Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Âm Dương Miện

Chương 469: Ngươi định làm gì?

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Cơ Động nói một cách thản nhiên:

– Tử Thần Tinh, lập tức xin lỗi Hiên Viên lão sư. Là học viên của học viện, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo hả?

– Ta không…! Thực sự ta không có sai. Hắn căn bản không xứng đáng làm lão sư. Cơ Động lão sư, khi ngài và Tư Tuyền không có ở đây, ngài có biết chúng ta phải chịu bao nhiêu ủy khuất không? Danh ngạch bình chọn khen thưởng hẳn tất cả đều phải thuộc về Ban một chúng ta mới đúng. Ngài có biết hắn bình phẩm ngài như thế nào không?

Tử Thần Tinh hai mắt đỏ ửng, nước mắt ngân ngấn như muốn chảy ra. Ánh mắt những học viên Ban một nhìn Cơ Động cũng bắt đầu biến hóa. Vị lão sư anh hùng lại đứng trước toàn bộ học viên năm nhất mà giáo huấn Tử Thần Tinh đã khiến lòng bọn họ dần dần thấy nguội lạnh.

– Đủ rồi, ta nói xin lỗi, ngươi nghe không rõ sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

Vừa nói, Cơ Động vừa chộp lấy cánh tay đang cầm chén rượu của Tử Thần Tinh, đồng thời dùng linh hồn áp chế mãnh liệt truyền vào trong đầu Tử Thần Tinh.

Tử Thần Tinh theo bản năng lùi về phía sau một bước. Mặc dù hắn không cam lòng, nhưng không thể lay chuyển được Linh Hồn Lực cường đại của Cơ Động, đành chậm chạm cúi đầu:

– Cho ta xin lỗi ngài, Hiên Viên lão sư!

Mấy chữ đơn giản như thế, nhưng gần như đã dốc hết sức lực của hắn. Thậm chí hắn còn phải cắn nát đôi môi mình, máu tươi theo khóe miệng nhỏ xuống.

– Trần Tư Tuyền, dẫn bọn họ trở về chỗ ngồi đi.

Cơ Động làm như không nhìn thấy sự thống khổ của Tử Thần Tinh, giọng nói đầy lạnh lùng.

Trần Tư Tuyền chủ động kéo tay Tử Thần Tinh, đồng thời gật đầu ra dấu với những người còn lại:

– Theo ta trở về chỗ ngồi, mọi việc có Cơ Động lão sư xử lý.

Nếu như lúc trước, các học viên Ban một chỉ là thấy phẫn uất trong lòng, thì hiện tại bọn họ lại lâm vào sự tuyệt vọng. Lão sư mà bọn họ kính yêu tận trong tâm can, không thể ngờ lại là người lạnh lùng như vậy.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Tư Tuyền, cả đám học viên như những cái xác không hồn vật vờ trở về chỗ ngồi.

Hiên Viên Hâm hừ lạnh nói:

– Cơ Động lão sư, ngươi dạy đệ tử giỏi nhỉ. Chuyện này ta nhất định sẽ báo cáo cho Học viện xử lý. Phải xử phạt nghiêm khắc với Tử Thần Tinh.

Cơ Động lạnh lùng quét mắt nhìn hắn:

– Xử phạt học viên của ta như thế nào, không đến lượt ngươi có quyền lên tiếng. Mới vừa rồi ta nghe Hiên Viên lão sư ngài nói với Tử Thần Tinh, rằng hắn không đủ tư cách mời rượu ngài?

– Không sai!

Hiên Viên Hâm ưỡn ngực đầy ngạo nghễ.

Cơ Động gật đầu, trầm giọng:

– Thế lão tử ta có đủ tư cách hay không?

Bất ngờ, chén rượu trong tay hắn đoạt được từ Tử Thần Tinh đột nhiên vung lên, nhanh như thiểm điệm đập thẳng vào trán Hiên Viên Hâm. Chỉ nghe một tiếng “Bốp” giòn giã vang lên, thân thể cường tráng của Hiên Viên Hâm bị một cái tát này của Cơ Động hất tung ra ngoài, rồi nặng nề rơi mạnh xuống một bên. Rượu và máu tươi trộn lẫn nhất thời nhuộm đỏ cả mặt hắn.

– Cơ Động lão sư…!

