Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 397: Thần cấp cường giả ‘Mục Ba’

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Khu vực Tây Nam Ba Lỗ Khắc đế quốc, trong đại hạp cốc núi non trùng điệp.
Nơi này là phân bộ trọng yếu của Đạo Sâm thương hội, trước đây nơi này ở rất nhiều người. Bất quá từ khi Lâm Lôi giết chết Đại vu sư, Da Lỗ đã ra lệnh không đưa nô đãi đến đây nữa, số người ở tại phân bộ này vì thế cũng giảm đi. Ngày nay cũng chỉ còn khoảng vài ngàn người ở tại đây, chủ yếu là bảo trì buôn bán vận chuyển.
Đêm tối phủ xuống.
Trong đại hạp cốc nhân viên của Đạo Sâm thương hội cuộc sống cũng rất thoải mái, buổi tối rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ uống rượu. Mãi đến khuya, mới tụm hai tụm ba loạng choạng đi về chỗ ở của mình.
“Nửa năm nay cuộc sống thực là tốt lên nhiều” Một thanh niên miệng đầy hơi rượu lớn tiếng nói “Mấy năm trước, đại hạp cốc chúng ta mỗi ngày đều như là sống ở quỷ vực, thực đúng là …”
“Đúng, những ngày đó ban đêm chúng ta cũng đâu dám ra đây, người chết nhiều lắm, số thi thể qua ta xử lý cũng không biết là bao nhiêu nữa” người trung niên tóc quăn vàng nhớ lại chuyện năm đó, hiển nhiên cũng là rung động không thôi.
Những ngày đó. Mỗi ngày đều có cản vạn thi thể được đưa ra ngoài.
Cuộc sống của thành viên Đạo Sâm thương hội ở trong đại hạp cốc này, thời khắc nào thần kinh cũng bị bó buộc.
Ba người này đang sóng vai đi tới chợt giật mình phát hiện. Bọn họ không thể cử động được. Không khí chung quanh phảng phất như biến thành tường đồng vách sắt giữ chặt bọn họ lại, thậm chí bọn họ muốn mở miệng cũng không thể. Ba người chỉ có thể hoảng sợ mở to mắt.
Ở trong đêm đen, một bóng người toàn thân mặt đồ đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy người áo đen thần bí này, ba người trong lòng đều phát run. Bọn họ hiểu rằng … Bọn họ sở dĩ không thể động đậy, ngay cả mở miệng đều không được. Sợ là do người áo đen thần bí trước mắt gây ra.
“Đại hạp cốc của các ngươi từ lúc nào không vận chuyển nô đãi” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của người áo đen vang lên “Nói đi. Đừng nghĩ nói lớn tiếng, không có ai nghe được đâu. Hơn nữa, người nào lớn tiếng chọc giận ta. Ta sẽ giết chết hắn”.
Hai tròng mắt u lãnh đảo qua ba nam nhân này. Ba nam nhân này trán, phía sau lưng nhất thời đổ mồ hôi. Đồng thời bọn họ cũng phát hiện miệng có thể cử động được.
“Nói” Người áo đen thần bí nói.
“Là nửa năm trước” Người trung niên nhân tóc xoăn vàng bình tĩnh lại nói, hai người khác đều sợ ngây ngẩn cả người.
“Nửa năm trước, nửa năm trước phát sinh chuyện gì? Ví dụ như một hồi đại chiến?” Người áo đen thần bí nói.
“Có, có một hồi đại chiến” Người thanh niên cũng sực tỉnh, liền nói “Đó là đêm khuya nửa năm trước, có hai người thánh vực chiến đấu với nhau. Đánh cho hạp cốc chúng ta mặt đất cũng chấn động, ngay cả các kiến trúc cũng bị phá hủy không ít”.
“Mặt đất chấn động?”
Người áo đen thần bí có điều trầm tư “Tiếp tục, miêu tả chi tiết tình cảnh lúc ấy”.
Thanh niên kia cũng nói tiếp: “Lúc ấy chúng ta ở đây, ngay từ đầu chúng ta không phát hiện người nào đánh nhau, chỉ phát hiện động đất rất mạnh. Rồi sau đó các kiến trúc nổ tung. Chúng ta lúc này mới sợ mà chạy ra, lúc này chúng ta phát hiện phía trên hạp cốc có hai người đang chiến đấu, một người là Long Huyết chiến sĩ, còn lại là một người áo đen. Đúng rồi, hắn sử dụng một thanh đại liêm đao màu đen, liêm đao nọ rất lớn, chừng mười thước”.
