Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.
Đệ nhất hội quán trong ngành điêu khắc đá có phân quán rải rác trên khắp các đại thành thị tại Ngọc Lan đại lục. Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đất đai vô cùng rộng lớn, mà những người ra vào đây đa phần đều tự cho rằng mình là một nhân vật có chút tài nghệ.
Tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, nếu bạn trên tay có đeo một chiếc nhẫn ma pháp nạm kim cương, phỏng chừng thứ mà bạn nhận được sẽ chỉ là sự coi thường từ những người khác, cho rằng bạn không có tài nghệ.
Nghệ thuật, tài năng.
Thực khó có thể đáp ứng được những điều này ở nơi đây.
Vé vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán: 1 kim tệ 1 người.
Những tiếng nhạc từ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán truyền đến réo rắt như sông núi miên man, nghe xong thực khiến người ta trong lòng phải dấy lên thứ cảm giác phiêu du êm ái. Đoàn người tiến vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cứ nối dài không dứt. Giới quý tộc, quý phụ, đám tiểu thư mỹ lệ đều tỏ vẻ rất chú tâm thưởng thức.
Trong khi đó, những người bình dân tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cũng không hề tỏ ra là mình thấp kém.
4 huynh đệ Lâm Lôi cùng Tạp Tư 4 gã hộ vệ trực tiếp tiến vào khoảng sân rộng phía trước Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Phàm là người có nhãn lực, thấy 4 huynh đệ Lâm Lôi trên người mặc trang phục thường ngày của Ân Tư Đặc Học viện, lại nhìn thấy Bích nhãn lôi ưng trên vai Tạp Tư đều không khỏi tỏ vẻ khiêm nhường.
“Tạp Tư thúc thúc, người theo chúng ta cùng vào bên trong, còn 3 người khác hãy ở lại bên ngoài chờ.” Da Lỗ tùy ý phân phó.
Nguồn truyện: Truyện FULLLâm Lôi 4 người cùng Tạp Tư đều tiến vào bên trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Chính giữa đại sảnh của hội quán có một bức tượng đá hình người cao lớn, hình người tạc trên bức thạch điêu chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu ‘Phổ Lỗ Khắc Tư’ đại sư.
Khắp Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đều rất yên tĩnh.
Dường như mọi người, cho dù là địa vị có cao bao nhiêu, khi nói chuyện cũng đều chỉ khe khẽ thấp giọng, sợ làm quấy rầy người khác.
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì, Lâm Lôi 4 người cùng ngước nhìn kiện thạch điêu tác phẩm, trong lòng đều cùng cảm thấy bức thạch điêu tác phẩm này thực là đẹp đến mê người.
“Triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chủ yếu chia làm 3 phần – phổ thông triển lãm, cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm. Phổ thông triển lãm này là do những người yêu mến điêu khắc đá tự đem các tác phẩm của mình đến để cho người khác đánh giá và định giá tác phẩm. Thời gian triển lãm là 1 tháng, 1 tháng để đánh giá đúng về giá trị. Các tác phẩm ở đây tương đối là bình thường, đa phần có giá trị khoảng vài kim tệ, ưu tú thì cũng chỉ hơn 10 kim tệ mà thôi.”
Da Lỗ cười giới thiệu:
“Cao thủ triển lãm thì lại khác. Cao thủ triển lãm được chia thành từng gian trưng bày riêng, trong mỗi gian triển lãm lại là những tác phẩm riêng của 1 người. Thường thì được xưng tụng là cao thủ có nghĩa là các tác phẩm điêu khắc của hắn đã được công nhận rồi, ngay đến một tác phẩm bình thường của hắn cũng có giá trên dưới 1000 kim tệ.”“Về phần đại sư triển lãm lại lợi hại hơn nhiều. Cả một gian trong cùng của hội quán là để trưng bày các tác phẩm của các bậc đại sư. Tác phẩm của đại sư thì có giá vô cùng kinh khủng, thấp nhất cũng phải là mấy vạn kim tệ. Đại sư mà có một chút danh tiếng thì các tác phẩm cũng phải lên đến hơn 10 vạn kim tệ.” Da Lỗ quay sang phía 3 gã huynh đệ giới thiệu.
