Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Dương Miện

Chương 364: Nước mắt Lam Bảo Nhi (Thượng)

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chọn tập

Lang Thiên Ý và Lam Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn vốn là thanh mai trúc mã. Lang Thiên Ý vốn yêu thích Lam Bảo Nhi từ lâu, nhưng Lam Bảo Nhi vốn từ đầu chỉ xem hắn như bằng hữu bình thường mà thôi, cũng không để ý đến phần tình cảm của hắn. Nhất là sau lần nàng từ Thánh Tà Chiến Trường lần trước trở về, thì lại càng thêm lạnh nhạt với hắn hơn nhiều.

Hôm nay hắn rất không dễ dàng mới có thể mời được Lam Bảo Nhi cùng ra ngoài đi chơi. Khi hỏi xem Lam Bảo Nhi muốn ăn cái gì, Lam Bảo Nhi liền dẫn theo hắn đi đến nơi này. Lang Thiên Ý vốn là đang chuẩn bị triển khai công kích theo đuổi nàng, thế nhưng Nhất Khẩu Hương này lại khiến cho hắn cảm thấy có chút khó chịu, rất không đủ tao nhã. Nhưng dù sao cũng là do Lam Bảo Nhi dẫn hắn đến đây, hắn cũng khó mà nói cái gì. Đang lúc hắn chuẩn bị triển khai theo đuổi vị nữ thần trong lòng mình, thì thanh âm ồn ào của đám Cơ Động bên cạnh lại đột nhiên quấy rối khiến hắn vô cùng khó chịu, lúc này mới có một màn này xảy ra. Lang Thiên Ý vốn nổi danh là thiên tài trong gia tộc, từ nhỏ đã được cưng chiều nuôi dưỡng, cho nên làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này cơ chứ? Bằng vào thế lực của gia tộc hắn, ở trong Trung Nguyên Thành này cũng là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ, tự nhiên là không chịu yếu thế rồi.

Phất Thụy chậm rãi gật gật đầu, thần sắc không chút thay đổi, quay sang nói với Lam Bảo Nhi:

– Bảo Nhi, ngươi về đi. Trở về Học viện tu luyện tốt một chút, về sau nếu không có chuyện gì cần thiết, cũng không nên chạy bừa ra khỏi Học viện. Chuyện hôm nay ở đây ngươi không cần phải để ý đến nữa.

Trong lòng Lam Bảo Nhi quýnh quáng lên:

– Sư huynh, ngài đừng quá xúc động. Lang Thiên Ý chính là người của Kim Cương Quân Đoàn. Phụ thân của hắn, chính là Quân Đoàn Trưởng Lang Tà của Kim Cương Quân Đoàn.

Nghe Lam Bảo Nhi nói ra thân phận của bản thân mình, thần sắc của Lang Thiên Ý càng thêm ngạo mạn hơn, khinh thường nhìn Phất Thụy cùng với Cơ Động.

Phất Thụy nhàn nhạt nói:

– Đừng nói là Kim Cương Quân Đoàn, sỉ nhục đại ca của ta, cho dù là Hoàng Đế của Trung Thổ Đế Quốc đến đây cũng không được. Bảo Nhi, nếu như ngươi không chịu đi, cũng đừng trách sư huynh ta không nể mặt lưu tình.

Không đợi Lam Bảo Nhi mở miệng nói chuyện, Lang Thiên Ý đã bước tới trước một bước, đem nàng chắn ở phía sau người. Ma lực Mậu Thổ Hệ đậm đặc trong khoảnh khắc trên người của hắn bùng nổ ra. Hào quang màu vàng đất chợt lóe sáng lên, thân thể cả người cũng trở nên thông thấu hơn rất nhiều. Trên đỉnh đầu của hắn, một cái Lục Quan Dương Miện màu trắng trong khoảnh khắc ngưng tụ thành hình, lộ ra Lục Quan Nhất Tinh.

Phất Thụy và Cơ Động nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt. Bọn họ quả thật cũng không ngờ tới, cái gã thanh niên tóc vàng trước mặt nàu so với Cơ Động cùng lắm cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi mà thôi, thế nhưng cấp bậc ma lực thì lại còn cao hơn cảnh giới của Cơ Động đến một bậc, đạt đến cấp bậc sáu mươi hai cấp. Khó trách hắn lại kiêu ngạo đến như vậy, quả thật là hắn có chút vốn luyến để mà kiêu ngạo.

