Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Dương Miện

Chương 153: Thần y đòi tiền người chết,tặng người có duyên(thượng)

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Đây là chuyện gì đây? Cơ Động thoáng sửng sốt một chút. Chỉ trong nháy mắt chiến ý hoàn toàn biến mất. Gã thanh niên áo xanh kia hiển nhiên là đang thi triển một loại ma kỹ trị liệu của Mộc Hệ. Hơn nữa, hiệu quả trị liệu của tầng ma lực màu xanh ngọc bích dần dần dung nhập vào trong cơ thể, Cơ Động chỉ cảm thấy sinh khí bừng bừng, thương thế vốn cũng không nặng lắm, lập tức không thuốc mà khỏi, ma lực cũng dần dần khôi phục lại.

Mộc sinh Hỏa, dưới tác dụng của Mộc Hệ Trị Liệu Thuật, ma lực của hắn rất nhanh khôi phục lại:

– Ngươi không phải đến báo thù cho Thạch Tử Tước hay sao?

Cơ Động trầm giọng hỏi.

Gã áo xanh mỉm cười, rất tự nhiên nói:

– Ta tại sao lại phải báo thù cho hắn? Hắn là cái gì mà ta phải quan tâm?

Lần này Cơ Động thật sự sửng sốt, không đợi hắn mở miệng, gã áo xanh đã nói tiếp:

– Chẳng lẽ ta cùng hắn trở về, ta liền nhất định là thủ hạ của hắn sao? Đầu óc của ngươi hẳn là có vấn đề rồi. Ta chỉ là một gã thầy thuốc mà thôi. Là do hắn mời ta đến đây để trị liệu cho con của hắn.

Ánh mắt hắn quay lại hướng về thân thể đang bị một luồng hỏa diễm màu vàng kim thiêu đốt mãnh liệt, khẽ nhún nhún vai, hết sức thản nhiên nói:

– Hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi.

Cơ Động lạnh lùng nói:

– Cho dù ngươi là thầy thuốc, hẳn cũng là một gã thầy thuốc trợ Trụ làm ác.

Gã áo xanh cũng không tức giận, mỉm cười nói:

– Ta chỉ là một gã thầy thuốc, ai trả tiền nhiều cho ta, ta liền điều trị cho kẻ đó. Ta cũng chưa từng nói qua bản thân ta là người tốt. Người khác đều gọi ta là kẻ hạ thủ trên quan tài, người chết cũng đòi tiền.

Một tiếng thét kinh hãi từ sau lưng Cơ Động vang lên:

– Ngươi chính là vị thần y người chết cũng đòi tiền sao?

Vân Thiên Cơ từ sau lưng Cơ Động đi lên, dừng ở bên cạnh hắn, nhìn gã áo xanh, trong mắt choáng đầy vẻ khiếp sợ.

Gã áo xanh mỉm cười vẻ giễu cợt:

– Xem ra ta vẫn còn có chút tiếng tăm.

Hắn chỉ chỉ vào đám hỏa diễm màu vàng kim đang thiêu đốt càng ngày càng lớn xung quanh:

– Nơi này tựa hồ cũng không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta kiếm chỗ khác được không?

Vân Thiên Cơ gật gật đầu về phía Cơ Động, thấp giọng nói nhỏ vào lỗ tay hắn:

– Vị thần y người chết cũng đòi tiền này cực kỳ nổi danh trong Thiên Cơ Thành, được xưng tụng là: thần y đòi tiền người chết, tặng cho người có duyên. Nổi danh là kẻ chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Nhưng hắn là người tốt, chắc chắn là người tốt.

– Chỉ nhận tiền chứ không nhận người mà cũng tính là người tốt sao?

Cơ Động nghi hoặc hỏi.

