Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bàn Long

Chương 256: Ngọc Lan đế quốc đặc sứ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đại hùng khả ái ở bên cạnh cười hùa theo: “Đúng a, đúng a, Địch Lỵ Á vừa mới biết tin là đã cuống cuồng tìm cách tới đây rồi a.”
“A Hoàng, ngươi muốn chết à?” Địch Lỵ Á nắm lấy vành tai của Đại hùng.
“Không đau, hắc hắc, không đau!” Đại hùng đắc ý.
“Hừm.” Địch Lỵ Á chun mũi lại, hừ một tiếng, “A Hoàng, ngươi lợi hại, ta biết rồi, ngươi là Đại địa chi hùng, da dày, lông rậm, ngươi không sợ ta nhéo lỗ tai.” Vừa nói, vừa đi về phía trung niên nhân bên cạnh, không them để ý tới con Đại hùng này nữa.
Đại hùng sờ sờ đầu mình, thực thà nói: “Địch Lỵ Á, đừng giận mà, là ta không đúng, thôi mà.”
Địch Lỵ Á quay lại nhìn nó bật cười.
“Cáp Đốn, Địch Lỵ Á chỉ đùa ngươi thôi, nó làm sao mà lại dễ dàng tức giận thế được?” Trung niên nhân cười nhạt. Đột nhiên, ông ta ngửng đầu nhìn lên trời, “Mạt Lôi trở lại rồi.”
Chỉ thấy trên bầu trời, một con hùng ưng sải rộng đôi cánh chừng năm, sáu thước đang bay rất nhanh về phía lâu thuyền. Hùng ưng này tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp, lông trán toàn một màu xanh biếc, con mắt vàng rực, rất là uy vũ.
Chính là cửu cấp ma thú – Cuồng lôi tật phong ưng.
Binh lính trên lâu thuyền cũng không ngăn trở, rõ ràng là đã quen biết con Cuồng lôi tật phong ưng này. Nó thu đôi cánh lại, hạ xuống bên cạnh Địch Lỵ Á.
“Tiểu Phong, đi săn mồi về rồi à?” Địch Lỵ Á trìu mến vuốt ve đầu nó.
Khi thu cánh lại, đứng thẳng, chú ưng này cũng phải cao xấp xỉ hai thước. Hiện tại, nó đang thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Địch Lỵ Á, thậm chí hai mắt còn nhắm lim dim.
“Mạt Lôi, lại đây.” Đại hùng bất mãn quát.
Cuồng lôi tật phong ưng liếc nhìn Đại hùng, cuối cùng cũng tiến lại bên cạnh nó. Đại địa chi hùng dù sao cũng là Thánh vực ma thú, hơn nữa trong các Thánh vực ma thú còn được coi là cực kỳ lợi hại.
Kỳ thực, cho dù là Đại địa chi hùng hay là Cuồng lôi tật phong ưng thì cũng đều là ma thú của vị trung niên nhân kia. Ông ta chính là Thánh vực ma đạo sư của Ngọc Lan đế quốc ‘Long Nhĩ Tư’.
Long Nhĩ Tư đại sư là Phong hệ Thánh ma đạo sư.
Phong hệ Thánh ma đạo sư thực lực vô cùng đáng sợ. Lúc trước, Long Nhĩ Tư mang theo Cuồng lôi tật phong ưng tiến vào Lạc Nhật sơn mạch, sử dụng Thứ nguyên chi nhận trực tiếp đánh trọng thương Đại địa chi hùng.
Lực công kích của Thứ nguyên chi nhận là rất lớn, nó có thể trực tiếp xé rách không gian.
Với loại lực công kích này, e rằng ngay cả Thánh vực đỉnh phong cường giả ‘Hắc Đức Sâm’ cũng bị cắt thành hai mảnh. Đặc biệt nữa là, Phong hệ Thánh ma đạo sư, trình độ khống chế gió đã đạt tới mức kinh người, tốc độ khẳng định là cực kỳ nhanh.