Lâm Lôi vừa nghe vừa nín thở.
Tác phẩm của đại sư, 1 kiện bình thường cũng đã lên đến mấy vạn kim tệ, đối với các đại sư trong giới điêu khắc mà nói, kim tiễn thực chẳng là cái gì.
“Tuy nhiên đám thạch điêu đại sư bọn họ cũng rất khó khăn mới có thể làm ra 1 tác phẩm. Dù sao thì bọn họ chẳng ai là muốn để vết nhơ lại cho mình cả.” Da Lỗ cảm thán nói:
“Một kiện tác phẩm có thể được truyền thế, đó phải dựa vào thực lực, thiên phú cùng với linh cảm trong chốc lát.”“Những tác phẩm tại phổ thông triển lãm này cũng chỉ đáng để xem qua mà thôi. Chúng ta cùng vào trong.” Da Lỗ bước lên trước dẫn đường.
Đi trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đầy u tĩnh và trống trải, khiến cho người ta cảm thấy được cái tĩnh trong tiếng nhạc. Lâm Lôi cảm thấy mình như đang đắm chìm giữa một đại dương nghệ thuật. Lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng từ Bàn long chi giới bay ra, thưởng thức những tác phẩm điêu khắc ở xung quanh.
“Thực thối, thực thối, trình độ như thế này mà cũng dám để cho người ta xem ư?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bất mãn nói.
“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi quay sang phía ông ta.
” Đây chỉ là phổ thông triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán mà thôi, phía trước còn có cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm nữa.”“Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc ngẩn ra, rốt cuộc là không nói nên lời.
“Đức Lâm gia gia? Đức Lâm gia gia?” Lâm Lôi trong lòng gọi vài tiếng, chỉ thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn y nguyên đắm chìm trong trầm tư không hề có phản ứng, bèn tiếp tục đi theo Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng tiến vào cao thủ triển lãm. Cao thủ triển lãm quả nhiên là khác biệt. Tại đại đường, mỗi một cao thủ lại có những tin tức và những gian triển lãm riêng biệt.
Da Lỗ, Lâm Lôi mấy người liền tiến vào những gian triển lãm riêng lẻ.
Mặc dù đối với thạch điêu không hiểu rõ lắm, nhưng Lâm Lôi có thể dễ dàng cảm nhận được, tác phẩm của các cao thủ này hoàn toàn không giống so với những phổ thông tác phẩm ở bên ngoài, tựa hồ có 1 loại khí chất rất đặc thù ẩn chứa bên trong đó.
Đang lúc nó vẫn còn đang đắm chìm giữa những tác phẩm, đột nhiên trong đầu lại nghe thấy tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên.
“Không sai. Xem như là đã nhập môn rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật đầu than vãn.
” Tuy nhiên nếu đem so với những tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.”Lâm Lôi không nói gì.
“Đức Lâm gia gia, bọn họ sao có thể sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư chứ?” Lâm Lôi lắc đầu cười khổ. Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng phải chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu tự cổ chí kim hay sao.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày, chòm râu bạc dựng lên bất mãn nói:
“Sao? Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng lẽ sinh ra đã là đại sư chắc? Hắn cũng là từ một thợ điêu khắc bình thường từng bước phát triển lên, cuối cùng mới trở thành thạch điêu đại sư chính thức.”Lâm Lôi ngẩn ra.
Nghe những lời Đức Lâm gia gia vừa nói quả là cũng có đạo lý.
Khi đã ngắm nghía xong hết những gian triển lãm độc lập của các cao thủ, Lâm Lôi 4 huynh đệ liền hướng về phía ‘Đại Sư Triển Lãm’ ở tít tận trong cùng mà bước đến.