Vân Thiên Cơ cười khổ nói:

– Hắn có một cái bệnh rất lạ, đó là thích ném tiền. Hắn lấy tiền mà người ta đem đến nhờ hắn chữa bệnh, mỗi ngày đều cầm đem quăng chơi. Nhưng những nơi mà hắn ném tiền, đều là khu dân nghèo. Thần y đòi tiền người chết là do giới quý tộc đặt cho hắn, bởi vì số tiền hắn đòi mỗi lần khám bệnh cho giới quý tộc thật sự rất lớn. Lần nọ hắn chữa bệnh cho một lão quý tộc già, lão ấy khỏi bệnh, đến khi lão ta già chết hắn mỗi ngày vẫn đến đòi tiền, khi nào hết nợ mới thôi. Vì vậy mới có danh xưng đó. Còn trong miệng những người nghèo, hắn chính là Phật sống tái sinh. Buồn cười nhất chính là, người này không bao giờ phá hư quy củ chết cũng đòi tiền của mình. Khi hắn xem bệnh cho người nghèo, thông thường là đến trước nhà người đó quăng tiền, sau đó để người ta cầm tiền đó đến cho hắn xem bệnh, lấy tiền trở về, đúng số tiền hắn ném đi, một xu cũng không thiếu. Ở trong Thiên Cơ Thành, hắn cũng có thể xem như là một trong những nhân vật hàng đầu, ngay cả Thạch Tử Tước cũng không dám đắc tội hắn.

Trên mặt Cơ Động khẽ nhíu mày một cái:

– Thật là một tên quái dị. Đi thôi.

Vừa nói, hắn vừa cất bước đi tới, mang theo Vân Thiên Cơ theo đường cũ ra khỏi phủ của Thạch Tử Tước. Nói cũng kỳ quái, bất luận là ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt cỡ nào, chỉ cần Cơ Động đi tới, ngọn lửa lập tức tách ra, không có bất cứ ngọn lửa nào tiếp cận thân thể hắn trong vòng năm bước. Khi hắn đi qua mới tiếp tục thiêu đốt trở lại. Vân Thiên Cơ chỉ cần đi gần hắn một chút, liền không có bất cứ vấn đề gì. Mà luồng quang mang màu xanh ngọc bích trên người gã thần y chết cũng đòi tiền kia cũng cực kỳ thần kỳ. Mặc dù hắn cũng không có phóng xuất ra Âm Dương Miện của mình, thế nhưng cũng đã có thể kháng cự lại ngọn lửa. Cho dù là hỏa diễm thiêu đốt đến tầng hào quang trên người của hắn cũng chỉ có thể thiêu đốt xung quanh chứ hoàn toàn không thể xâm nhập vào bên trong.

Nhìn đám lửa đang thiêu đốt hừng hực kia, ánh mắt Vân Thiên Cơ đã có chút ươn ướt, trong lòng lặng yên nói:

– Tỷ tỷ đã thấy chưa? Thạch Tử Tước cả nhà bị giết, mối thù của tỷ tỷ, đệ đệ đã báo xong rồi. Tỷ tỷ an lòng nơi cửu tuyền, ta nhất định sẽ sống tốt. Nếu có kiếp sau, ta muốn làm ca ca của người, giống như tỷ tỷ vậy, chiếu cố cho tỷ tỷ, chiếu cố cả đời tỷ tỷ.

Trong nháy mắt, ba người đã từ trong phủ đệ của Thạch Tử Tước bước ra, mới vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám đông lớn dân chúng đang túm tụm ở đó, chỉ trỏ vào trong bàn tán xôn xao, thế nhưng cũng không có ai phụ cứu hỏa. Có thể thấy Thạch Tử Tước ở trong Thiên Cơ Thành là hạng người thế nào.

Khi nhìn thấy ba người Cơ Động từ trong phủ Thạch Tử Tước đi ra, đám dân chúng đang đứng xem đầu tiên là sửng sốt một chút, kế tiếp một màn phát sinh khiến cho ba người Cơ Động ai ai cũng không ngờ tới.

Một gã dân thường đột nhiên la lớn:

– Người trong phủ của Thạch Tử Tước hình như là đã chết hết rồi phải không, chẳng thấy ai bên trong đi ra cả. Huynh đệ, ngươi có thấy người nào trong đó đi ra không vậy?

Vừa nói hắn vừa quay sang nói với một gã đang đứng ở kế bên.

Tên bình dân kia nhìn thoáng qua ba người Cơ Động, hơi ngẩn người một chút, chỉ rất nhanh đã phản ứng lại:

– Đúng vậy! Không còn ai sống sót cả. Mọi người đều không thấy ai ở trong đi ra hết phải không?

