Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 221: Ốc Đốn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đế đô ‘Xích Viêm’ của Áo Bố Lai Ân đế quốc, phóng mắt nhìn khắp cả Ngọc Lan đại lục, chỉ luận về độ lớn nhỏ của thành trì thì e rằng chỉ có đế đô của Ngọc Lan đế quốc là có thể sánh bằng.
Cho nên tên gọi Xích Viêm này là do Vũ Thần Áo Bố Lai Ân tự mình đặt ra.
Đế đô Xích Viêm thành, nhân khẩu thường trú lên đến hơn mấy trăm vạn.
Là một đô thành có hơn năm nghìn năm lịch sử, trong Xích Viêm thành có rất nhiều cổ lão giáo tộc với bề dày lịch sử lâu đời, tại địa phương như đế đô Xích Viêm thành, ngay cả cửu cấp cao thủ cũng không ít, không ai dám cường hoành ở đế đô, bởi vì ở đây gia tộc cường đại rất nhiều.
Đương nhiên, đế đô đệ nhất thế lực không nghi ngờ gì nữa vẫn là Vũ Thần môn.
Thân truyền đệ tử của Vũ Thần môn cơ hồ đều không lộ diện, nhưng kí danh đệ tử yếu nhất cũng đều là bát cấp chiến sĩ, phần lớn đều là cửu cấp chiến sĩ. Sự cường hãn của Vũ Thần môn nhờ đó có thể thấy được. Đặc biệt chủ nhân của Vũ Thần môn lại là Vũ Thần.
Phải biết rằng, tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, các tông giáo khác bị ngăn chặn, cho nên dân chúng đều tín phụng Vũ Thần. Vũ Thần trở thành tín ngưỡng của bọn họ.
Do đó có thể tưởng tượng được địa vị của Vũ Thần trong lòng dân chúng.
Đông thành của đế đô Xích Viêm thành là nơi các quan lớn vinh hiển cư trú, và hoàng cung cũng nằm trong phạm vi đông thành. Trên Phụ Thạch lộ ở đông thành có các tòa phủ đệ mọc lên san sát, những tòa phủ đệ này đều là đế quốc hoàng tộc sai người kiến tạo một cách thống nhất, chuyên dùng để thưởng cho các công thần, quý tộc của đệ quốc.
Một trong số những tòa phủ đệ ở Phụ Thạch lộ chính là nơi ở của ngôi sao mới nổi tại đế đô – Ốc Đốn, ở cửa lớn có hai hộ vệ cường tráng đửng thẳng như bút. Hơn nữa lúc này, trong phòng khách cũng có bốn người.
Bốn người đều đứng, một người trong đó đang đi đi lại lại, giữa trán thoáng một nét buồn rầu.
Niên kỷ của hắn nhìn khoảng 21, 22 tuổi, mặc trang phục chiến sĩ đơn giản, áo lót không tay hoàn toàn để lộ ra mấy phần cơ nhục, sống mũi thẳng tắp, lông mày đen dày, phối hợp với khuôn mặt hình chữ Quốc, toàn thân toát lên vẻ dũng mãnh cương nghị.
Khiến cho người ta kinh hãi nhất là thân hình của hắn.
Thân cao chừng hai mét, vai rộng eo thon, cùng với đôi chân thon dài.
“Vẻ ngoài của Ốc Đốn so với Lâm Lôi còn có sức cuốn hút hơn.” Hi Nhĩ Mạn ở bên cạnh trong lòng thầm nói.
So với Ốc Đốn, Lâm Lôi tương đối khép kín.
“Ốc Đốn thiếu gia, người vẫn còn phiền não về chuyện với thất công chúa sao?” Quản gia Hi Lý mũi sủi đỏ cười ha hả hỏi, Ốc Đốn quay đầu lại bắt đắc dĩ đáp: “Hi Lý gia gia, người có biết những kẻ theo đuổi Ni Na không?
Một thành niêm trong số bốn người khác có mặt trong đại sảnh cười nói: “
Ốc Đốn thiếu gia, ngươi là một người quả quyết như vậy, sao nay lại giống một mụ đàn bà thế? Trực tiếp đi gặp bệ hạ để cầu thân, không được ư?
Trực tiếp cầu thân?” Ốc Đốn nhướng mày.
Hi Nhĩ Mạn ở bên cạnh đồng tình: “
Nạp Đức nói đúng, ngươi đã đạt tới bát cấp rồi, lại là con cháu của Long huyết chiến sĩ gia tộc. Bệ hạ khẳng định biết con cháu của Long huyết chiến sĩ gia tộc, nếu như đạt tới bát cấp, như vậy khẳng định có luyện Long huyết đấu khí và có năng lực biến thân.
Với Hi Nhĩ Mạn mà nói, không tu luyện đấu khí, chỉ dựa vào nhục thể để đạt tới bát cấp vốn không có khả năng.