“Đúng, rất dài. Hơn nữa cuối cùng chúng ta chứng kiến chín thanh liêm đao màu đen loại này” Thanh niên kia nói tiếp.
Bọn họ cũng không biết đó là tinh thần lực của Đại vu sư thực chất hóa công kích. Bởi vì lúc ấy bầu trời tối đen, mặc dù mặt đất có đèn đuốc. Cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy tình cảnh ở phía trên. Nhưng thanh đại liêm đao màu đen kia thấy cũng rất rõ ràng.
“Liêm đao?” Người áo đen thấn bí trầm mặc một hồi.
“Kết quả cuối cùng thì sao?” người áo đen thần bí tiếp tục nói.
“Quá trình chiến đấu quá nhanh. Chúng ta chỉ chứng kiến người áo đen kia cuối cùng bị nổ tung, mà Long Huyết chiến sĩ cũng rơi xuống trên mặt đất. Là Long Huyết chiến sĩ thắng, Hội trưởng đại nhân của chúng ta, bảo chúng ta có thể rời đi, mà Hội trưởng đại nhân cùng với Long Huyết chiến sĩ kia đứng tại chỗ một lúc” Thanh niên kia xúc động nói.
Người áo đen thần bí lập tức hỏi: “Long Huyết chiến sĩ kia gọi là Lâm Lôi phải không?”
“Đúng. Đúng là Lâm Lôi đại nhân, Lâm Lôi đại nhân cùng Hội trưởng chúng ta quan hệ phi thường tốt” Người trung niên tóc xoăn vàng nói.
“Tốt lắm” Người áo đen thần bí hài lòng gật đầu “Các ngươi trả lời, ta rất hài lòng”.
Ba người này trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Xẹt xẹt …” Thanh âm rất nhẹ, thân thể ba người này trong nháy mắt nát ra, biến thành ba đám bụi phấn.
“Hắn quả nhiên đã chết” Người áo đen thần bí này rất tức giận “Còn chưa đáp ứng cho ta luyện thành linh hồn kim châu, lại chết đi” Người áo đen thần bí này là người nhờ Đại vu sư luyện chế linh hồn kim châu – Ba Mông Đặc.
“Lâm Lôi?”
Ba Mông Đặc hai mắt u lãnh “Không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn đã đạt tới thần vực, hơn nữa gặp tuyệt chiêu của Vu sư cũng không chết”.
Tuyệt chiêu của Đại vu sư. Ba Mông Đặc rất rõ. Đó là một chiêu tổn nhân bất lợi kỷ, một người vừa mới đạt tới thần vực, lại có thể chống cự được, Ba Mông Đặc cũng cảm thấy khiếp sợ.
“Quả nhiên, không hổ danh là tuyệt thế thiên tài tại Ngọc Lan đại lục” Ba Mông Đặc trong lòng kỳ thực oán hận phi thường, linh hồn kim châu đối với hắn cũng phi thường trọng yếu, luyện hóa một viên linh hồn kim châu. Lợi ích rất lớn, chẳng những linh hồn cường đại, mà ngay cả tu luyện sau này tốc độ cũng sẽ rất nhanh.
“Hừ. Lâm Lôi”.
Ba Mông Đặc nhớ kỹ tên Lâm Lôi, chợt cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp hóa thành một đạo ảo ảnh màu đen. Biến mất về phía chân trời.
Ngọc Lan lịch năm 10040 ngày 29 tháng 12, qua một đêm đổ tuyết cả Long Huyết thành đã biến thành thế giới tuyết, ánh mặt trời chiếu xuống, tuyết đọng chói mắt tựa như trân châu. Ngay cả Địch Lỵ Á cũng tạm thời đình chỉ tu luyện.
Dù sao Ngọc Lan tiết rất nhanh đến, mấy ngày nay mọi người đều tụ tập cùng một chỗ.
Bên ngoài Long Huyết thành.
Một trung niên tóc ngắn màu bạc chỉnh tề mặc trường bào màu trắng đạp tuyết đọng đi tới trước cửa Long Huyết thành. Trung niên này trên mặt luôn mang theo nụ cười, đôi mắt giống như ngọc thạch màu đen.