– Không có ai… Không có ai… Không có ai…

Tiếng đáp lại liên tiếp vang lên. Đám người đó thậm chí toàn bộ xoay người lại, đưa lưng về phía ba người Cơ Động, mỗi người đều nhìn thẳng về phía trước, xem ba người Cơ Động như là không tồn tại vậy.

Cơ Động và Vân Thiên Cơ liếc nhìn nhau, trong mắt không khỏi toát ra vài phần vui vẻ. Ít nhất Cơ Động cũng biết rõ, hôm nay những chuyện mình làm đều hết sức chính xác.

Rất nhanh ba người đã đi ra khỏi phạm vi đám dân chúng đang tụ tập, Vân Thiên Cơ quay sang phía Cơ Động:

– Hôm nay báo được đại thù, toàn do chủ nhân tương trợ, xin chủ nhân nhận một lạy của ta.

Nói xong hắn bước đến trước mặt Cơ Động, quỳ xuống định lạy.

Cơ Động chụp lấy bả vai của Vân Thiên Cơ, không để cho hắn quỳ xuống:

– Ta nói rồi, mạng của ngươi chỉ thuộc về một mình ngươi và tỷ tỷ của ngươi, cũng không thuộc về ta. Hiện tại thù người đã được báo, nếu tỷ tỷ ngươi còn sống, nhất định hy vọng ngươi có thể trở nên nổi danh, trải qua một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, chứ không phải là một gã nô bộc như vậy.

Vân Thiên Cơ dứt khoát nói:

– Tỷ tỷ nếu biết ta nhận ơn không báo, chỉ sợ sẽ càng chết không nhắm mắt. Ta đã quyết ý rồi, cho dù chủ nhân không cần ta, ta cũng vẫn sẽ đi theo ngươi, cho đến khi nào ta chết mới thôi.

– Ngươi cứ đi theo hắn đi. Đi theo hắn, ngươi nhất định có thể trở nên nổi danh, lại vừa có thể báo ân nữa.

Người vừa lên tiếng chính là gã thanh niên áo xanh, trên mặt còn mang theo vào phần ý cười gian xảo không hề kiềm chế, đang đứng bên cạnh Cơ Động. Hắn giơ ngón tay cái về phía Vân Thiên Cơ:

– Lựa chọn đi theo hắn, tuyệt đối là tương lai tốt nhất của ngươi, ta ủng hộ ngươi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cơ Động lạnh lùng liếc gã áo xanh một cái:

– Chuyện của chúng ta không mượn ngươi can thiệp vào.

Gã áo xanh cười khổ nói:

– Ngươi làm người như thế nào vậy? Vừa rồi ta đã giúp đỡ ngươi, nhưng cũng không lấy tiền của ngươi. Từ lúc ta chào đời đến nay, ngươi là người đầu tiên ta trị liệu miễn phí, không ngờ lại bị đối xử lạnh lùng như thế.

Cơ Động nói:

– Ta không hề nhờ cậy ngươi trị liệu, chính là ngươi tự ý đó chứ. Ngươi đã không phải là kẻ ủng hộ Thạch Tử Tước làm ác, ngươi có thể đi được rồi.

– Ta không đi.

Trên mặt gã áo xanh toát ra một tia thần sắc vô lại:

– Ta đã nói hết lời đâu. Vừa rồi các ngươi đã đánh nhau một khoảng không ngắn thì phải, nhất định là đã đói bụng rồi, ăn cơm ăn cơm…

Vừa nói hắn vừa vươn tay nắm chặt ống tay áo của Cơ Động, kéo hắn đi về phía một tiệm cơm gần đó.

Cơ Động nhíu chặt mày, giơ tay lên định hất tay hắn ra, đột nhiên gã áo xanh hạ giọng nói với hắn câu gì đó, động tác Cơ Động chợt ngừng lại. Chỉ trong một chút này, hắn đã bị gã áo xanh kéo thẳng vào tiệm cơm, Vân Thiên Cơ tự nhiên đi theo ở phía sau.

Chọn tập
Bình luận