Tất cả học viên Ban một đang lầm lũi bước đi đều choáng váng đến ngây ngốc cả người. Trần Tư Tuyền hạ giọng nói thầm với Tử Thần Tinh:

– Ngu ngốc! Cơ Động lão sư đánh ngươi, là sợ ngươi bị học viện trừng phạt đấy.

Nếu như việc Tử Thần Tinh hắt rượu lên người Hiên Viên Hâm đã làm cho tất cả học viên thất kinh, thì một cái tát của Cơ Động dành cho Hiên Viên Hâm lại càng làm mọi người thêm kinh hãi. Bọn họ chưa ai từng nghĩ đến, một chủ nhiệm chỉ là một con ma men trong mắt bọn họ, lại dám động thủ đánh Hiên Viên Hâm, chủ nhiệm Canh Kim hệ, là người có công kích mạnh nhất trong các chủ nhiệm.

Cái tát này mặc dù không sử dụng ma lực, nhưng lực đạo lại mạnh mẽ đến nỗi đánh bay thân thể cường tráng của Hiên Viên Hâm. Từ đó có thể thấy được Cơ Động đã vận dụng bao nhiêu lực lượng rồi.

– Cơ Động, ngươi làm gì đó?

Đường Y Luyến vừa nhào về phía Hiên Viên Hâm, vừa rống to đầy tức giận.

Cơ Động vẫn bình tĩnh đứng tại nơi đó, giống như chuyện vừa xảy ra không phải do hắn làm. Hắn nói với giọng đầy lạnh lùng:

– Tử Thần Tinh mạo phạm Hiên Viên lão sư, ta đã bắt hắn nói xin lỗi rồi. Tôn sư trọng đạo, đó là bổn phận của một học viên. Ta đánh hắn một tát, coi như trừng phạt vì sai lầm của hắn. Nhưng nên nhớ, không người nào có thể làm học trò của ta ủy khuất. Hiên Viên Hâm, mọi chuyện ngươi làm trước kia ta không thèm để ý tới, bởi căn bản ngươi không xứng để ta quan tâm. Nhưng hiện tại ngươi lại dùng uy vọng chèn ép lên đầu học viên của ta, vậy để ta thay thế Viện trưởng giáo huấn ngươi một chút.

Lão sư các ban đều ngây ngốc. Bao che là chuyện thường tình, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến kiểu che chở như vậy. Học viên lớp hắn mới chịu chút ủy khuất, hắn liền trực tiếp động thủ, tát vêu mõm chủ nhiệm một hệ!

Những học viên Ban một ngơ ngác nhìn về phía đó, Mậu Thổ hệ Từ Ly nói thì thào:

– Thoái mái, thiệt là sảng khoái quá đi mà. Cơ Động lão sư tiêu sái quá đi mất!

Tử Thần Tinh lúc này mới khôi phục lại nét tinh anh trong đôi mắt. Hắn nói với giọng đầy căm hận:

– Một tát này quả nhiên là đáng giá! Nếu Cơ Động lão sư cho ta một tát, rồi đánh tên khốn kiếp kia một tát nữa, ta đây liền mặc sức cho lão sư đánh!

Thư Khiêm bật cười:

– Ngươi cũng đừng được tiện nghi mà đi khoe mẽ. Một tát của Cơ Động lão sư đánh ngươi có khác nào đuổi ruồi? Có thể sánh với khí lực lúc tát Hiên Viên Hâm hay sao? Không được, ta cũng muốn yêu lão sư rồi a!

– Không cho phép!

Trần Tư Tuyền lập tức trợn mắt nhìn nàng, giọng nói đầy bá đạo:

– Cơ Động lão sư là của ta!

Bộ dáng khẩn trương đầy khả ái của nàng, nhất thời làm toàn bộ học viên Ban một cười nghiêng ngả.

Bao nhiêu ủy khuất trong những ngày vừa qua của bọn họ đều trôi đi trong tiếng cười sảng khoái này. Ai ai cũng tìm lại được cảm giác hãnh diện như khi tung hoành săn ma thú trong núi A Nhĩ Mạn Tư, vô cùng thống khoái.

Hiên Viên Hâm đã được Đường Y Luyến dìu đứng lên, một nửa mặt vẫn còn tê dại. Hắn “phì phì” phun ra từ trong miệng bảy, tám cái răng. Cho đến lúc này, hắn vẫn không thể nào tin được đây là sự thật. Thời điểm Cơ Động ra tay, hắn thậm chí không thể nhìn thấy rõ động tác của Cơ Động.

