Trong mắt Âm Triêu Dương toát ra một tia kinh ngạc:
– Nói như vậy, ngươi cũng đã nắm giữ được loại phương pháp áp súc này rồi à?
Cơ Động cũng không giấu diếm, lập tức đem quá trình bản thân mình trên Thánh Tà Đảo lấy được Thiên Chi Ngọc, hơn nữa còn luyện được Diệt Thần Kích lấy được trong đó đơn giản nói lại một lượt. Hắn hiện tại cũng là mới biết được, Diệt Thần Kích cơ bản là kỹ năng đặc hữu của Cửu Quan Ma Sư, chẳng qua là bị hắn học trước một bước mà thôi.
Nghe Cơ Động giảng thuật xong, thần sắc Âm Triêu Dương thoáng trở nên ngưng trọng vài phần, nói:
– Hay cho một cái Diệt Thần Kích. Cái kỹ năng đặc biệt này ngươi nên cố gắng tu luyện một chút, đối với tương lai của ngươi có chỗ tốt rất lớn đó. Nếu như ngươi nguyện ý, cũng có thể dạy lại cho Phất Thụy cùng luyện.
Cơ Động không chút do dự gật đầu nói:
– Không thành vấn đề. Sư tổ, ta cũng vốn định nhờ ngài nghiên cứu, sau đó chỉ dạy lại cho chúng ta cùng tu luyện cái Diệt Thần Kích này. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Âm Triêu Dương mỉm cười nhàn nhạt:
– Ta không cần luyện đâu. Phương thức áp súc ma lực của bản thân ta đã sớm thành hình rồi, chuyển sang tu luyện cái khác, ngược lại cũng không tốt cho lắm. Dụng tâm chuyên nhất tu luyện, đối với bất cư ma sư nào mà nói cũng là phi thường quan trọng. Về phần Hỗn Độn thì sao? Ngươi vẫn còn chưa nói đến cái này.
Cơ Động nói:
– Sư tổ, ta cảm thấy được vừa rồi ngài tiến hành ứng dụng Hỗn Độn Chi Hỏa của ngài tựa hồ hơi có chút cứng rắn, không được thuần thục. Nếu ta nhìn không lầm, thì Hỗn Độn Chi Hỏa của ngài trong một kích vừa rồi, đã bị tổn hao ít nhất là một nửa?
Sắc mặt Âm Triêu Dương khẽ thay đổi:
– Làm sao ngươi có thể thấy được?
Cơ Động nói:
– Bởi vì vừa rồi cái mà ngài phát ra chính là Hỗn Độn Chi Hỏa thuần túy. Bởi vì muốn phá vỡ hoàn toàn công kích ma lực Tổ Hợp Kỹ Cực Hạn Song Thủy, ngài hẳn là dựa vào ma lực khổng lồ Cửu Quan của mình, mạnh mẽ đem Hỗn Độn Chi Hỏa ngưng tụ được trong cơ thể bức ra bên ngoài cơ thể, sau đó biến chúng nó trở thành một ngọn hỏa diễm bình thường để tiến hành công kích. Hỗn Độn ý nghĩa chính là sáng tạo. Lúc Hỗn Độn Chi Hỏa tiếp xúc với ma lực của đối thủ, đặc tính sáng tạo của bản thân nó sẽ phá hủy sự cân bằng Tổ Hợp Kỹ của đối phương. Âm Dương Song Thuộc Tính không thể đạt tới trạng thái cân bằng, như vậy sẽ tạo thành phản phệ ma lực, nhờ đó mới đánh tan đối thủ. Nhưng mà, ngài hẳn là vẫn còn chưa năm giữ được phương pháp sử dụng Hỗn Độn Chi Hỏa chân chính. Nếu không mà nói, sau khi công kích kết thúc, Hỗn Độn Chi Hỏa của ngài sẽ không suy yếu đi rất nhiều như vậy, hơn nữa còn hẳn là bảo trì không thay đổi nữa. Hơn nữa, theo như ta được biết, sử dụng Hỗn Độn Chi Lực tiến hành công kích, chân chính xuất hiện cũng không phải là Hỗn Độn Chi Hỏa, mà là Linh Hồn Chi Hỏa. Bởi vì lực lượng của Hỗn Độn chỉ có thể cùng với linh hồn trong Tinh Thần lực lượng dung hợp làm một thể xong, mới có thể để cho chúng ta tùy tiện sử dụng, chân chính phát huy ra đặc tính sáng tạo của chúng.
Khiếp sợ! Nghe xong những lời nói này của Cơ Động, trong lòng Âm Triêu Dương cũng chỉ có khiếp sợ. Từ nhiều năm trở lại đây, hắn có thể nói là sử dụng phương thức tu luyện cực kỳ khổ hạnh, dưới trạng thái không ngừng bế quan khổ tu, mới dần dần tiếp cận được bề ngoài của Hỗn Độn. Nhất là lần trước sau khi cảm nhận được Hỗn Độn Căn Nguyên của Cơ Động, nhận được sự chỉ dẫn của nó, trong mấy năm gần đây mới miễn cưỡng ngưng tụ ra được Hỗn Độn Chi Hỏa. Nhưng mà hắn dù sao cũng không có bất cứ kinh nghiệm nào, càng không biết làm thế nào mới có thể chân chính sử dụng được Hỗn Độn Chi Hỏa này. Hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp riêng của mình để trực tiếp phát ra. Lúc này nghe được những lời nói của Cơ Động, hắn mới chính thức hiểu rõ ràng được một ít ảo diệu của Hỗn Độn Chi Hỏa.
