Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Dương Miện

Chương 106: Tử Lôi Diệu Thiên Long(hạ)

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Lam Bảo Nhi nói:

– Như vậy là muốn chúng ta đi liệp sát ma thú, có đúng không?

Phất Thụy gật đầu nói:

– Đúng vậy, chính là muốn các ngươi đi liệt sát ma thú. Các ngươi có tổng cộng một tháng thời gian. Trong vòng một tháng, không được rời khỏi phạm vi của Địa Linh Sơn. Dùng hết khả năng liệp sát ma thu, thu hoạch tinh thạch. Yêu cầu cơ bản nhất của sơ khảo chính là mỗi người các ngươi phải thu hoạch được ít nhất mười cái Ma thú Tinh hạch có cùng thuộc tính với bản thân. Tinh hạch và ma thú có cấp bậc giống nhau, cũng chia làm mười cấp. Trong số mười cái Ma thú Tinh Hạch cùng thuộc tính mà các ngươi phải thu hoạch, phẩm chất đều không được kém hơn Tam giai. Hơn nữa, bởi vì hai người các ngươi cùng nhau tiến hành sơ khảo, nên nhất định phải có ít nhất một cái Tinh Hạch có thuộc tính Tứ giai. Hoàn thành được việc này mới tính là các ngươi thông qua sơ khảo. Nếu trong vòng một tháng thời gian, các ngươi không thể hoàn thành, như vậy bất luận kẻ nào cũng không thể lưu các ngươi lại, chỉ có thể rời khỏi Âm Dương Học Đường, các ngươi rõ chưa?

– Rõ rồi.

Cơ Động và Lam Bảo Nhi đồng thời gật đầu đáp.

Lam Bảo Nhi nói:

– Phất Thụy sư huynh, Cơ Động là Âm Dương Song Thuộc Tính, chẳng lẽ, hắn cần phải thu thập mỗi thuộc tính mười cái Tinh hạch hay sao?

Phất Thụy nói:

– Đúng vậy. Cho nên, Cơ Động, nhiệm vụ của ngươi còn nặng nề hơn so với Bảo Nhi nhiều. Tuy rằng ta là sư huynh của ngươi, nhưng trong quá trình sơ khảo, ta sẽ không trợ giúp ngươi bất cứ chuyện gì. Lần này ta cùng các ngươi đến đây, chỉ là trong những lúc các ngươi gặp phải địch nhân thực lực cực kỳ cường đại, không thể đối kháng nổi, lúc đó ta mới ra tay trợ giúp. Những chuyện khác, đều do hai người các ngươi tự mình làm thôi. Sau khi tiến vào Địa Linh Sơn, ta cũng sẽ không đi chung với các ngươi nữa. Kỳ thật, chỉ cần các ngươi không tiến vào khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn, cũng sẽ không gặp những loại ma thú trên cấp bốn đâu. Với thực lực hiện tại của các ngươi, tự bảo vệ mình cũng không phải chuyện khó khăn. Đương nhiên, ta nhất thiết phải nhắc nhở các ngươi, trong rừng rậm, bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể gặp phải ma thú tập kích, nhất thiết phải luôn luôn cảnh giác. Một chút nữa, chúng ta sẽ dừng lại ở Địa Linh Thành, bên ngoài Địa Linh Sơn để các ngươi mua một số nhu yếu phẩm cần thiết. Sau đó chúng ta sẽ tiến vào Địa Linh Sơn. Tất cả các phí dụng cần thiết, đều do Học Viện chi trả.

Cơ Động nói:

– Một chút nữa? Sư huynh, là năm trăm dặm đó. Chúng ta tốt nhất là thuê một chiếc xe ngựa để đi. Cho dù là đi xe ngựa, chỉ sợ một ngày cũng chưa chắc đến được nơi đó.

Phất Thụy cười nhạt:

– Năm trăm dặm thì tính làm gì. Một ngày đi mấy ngàn dặm ta cũng từng thử qua rồi. Năm trăm dặm, bất quá chỉ tốn một canh giờ mà thôi.

Khí phách của Lôi Đế lại nở rộ, lời nói của hắn tràn ngập sự tự tin mãnh liệt.

– Các ngươi nhìn xem.

Vừa nói, lam quang chợt lóe lên trong mắt Phất Thụy. Ma lực dâng trào không gì sánh kịp nháy mắt nổ tung. Cơ Động mơ hồ cảm nhận được ánh sáng mặt trời trong không trung cũng phải ảm đạm bớt vài phần. Trên đỉnh đầu bọn họ đã rất nhanh xuất hiện một đám mây đen cực lớn.

Điện quang màu lam tím đột nhiên hiện ra trên làn da của Phất Thụy, nhưng tầng hào quang này lại giống như là một tầng áo giáp thực thể vậy, mang theo một loại khí phách chấn nhiếp lòng người. Cái Dương Miện màu trắng đặc thù lặng yên xuất hiện trên đỉnh đầu Phất Thụy, hiển lộ ra thực lực mạnh mẽ sáu quan sáu mươi chín cấp.