Có thể nói là, nếu có thời gian, Thánh ma đạo sư tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại Thánh vực chiến sĩ. Có điều là, Thánh vực chiến sĩ cũng chẳng phải kẻ ngu. Cho nên các Thánh ma đạo sư đều cố gắng để sở hữu một Thánh vực ma thú.
Đáng tiếc, có được một Thánh vực ma thú là vô cùng khó khăn.
Địch Lỵ Á đứng ở đầu boong tàu, tay vuốt nhẹ xích neo, cặp mắt nhìn xa xăm về hướng Đông. Gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc của nàng, trông thực là động lòng người tựa như mỹ thần vậy. Ngay cả mấy chiến sĩ đang đứng nhìn bên cạnh cũng không khỏi động tâm.
Địch Lỵ Á tại đế đô của Ngọc Lan đế quốc rất nổi tiếng, là một thiên tài mới hai mươi hai tuổi đã đạt tới bậc thất cấp ma pháp sư, sau lưng lại có gia tộc cường đại, hơn nữa còn được Thánh vực ma đạo sư Long Nhĩ Tư thu làm đệ tử. Về dung mạo mà nói thì nàng cũng xếp trong mười người đứng đầu. Phong hoa tuyệt đại nữ tử như vậy, người theo đuổi tự nhiên là rất nhiều.
Đáng tiếc, bất luận là kẻ nào thì Địch Lỵ Á cũng cự tuyệt.
Do nguyên nhân gia tộc, Địch Lỵ Á tại đế quốc cũng là một nhân vật quan trọng. Khẩu tài của nàng cũng rất tốt, ngoại giao, đàm phán đều cực kỳ am hiểu. Từ khi tin tức về cuộc chiến giữa Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á truyền đến Ngọc Lan đế quốc, Địch Lỵ Á đã tìm mọi cách để thuyết phục hoàng đế của đế quốc phái đặc sứ tới Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Đương nhiên, trước khi xuất phát, họ cũng đã thông tri tới Áo Bố Lai Ân đế quốc. Đế quốc này đương nhiên là cũng đồng ý.
“Xích Viêm thành …” Địch Lỵ Á lẩm bẩm.
Nước sông chảy rất xiết, phía trên sàn tàu, Đại địa chi hùng, Cuồng lôi tật phong ưng đang đứng phía sau Địch Lỵ Á, lúc này, chiếc lâu thuyền khổng lồ đang trực tiếp hướng đế đô mà lao tới.
Rất nhanh, hình bóng của lâu thuyền đã biến mất về phía xa của Xích Viêm hà.
oOo
Tin đặc sứ của Ngọc Lan đế quốc sắp tới đế đô đã sớm lan rộng trong đám hoàng tộc và quý tộc ở đế đô. Tuy nhiên, đối với bọn họ mà nói thì …
Thứ đáng quan tâm nhất là hai trường đại chiến …
Thứ nhất là hồi đại chiến vừa mới xảy ra giữa Thiên tài kiếm thánh Áo Lợi Duy Á và Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm. Thứ hai chính là cuộc đại chiến sắp được cử hành trong ba tháng tới giữa Long huyết chiến sĩ Lâm Lôi và Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm.
Đã có tấm gương của Áo Lợi Duy Á, tại sao Lâm Lôi vẫn dẫm vào vết xe đổ?
Không ai biết được.
Dù sao thì trong lòng dân chúng đế quốc, phần lớn đều cho rằng Thánh vực đệ nhất cường giả Hắc Đức Sâm sẽ chiến thắng.
oOo
Trên đường Phụ Thạch, trong phủ bá tước.
“Trong vòng ba tháng, bất luận là kẻ nào, nếu không phải chuyện quan trọng thì tuyệt đối không được quấy rầy Lâm Lôi đại nhân!” Mệnh lệnh này kể từ đêm mưa gió nọ đã được truyền khắp cả bá tước phủ.
Toàn bá tước phủ cũng tràn ngập hào khí.
Trên sân luyện công ở hậu viện, Ốc Đốn chỉ luyện tập trong chốc lát, cảm thấy không có tâm tình bèn đem chiến đao Đồ Lục ném sang một bên, trong lòng bất bình ngồi xuống.