“Mọi người hãy nhớ kỹ, vào đại sư triển lãm thì đừng có đưa tay sờ loạn. Nếu lỡ làm hỏng thì sẽ rất thảm đấy.” Da Lỗ nhắc nhở.
Đi vào đại sư triển lãm, xung quanh toàn là một bầu không khí yên lặng.
Đại sư triển lãm vô cùng lớn, tuy nhiên các tác phẩm lại rất thưa thớt. Tổng cộng các vị đại sư, mỗi vị cũng chỉ có khoảng 4, 5 kiện tác phẩm trưng bày. Cả một gian đại sư triển lãm lớn như vậy mà cũng chỉ trưng bày có mỗi 20, 30 kiện tác phẩm.
Tác phẩm mặc dù rất thưa thớt, nhưng bọn 4 người Lâm Lôi vừa nhìn vào những kiện thạch điêu tác phẩm này dường như đều cảm thấy một loại hơi thở của sự sống, cứ như là những tác phẩm này đều ẩn chứa sinh mệnh vậy.
“Ồ, không sai, không sai, không nghĩ được năm, sáu ngàn năm sau kỹ nghệ điêu khắc đá lại phát triển được đến mức này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc kinh hãi than.
” Nếu bọn họ có thể tiến thêm được một bước, phỏng chừng cũng có thể so sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư.”Đắm chìm giữa điện phủ của nghệ thuật, Lâm Lôi 4 người thậm chí còn cảm thấy tâm linh mình đã đạt tới trạng thái thăng hoa.
Đêm tối, trước cửa Ân Tư Đặc Học viện, 4 người Lâm Lôi cùng xuống xe.
“Lão nhị, lão tam, 2 ngươi các ngươi đúng là, ta đã nói đêm nay hãy ở lại Phân Lai thành mà sung sướng hưởng thụ và hưởng thụ, các ngươi thực là … ài, da mặt quá mỏng rồi, ta từ khi mới 6 tuổi đã từng chơi ở những chỗ đó.” Da Lỗ vẫn tiếp tục bất mãn làu bàu như cũ.
“Đúng thế, đúng thế.” Lôi Nặc cũng ở 1 bên phụ họa.
Kiều Trì cùng Lâm Lôi nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ.
“Mau! Nhanh mở cửa.” Một thanh âm lo lắng bạo nộ quát lên.
Lâm Lôi 4 người không khỏi nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy một gã thanh niên đầu trọc đang ôm một thanh niên khác trên người đầy những vệt máu. Bên cạnh còn có 1 nữ tử mỹ lệ đứng gần bên. Thanh niên thân thể vấy máu kia sắc mặt tái nhợt, đồng thời cánh tay trái đã đứt, lộ ra xương trắng, ngực còn có mấy vết cào.
“Xem ra là vừa vào Ma Thú sâm lâm thí luyện mà bị thương rồi, điều này là sao nhỉ? Tới Ân Tư Đặc Học viện đã gần 1 năm rồi, những học viên cao năm cấp vì thí luyện mà bị thương đã từng thấy không ít.” Da Lỗ ở 1 bên tùy ý nói.
Ma Thú sơn mạch nằm ở phía đông của Thần Thánh đồng minh.
Kỳ thực khoảng cách từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện cũng rất gần, đại khái chỉ khoảng hơn 100 dặm. Một người khỏe mạnh chỉ mất khoảng nửa ngày là có thể từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện.
“Tại Ân Tư Đặc Học viện ta thấy có rất nhiều ma thú, oa, những ma thú này bay trên trời, chạy dưới đất, có đủ các loại. Tuy nhiên những người có ma thú riêng phần lớn lại là các ma pháp sư phụ của Ân Tư Đặc Học viện, còn lại là một lượng nhỏ các học viên cao năm cấp.” Kiều Trì than vãn.
Khi 4 huynh đệ đang bước tới cửa học viện thì bất chợt –
“Lâm Lôi.”Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Lôi ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra sắc thái kinh hãi.
” Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.”