Nhưng Hi Nhĩ Mạn không biết, hiện giờ năm huynh đệ bên cạnh Lâm Lôi chỉ tu luyện thân thể cũng đạt tới bát cấp.
Ốc Đốn ngươi thân là Long huyết chiến sĩ, cưới thất công chúa cũng là môn đăng hộ đối, tin chắc bệ hạ sẽ đáp ứng.” Quản gia Hi Lý cười khẽ, “Bất quá phải cẩn thận, ta nghĩ, ngươi nên đẻ thất công chúa tham khảo ý kiến của bệ hạ, như vậy cũng nắm chắc hơn.
Quản gia Hi Lý cùng với Hi Nhĩ Mạn nhìn nhau, đều bật cười.
Hai năm gần đây, chuyện giữa Ốc Đốn và đế quốc thất công chúa sớm đã truyền khắp cả đế đô. Chỉ là các thiếu miên quý tộc khác ở đế đô cũng không bỏ qua. Hơn nữa trong đó còn có hai người rất có sức cạnh tranh.
Không nghĩ nữa.” Ốc Đốn lắc lắc đầu. Nguồn: https://sachvui.com
Hắn tin thất công chúa. Thất công chúa sớm đã nói rằng không phải hắn thì không cưới, chỉ là Ốc Đốn cũng biết, hôn nhân của vương tử và công chúa của đế quốc không phải là bản thân họ có thể quyết định. Ốc Đốn cũng không muốn thất công chúa quá phiền não. Có thể cưới một cách quang minh chính đại đương nhiên là tốt nhất.
Đúng rồi, Hi Lý gia gia, có tin tức của đại ca không?” Ốc Đốn hỏi.
Quản gia Hi Lý gật đầu đáp: “
Đạo Sâm thương hội có truyền tới tin tức, đại ca ngươi đang ẩn náu ở một địa phương để khổ tu. Không có chuyện gì đặc biệt.
Đại ca vẫn còn cố gắng vậy ư.” Ốc Đốn trong lòng thầm bội phục Lâm Lôi.
Nhiều chuyện của Long huyết chiến sĩ gia tộc, bất kể là truyền thừa chi bảo hay là đại cừu của gia tộc đều là Lâm Lôi một mình gánh vác. Còn Ốc Đốn hắn lại có thể ở trong đế đô an tĩnh tu luyện.
Lâm Lôi vì hắn mà cáng đáng mọi việc.
Đại ca …” Ốc Đốn còn nhớ lúc nhỏ, có một lần hai Thánh vực cường giả chiến đấu ở bên ngoài Ô Sơn trấn, lúc cự thành vỡ vụn dày đặc từ không trung rơi xuống, đại ca của hắn đã bỏ mặc tất cả mà bảo hộ hắn.
Ốc Đốn nhớ rõ thời khắc nguy hiểm đó.
Nằm xuống!” Tiếng hét năm đó của Lâm Lôi, cùng với hành động bất chấp tất cả lao tới, Lâm Lôi dùng thân hình yếu ớt bảo hộ thân thể của Ốc Đốn.
Từ năm sáu tuổi rời khỏi nhà, Ốc Đốn hiện tại đã hai mươi hai tuổi, còn một tháng nữa là hai mươi ba tuổi rồi.
Gần mười bảy năm.
Đôi huynh đệ ruột thịt này đã gần mười bảy năm chưa gặp nhau.
Ốc Đốn thiếu gia đừng quá lo lắng, đợi Lâm Lôi thiếu gia tu luyện có thành tựu sẽ đến tìm ngài. Dù sao hắn cũng biết nơi ở hiện tại của ngài.” Quản gia Hi Lý an ủi.
Ốc Đốn gật đầu, rồi tự cười nhạo: “
Đại ca thấy ta, không biết có còn nhận ra không.
Thằng nhỏ sáu tuổi năm đó đã biến thành hình dáng như hiện tại rồi. Ha ha … đại ca ngươi chắc chắn sẽ không nhận ra đâu.” Hi Nhĩ Mạn bật cười.
Nạp Đức ở bên cạnh gật đầu nói: “
Khi đó ta cùng phụ thân từ Thần Thánh đồng minh tới, suýt nữa cũng nhận không ra Ốc Đốn thiếu gia. Cũng may là thấy Hi Lý gia gia, cuối cùng mới nhận ra cái kẻ so với ta còn cao hơn, không ngờ lại chính là tiểu mao hài năm đó.
Nạp Đức, tên gia hỏa ngươi.” Ốc Đốn trừng mắt nhìn hắn.
