Trước đây mấy lần bị Sâm Yêu chọc giận, Cơ Động vốn đã định ra tay động thủ.
Sâm Yêu lấy oán trả ơn đã kích phát lửa giận trong nội tâm của hắn. Nếu không phải Liệt Diễm lúc nãy kéo tay hắn lại, e rằng hiện tại hắn đã phát động công kích về phía Sâm Yêu rồi.
Cơ Động chưa bao giờ làm trái lời của Liệt Diễm, lúc này hắn mới nén lửa giận, phóng xuất ra Lục Long Lục Xà ma lực của mình, khiến cho đám Sâm Yêu bị dọa cho chết khiếp.
Nhìn mặt mỗi gã Sâm Yêu không còn chút máu nào nữa, hay tay đồng thời nâng lên, khẽ phất nhẹ về phía không trung một cái. Từng đầu từng đầu Hỏa Long, Đằng Xà trước sau bắt đầu quay trở về, một lần nữa dung nhập vào cái Hắc Bạch Song Sắc Âm Dương Miện trên đỉnh đầu hắn. Hiện tại hắn đã sớm không còn giống như trước kia, chỉ có thể phát chứ không thể thu lại. Khả năng khống chế ma lực cường đại, khiến cho hắn cơ hồ đem toàn bộ ma lực vừa phóng xuất ra nhưng không có công kích hoàn toàn thu hồi lại đầy đủ.
Khi đầu Đằng Xà cuối cùng kia một lần nữa chui vào trong dấu ấn Âm Dương Miện trên đỉnh đầu của hắn, không khí cô đọng kia lại một lần nữa khôi phục lại sức sống. Sinh mệnh khí tức trong Sinh Mệnh Chi Sâm một lần nữa lại tràn ngập không khí. Chẳng qua, lúc này trong mắt các các Sâm Yêu trưởng lão trên bãi cỏ nghị sự này, không khí đã hoàn toàn khác lúc trước. Mỗi một vị Sâm Yêu trưởng lão nhìn chằm chằm Cơ Động, đều không nói lên lời nào. Cho dù bọn họ đối với nhân loại cực kỳ thống hận, nhưng lúc này cũng hiểu cực kỳ rõ ràng, Cơ Động đối với bọn họ cũng không hề có chút ác ý nào, nếu không, vừa rồi chỉ đối với lượng ma lực mà hắn vừa mới phóng xuất ra, liền đủ để cho tất cả các Sâm Yêu chiến sĩ có mắt ở đây hoàn toàn biến thành hư không, còn cần gì phải dụ dỗ cơ chứ? Bản thân hắn đã nắm giữ thực lực tuyệt đối như vậy, tất cả các mưu mẹo gì cũng đâu có cần thiết nữa.
Nắm tay Liệt Diễm, Cơ Động nhàn nhạt nói:
– Chúng ta đi.
Nói xong, hắn xoay người, dắt Liệt Diễm đi về phía bên ngoài Sinh Mệnh Chi Sâm.
Đám Sâm Yêu tự động tránh sang một bên nhường đường, nhìn Cơ Động và Liệt Diễm. Bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ rằng sẽ chọc giận gã nam nhân giống như ma thần trước mắt kia.
Cơ Động tiên sinh, xin dừng bước.
Áo Đa Mụ trưởng lại cao giọng hô to.
Cơ Động dừng bước lại, nhưng cũng không có quay người trở lại, nhàn nhạt nói:
– Chuyện gì? Trưởng lão còn muốn giữ chúng tôi lại sao?
Đơn giản một câu, nhưng từ trong miệng Cơ Động nói ra, lại choáng đầy cảm giác sát khí lạnh như băng. Ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ cần bộ tộc Sâm Yêu kia còn dám nói lời gì khiêu khích tới hắn, hắn sẽ lập tức triển khai tàn sát vô tình.
Phốc phốc một tiếng, Áo Đa Mụ không ngờ lại quỳ rạp hai gối xuống đất, hướng về phía Cơ Động sụp lạy mấy cái. Một khi hắn đã quỳ xuống, đám Sâm Yêu trưởng lão phía sau họ cũng đồng thời quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất.
– Cơ Động tiên sinh, chúng tôi sai rồi. Nhân loại quá âm hiểm độc ác, khiến cho chúng tôi đã hoàn toàn mất đi hai chữ tín nhiệm. Chúng tôi chẳng những không cảm tạ ngài đã ra tay cứu vớt bộ lạc Tháp Mỗ, ngược lại càng xem ngài như là địch nhân mà ra tay động thủ. Tất cả các chuyện này, đều là do Đại Trưởng Lão ta chịu trách nhiệm. Ta đồng ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm, chỉ thỉnh cầu ngày nên lưu lại.
Vừa nói, vị Đại trưởng lão Sâm Yêu bộ tộc này không biết lấy từ đâu ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh xuống vị trí trái tim của mình:
– Đại trưởng lão, không được.
Gia Tác vội chụp lại cổ tay Đại trưởng lão, vội vàng nói:
– Đại trưởng lão! Không thể được! Ngày là người lãnh đạo của Sâm Yêu bộ tộc. Nếu như không có ngài, ai có thể dẫn dắt chúng tôi cùng nhau kháng địch? Cho dù là có lỗi, cũng là lỗi của Gia Tác ta. Nếu có chết, thì để ta chết đi.
– Câm miệng.
Áo Đa Mụ Đại trưởng lão quát lớn một tiếng. Trên thực lực, hắn tuy rằng không bằng được vị Đại Sâm Yêu thống lĩnh Gia Tác kia, nhưng mà xét về vị trí cùng với sức ảnh hưởng đối với Sâm Yêu bộ tộc, không ai có thể so sánh được với hắn.