“Gã Hắc Đức Sâm này thực là quá đáng.” Ốc Đốn mắng thầm, đáy lòng khi nghĩ tới Lâm Lôi thì cũng không khỏi lo lắng, “Nếu có bổn sự, tại sao không chờ mười năm nữa khi đại ca ta ở trạng thái nhân hình đã đạt được tới cấp bậc Thánh vực thì hãy so đo! Hiện tại còn tính toán cái gì?”
“Bà nội hắn chứ, không phải là quá đáng lắm sao? Thực âm hiểm!”
Cái Tì cũng đi tới, bất bình nói: “Thánh vực cường giả của đế quốc cũng thiếu gì, Vũ Thần môn cường giả cũng không ít, tại sao hắn phải tới khiêu chiến với đại nhân? Dù sao thì đại nhân cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi trong khi Hắc Đức Sâm hắn đã mấy trăm tuổi rồi!”
“Mắng cũng vô dụng thôi!”
Ba Khắc đi tới, đem cự phủ của mình đặt bên cạnh hòn giả sơn bên cạnh, “Đại nhân đã đáp ứng sẽ chiến đấu với Hắc Đức Sâm, chúng ta bây giờ chỉ có thể mong chờ đại nhân sẽ chiến thắng.”
“Đại nhân nhất định sẽ thắng!”
Cái Tì vung vẩy nắm tay, ấm ức: “Ta không tin gã Hắc Đức Sâm kia phòng ngự bên trong cơ thể cũng lợi hại như bên ngoài. Hơn nữa, thủ pháp mà đại nhân mới lĩnh ngộ được rất là thần bí, khẳng định là vô cùng khác thường.”
Sự lợi hại của Mạch động phòng ngự, bọn người Cái Tì cũng không rõ lắm.
oOo
Lúc này, Lâm Lôi đang ở trong độc viện, khoanh chân ngồi dưới gốc đại thụ, không ngừng tu luyện Long Huyết mật điển. Cảnh giới hiện tại của hắn đã rất cao, cái khác biệt chính là đấu khí.
Bây giờ vẫn còn thời gian để thay đổi.
Tận lực hấp thụ năng lượng của Long Huyết chiến sĩ huyết mạch để đạt tới Thánh vực cũng không cần hao phí nhiều tâm lực lắm, chỉ cần dựa theo phương pháp cố định mà không ngừng tu luyện là được. Đầu óc Lâm Lôi lúc này lại tự hỏi về một vấn đề khác.
“Trước đây, ta đã từng nhìn thấy Đại sư huynh ‘Pháp Ân’ của Vũ Thần môn, còn có vị Vũ Thần kia nữa, đều có thể công kích linh hồn. Áo Lợi Duy Á cũng đã lĩnh ngộ được phương thức công kích này. Nói như vậy, số người biết chiêu này khẳng định là không ít. Liệu ta có thể làm được điều này không … Kể cả không làm được thì làm thế nào để đề phòng đây?”
Mặc dù Lâm Lôi đang tu luyện cơ sở đấu khí nhưng đầu óc lại tập trung suy nghĩ về vấn đề này.
Nguyên lý của công kích linh hồn cuối cùng là thế nào?
Làm thế nào để phòng ngự nó?
Trong khi Lâm Lôi đang vừa tu luyện, vừa tự hỏi chính mình, Hắc Lỗ lại nằm trên mặt đất, Bối Bối cũng đang cuộn tròn nằm trên lưng nó, mắt híp lại có vẻ rất thoải mái.
“Bối Bối, ngươi nói liệu chủ nhân khi chiến đấu với gã Hắc Đức Sâm kia có thắng được không?” Hắc Lỗ thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Bối Bối mở mắt, vạn phần tự tin đáp.
