Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Dương Miện

Chương 483: Phó quân đoàn trưởng Lang Thiên Ý

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Tứ giai Địa Long chồm hẳn thân hình khổng lồ của mình về phía trước, cái đuôi to lớn quật mạnh xuống đất làm giảm bớt tốc độ rơi, sau đó mới hạ hai chân sau rơi ầm xuống đất, đứng yên không nhúc nhích. Vị Long kỵ sĩ hoành ngang trên tay thanh trọng chùy tiêu chuẩn của Kim Cương quân đoàn, ánh mắt sắc bén xuyên qua mũ giáp nhìn thẳng về đám người Cơ Động.

Trông thấy bộ dạng hắn như vậy, đám học viên sau lưng Cơ Động lập tức lâm vào trạng thái khẩn trương cao độ. Nơi này dù sao cũng không phải là địa phận của Nam Hỏa đế quốc, đối diện với ba ngàn trọng kỵ binh được võ trang đầy đủ, khí thế bức người như vậy, cho dù là ai cũng phải kinh hãi trong lòng.

Ánh mắt vị kỵ sĩ dừng lại trên người Cơ Động. Chỉ trong nháy mắt, hắn giắt thanh trọng chùy vào trên yên Địa Long rồi tung mình nhảy xuống. Động tác của hắn gọn gẽ vô cùng, sải bước tiến về Cơ Động.

Khi đến gần, vị kỵ sĩ liền cởi bỏ mũ giáp, để lộ ra một mái tóc vàng óng cùng với khuôn mặt anh tuấn. Vừa đến nơi, vị kỵ sĩ kia liền quỳ một gối xuống trước ngựa Cơ Động, cung kính thưa:

– Lang Thiên Ý bái kiến thiếu chủ!

Ngay khi Lang Thiên ý cởi bỏ mũ giáp, Cơ Động đã ngay lập tức nhận ra hắn. Người thanh niên tóc vàng đang quỳ xuống trước mặt hắn chính là Lang Thiên Ý, con trai độc nhất của Lang Tà – Quân đoàn trưởng Kim Cương quân đoàn của Trung Thổ đế quốc, thuộc dòng dõi trực hệ của Bình Đẳng Vương.

Lần đầu tiên Cơ Động gặp Lang Thiên Ý chính là lúc hắn nhục mạ Pháo Long khi đang ngồi cùng với Cơ Động và Lam Bảo Nhi, sau đó hắn bị Cơ Động đích thân đánh gãy một cánh tay. Cuối cùng nhờ Cơ Động nghĩ tình hắn thuộc Bình Đẳng Vương nhất mạch mà tha cho gã, hơn nữa còn dùng Sinh Mệnh Chi Nguyên khôi phục cánh tay cho Lang Thiên Ý. Xem ra cánh tay hắn cũng đã hoàn toàn lành lặn rồi! Bằng vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình, Cơ Động đã nhìn ra trong một năm này thực lực của Lang Thiên Ý rõ ràng là tiến bộ hơn trước, có thể nói là tăng lên cực nhanh cũng không ngoa.

Việc Cơ Động nhận biết Lang Thiên Ý khiến cho đám học viên kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng. Rõ ràng vị kỵ sĩ này chính là Thống lĩnh của mấy ngàn tên trọng kỵ binh đang đứng trước mặt bọn họ, thế nhưng sao hắn lại quỳ rạp trước mặt lão sư, còn gọi Cơ Động lão sư là thiếu chủ nữa chứ? Oh my god! Rốt cuộc Cơ Động lão sư đến tột cùng là có thân phận khủng bố tới mức nào?

Cơ Động không xuống ngựa, chỉ nhàn nhạt đáp lời:

– Thì ra là ngươi, đứng lên đi!

– Vâng!

Lang Thiên Ý nói xong liền cung kính đứng dậy. Sự kiêu ngạo coi trời bằng vung của thanh niên này so với năm trước đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là một phần trầm ổn vững vàng.

– Thiếu chủ, sao ngài lại có mặt ở nơi này? Ta nghe nói ngài tham gia Thánh Tà chiến lần trước…, còn tóc ngài…?