Cổ tay khẽ vung lên, mạnh mẽ giãy thoát khỏi hay tay Gia Tác. Áo Đa Mụ trưởng lão chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét nhìn về đám Sâm Yêu trưởng lão ở phía sau:
– Ta là người đứng đầu Sâm Yêu bộ tộc, là Đại trưởng lão của các ngươi. Bộ tộc Sâm Yêu có lỗi với ân nhân, tất cả mọi chuyện đều là do ta cho phép. Tội này của ta tất cả các ngươi không ai được tranh với ta, cũng không có ai trong các ngươi có tư cách tranh với ta. Hiện tại, ta nhân danh Đại trưởng lão, ra một cái mệnh lệnh cuối cùng. Sau khi ta chết đi, do Tháp Mẫu trưởng lão tiếp nhận chức vị Đại trưởng lão. Bất luận nói thế nào cũng phải mời ân nhân ở lại, toàn bộ mọi chuyện cứ theo lời ân nhân an bày mà làm. Vì để duy trì sự tồn tại của Sâm Yêu bộ tộc chúng ta, chúng ta chấp nhận rời khỏi Sinh Mệnh Chi Sâm. Đồng thời, tất cả những gì mà Bộ Tộc Sâm Yêu chúng ta có, chỉ cần ân nhân cần, toàn bộ đều do ân nhân tùy tiện sử dụng.
– Đại trưởng lão!
Đám Sâm Yêu trưởng lão đang quỳ phía sau, cùng kêu lên một tiếng bi thảm. Áo Đa Mụ nhìn về phía Cơ Động và Liệt Diễm, cắn mạnh răng một cái, lưỡi dao sắc bén trong tay đâm mạnh về phía vị trí trái tim của hắn, choáng đầy sự quyết tuyệt.
Sau khi nhận rõ ra là Cơ Động thật tâm đồng ý giúp đỡ bọn họ, vị Đại trưởng lão kia đã làm ra sự lựa chọn anh minh nhất của hắn. Hắn biết rõ, nếu chỉ là nói bằng miệng, chắc chắn sẽ không đủ để cho Cơ Động tha thứ cho bọn họ. Mà lúc trước Cơ Động nếu đã đám ứng trợ giúp Sâm Yêu bộ tộc bọn họ, liền chứng tỏ rằng hắn quả thật có lòng tương trợ. Nếu như hắn dùng tính mạng của mình, cứu vãn lại thành kiến của Cơ Động và Liệt Diễm đối với Sâm Yêu bộ tộc. Lại đem vị trí Đại trưởng lão nhường lại cho Tháp Mẫu trưởng lão, người có quan hệ tốt nhất với Cơ Động và Liệt Diễm, cũng là người duy nhất không có đứng về phía bọn họ, hi vọng Cơ Động nể mặt hắn mà một lần nữa ra tay trợ giúp.
Thực lực mà lúc nãy Cơ Động bày ra, đối với bất cứ Sâm Yêu nào mà nói, đều là cường đại khó có thể tưởng tượng nổi. Áo Đa Mụ không thể khẳng định Cơ Động có thể dẫn dắt bộ tộc Sâm Yêu thoát khỏi nguy cơ, nhưng hắn có thể khẳng định chính là, nếu như bỏ qua lần cơ hội này, e rằng chỉ trong khoảng thời gian không lâu tới, bộ tộc Sâm Yêu sẽ phải vĩnh viễn biến mất trong lịch sử. Hắn không thể không đánh cuộc, không có sự lựa chọn nào khác.
Một tiếng đinh nhỏ vang lên, một khỏa hỏa cầu nhỏ cỡ đầu ngón tay bắn mạnh lên thanh chủy thủ. Ngay sau đó, thanh chủy thủ sắc bén kia đã chảy ra thành nước. Cảm giác nóng bỏng truyền tới khiến cho Đại trưởng lão theo bản năng buông tay ra, hô lên một tiếng.
Cơ Động kéo tay Liệt Diễm chậm rãi xoay người lại, nhàn nhạt nói:
– Cho các ngươi bảy ngày, thu gom toàn tộc. Tận lực thu gom nhẹ nhàng, chỉ mang theo những gì cần thiết nhất. Bảy ngày sau xuất phát.
Nói xong những lời này, Cơ Động mới như trước kéo tay Liệt Diễm bỏ đi, chẳng qua là, phương hướng lại biến thành ngược lại.
Nhìn theo bóng Cơ Động bỏ đi, Áo Đa Mụ trưởng lão phốc phốc một tiếng ngã ngồi xuống đất, nước mắt tuôn rơi:
– Bộ tộc Sâm Yêu rốt cuộc được cứu rồi. Hắn nói rất đúng, nhân loại cũng không phải đều là hạng người âm hiểm độc ác, cũng có người tốt a! nguồn TruyenFull.vn
Đám Sâm Yêu trưởng lão bước lại nâng Áo Đa Mụ trưởng lão đứng lên. Gia Tác chần chờ hỏi:
– Trưởng lão, chúng ta làm gì bây giờ? Hắn thật sự có thể giúp chúng ta sao?
Áo Đa Mụ trầm giọng nói:
– Những lời ân nhân nói các ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Bảy ngày, chúng ta chỉ có bảy ngày thôi. Các ngươi lập tức quay trở về bộ lạc của mình, sắp xếp hành trang. Ta không biết rõ ràng hắn có thể mang lại cho Sâm Yêu bộ tộc chúng ta cơ hội tái sinh hay không. Nhưng ta có thể khẳng định, hắn là người thật tâm đồng ý giúp đỡ chúng ta.