– Ngươi, ngươi dám đánh ta…?

Hiên Viên Hâm thều thào đứt quãng hỏi.

Đột nhiên Cơ Động nhoẻn miệng cười. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn tới học viện, các vị lão sư và học viên mới thấy hắn cười. Chỉ có điều nụ cười trên mặt hắn lại không có bất cứ cảm tình nào:

– Ta đánh ngươi đấy, ngươi làm gì ta nào?

– Cơ Động lão sư, ngươi không nên quá đáng như thế.

Chủ nhiệm Ban tư đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn Cơ Động đầy căm tức. Những lão chủ nhiệm mắc dịch khác cũng rối rít đứng lên, nhìn Cơ Động với ánh mắt đầy địch ý. Bất kể như thế nào thì Hiên Viên Hâm cũng là lão sư của học viện, hơn nữa còn có đông đảo chúng học viên nơi đây, thế mà Cơ Động lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cơ Động giơ tay lên chỉ vào Hiên Viên Hâm, rồi lại chỉ chỉ ra ngoài:

– Không phục sao? Ta ở bên ngoài chờ ngươi. Các ngươi cũng có ý kiến, vậy cùng đi luôn đi. Ta không ngại giáo huấn các ngươi một chút đâu.

Thanh âm của hắn tuyệt đối không quá lớn, nhưng những lời của hắn nói lại bá đạo, ngang ngược tới cực điểm.

Ánh mắt Hiên Viên Hâm trở nên thâm trầm. Nhưng bất ngờ là hắn lại không tiếp tục lên tiếng, ngược lại còn đánh mắt ra ám hiệu cho Đường Y Luyến không được phát tác, rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Từ ánh mắt oán độc của hắn là có thể nhìn ra sự tức giận trong lòng hắn đã đạt tới cực điểm. Chỉ có điều nơi đây là lễ đường, không phải nơi để hắn có thể phác tác như thế. Chờ đến khi ra ngoài, hắn nhất định phải cho Cơ Động nhận lấy khuất nhục gấp mười lần, gấp trăm lần so với hắn.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp thao trường. Lúc này đang là giờ nghỉ giữa buổi trưa, có không ít các học viên niên cấp khác đang tập luyện trên bãi tập. Thấy một nhóm người năm nhất ùn ùn đổ về phía bên này, các học viên đang luyện tập cũng như một số lão sư đi ngang qua không khỏi tò mò nhìn về phía bọn họ.

– Cơ Động lão sư, ngài quá tuyệt vời a. Mới vừa rồi ta còn tưởng ngài muốn vứt bỏ chúng ta đấy.

Tân Vũ lanh lợi hoạt bát đi tới bên cạnh Cơ Động, miệng cười tươi rói. Những học viên Ban nhất khác cũng xông tới, giống như quần tinh ủng nguyệt vây quanh vị lão sư anh hùng trong lòng họ.

Cơ Động quét mắt nhìn bọn hắn:

– Những ngày qua không có ta ở đây, các ngươi có luyện tập Ngũ Hành Tương Sinh Tuần Hoàn trận pháp không?

Tử Thần Tinh thành thành thật thật trả lời:

– Nam học viên chúng ta vẫn luyện tập bình thường, bên nữ học viên vì thiếu Trần Tư Tuyền, không thể tạo thành tuần hoàn nên không luyện tập được, thế nhưng các nàng vẫn không để lãng phí thời gian, mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện ma lực.

Cơ Động gật đầu nhìn Tử Thần Tinh:

– Vừa rồi ta đánh ngươi vì ngươi làm sai. Ngươi nhớ kỹ, muốn chủ động đối mặt với địch nhân, nhất định phải nhất kích tất sát hoặc toàn diện áp chế khiến cho hắn không thể nào gượng dậy được. Bằng không đừng nóng vội ra tay, vọng động như thế rất dễ mang đến vô tận phiền toái cho bản thân.

– Vâng lão sư, ta biết rồi.

Bây giờ Tử Thần Tình đã không còn nửa phần địch ý đối với Cơ Động, toàn bộ đều là sự kính nể tự đáy lòng.