Lang Thiên Ý nhìn lên mái tóc bạc trắng của Cơ Động, trong mắt không chỉ toát ra vẻ sùng kính mà kèm thêm trong đó là sự kinh hãi. Lần trước hắn bị Cơ Động phế bỏ một cánh tay, việc đó đã tạo cho hắn một đả kích không nhỏ. Hắn là người mà Lang gia dốc sức bồi dưỡng, là người kế nghiệp chức Quân đoàn trưởng của Kim Cương quân đoàn. Hai mươi bảy tuổi đã đột phá Lục quan, chỉ tính riêng điểm này cũng đủ để hắn thừa sức có tên trong hàng ngũ mười người đứng đầu của Âm Dương Học Đường. Vì vậy, tại thời điểm đó hắn hoàn toàn có tư cách để ngạo mạn.

Chỉ không may cho hắn khi gặp phải Lôi Đế Phất Thụy và Bạo Quân Cơ Động. Đầu tiên hắn bị Phất Thụy cho một tát bay ra ngoài, sau đó lại bị Cơ Động phế bỏ một cánh tay. Chuyện này không những khiến hắn phải chịu tổn thương thân thể, đồng thời nội tâm cao ngạo của hắn cũng bị đả kích khổng lồ. Cơ Động dù sao cũng ít hơn hắn vài tuổi, chỉ mới vừa tròm trèm hai mươi mà thôi.

Khi hắn quay về gia trang, hắn hi vọng cha mình và thúc thúc có thể thay hắn làm chủ. Không ngờ sau khi cha hắn biết rõ tình huống, liền không chút chần chừ phế luôn cánh tay còn lại của hắn. Hơn nữa còn nói cho hắn biết, nếu muốn toàn mạng thì nên ngoan ngoãn vâng theo an bài.

Lang Tà thân là Quân đoàn trưởng của Kim Cương quân đoàn, tuy quyền cao chức trọng là thế, nhưng hắn lại vô cùng sủng ái đứa con trai độc nhất này. Từ nhỏ đến lớn ngay cả một câu nói nặng cũng không có chứ đừng nói là đánh đập. Nhưng lúc đó, hắn lại đích thân phế đi một cánh tay của đứa con mà hắn thương nhất. Thời khắc mà Lang Tà dẫn theo Lang Thiên Ý quỳ rạp dưới chân Cơ Động để xin tội cho hắn, Lang Thiên Ý mới hiểu ra rằng, thiên tài cũng không phải là tồn tại cao cao tại thượng, lúc đó hắn mới biết có một vài người tuyệt đối không thể đắc tội.

Hắn hối hận, chỉ vì theo đuổi một nữ nhân không quen không biết mà hắn làm liên lụy đến phụ thân. Mặc dù hắn tính tình cao ngạo và ngang ngược, nhưng hắn lại cực kỳ hiếu thuận. Đối với hắn, người cha chính là tồn tại cao nhất trong linh hồn. Thời khắc đó hắn thà rơi đầu chứ không muốn thấy phụ thân phải chịu khuất nhục khấu đầu, dù sao hắn cũng đã trở thành phế nhân rồi.

Sau này Cơ Động cũng không trách cứ phụ thân hắn, lại cấp cho Lang gia một phần thể diện, hơn nữa còn tặng cho cha hắn nửa bình Sinh Mệnh Chi Nguyên. Khi tự mình cảm thụ sự thần kỳ của Sinh Mệnh Chi Nguyên, Lang Thiên Ý mới thấy được ân tình mà Cơ Động giành cho gia đình hắn là bao lớn. Cánh tay hắn chẳng những hồi phục lại như ban đầu, mà trình độ dẻo dai lại càng hơn xưa. Nghe cha hắn nói, chỉ cần phục dụng nửa bình Sinh Mệnh Chi Nguyên đó, thì cha và thúc thúc hắn có thể sống lâu thêm được hai mươi năm nữa.

Vào thời khắc đó, hận ý của Lang Thiên Ý với Cơ Động đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kính nể tận đáy lòng. Từ dạo đó, tính cách của hắn có thay đổi lớn, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng giờ đây đã biến mất. Hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã nhiều lần thành công đột phá, ma lực của hắn lúc này đã tăng lên đến bảy mươi cấp, trong khi tuổi hắn vẫn chưa đến ba mươi. Nếu chỉ xét về phương diện ma lực, thì bây giờ hắn đã có thể cùng sánh ngang với Lôi Đế. Có thể nói sau lần xung đột với Cơ Động ấy, hắn có nhiều biến đổi lớn, mà sự biến hóa này xuất phát từ lòng cảm kích khắc cốt ghi tâm đối với Cơ Động. Cho nên lúc này hắn cung kính với Cơ Động cũng không có gì là lạ.

– Quá khứ đã là dĩ vãng rồi! Ngươi đi chuyến này mục đích để làm chi? Không phải ngươi là người của Kim Cương quân đoàn sao?