Lang Thiên Ý ngạo nghễ nói:

– Bảo Nhi đã gọi ngươi một tiếng sư huynh, như vậy chắc ngươi cũng là người của Thiên Can Học Viện rồi. Trong thiên hạ cũng không phải chỉ có mỗi mình Thiên Can Học Viện là có thể bồi dưỡng ra ma sư xuất sắc. Kim Cương Quân Đoàn chúng ta, chính là thiên hạ đệ nhất Quân đoàn. Nếu như muốn động thủ, vậy ta sẽ sẵn sàng phụng bồi. Nếu như không chịu làm theo lời ta vừa nói, hướng ta dập đầu nhận sai, nhất là cái tên trọc đầu tàn phế kia…

Câu cuối cùng của hắn còn chưa kịp nói xong, Phất Thụy đã ra tay. Động tác của hắn rất đơn giản, tay phải giơ lên, một cái tát đã trực tiếp đánh tới.

Lang Thiên Ý có thể ở độ tuổi hai mươi mấy đã có thể đạt đến cấp bậc Lục Quan, tự nhiên cũng là có thiên phú dị bẩm. Phất Thụy đột nhiên động thủ, tay trái của hắn cũng trong khoảnh khắc nâng lên, mang theo ma lực Mậu Thổ Hệ nguyên tố thể đậm đặc mà đón đỡ. Đối với Phất Thụy hắn đúng là không hề dám xem thường. Dù sao từ trong những lời nói giữa đối phương và Lam Bảo Nhi, hắn cũng có thể nghe ra người này chắc là cũng đến từ Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, bài danh chắc cũng còn cao hơn Lam Bảo Nhi. Cho nên một trận này của hắn cũng đã xuất ra toàn lực.

Nhưng mà khi bàn tay to của Phất Thụy hạ xuống, cảm giác duy nhất của hắn chính là Thái Sơn Áp Đỉnh. Ma lực mà hắn luôn luôn tự phụ, khi đối diện với bàn tay phải đang đánh tới của Phất Thụy, thế nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào cả. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay hắn tê rần, cũng đã lập tức buông xuôi xuống… Bốp một tiếng giòn vang, cả người Lang Thiên Ý cũng đã bị một cái tát này của Phất Thụy hất văng ra ngoài, dụng nát cái bàn gỗ bên cạnh, sau đó còn đập thật mạnh vào trong vách tường phía sau.

Phất Thụy quay đầu lại nhìn về phía Cơ Động, nhàn nhạt nói:

– Tiểu sư đệ, đây là người trong nhà của ngươi, ta cũng không nên càn rỡ can thiệp vào, ngươi hãy tự mình giải quyết đi.

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp quay trở về bàn cũ, ngồi xuống bên cạnh Pháo Long A Bỉnh. A Bỉnh lúc này cũng đã ngồi xuống, giống như là vừa rồi chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì vậy, tiếp tục ăn uống.

Lang Thiên Ý bị đánh văng đi, Phất Thụy quay trở về, bên này liền chỉ còn lại một mình Cơ Động cùng với Lam Bảo Nhi hai người. Nhìn thấy Cơ Động, Lam Bảo Nhi mấy lần mở miệng, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời. Trong cổ họng nàng phảng phất giống như có cái gì nghẹn lại ở đó, trong cặp mắt màu tím biếc đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt rồi.

Cơ Động cũng có chút không dám nhìn vào cặp mắt tím biếc to tròn kia, xoay người, bước đi về phía hướng của Lang Thiên Ý. Hắn cũng biết, một cái tát vừa rồi của Phất Thụy cũng không có hạ thủ tàn nhẫn. Đó là do Phất Thụy nể mặt mình mà nương tay. Kim Cương Quân Đoàn chính là thuộc hạ dưới quyền của Bình Đẳng Vương, cũng có thể nói chính là gia nô của Bình Đẳng Vương nhất mạch. Hắn lại là cháu nội của Bình Đẳng Vương, Phất Thụy lúc này lại đem sự tình chuyển giao cho hắn xử lý, khẳng định là đã kềm nén sự tức giận trong lòng lắm rồi.

Chỗ vách tường bị Lang Thiên Ý đập trúng đã tạo thành một cái hố sâu. Tuy rằng ma lực Mậu Thổ Hệ am hiểu nhất chính là phòng ngự, thế nhưng đến lúc hắn đứng lên được, cả khuôn mặt bên phải cũng đã sưng phù hết cả lên. Phốc một tiếng, hắn phun ra mấy cái răng bị đánh rụng, trong miệng mang theo chút hàm hồ nói to:

– Ngươi, ngươi dám đáng ta… Ma lực Lôi điện, ngươi là Lôi Đế Phất Thụy?