Cơ Động vỗ vỗ bờ vai hắn, thanh âm đã ôn hòa hơn rất nhiều:

– Có thể dũng cảm đứng ra, ngươi rất có dũng khí, đáng mặt nam nhi.

Tử Thần Tinh nhìn Cơ Động với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, vị Cơ Động lão sư này chưa bao giờ khen ngợi ai cả. Lời khen ngợi đó khiến tự thân hắn nảy sinh ra cảm giác tự hào, hai nắm tay nắm chặt lại theo bản năng.

Lúc này, tất cả môn sinh và lão sư năm nhất đã đi tới thao trường rộng lớn. Một số vị lão sư tương đối cơ trí thì chạy đi tìm viện trưởng Chúc Dung báo cáo tình hình. Có trời mới biết tình huống nơi này sẽ còn phát triển đến mức long trời đất lở như thế nào nữa.

Hiên Viên Hâm vừa phun ra một ngụm máu ứ, vừa chỉ tay về phía Cơ Động:

– Cơ Động, ta muốn quyết đấu với ngươi, không màng sinh tử.

Khóe miệng Cơ Động khẽ nhếch lên đầy khinh thường:

– Các ngươi cùng nhau lên đi! Ai bất mãn với ta đều có thể tiến lên.

Hiên Viên Hâm nhìn Cơ Động đầy oán độc, nhưng hắn không dại đột đến nỗi hấp tấp tấn công Cơ Động. Có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm Canh Kim hệ của Sí Hỏa Học viện, bản thân hắn cũng có chút chân tài thực học. Cho dù là trong lúc nóng giận, vẫn có thể giữ lại nửa phần tỉnh táo.

Hắn hít sâu một hơi, mùi máu tươi trong miệng xông lên não càng làm lửa giận trong lòng hắn bốc lên cực hạn. Tay phải Hiên Viên Hâm đặt lên bên hông, nơi đặt trữ vật trên dây lưng của hắn. Nhất thời, một luồng ánh sáng bạc bùng phát xung quanh thân thể hắn, kèm theo những âm thanh leng keng vang lên. Một bộ áo giáp màu trắng lập tức hiện ra rồi nhanh chóng ôm trọn lấy thân thể Hiên Viên Hâm. Trong tay phải của hắn xuất hiện một thanh trọng kiếm dài hai thước, bề ngang chừng nửa thước, quang mang trắng bạc sáng lóa hẳn lên.

Tay phải Hiên Viên Hâm cầm chắc trọng kiếm, vẽ một vòng trong không trung. Nhất thời, một tia sáng chói mắt xuất hiện kèm theo thanh âm phát ra như xé rách không khí. Ngay sau đó, một tiếng rống giận trầm thấp vang lên, từ trong không gian đột ngột xuất hiện một con ma thú không lồ dài năm thước, cao gần hai thước.

Đó là một đầu tiểu Báo, toàn thân trắng như tuyết. Trên đầu có những vệt lốm đốm hình kim tiền màu vàng to chừng nắm tay. Khí tức mạnh mẽ của nó nhất thời khiến những học viên ở đây kinh hô không ngớt. Mấy vị lão sư và các học viên ở phía xa nhìn tới bên này cũng ngay tức khắc bị nó thu hút.

Kim Tiền Báo Tuyết, ma thú cấp bảy.

Hiên Viên Hầm cầm trọng kiếm trong tay, phóng người lên đứng trên lưng Kim Tiền Báo Tuyết. Trong phút chốc, khí tức của hắn và Kim Tiền Báo Tuyết liền hòa thành một thể, áp lực cường đại nhất thời làm các học viên năm nhất đứng xung quanh luống cuống không kịp lui về phía sau. Chỉ trải qua mấy lần hô hấp, trên thao trường đã được Hiên Viên Hâm “dọn dẹp” thành một khu vực trống trải to lớn.

Các lão sư và những mấy học viên bị đẩy lùi đều biến sắc mặt khi chứng kiến cảnh ấy. Dù sao Cơ Động chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn Hiên Viên Hâm đã qua tuổi bốn mươi, là cao thủ nổi danh trong học viện, hơn nữa lại sở hữu thất giai ma thú cường đại. Vừa xuất hiện, hắn đã mặc khải giáp ma lực của mình, triệu hồi ra ma thú, căn bản là hoàn toàn áp đảo trong cuộc chiến sinh tử với Cơ Động.