Cơ Động gật đầu nói với Lang Thiên Ý. Chỉ cần nhìn thần thái trong ánh mắt của Lang Thiên Ý, Cơ Động đã cảm nhận được sự biến hóa khổng lồ của vị công tử một thời quần là áo lượt này.

Lang Thiên Ý cung kính đáp lời:

– Phụ thân để cho ta đến quân phương rèn luyện. Ta được đề bạt làm phó quân đoàn trưởng của quân đoàn trọng kỵ binh số mười sáu trực thuộc quản lý của đế quốc. Gần đây biên cảnh xuất hiện mấy nhóm sơn tặc tung hoành ngang ngược, ta lần này nhận nhiệm vụ đi tiêu diệt một trong những băng đảng lớn nhất, đồng thời tiện thể huấn luyện thêm cho binh sĩ.

Cơ Động kinh ngạc hỏi:

– Tiêu diệt sơn tặc mà phải dùng đến trọng kỵ binh? Điều này dường như là không thích hợp lắm thì phải?

Lang Thiên Ý đáp lời:

– Thưa thiếu chủ, quân đoàn trọng kỵ binh số mười sáu của ta là quân đoàn chủ chốt của đế quốc. Nặng lực kỵ chiến và lục chiến đều rất mạnh, hơn nữa tùy thời đều có thể chuyển đổi thành trọng bộ binh!

– Thì ra là thế! Sơn tặc trú ẩn cách nơi này còn bao xa?

Lang Thiên Ý đáp:

– Cũng không xa lắm, ước chừng còn có ba mươi dặm nữa. Đám gia hỏa sơn tặc này cực kỳ táo tợn và có tổ chức, số lượng chừng năm ngàn tên. Chúng thường xuyên cướp bóc những khách thương đi ngang qua, không tội ác nào là không làm. Đây là nhóm sơn tặc lớn nhất ở biên cảnh, lại giảo hoạt dị thường. Sơn trại bọn chúng tọa lạc ngay vùng biên giới của nước ta và Nam Hỏa đế quốc, mỗi lần chúng ta định thảo phạt, thì bọn chúng lại lui sâu vào trong lãnh thổ của Nam Hỏa khiến chúng ta không cách nào đuổi giết. Phía bên Nam Hỏa cũng gặp khó khăn tương tự nên vùng biên giới không lúc nào yên ổn. Lần này quân đội nước ta đã đạt được hiệp nghị với Nam Hỏa đế quốc, việc xuất binh sẽ do nước ta ra sức, đồng thời có thể dẫn quân tiến vào cảnh nội của Nam Hỏa mà tiêu diệt đám sơn tặc này.

Cơ Động vuốt cắm nói:

– Truy quét sơn tặc là hành động ích nước lợi dân, là chuyện rất tốt. Lang huynh, ta bây giờ thân là lão sư của Sí Hỏa học viện thuộc Nam Hỏa đế quốc, mấy người này là đệ tử của ta. Chúng ta đang chuẩn bị tới Thiên Can học viện để tiến hành luận bàn trao đổi. Tuy nhiên nhóm học viên của ta trong thực chiến thường ngày chỉ có săn giết vài con ma thú, ta hi vọng bọn họ có thể chân chính kinh qua máu lửa nơi chiến trường. Nếu như thuận tiện, có thể cho chúng ta cùng đi tiễu trừ sơn tặc không?

Nghe Cơ Động nói như thế, Lang Thiên Ý mừng rỡ không thôi. Hắn mặc dù không tin rằng lực lượng của đám sơn tặc kia có thể ngăn cản được đại quân của mình, nhưng có thêm Cơ Động đi theo trợ trận tuyệt đối là chuyện tốt. Sở dĩ phụ thân vẫn không đưa mình vào trong quân bộ của Kim Cương quân đoàn, kỳ thực cũng do một phần nguyên nhân là mình đã đắc tội với Thiếu chủ. Lần này chính là cơ hội tốt để giải trừ hiểu lầm giữa đôi bên. Huống chi Thiếu chủ thực lực vô song, có thiếu chủ ngay bên cạnh trợ trận, chắc chắn lần hành động này sẽ giảm bớt mức thương vong của thủ hạ xuống thấp nhất.

– Được vậy thì quá tốt, có thiếu chủ cùng với mấy vị tuấn kiệt ở đây đồng hành, quân ta chắc chắn sẽ thắng như chẻ tre. Thiếu chủ, quân tình khẩn cấp, chúng ta lập tức lên đường thôi. Ngài ngồi trên Địa long của ta nhé? À quên, xin thiếu chủ gọi ta là Thiên Ý là đủ rồi. Nếu để phụ thân nghe thấy ngài gọi ta một tiếng Lang huynh, e rằng sẽ đánh gãy chân ta mất!