Nạp Đức là con của Hi Nhĩ Mạn, bất quá chiến sĩ thiên phú của Nạp Đức đúng là chả ra làm sao, hiện tại đã gần hai mươi nhăm tuổi cũng chỉ đạt tới tứ cấp chiến sĩ mà thôi. Có điều Nạp Đức này phi thường nghiêm cẩn, công tác hộ vệ của toàn bộ bá tước phủ đệ đều do hắn và phụ thân Hi Nhĩ Mạn của hắn thống nhất quản lí.
A, không còn sớm nữa rồi.” Ốc Đốn từ trong túi áo lấy ra một chiếc đồng hồ rồi nhìn vào đó. “Hi Lý gia gia, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta đi trước một chuyến.
Khẳng định là đi gặp thất công chúa rồi.” Nạp Đức nhếch miệng cố ý trêu chọc.
Ốc Đốn nở một nụ cười tự tin với Nạp Đức: “
Đó là chuyện đương nhiên, sao, đố kỵ à?” Vừa nói, Ốc Đốn vừa cười rồi cất bước rời khỏi phủ đệ.
Quản gia Hi Lý nhìn Ốc Đốn li khai, cảm khái vạn phần.
Năm đó Ốc Đốn thiếu gia chỉ mới là một hài tử, hiện tại đã là người trưởng thành rồi. Lời dặn dò của Hoắc Cách đại nhân, ta cũng xem như đã hoàn thành rồi.” Nhắc tới Hoắc Cách, Hi Lý thổn thức không thôi.
Ba Lỗ Khắc gia tộc đã ngủ say nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh rồi. Thêm mười năm nữa, chỉ sợ cả Ngọc Lan đại lục đều sẽ lại lưu truyền danh tự của Long huyết chiến sĩ.” Hi Nhĩ Mạn tự tin nói.
Lưng đeo chiến đao đồ lục, Ốc Đốn cưỡi con Kiếm xỉ hổ hành tẩu trên đường phố. Kiếm xỉ hổ là một bát cấp ma thú, khí tức khiến cho các loại ma thú khác phải sợ hãi, đặc biệt bản thân Ốc Đốn lại cao lớn như vậy. Hai bên phối hợp chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người khác trong lòng kinh sợ.
Người đi trên đường cái cơ hồ đều phải tách ra.
Đó là thiên tài học viên Ốc Đốn của Áo Bố Lai Ân học viện, các ngươi xem, ma thú hắn cưỡi cũng là bát cấp.
Kiếm xỉ hổ, thực là mạnh a, ta chỉ mong có một con ma thú như thế là tốt lắm rồi.
oOo
Trên đường không ít người bàn luận xôn xao, năm đó Lâm Lôi còn nhỏ lúc nhìn thấy Tấn mãnh long, cũng mơ ước có một ma thú đáng sợ như Tấn mãnh long. Hiện tại trong mắt rất nhiều thiếu niên, Ốc Đốn chính là mục tiêu của họ.
Kiếm xỉ hổ tốc độ rất nhanh, cho dù là trên đường lớn cũng linh hoạt nhanh chóng phi về phía trước.
Tới rồi.” Ốc Đốn nhìn tòa tửu điếm hào hoa, nơi đây là địa điểm hắn cùng với thất công chúa ước hẹn gặp măt. Người tiếp khách của tửu điếm cũng nhận ra Ốc Đốn, lập tức mở cửa cho hắn vào.
Ốc Đốn mang theo Kiếm xỉ hổ bước thẳng vào trong tửu điếm.
Hắn nhìn xung quanh thì thấy ngay người trong mộng của mình, lập tức vui vẻ hét lên: “
Ni Na.” Nhưng lúc này, Ốc Đốn đột nhiên nhíu mày, bởi vì hắn còn nhìn thấy kẻ mà hắn chán ghét.
Ốc Đốn.”
Ni Na có một mái tóc dài vàng óng ả, khuôn mặt trắng nõn động lòng người, đôi mắt rực rỡ không đượm tạp chất.
Nàng lúc này kinh hỉ chạy về phía Ốc Đốn. Ốc Đốn lập tức nghênh đón, trực tiếp dắt tay Ni Na.
“Tên gia hỏa đó lại tới quấy rầy rồi.” Ni Na nói thầm với Ốc Đốn.
Ốc Đốn liếc qua kẻ ở đằng xa, trầm giọng nói: “Ni Na, đừng để ý đến tên gia hỏa đó.” Lúc này vị thanh niên đẹp trai anh vũ đó bước tới, cười nhạt: “Ốc Đốn, đúng là không nghĩ đến a, lại gặp ngươi ở đây. Sao cứ nơi nào có Ni Na là lúc nào ngươi cũng xuất hiện thế?
Câm miệng, Lan Ma.” Ốc Đốn nhíu mày, “Nhớ lấy, Ni Na không phải để ngươi gọi, còn nữa … ngươi hỏi ta câu đó, ta cũng hỏi lại ngươi, chỗ nào có Ni Na sao y như rằng lại mọc ra ngươi?”