Ngoại trừ sự phẫn nộ cực độ ra, trên khuôn mặt anh tuấn đã có chút vặn vẹo của Lang Thiên Ý cũng còn mang theo vài phần hoảng loạn. Ma lực Lôi Điện Hệ, chính là dấu hiệu đặc thù của Lôi Đế Phất Thụy. Đối với vị thủ tịch Âm Dương Học Đường này, vị Đổng Sự trẻ tuổi nhất trong Thiên Can Học Viện, hắn cũng hiểu biết vô cùng rõ ràng. Phất Thụy có uy danh đáng sợ như thế nào cơ chứ? Muốn nói không sợ, đó chính là không có khả năng. Nhưng mà hắn lại ỷ vào chỗ dựa là Kim Cương Quân Đoàn, lại có Lam Bảo Nhi ở bên cạnh, hắn lại vẫn cố gắng kiên trì chống đối.

– Phất Thụy, ngươi dám đánh ta? Ngươi đừng nên quên, Viện Trưởng Thiên Can Học Viện cũng chính là người của Hoàng Thất Trung Thổ Đế Quốc chúng ta. Các ngươi hãy chờ xem. Bảo Nhi, chúng ta đi.

Nói xong, hắn liền đi vòng qua người của Cơ Động, ý muốn cùng Lam Bảo Nhi rời đi. Hắn không phải là kẻ ngốc, cũng nhìn ra được mấy kẻ trước mắt mình tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể trêu chọc vào, trở về tìm viện binh trước rồi nói sau.

Nhưng mà, Cơ Động lại như thế nào có thể để cho hắn có thể rời đi dễ dàng như vậy? Hiện tại hắn đang suy nghĩ, nên làm thế nào để cấp cho Phất Thụy một lời công đạo đây?

Một tay giơ ra, hắn đã ngăn cản đường đi của đối phương. Cơ Động nhàn nhạt nói:

– Còn muốn chạy hay sao? Những lời nói của sư huynh ta ngươi cũng đã nghe rồi, mau dập đầu nhận tội.

– Ngươi là cái gì cơ chứ?

Tuy rằng bị một cái tát như trời giáng của Phất Thụy làm cho đầu óc hắn choáng váng, nhưng mà thực lực của Lang Thiên Ý hiện tại vẫn còn. Ma lực đậm đặc lại bắt đầu khởi động, thân hình chợt lóe lên, tay phải mang theo ba đạo chưởng ảnh, đập thẳng về phía của Cơ Động. Những sự sỉ nhục mà hắn nhận được từ chỗ của Phất Thụy, tựa hồ là hắn chuẩn bị đem trả hết lên trên người của Cơ Động. Đáng tiếc là hắn vẫn như trước đụng phải một khối thiết bản. Nếu như nói lúc nãy Phất Thụy ra tay là còn có một chút cố kỵ, thì bản thân Cơ Động từ nhỏ đã một thân côi cút, hắn cũng chưa từng bao giờ tự nhận mình là người của Bình Đẳng Vương gia tộc cả, cho nên hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Text được lấy tại Truyện FULL

Cũng không có ma lực phóng thích ra ngoài, Cơ Động nâng tay trái lên, dùng cứng đối cứng, trực tiếp đón đỡ một chưởng của Lang Thiên Ý.

Bàn tay của Lang Thiên Ý giống như là huyễn hóa ra ba đạo chưởng ảnh, thế nhưng ở trong mắt của Cơ Động, chỉ giống như là động tác quay chậm vậy. Bất chấp chuyện ma lực của Lang Thiên Ý so với hắn còn cao hơn một bậc, nhưng mà, cho dù là Thiên Tà, ma lực cao hơn hắn đến hai mươi ba cấp cũng phải nuốt hận, huống chi Lang Thiên Ý cũng chỉ là một gã ma sư Lục Quan bình thường, kinh nghiệm thực chiến hoàn toàn không đủ chứ.

Bàn tay của Cơ Động vừa lúc chuẩn xác cùng với bàn tay của Lang Thiên Ý va chạm một chỗ với nhau. Lam Bảo Nghi nghĩ muốn ngăn cản lại cũng đã không kịp, Lang Thiên Ý đã chủ động công kích với tốc độ cực nhanh.

Phốc một tiếng nhỏ vang lên, bàn tay của Lang Thiên Ý đã bị Cơ Động chặn lại. Ngay sau đó, trong mắt của Lang Thiên Ý nhất thời toát ra một tia hoảng sợ mãnh liệt. Tiếp theo, liên tiếp vô số thanh âm bùng nổ trầm thấp vang lên, Lang Thiên Ý kêu thảm lên một tiếng, cả người đã ngã về phía sau, nằm lăn xuống mặt đất.

Chọn tập
Bình luận