Cơ Động lắc đầu đáp:

– Ta cưỡi ngựa là được rồi. Thiên Ý, chúng ta xuất phát thôi!

Lang Thiên Ý tuyệt không muốn gây ấn tượng xấu về mình thêm nữa, lập tức không nhiều lời, tự mình quay về Địa long, dẫn Cơ Động cùng đám học viên của Nhật Nguyệt Học Đường đi đầu đoàn quân, xuôi theo quan đạo mà đi tới.

Những đệ tử Nhật Nguyệt Học Đường vừa nghe có rèn luyện thực chiến, hơn nữa còn là tiêu diệt sơn tặc, cả đám liền hoa tay múa chân hưng phấn không ngớt. Trong ba tháng ròng rã khổ tu, bọn họ thích nhất chính là lúc tu luyện thực chiến. Săn giết ma thú so với việc tu luyện khô khan thì vui thú hơn nhiều. Nhưng đúng như Cơ Động nói, bọn họ còn chưa từng giết người. Lần này chính là một cơ hội tốt để trải nghiệm cảm giác chiến đấu, bọn họ sao mà không thích thú cho được?

Đoàn nhân mã toàn lực phi nước đại, ba mươi dặm đường bất quá chỉ mất nửa canh giờ ngắn ngủi. Cách đó không xa, một ngọn núi lớn đã hiển hiện ngay trước mắt. Cơ Động mở bản đồ ra tra xét, trong mắt không khỏi toát lên sự buồn bã. Ngọn núi này chính là một nhánh của Phong Sương sơn mạch. Hắn vẫn nhớ như in thời điểm hắn cùng Tất Tô và Tạp Nhĩ vượt qua Phong Sương sơn mạch, gặp phải Băng Tuyết Cự Long, tình huống đó thật là thập tử nhất sinh. Đó cũng là lần đầu tiên hắn và Liệt Diễm gặp nhau ở nhân gian, nhờ vào sự giúp đỡ của Liệt Diễm mà hắn được ngâm mình trong máu của Băng Tuyết Cự Long, tạo dựng nên nền tảng vững chắc của thân thể. Ngay cả Mao Đài và Ngũ Lương Dịch cũng là từ nơi này mà có được.

Trước khi vào núi, Lang Thiên Ý hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ! Lúc này, chi quân đội mới thể hiện rõ nét tinh duệ của mình. Bọn họ ngay cả lúc nghỉ ngơi vẫn luôn mặc khải giáp trên người, thậm chí có người còn không thèm tháo mũ giáp, chỉ đơn thuần uống vài ngụm nước. Toàn quân trận hình nghiêm chỉ, có thể tùy cơ ứng biến bất cứ tình huống nào.

– Thiếu chủ có dặn dò gì Thiên Ý không?

Lang Thiên Ý hỏi Cơ Động.

Cơ Động lắc đầu trả lời:

– Việc hành quân đánh giặc, ta chỉ là người ngoại đạo, hết thảy nghe ngươi chỉ huy là được. Ngươi cứ coi đám người chúng ta là một chi Ma sư trong quân là được.

Lang Thiên Ý đáp: Bạn đang xem tại Truyện FULL – sachvui.com

– Thiếu chủ, ngọn núi này có địa hình phức tạp, theo như kế hoạch của ta, chúng ta sẽ lưu ngựa lại nơi đây và để lại một trăm người trông coi. Trước tiên sẽ phái ra mười tiểu đội tiến hành trinh sát, giúp chúng ta tránh mai phục của kẻ địch. Đại quân sẽ đi sau tiến hành đánh úp, lấy thế lôi đình vạn quân mà tiêu diệt bọn chúng. Quân đội phía Nam Hỏa đế quốc sẽ phụ trách quét dọn chiến trường.

Cơ Động nghe thế liền nói:

– Chúng ta hành quân rầm rộ như vậy, e rằng đám sơn tặc kia đã phát hiện từ sớm. Thám báo xâm nhập vào núi nhất định sẽ có tổn thất.

Lang Thiên Ý gật đầu đáp:

– Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không thể để quân ta xông thẳng vào trong được. Nếu như bị sơn tặc lợi dụng địa thế mà bố trí mai phục, chắc chắc sẽ nguy hiểm vô cùng.