“Người đến dừng lại” Hộ vệ Long Huyết thành lập tức tiến lên.
Trung niên này cười nhạt liếc mắt nhìn hộ vệ: “Ngươi đi thông báo một chút. Ta muốn gặp chủ nhân Long Huyết thành – Lâm Lôi”.
Hai gã thủ vệ Long Huyết thành sắc mặt đều biến đổi. Tại Ba Lỗ Khắc đế quốc tên Lâm Lôi như thần linh không thể xâm phạm. Cho dù xưng hô tên Lâm Lôi, thế nhân cũng sẽ cung kính xưng hô ‘Lâm Lôi đại nhân’, chứ không ai dám gọi trực tiếp tên Lâm Lôi.
Hai gã hộ vệ này vừa muốn mắng. Đột nhiên …
“Để cho hắn tiến vào đi” Thanh âm của Lâm Lôi vang lên trong đầu hai gã hộ vệ.
Hai gã hộ vệ kinh ngạc. Lâm Lôi lại vì người này mà đặc biệt truyền âm cho hai người bọn hắn.
“Mời vào” Mặc dù nghi hoặc, nhưng hộ vệ vẫn để cho người đó đi vào.
Trong hậu hoa viên, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đang cùng nhau ngồi thưởng thức cảnh tuyết rơi, tan dưới ánh mặt trời.
“Địch Lỵ Á. Đợi lát nữa có một vị khách quan trọng đến” Lâm Lôi cười nói với Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á có chút kinh ngạc: “Khách quan trọng? Ai vậy, làm sao chàng biết?”
“Vị khách nọ trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho ta” Lâm Lôi lắc đầu cười nói.
“Chàng nói, thần cấp?” Nghe được hai từ ‘thần thức’, Địch Lỵ Á trong nháy mắt phản ứng lại, nàng có vẻ giật mình “Lâm Lôi, thần cấp này. Vũ thần bọn họ bây giờ không phải đều đã đi Chúng thần mộ địa rồi sao? Còn phải đại khái cũng ba năm nữa mới có thể trở về mà”.
“Lát nữa nàng sẽ biết”.
Lâm Lôi giờ phút này tâm tình khá tốt “Ta cũng không nghĩ tới. Hắn lại chịu quy củ ở ngoài cửa để cho hộ vệ thông báo, thực sự là có ý tứ”.
Bình thường như mấy người Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi đều sẽ trực tiếp bay vào Long Huyết thành. Nếu như thần cấp muốn tới gặp Lâm Lôi, trực tiếp bay tới là được. Cần gì đứng ở cửa thông báo chứ, chỉ là trong chốc lát, vị thần cấp kia liền đi vào hậu hoa viên.
“Lâm Lôi tiên sinh. Người khỏe chứ” Trung niên tóc bạc này mỉm cười nói “Ta gọi là Mục Ba”.
“Mục Ba tiên sinh, ta cũng sớm nghe qua đại danh của người” Lâm Lôi mở miệng nói, thần bí tông giáo tín ngưỡng thần linh kia chính là ‘Mục Ba’. Mà Mục Ba vừa rồi tới trước cửa Long Huyết thành trực tiếp dùng thần thức truyền âm chủ động bắt chuyện với Lâm Lôi.
Lâm Lôi mặc dù giật mình, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi.
Dù sao người ta cũng phi thường lễ phép tới đây.
Nghe Lâm Lôi nói như vậy. Mục Ba hiểu rõ. Tôn giáo của mình đã làm cho đối phương biết mình, hắn cũng nở nụ cười: “Thực sự là xin lỗi, không được sự đồng ý của Lâm Lôi tiên sinh, đã tuyên truyền tông giáo tại đế quốc của người”.
Lâm Lôi đối với việc này, vẫn không tỏ vẻ cao hứng hay mất hứng.
“Mục Ba tiên sinh, mời ngồi” Lâm Lôi chỉ vào cái ghế đá bên cạnh cách đó không xa nói.
Mục Ba cười dài ngồi xuống. Mục Ba này trên mặt luôn mang theo nét tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng làm cho người ta cảm giác được như gió xuân thổi qua. Người như thế, thực khó làm cho người ta có địch ý.
