Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Âm Dương Miện

Chương 49: Tiểu nhân âm độc(hạ)

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

– Biểu tượng của Đinh Hỏa Hệ là Đằng Xà.

Cơ Động nhàn nhạt nói. Âm Dương Ma Sư có tổng cộng mười hệ, mỗi một hệ có biểu tượng riêng của mình. Biểu tượng của Bính Hỏa Hệ là Chu Tước, cũng là Phượng Hoàng, mà Đinh Hỏa Hệ, chính là con rắn lớn có cánh màu xanh lam từng xuất hiện sau lưng của Thu Thiên, chính là Đằng Xà.

Lưu Tuấn gật gật đầu nói:

– Không sai, chính là Đằng Xà. Đinh Hỏa Hệ Ma sư chúng ta, tuyệt đối không giống như Bính Hỏa Hệ bọn Hạ Thiên, dễ dàng kích động, gặp chuyện chỉ biết bùng nổ. Chúng ta có thể ẩn nhẫn, giống như rắn có thể ẩn nhẫn. Đợi đến khi có cơ hội, một kích tất thắng. Chính là sát thủ lợi hại nhất.

Nghe đến đây, Cơ Động nhất thời hiểu rõ, hôm nay chỉ sợ không còn bất cứ cách nào có thể thoát chết:

– Nói như vậy, Lưu Tuấn lão sư vẫn chờ ta rời khỏi học viện, chính là muốn đem ta tới đây mà giáo huấn? Xem ra, lúc trước ta nói một chút cũng không sai, ngươi thật sự không xứng đáng là một tấm gương tốt đối nhân xử thế a!

– Giáo huấn? Ngươi nói sao nghe đơn giản vậy?

Lưu Tuấn âm lãnh nói:

– Tên hỗn đản Hạ Thiên đã đoạt mất Thu Thiên của ta, đệ tử của hắn thế nhưng cũng tại kỳ khảo hạch cuối khóa lại làm ta mất hết mặt mũi, ngẩng đầu lên không nổi. Đúng vậy, ngươi là một thiên tài tu luyện. Nhưng mà, phần lớn những thiên tài trên toàn đại lục này, có mấy ai có thể chân chính trưởng thành cơ chứ? Hôm nay ta trước hết thu thập ngươi, đem tên thiên tài như ngươi bóp chết từ trong trứng nước, sau đó mới tìm cơ hội mà tiêu diệt tên Hạ Thiên hỗn đản kia sau.

Nghe đến đó, Cơ Động xem như hiểu rõ toàn bộ, hóa ra là tên Lưu Tuấn này cùng với Hạ Thiên lão sư vốn là tình địch, đều theo đuổi Thu Thiên lão sư, hiển nhiên là Thu Thiên lão sư đã hướng về phía Hạ Thiên lão sư, nên Lưu Tuấn ôm hận trong lòng, cho nên mới lúc nào cũng tìm cách đối nghịch với Hạ Thiên lão sư. Trong buổi khảo hạch cuối khóa, mình vô tình đánh bậy đánh bạ, ai ngờ lại giúp Hạ Thiên lão sư đánh tan lòng tin của Lưu Tuấn. Hắn ghi hận trong lòng, lúc này mới tìm cơ hội báo thù. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc cũng không phải chỉ giáo huấn mình đơn giản như vậy.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Cơ Động vừa phán đoán tình huống trước mặt, vừa lạnh giọng châm chọc:

– Lưu Tuấn, ngươi và Hạ Thiên lão sư đấu đá lẫn nhau, lại giận cá chém thớt đổ hết lên đầu một tên đệ tử như ta, đây là dũng khí của ngươi hay sao? Khó trách Thu Thiên lão sư không để ngươi vào mắt. Ngươi muốn bóp chết ta như thế nào đây? Thật sự muốn giết ta sao?

– Hắc hắc hắc hắc….

Lưu Tuấn đột nhiên cười lên như điên:

– Dựa vào cái gì mà tất cả những gì tốt đẹp trên đời hắn đều chiếm hết chứ? Hắn là một tên ngu ngốc, đầu người óc heo, vì cái gì mà có thể bái Dương viện trưởng làm sư phụ, đột phá cảnh giới ba quan. Dựa vào cái gì mà hắn dám đoạt mất Thu Thiên của ta. Đúng vậy, đánh ta đánh không lại Hạ Thiên, nhưng hôm nay ta giết chết ngươi, cho người đem thi thể của ngươi đưa đến trước mặt hắn, ngươi đoán xem hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Chỉ cần ta làm thần không biết, quỷ không hay, ai cũng không thể đoán được là do ta làm. Cũng tốt, vừa thuận tiện tại kỳ khảo hạch cuối khóa ngươi cũng đã ác miệng mắng chửi ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện mà.

– Ngươi đúng là người điên.

Cơ Động lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, quang mang hai màu đỏ, xanh đồng thời trên người hắn phóng xuất ra. Quang mang hai màu quấn quanh thân thể hắn, dần dần dâng lên, ngưng tụ lại trên đỉnh đầu hắn, hóa thành một cái Âm Dương Miện hai màu trắng, đen đặc thù của hắn. Nhưng cũng không giống như tại kỳ thi khảo hạch cuối khóa hai tháng trước, lúc này trên cái Miện Hoàn cũng không phải là một cái Miện Tinh hoàn chỉnh nữa, mà là một khỏa rưỡi. Hiển nhiên, chỉ trong vòng hai tháng, ma lực của Cơ Động cũng đã tăng lên thêm một bậc nữa. Trở thành Thập Tam Cấp Học Sĩ.