Cơ Động lắc đầu bảo:

– Chúng ta còn phải đi tới Trung Nguyên thành, làm như ngươi nói nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian. Để ta giúp ngươi tiến hành dò xét, không cần phải phái thám báo đi ra ngoài làm gì đâu.

“A!”

Lang Thiên Ý kinh ngạc nhìn Cơ Động. Kể từ khi hắn gặp lại Cơ Động, hắn vẫn luôn kín đáo quan sát vị Thiếu chủ này. So với lần đầu tiên gặp mặt, giờ đây vị thiếu chủ này đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều so với trước, lại thêm mái tóc bạc trắng cực kỳ bắt mắt cũng như ánh mắt thỉnh thoảng phát ra sự cô tịch lạnh lẽo đã khiến cho Cơ Động càng trở nên thần bí hơn trong lòng hắn.

Cơ Động cũng không giải thích gì thêm với Lang Thiên Ý. Chỉ thấy đôi mắt hắn chợt lóe lên một luồng sáng bạc, lập tức Lang Thiên Ý nhận thấy một nguồn Tinh Thần Lực mênh mông khó tả xâm lấn sâu vào óc mình.

Dù sao hắn cũng là Lục quan Ma sư, không hề dễ khống chế như những tên học viên mới hai ba quan của Cơ Động. Linh Hồn Lực của Lang Thiên Ý liền theo bản năng mà phản kháng, nhưng Linh Hồn Lực của Cơ Động thật sự quá cường hãn. Trong chớp mắt đã chế trụ linh hồn của Lang Thiên Ý.

Sâu trong linh hồn hắn vang lên thanh âm của Cơ Động:

– Là ta, ngươi không cần khẩn trương.

Lang Thiên Ý cả kinh trong lòng, lập tức buông lỏng tinh thần. Linh Hồn Lực của Cơ Động thuận đường toàn diện tiến sâu vào trong óc hắn. Sau một khắc, Lang Thiên Ý liền cảm nhận được một sự thần kỳ mới mẻ.

Ánh mắt hắn phảng phất như đang bay trên không trung, tầm nhìn được mở rộng ra đến vô cùng, cảnh tượng lúc trước vốn đang mờ ảo giờ đây lại hiện ra rõ mồn một trong óc hắn. Sau khi cẩn thận cảm thụ, hắn nhất thời phát hiện thế giới tinh thần của mình ít nhất có thể quan sát được một cách rõ ràng trong phạm vi chừng ngàn thước. Thậm chí ngay cả khoảng cách chính xác cũng hiện ra trong linh hồn hắn. Những gì đang hiện ra trong đầu hắn chẳng khác nào một tấm bản đồ thực địa với sự chính xác tuyệt đối.

Lang Thiên Ý căn bản không kịp suy nghĩ Cơ Động đã làm điều đó như thế nào, bởi linh hồn hắn lại tiếp tục được Cơ Động đưa đến những nơi có bố trí mai phục. Mấy chỗ mai phục đó quả thật đã được bọn sơn tặc lợi dụng thế núi, chuẩn bị đại lượng gỗ tròn và đá tảng, là những công cụ chuyên đối phó với trọng bộ binh. Ngay cả những chỗ không quá hiểm yếu cũng được chúng phái trọng binh canh gác. Quả thật đúng như Cơ Động nói, bọn chúng đã sớm có chuẩn bị kỹ càng, mặc dù vũ khí thô sơ nhưng lại vận dụng binh pháp rất tốt. Có thể tụ tập được số lượng lên đến năm nghìn tên, nhóm sơn tặc này quả thật không hề dễ đối phó, quả nhiên là một cục xương khó gặm.

Trên trán hắn mơ hồ đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Lúc này hết thảy mọi thứ trong mắt hắn cũng đã khôi phục lại sự bình thường, ngân quang trong mắt Cơ Động cũng biến mất, một màn thần kỳ trong đầu Lang Thiên Ý rốt cuộc cũng kết thúc.

– Ta vẫn sẽ dùng tinh thần lực dò xét để tiến hành điều tra phụ trợ cho ngươi. Nếu như ngươi không có một lựa chọn nào tốt hơn nữa, ta đề nghị nên cường công. Ta cùng đám đệ tử chịu trách nhiệm công phá các tuyến phòng ngự. Sơn tặc không phải đã bố phòng tốt lắm sao? Chúng ta cường công đi lên, phá vỡ phòng ngự của bọn chúng, cũng là phá hủy phòng tuyến tâm lý của chúng.

Chọn tập
Bình luận