Đem Hỗn Độn kết hợp với linh hồn, Linh Hồn Chi Hỏa… Trong đầu Âm Triêu Dương không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này. Trong mơ hồ, hắn đã nắm bắt được cái gì đó… Hắn biết, cánh cửa Hỗn Độn, rốt cuộc cuối cùng cũng đã mở ra đối với mình.
– Sư tổ, ngài không sao chứ???
Phất Thụy từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Âm Triêu Dương biến đổi liên tục như thế. Cũng không biết là buồn, vui, giận hờn, âm tình bất định, trong mắt không ngừng lóe ra quang mang suy tư, sau một lúc lâu cũng không có hé răng nói lời nào.
Âm Triêu Dương thở dài một hơi, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía Cơ Động:
– Đây đều là do vị nữ tử đội nón kia dạy cho ngươi à?
– A?
Cơ Động sửng sốt, thoáng do dự một chút hắn mới gật gật đầu.
Âm Triêu Dương suy tư một lát, thoáng thở dài một tiếng mới nói:
– Cơ Động, thay ta cảm ơn nàng ấy một tiếng. Sau này nếu ta có thể ngộ đạo, ta liền cảm tạ những lời nói mà ngươi ban tặng hôm nay. Tốc độ phát triển của ngươi so với Sư tổ dự đoán còn nhanh hơn rất nhiều. Sư tổ ta đã không còn gì có thể dạy cho ngươi nữa rồi. Con đường sau này, tự mình ngươi phải đi thôi. Ngươi cùng với Phất Thụy, đều là tương lai của Hỏa hệ nhất mạch chúng ta. Tương lai không lâu, đại lục thật có thể sẽ phát sinh kịch biến. Hai sư huynh đệ các ngươi thời khắc nào cũng đều phải đoàn kết chặt chẽ lại một chỗ với nhau, cùng chống chỏi với kẻ thù bên ngoài. Sau khi chuyện này giải quyết xong, ta sẽ cùng với sư mẫu các ngươi quay trở về ven biển bế quan. Nếu như có đại sự gì cần thiết, hãy quay về đó tìm chúng ta.
Cơ Động và Phất Thụy liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cung kính nói:
– Vâng!
Âm Triêu Dương liếc mắt nhìn Cơ Động thật sâu một cái. Vị Chí Tôn Cường Giả đứng đầu đại lục này đột nhiên phát hiện ra, vận mệnh của gã đồ tôn này của mình đã không còn nằm trong khả năng nắm giữ của mình nữa, càng không thể nào nhìn ra được tương lai của hắn sẽ phát triển đến mức nào.
Đúng lúc này, thanh âm của Thủy Minh Nguyệt chợt từ cách đó không xa vang lên:
– Thắng Quang Miện Hạ.
Âm Triêu Dương chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân đang chậm rãi đi tới. Lúc này hai người bọn họ, thần sắc trên mặt đã thập phần bình tĩnh, tựa hồ không giống như vừa mới nhận được sự đả kích cực mạnh.
Hai người bọn họ đi tới trước mặt Âm Triêu Dương, đồng thời cúi người xuống, khom mình hành lễ. Âm Triêu Dương cũng không có ngăn cản bọn họ, tùy ý để bọn họ hạ bái.
Sau khi đứng thẳng người đậy, Thủy Minh Nguyệt nói:
– Khổ tâm của Thắng Quang Miện Hạ chúng ta đã hiểu. Cảm tạ ngài đã kéo chúng ta trở lại từ trong lầm lạc. Ta cùng với Phong Vân rốt cuộc cũng đã hiểu rõ. Từ nay về sau, chúng ta cũng sẽ tiến hành bế quan, hy vọng có thể nhìn thấy được cánh cửa lớn mà ngài đã mở ra cho chúng ta nhìn thấy. Sau này nếu như Miện Hạ có điều gì phân phó, Thủy Minh Nguyệt ta sẽ nghĩa bất dung từ.
Âm Triêu Dương hơi hơi chắp tay lại:
– Các ngươi đã có thể nhanh chóng tỉnh ngộ như vậy, cũng không uổng sự chiếu cố của trời cao. Các ngươi xem như vậy có được không, ta và tiểu muội chuẩn bị quay trở về Đông Hải tiến hành bế quan tu luyện. Nơi đó cách Thánh Tà Thông Đạo tương đối gần, đối mặt với đại hải, vừa có thể tọa trấn lối vào Thành Tà Thông Đạo, hơn nữa hoàn cảnh khá yên tĩnh, có thể tiến hành tu luyện. Nếu như hai vị không chê, không ngại cùng với chúng ta tới đó đi. Ta cũng không quá tự đề cao kiến thức của bản thân, thế nhưng trong những năm bế quan gần đây, coi như là cũng có được một chút lĩnh ngộ. Mặc dù chúng ta cũng không cùng thuộc tính, nhưng có lẽ cũng có thể giúp các người hạn chế đi đường vòng.
Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân nghe vậy vô cùng sung sướng:
– Cầu còn không được! Đại ân của Thắng Quang Miện Hạ, không thể không hồi báo. Xin hãy nhận một lạy của chúng ta.
Vừa nói xong, hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Miện Hạ thế nhưng đang ở trước mặt rất nhiều người như vậy, phù phù một tiếng, đã quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Âm Triêu Dương bái lạy một cái.
Nhìn bộ dạng bái lạy của bọn họ, vẻ tươi cười lại một lần nữa tái hiện trên mặt Âm Triêu Dương. Ông ta đương nhiên không phải bởi vì hai người Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cung kính bái lạy mình, mà là ông ta hiểu được, hai người Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả này từ nay về sau đã có thể từ bỏ hết thảy những danh lợi trói buộc, chân chính hiểu rõ đạo lý.