Nhưng trong chốc lát, nó cũng khẽ nói: “Đương nhiên, Hắc Đức Sâm cũng rất lợi hại, bất quá, mặc kệ, nếu lão Đại trong khi chiến đấu với hắn mà gặp nguy hiểm đến tính mạng, Bối Bối ta sẽ lập tức thượng đài. Hừ, đêm hôm đó, những người nhìn thấy Áo Lợi Duy Á bị đánh đến gần chết cũng còn chưa tỉnh lại. Ta không thể để đại ca cũng rơi vào tình thế đó.”
“Như vậy có phải là vi phạm quy tắc không?” Hắc Lỗ nghi hoặc hỏi.
Hai người quyết chiến, chưa phân định thắng thua thì người ngoài không thể nhúng tay vào.
“Vi phạm quy tắc ư? Trong trời đất bao la, lão Đại của ta là lớn nhất, cái gì có thể vượt qua sự quan trọng của tính mệnh của lão Đại?” Bối Bối ngạo nghễ nói, “Hơn nữa, Bối Bối ta nhúng tay vào thì đã sao? Lão Đại của ta cũng là một ma pháp sư mà. Ma pháp sư chiến đấu với chiến sĩ, ai mà chả mang theo ma thú của mình. Ta cũng không có vi phạm quy tắc à.” Nói đến đây, Bối Bối cũng tự thấy chính mình có đạo lý bèn nở nụ cười tự đắc.
oOo
Cửa Đông của để đô thành mở toang, trên con đường dẫn từ cửa Đông ra tới bờ sông, toàn bộ được bảo vệ bởi quân nhân đế quốc. Mỗi bên đường đều có quân lính đứng thành hai hàng.
Kỵ sĩ trong hoàng tộc cũng xếp thành một đoàn hàng ngũ chỉnh tề, đi phía sau xa giá của Hoàng đế, sau nữa còn có rất nhiều quý tộc đi theo.
Thánh vực cường giả Khải Ni Ân và Lan Khoa của Vũ Thần môn cũng đi theo Hoàng đế.
Bọn họ biết, hôm nay trong đoàn người của Ngọc Lan đế quốc có một gã Thánh vực ma đạo sư. Nếu không phải thế thì sao họ phải biểu lộ khí thế thế này?
“Sao còn chưa tới?” Kiều An bệ hạ bất mãn quay về phía cung đình thị giả bên cạnh hỏi.
“Thưa bệ hạ, lâu thuyền của đặc sứ Ngọc Lan đế quốc đã tiến vào hộ thành hà rất nhanh, phỏng chừng một lúc nữa sẽ tới.” Cung đình thị giả cung kính trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Kiều An bệ hạ gật đầu.
Phóng mắt nhìn trên Ngọc Lan đại lục, hai quốc gia cường đại nhất không nghi ngờ gì nữa chính là Áo Bố Lai Ân đế quốc và Ngọc Lan đế quốc. Kiều An bệ hạ cũng rất muốn để cho Áo Bố Lai Ân đế quốc của mình áp chế được đối phương.
Tuy nhiên, Ngọc Lan đế quốc cũng có chỗ kiêu ngạo của họ.
Ngọc Lan đế quốc đã lập quốc hơn vạn năm, chính là đế quốc lâu đời nhất, hơn nữa Ngọc Lan đế quốc chính là nguồn gốc của ma pháp sư trên toàn đại lục. Nếu nói số lượng Thánh vực chiến sĩ của Áo Bố Lai Ân đế quốc là rất nhiều thì số lượng Thánh vực ma pháp sư của Ngọc Lan đế quốc thậm chí còn nhiều hơn.
Phải biết rằng, sự uy hiếp của Thánh vực ma đạo sư so với Thánh vực chiến sĩ còn có phần lớn hơn. Tỷ như Thánh vực ma đạo sư Long Nhĩ Tư, cho dù là Hắc Đức Sâm cũng không thể dễ dàng chiến thắng. Dù sao thì, chỉ cần để cho đối phương có thời gian phát ra Thứ nguyên chi nhận thì liền có thể chém mình ra thành hai mảnh.
“Đến rồi!”