Thu liễm nụ cười, Lưu Tuấn khinh thường nhìn cái Âm Dương Miện trên đỉnh đầu Cơ Động:

– Giỏi, tốt lắm, quả nhiên là thiên tài, chỉ ngắn ngủi trong thời gian hai tháng, đã có sự đột phá. Thật tốt quá, như vậy giết ngươi cũng sẽ có khoái cảm hơn. Ngươi cho rằng bằng vào thực lực một quan mười mấy cấp như ngươi có thể chống lại ta hay sao? Cho dù ta không thể đột phá được bình cảnh ba quan, giết ngươi cũng đơn giản giống như là bóp chết một con kiến mà thôi.

Nói xong, hàn quang trong mắt Lưu Tuấn chợt lóe lên, lam quang mênh mông nhất thời từ trong cơ thể hắn dâng ra, ngưng tụ lại trên đỉnh đầu, hóa thành một cái Âm Dương Miện màu lam. Trên Âm Dương Miện của hắn, có hai cái Miện Phong chứa dấu vết ngọn lửa màu lam, trên Miện Hoàn có bốn khỏa rưỡi Miện Tinh. Hai quan chính là hai mươi cấp, thêm bốn khỏa rưỡi Miện Tinh, chứng minh rõ ràng là một gã Đinh Hỏa Hệ Ma sư hai mươi chín cấp.

Bốn năm trước, Hạ Thiên đã đột phá lên cảnh giới Tứ quan, mà căn cứ theo trí nhớ của Cơ Động, từ khi hắn gia nhập học viện, vị Lưu Tuấn lão sư này đã sớm có thực lực Nhị quan, lại thủy chung không thể đột phá. Tam quan chính là cái bình cảnh lớn thứ hai trong đời Âm Dương Ma Sư, ngăn cản sự phát triển của hắn. Bốn năm mà không thể đột phá, tương lai hắn mà nói đã không có tiền đồ gì sáng lạn rồi. Khó trách vì sao trong lòng hắn lại không thoải mái như vậy.

Mười ba cấp đối mặt với hai mươi chín cấp, chênh lệch nhau đến mười sáu cấp, kinh nghiệm chiến đấu lại không cần phải nói. Từ các phương diện mà xét, Lưu Tuấn đều chiếm được ưu thế áp đảo. Đây lại là sự chênh lệch giữa lão sư và đệ tử a.

Đinh Hỏa âm lãnh dần dần bốc lên chung quanh thân thể Lưu Tuấn, chưa có đột phá Tam quan, sau lưng hắn cũng không có xuất hiện quang mang của biểu tượng. Nhưng ma lực hai mươi chín cấp, cũng đủ khả năng mang đến cho Cơ Động áp lực không nhỏ.

Nâng tay phải lên, một cỗ ngọn lửa màu lam từ trên lòng bàn tay Lưu Tuấn bốc lên. Dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa âm lãnh kia, quang mang trong mắt hắn càng lộ vẻ oán độc hơn.

– Có trách, ngươi nên trách mình tại sao lại là đệ tử của tên hỗn đản Hạ Thiên kia đi. Có trách, thì trách vì sao ngươi lại là thiên tài xuất sắc như vậy chứ. Ta vốn ghét nhất những kẻ tự xưng là thiên tài như ngươi. Tất cả mọi người đều là người, dựa vào cái gì mà các ngươi có cơ hội trở thành cường giả, còn ta lại không thể đột phá được Tam quan cơ chứ?

Lưu Tuấn bước từng một bước về phía Cơ Động, những nơi hắn đi qua, đám cây cỏ dưới chân đều héo rủ đi, để lại từng dấu chân nổi bật, trên đó có một ngọn lửa màu lam nhạt.

Cơ Động cũng không có lui lại, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lưu Tuấn, đang từng bước từng bước tiến tới gần, gằn giọng nói:

– Ngươi không chịu cố gắng, chỉ biết oán trời trách đất. Ở trong mắt ta, ngươi và Hạ Thiên lão sư chênh lệch nhau một trời một vực. Ngươi chỉ là một tên rác rưởi thôi.

– Vậy để một tên rác rưởi như ta lấy đinh sinh mệnh của thiên tài như ngươi đi. Đi chết đi.

Lưu Tuấn âm lãnh nói, tay phải đang bùng cháy hỏa diễm đột nhiên vung lên, nhất thời, một chùm ngọn lửa Đinh Hỏa màu lam bay thẳng về phía Cơ Động. Chùm lửa Đinh Hỏa kia khi mới từ trong tay Lưu Tuấn bay ra chỉ nhỏ như một nắm tay mà thôi, nhưng khi nó bay trong không trung đã nhanh chóng tăng vọt, trong chớp mắt đã biến thành một quả cầu lửa màu lam, lớn như một chậu nước, bay thẳng về phía thân thể Cơ Động. nguồn TruyenFull.vn

Cũng không chạy trốn, không có lui lại, Cơ Động làm ra một động tác khiến cho Lưu Tuấn phải trợn mắt há mồm. Chân trái Cơ Động rất nhanh vọt tới một bước dài, bởi vì một bước này khá lớn, nên thân thể hắn đã chuyển ngang, tay trái quăng mạnh một cái, nháy mắt đã làm thành một động tác xoay ngang nửa người. Tay trái đánh thẳng về phía trước, cứ vậy mà trực tiếp đón nhận công kích của Lưu Tuấn. Mà tay hắn khi đánh ra đồng thời cũng đã biến thành màu vàng chói lọi.

Chọn tập
Bình luận