Lan Ma cười mà như không phải cười liếc nhìn Ốc Đốn.
Tuy bên ngoài không chút để ý, nhưng sâu trong lòng Lan Ma rất ghét tên Ốc Đống đứng trước mặt, vì Ốc Đốn cướp Ni Na của hắn.
“A, Kiếm xỉ hổ.” Lan Ma nhìn Kiếm xỉ hổ của Ốc Đốn, cười nói, “Ốc Đốn, có hứng thú không, để Bích nhãn hổ ngao của ta cùng với Kiếm xỉ hổ của ngươi so tài, ta đánh cuộc, Bích nhãn hổ ngao của ta nhất định sẽ thắng.”
Bích nhãn hổ ngao và Kiếm xỉ hổ đều là bát cấp ma thú.
Bất quá bát cấp ma thú cũng có thấp có cao, như Bích nhãn hổ ngao, Kim nhãn sư ngao đều thuộc loại mạnh nhất trong bát cấp ma thú. Đặc biệt là Bích nhãn hổ ngao lại vừa khéo khắc chế được ma thú họ hổ.
“Không có hứng thú.” Ốc Đốn căn bản không thèm để ý tới, lạnh lùng liếc Lan Ma, “Lan Ma, nếu như ngươi muốn so tài, ta không ngại cùng ngươi giao thủ. Đừng có đem ma thú ra tranh đấu, hừ.
Người muốn tỷ thí?”
Lan Ma cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lan Ma hắn cũng là kí danh đệ tử của Vũ Thần môn, lại là cửu cấp chiến sĩ, đích xác có vốn liếng để kiêu ngạo. Nhưng hiện nay, một số cổ lão gia tộc của cả đế đố cơ hồ đều biết đến Ba Lỗ Khắc gia tộc của Ốc Đốn, hơn nữa Ba Lỗ Khắc gia tộc lại là Long huyết chiến sĩ gia tộc. Ốc Đốn bản thân càng có thể sử dụng đấu khí.
Long huyết chiến sĩ gia tộc tử đệ có thể sử dụng đấu khí, đều có thể Long huyết chiến sĩ biến thân.
Lan Ma biết rõ, Ốc Đốn trước mắt tuy chỉ là bát cấp chiến sĩ, nhưng công kích chiến đao đặc thù, thậm chí còn có thể cùng với một cửu cấp chiến sĩ chém giết. Một khi Ốc Đốn biến thân, Lan Ma hắn căn bản không phải là đối thủ.
“Chúng ta đi.” Lan Ma vướt ve Bích nhãn hổ ngao rồi cười khẽ.
Lập tức y mang theo ma thú của mình rời đi.
Ni Na, Ốc Đốn hai người lên một gian trang nhã ở tầng hai, còn thị nữ của Ni Na vẫn đứng hầu ở bên ngoài.
“Đại cá tử, cái tên Lan Ma đó thực phiền phức quá đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Ni Na ỷ ôi trong lòng Ốc Đốn, thấp giọng hỏi.
Đại cá tử (Đồ to xác) là cách gọi khi Ni Na gặp Ốc Đốn lần đầu tiên, cứ mỗi khi bọn họ 2 người ở riêng cùng nhau là Ni Na lại gọi hắn như thế.
“Ai bảo mị lực của Ni Na nàng lớn như thế.” Ốc Đốn cười cười vuốt mũi Ni Na, “Kì thực tên Lan Ma này ta không quá bận tâm, kẻ khiến ta lo lắng nhất là Khải Lan.
Khải Lan ca ca ư?” Ni Na cũng bất đắc dĩ nói, “Ta chỉ coi huynh ấy là ca ca, có điều huynh ấy, ài.”
Khải Lan năm nay hai mươi ba tuổi, đã là thấp cấp ma pháp sư.
Thất cấp chiến sĩ hai mươi ba tuổi rất nhièu, nhưng thất cấp ma pháp sư hai mươi ba tuổi lại rất ít, hơn nữa Khải Lan đạt tới thất cấp ma pháp sư khi mới chỉ hai mươi mốt tuổi.
Lâm Lôi nếu như không phải vì điêu khắc ‘Mộng Tỉnh’, chỉ e cũng phải tới hai mươi tuổi mới có thể đạt tới thất cấp.
Tại đế đô, Khải Lan cũng được coi là thiên tài ma pháp sư. Hắn từ nhỏ đã cùng với Ni Na là thanh mai trúc mã, quan trọng nhất là, phụ thân của Khải Lan là tể tướng quyền cao chức trọng trong cả đế quốc, hơn nữa tính tình của Khải Lan vô cùng tốt, gần như là một người hoàn mĩ.
 

Chọn tập
Bình luận