huynh yêu một khối năng lượng, hoặc chỉ yêu thân thể hoàn mỹ này do muội sáng tạo.
-Không, Liệt Diễm, không. Muội nói không sai, lúc mới bắt đầu biết muội, huynh đúng là yêu dung mạo hoàn mỹ của muội. Nhưng hiện tại huynh yêu tất cả những thứ thuộc về muội. Dù cho muội không có thân thể, chỉ còn lại linh hồn thì huynh vẫn yêu muội, trọn đời yêu muội.!