Nhìn thấy Dương Miện của hắn, Lam Bảo Nhi không khỏi kinh hô một tiếng. Tuy rằng nàng đã sớm nghe qua đại danh của Lôi Đế. Nhưng hôm nay thấy Phất Thụy trước mắt Cơ Động, biểu hiện lại hết sức ôn hòa, cho nên Lam Bảo Nhi cũng không có cảm nhận được cái gì. Thế nhưng lúc này khi thấy Phất Thụy chân chính phóng xuất ra ma lực của bản thân, bày ra thực lực sáu quan gần bảy quan hết sức cường đại, trong lòng Lam Bảo Nhi mới chính thức hiểu rõ ràng, đứng trước mặt mình chính là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, kẻ mà mười năm qua chưa từng có ai có gan khiêu chiến, một đời Lôi Đế Phất Thụy.

Hai tròng mắt của Phất Thụy cùng với sự xuất hiện của Dương Miện đã hoàn toàn hóa thành màu lam tím. Chỉ thấy hai tay của hắn vẽ ra trong không trung một ký hiệu kỳ dị, tay phải đột nhiên vung lên không trung. Phanh lớn một tiếng, một tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, một luồng sấm sét kinh thiên động địa phát ra, làm cho vô số chim muông, dã thú trong mảng rừng cây nhất thời bay chạy tan tác.

Ngay trước mắt Cơ Động và Lam Bảo Nhi, một mà thần kỳ chợt xuất hiện. Luồng lôi điện vang vọng kia cũng không có biến mất cùng với tiếng nổ vang, mà làm đọng lại trong không trung. Một luồng lôi điện màu lam tím giống như là được khảm vào trong không khí vậy.

Ngay sau đó, Phất Thụy dang rộng hai tay ra hai bên:

– Xuất hiện đi, Lôi Đình.

Luồng lôi điện đang đọng lại trong không trung chợt trong nháy mắt mở rộng, một thân thể khổng lồ mà hùng tráng chợt từ trong đó nhảy ra.

Đó là một sinh vật cực kỳ to lớn, ngay khi một nửa thân mình nó nhảy ra khỏi luồng lôi điện, Cơ Động đã cảm thấy có chút quen thuộc. Nó có một cái đầu thật lớn, trong miệng răng nhọn dày đặc giống như đao kiếm vậy, nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Toàn bộ thân thể bao phủ vô số vảy màu lam tím. Xung quanh đầu nó có những gai nhọn thật lớn, chiều dài của mỗi một cái gai nhọn cũng phải hơn hai thước.

Khi toàn bộ thân thể nó đã nhảy ra khỏi luồng lôi điện, có thể nhìn thấy rõ ràng, chiều cao của nó ước chừng hơn hai mươi thước, toàn thân bao phủ dày đặc vảy nhọn màu lam tím, trên thân còn có vô số luồng lôi điện giống như bầy rắn không ngừng xuất hiện. Một cặp cánh khổng lồ mở ra, thậm chí chiều rộng còn lớn hơn chiều cao của nó nữa. Hai chân sau tráng kiện có lực chống đỡ thân thể khổng lồ của nó. Chân trước nhỏ hơn một chút. Ở trước ngực có một ký hiệu tia chớp thật lớn, chiều dài hơn ba thước. Khi nó nhìn xung quang, trong con ngươi không ngừng có lôi điện lóe lên. Trong không khí không ngừng phát ra tiếng nổ đì đùng.

Khi sinh vật khổng lồ này mới xuất hiện, Cơ Động đã không nhịn được kinh hô lên một tiếng:

– Rồng?

Đúng vậy, con sinh vật khổng lồ này so với con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương có ít nhất sáu thành giống nhau. Hình dạng tổng thể cũng không chênh lệch lắm. Chỉ có điều là nhỏ hơn một chút, với lại, những gai nhọn xung quanh đầu nó và dọc sống lưng, lại thêm những cái gai nhọn hoắc trên đầu cánh của nó thì Phong Sương lại không có. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nếu nói trong cặp mắt của Phong Sương chỉ toát ra sự âm hiểm, giảo hoạt, tàn nhẫn và uy nghiêm, thì thần thái mà con cự long màu lam tiếp trước mắt này toát ra cũng chỉ có uy thế mà thôi. Tương tự như ánh mắt của Phất Thụy vậy, hết sức bá đạo.

Từ cảm nhận ban đầu mà nói, con cự long màu lam tím này cũng không có được cấp bậc cao như Phong Sương, trí tuệ cũng kém hơn. Nhưng bất luận nói thế nào, nó cũng là một con Rồng a! Phất Thụy triệu hồi ra Rồng. Chuyện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Ngay lúc con cự long này vừa mới từ trong lôi điện bước ra, bản tính nhát gan vốn có của nữ nhân đã khiến Lam Bảo Nhi sớm trốn sau lưng Cơ Động, hai tay nắm chặt vạt áo của hắn, thân thể còn run lên nhè nhẹ.

Ánh mắt Phất Thụy lóe ra quang mang nóng rực, ha ha cười, nói:

– Tiểu sư đệ, đây chính là bạn của ta, Lôi Đình. Nó là một con Rồng biến dị, Tử Lôi Diệu Thiên Long. Cũng là loại biến dị giống như ma lực của ta vậy. Lúc ta sử dụng ra ma lực, biểu tượng xuất hiện chính là nó. Đây chính là chỗ khác biệt của ma lực biến dị với những ma sư bình thường khác. Cho nên có thể nói, ta và Lôi Đình quả thật rất có duyên phận.

Chọn tập
Bình luận