Thế nhưng, không người nào dám tiến lên khuyên bảo, không ai hi vọng lửa giận của Hiên Viên Hâm sẽ chuyển qua người mình. Lúc này, có thể thấy rõ ràng hắn đã tức giận đến cực độ.

– Tư Tuyền, Cơ Động lão sư sẽ không sao chứ?

Kim Toa có chút khẩn trương, quay sang hỏi Trần Tư Tuyền.

Trần Tư Tuyền mỉm cười lắc đầu:

– Yên tâm đi, không có việc gì đâu.

Thần thú Tam Túc Kim Ô cường đại như vậy còn không thể giết chết hắn, nói chi đến một Ma sư lục quan bình thường trước mắt. Đối với tâm thái của Cơ Động, có thể nói nàng là người hiểu rõ nhất. Trải qua lần thí luyện tại núi A Nhĩ Mạn Tư lần này, Cơ Động đã dần dần đứng lên từ trong thống khổ và bi thương, đem mối bi thương cực độ kia vùi sâu tận đáy lòng. Với trạng thái như vậy, Cơ Động thực sự muốn làm một điều gì đó vì Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, cũng là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng, của Liệt Diễm trước đó.

Việc lựa chọn xung đột với Hiên Viên Hâm vào lúc này, tuyệt không đơn giản chỉ vì xả giận cho các học viên Ban một, mà mục đích chính là để lập uy. Cho đến giờ phút này, Cơ Động mới thật sự đặt bản thân mình vào vị trí lão sư của Sí Hỏa Học Viện. Về phần Hiên Viên Hâm, hắn chỉ có thể là viên đá lót đường mà thôi. Dù sao cũng do vị chủ nhiệm Canh Kim hệ này có nhân phẩm quá tồi, nếu như hắn biết điều, Cơ Động chưa chắc đã hành động như thế này.

Trên thao trường, không khí dường như cô đọng lại, chỉ có sắc mặt Cơ Động trước sau vẫn không thay đổi.

Hiên Viên Hâm đã phát động tấn công. Kèm theo một tiếng rống giận mơ hồ, Kim Tiền Báo Tuyết lướt nhanh như thiểm điệm, xông tới Cơ Động.

Loại ma thú Kim Tiền Báo Tuyết này, năng lực chiến đấu của bản thân không quá mạnh mẽ, điểm mạnh chính là tốc độ của nó. Một khi phối hợp cùng với Ma sư, tốc độ nhanh như chớp của nó sẽ tạo thành hiệu quả tiến lui, công thủ vẹn toàn. Con Kim Tiền Báo Tuyết này được Hiên Viên Hâm thu phục cách đây năm năm, lúc hắn vừa đột phá lục quan. Hắn trân quý con ma thú này còn hơn tính mạng mình. Thời điểm núi lửa bộc phát, hắn cũng không vận dụng đến đầu ma thú này, cho nên lúc này có thể thấy hắn đã hận đến tận xương tủy đối với Cơ Động.

Chỉ thấy Kim Tiền Báo Tuyết chở Hiên Viên Hâm trên lưng xông tới, trọng kiếm hai thước cùng Canh Kim ma lực gần như đồng thời bộc phát. Rất nhiều người ở đây đã nhắm mắt lại, với bọn họ, Cơ Động căn bản một kích cũng không thể chịu nổi.

Hiên Viên Hâm đã dùng toàn lực để công kích. Đầu Báo Tuyết bổ nhào về phía trước, Canh Kim ma lực trong cơ thể hắn trút toàn bộ vào trong trọng kiếm, mượn khí thế hung hãn của ma thú tạo thành thế công như lôi đình vạn quân. Trọng kiếm dài hai thước phát ra kiếm quang dài chừng ba thước, Dương miện Lục quan trên đỉnh đầu Hiên Viên Hâm tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, có thể thấy mơ hồ sau lưng hắn là hư ảnh của Bạch Hổ – Đồ Đằng Canh Kim hệ xuất hiện. Tính phá hoại, xuyên thấu của ma lực Canh Kim lực được hiển thị ra một cách rõ ràng.