Người của Áo Bố Lai Ân đế quốc đều đã thấy lâu thuyền to lớn kia đang lướt tới, chỉ thấy trên sàn thuyền có một Đại địa hùng đáng yêu cùng với một con hùng ưng, những người có hiểu biết đều chấn động.
“Đại địa chi hùng, Cuồng lôi tật phong ưng?”
Khải Ni Ân và Lan Khoa nhìn nhau, không khỏi hoảng sợ. Đó chính là Thánh vực ma thú Đại địa chi hùng, cho dù bọn họ hai người liên thủ e rằng cũng không nắm chắc phần thắng.
Địch Lỵ Á mặc trường bào hoa mỹ, cùng với Phong hệ Thánh ma đạo sư ‘Long Nhĩ Tư’ sóng vai đi xuống thuyền. Ngay sau đó, hai ma thú và các chiến sĩ trên lâu thuyền cùng các ma thú khác cũng xuống theo.
“Keng!”
Đội ngũ đế quốc kỵ sĩ chuyển thành hai hàng, đồng thời giơ kỵ sĩ trường thương lên, đám kỵ sĩ này đều qua sự tuyển chọn kỹ càng trong đội ngũ kỵ sĩ hoàng cung, toàn bộ đều là thất cấp chiến sĩ, thủ lĩnh của họ là bát cấp chiến sĩ.
“Sư phụ, chiến sĩ của Áo Bố Lai Ân đế quốc quả nhiên mạnh hơn so với chúng ta, khí thế cũng bất đồng. Đế đô của chúng ta kém hơn một chút.” Địch Lỵ Á khẽ nói với sư phụ đang đứng bên cạnh.
Long Nhĩ Tư cũng khẽ gật đầu.
Đế đô của Ngọc Lan đế quốc là thành trì cổ lão nhất xưa nay, giữa những gia tộc cổ kính vẫn có sự cạnh tranh đấu đá. Mà Áo Bố Lai Ân đế quốc thì lại chính là đất nước của chiến sĩ, người người phấn đấu để trở thành cường giả. Chẳng trách có thể trở thành đệ nhất cường quốc quân sự.
Kiều An bệ hạ mang theo Lan Khoa và Khải Ni Ân cùng với cung đình thị giả bước ra tiếp đón.
“Địch Lỵ Á Lai Ân đúng không? Ha ha …”
Địch Lỵ Á hành lễ vô cùng chuẩn mực: “Ngọc Lan đế quốc đặc sứ ‘Địch Lỵ Á’ bái kiến Áo Bố Lai Ân đế quốc Kiều An bệ hạ vĩ đại, xin gửi lời thăm hỏi chân thành nhất của Ngọc Lan đế quốc tới người.”
“Kiều An bệ hạ, vị này là sư phụ của ta, Long Nhĩ Tư Thánh ma đạo sư.” Địch Lỵ Á mỉm cười giới thiệu.
Kiều An nhìn Long Nhĩ Tư: “Rất hân hạnh khi được gặp ngài, Long Nhĩ Tư đại sư.”
“Cũng rất vinh hạnh được gặp người, thưa bệ hạ.” Long Nhĩ Tư mỉm cười đáp lễ.
Địch Lỵ Á lướt mắt nhìn quanh đám quý tộc đang đứng xung quanh, trong mắt thoáng hiện lên sự thất vọng. Nàng không thấy được người mà nàng muốn gặp, đồng thời, nàng lại hỏi Kiều An bệ hạ: “Kiều An bệ hạ, hai vị đại nhân này chắc là những Thánh vực cường giả vĩ đại, người có thể giới thiệu với ta không?”
Kỳ thực trước khi đi, Địch Lỵ Á đã thu thập rất nhiều tài liệu. Chân dung của Khải Ni Ân và Lan Khoa nàng đã sớm xem qua.
oOo
Đoàn người của Ngọc Lan đế quốc đặc sứ Địch Lỵ Á và Phong hệ Thánh ma đạo sư Long Nhĩ Tư, dưới sự đón tiếp nồng hậu của Áo Bố Lai Ân đế quốc, cùng tiến vào Xích Viêm thành.
 

Chọn tập
Bình luận