Kinh nghiệm thực chiến của Cơ Động phong phú tới cỡ nào chứ? Hắn liếc mắt đã biết Hiên Viên Hâm giúp Kim Tiền Báo Tuyết tăng cường ma lực, hơn nữa ma lực đó còn hòa chung vào tốc độ của Báo Tuyết. Một kích của hắn có uy lực không thua gì Tất Sát Kỹ.

Đáng tiếc, người hắn đối đầu lại là Cơ Động!

Lần này, Cơ Động quyết định không giấu giếm thực lực của mình nữa. Ngay lúc Kim Tiền Báo Tuyết lăng không đánh về phía hắn, thân hình Cơ Động chợt sáng bùng lên. Dưới ánh mắt soi mói, kinh hãi của mọi người, cả người Cơ Động giống như mặt trời đang bộc phát ra ánh kim quang chói lòa.

Ma lực Cực Hạn Dương Hỏa nồng đậm bạo phát trong nháy mắt. Khác với Hiên Viên Hâm, khí thế trên người Cơ Động chỉ bao phủ trong phạm vi cực hạn giữa hắn và Hiên Viên Hâm. So sánh về mức độ khống chế ma lực, độ chênh lệch giữa hắn và Hiên Viên Hâm đã không thể dùng lẽ thường để tính toán.

Trong Ngũ hành, Hỏa khắc Kim, Dương Hỏa khắc Dương Kim. Hiên Viên Hâm và ma thú của hắn đều có thuộc tính Canh Kim. Trong nháy mắt khi Cực Hạn Dương Hỏa vừa xuất hiện, thuộc tính áp chế đã mạnh mẽ phát huy làm tốc độ của Kim Tiền Báo Tuyết bị giảm đi một nửa. Luồng kiếm quang dài ba thước trên trọng kiếm trong tay Hiên Viên Hâm trong nháy mắt cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Cho dù đối mặt với đối thủ Bát quan, thuộc tính áp chế của Cơ Động cũng có thể làm tu vi của đối phương đại giảm, huống chi là Hiên Viên Hâm có cấp bậc ma lực còn kém xa hắn?

Âm Dương Miện lặng lẽ hiện ra trên đỉnh đầu Cơ Động, bảy khỏa Tinh miện hai màu trắng đen ngạo nghễ sáng lóng lánh. Lòng tin của Hiên Viên Hâm vốn đang bành trướng cực độ, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh này liền toàn thân tê dại. Sau một khắc, hắn chỉ thấy trước mắt mình lóe lên ánh kim quang, thân thể chấn động dữ dội. Lúc trấn tĩnh lại, thì đã thấy cổ họng mình bị một bàn tay cứng như thép nguội bóp chặt, ma lực trong cơ thể không cách nào điều động, cả hô hấp cũng bị đình chỉ.

Hiên Viên Hâm không nhìn thấy Cơ Động ra tay như thế nào, nhưng những người khác lại thấy hết sức rõ ràng. Kim quang vừa bắn ra, tốc độ Kim Tiền Báo Tuyết lập tức giảm mạnh. Ngay sau đó, thân hình Cơ Động như một tia lưu quang vàng rực phóng người lên không, tiếp đó lại làm một động tác vặn mình trên không và biến mất trong mắt mọi người.

Mọi người chỉ kịp nhìn tới đó thì bóng dáng của hắn đã biến mất. Lúc này mũi chân của hắn đã điểm lên đầu Kim Tiền Báo Tuyết. Con ma thú thất giai cường đại kia thậm chí một tiếng rên rỉ cũng không kịp phát ra, bị một cước của Cơ Động đạp từ trên không rơi xuống, trực tiếp vùi sâu trong lòng đất. Tiếp theo đó, cánh tay của Cơ Động đã khóa chặt cổ họng Hiên Viên Hâm. Kim quang sáng rực như hóa thành thực thể hỏa diễm bốc lên không trung, ánh mặt trời trên cao tựa hồ nhờ kim quang này mà cũng trở nên sáng ngời hơn.

Thân thể Hiên Viên Hâm bị Cơ Động trực tiếp đánh rơi khỏi lưng Kim Tiền Báo Tuyết. Đường đường một con Thất giai ma thú, lại bị Cơ Động giẫm dưới chân thậm chí không có cơ hội để giãy giụa.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, cho dù trong lòng bọn họ trăm suy vạn tính cho trận chiến này, cũng không tài nào nghĩ tới kết quả hiện ra trước mắt như vậy.

Chọn tập
Bình luận