“Không biết Mục Ba tiên sinh, lần này tới là có việc gì?” Lâm Lôi mở miệng nói trước.
Mục Ba cười nói: “Kỳ thực lần này ta đến. Đầu tiên là xin lỗi, bởi vì trước đây, ta biết Lâm Lôi tiên sinh là thánh vực. Ta nghĩ, người đối với tín ngưỡng lực không cần, khi đó ta tuyên dương tông giáo, thực ra đối với Lâm Lôi tiên sinh người không có gì ảnh hưởng. Nhưng bây giờ, Lâm Lôi tiên sinh bước vào thần vực, ta có chút xấu hổ”.
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á đều rất kinh ngạc.
Bởi vì cái này, đến xin lỗi?
Thần cấp chẳng lẻ cũng giữ lễ như vậy sao?
“Mục Ba tiên sinh nói như vậy, ta cũng sẽ không để ý” Lâm Lôi cười nhạt nói.
Mục Ba cũng nói tiếp: “Lâm Lôi tiên sinh. Người yên tâm, chuyện tuyên dương tông giáo này, ta sẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ xử lý tốt. Ít nhất, trong phạm vi Ba Lỗ Khắc của người, sẽ không xuất hiện tông giáo của ta” Mục Ba thái độ phi thường thành khẩn.
Lâm Lôi ngược lại không biết nên nói cái gì.
“Lâm Lôi tiên sinh. Tin tưởng người vừa mới bước vào thần vực, có một chút không biết. Ta sẽ nói cho người biết một ít thường thức. Xem như là xin lỗi” Mục Ba thành tâm nói.
Người ta như vậy, Lâm Lôi đối với Mục Ba này tự nhiên cũng khó mà có ác cảm.
Chỉ là Lâm Lôi trong lòng có chút nghi hoặc – Mục Ba này thái độ thực có điểm quá tốt, bản thân vừa mới bước vào thần vực, Mục Ba này cũng không cần phải làm như vậy chứ.
“Ta thực vừa mới bước vào thần vực, Mục Ba tiên sinh xin chỉ điểm một hai điều” Lâm Lôi nói.
Mục Ba khẽ gật đầu: “Một khi bước vào thần vực. Chúng ta coi như là thần. Đối với chúng ta mà nói. Thần cách và linh hồn là quan trọng nhất, thần cách kiên cố, nhưng linh hồn lại rất yếu ớt … Tin tưởng Lâm Lôi, người cũng cảm giác được chỗ tốt của tín ngưỡng lực”.
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Lúc đầu vừa mới thành thần, mới hấp thu một chút tín ngưỡng lực. Lâm Lôi không có cảm giác gì.
Nhưng đã nửa năm qua, Lâm Lôi rõ ràng phát hiện. Tín ngưỡng lực này cùng với tinh thần lực của mình, dần dần dung hợp. Đồng thời cũng tại mặt ngoài của linh hồn hình thành tầng bảo vệ. Đương nhiên, tầng bảo vệ này tại Lâm Lôi xem ra còn rất yếu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Tín ngưỡng lực. Đối với sự phát triển của linh hồn cực kỳ hữu ích. Đồng thời, nó cũng có tác dụng bảo vệ linh hồn, khi mà tín ngưỡng lực cực kỳ cường đại, chỉ đơn thuần tầng bảo vệ của tín ngưỡng lực, là có thể ngăn cản rất nhiều linh hồn công kích” Mục Ba cảm thán nói.
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Dù sao, hắn mới hấp thu hơn nửa năm tín ngưỡng lực. Như Vũ thần, cũng đã hấp thu hơn ngàn năm. Tín ngưỡng lực hùng hậu, khẳng định vượt xa bản thân, mà một số Chủ thần, hấp thu tín ngưỡng lực ở vô số vị diện, thời gian cũng dài đến ngàn vạn năm.
Tín ngưỡng lực hùng hậu kia, lại càng kinh người tới cực điểm.
“Tín ngưỡng lực đối với chúng ta phi thường hữu ích, người cũng hiểu rất rõ. Phía dưới, ta sẽ nói về thường thức sự trọng yếu của thần khí. Cái này, đối với tu luyện của người sau này cũng phi thường trọng yếu” Mục Ba không giữ lại chút nào, gọi là thường thức, chính là rất nhiều người mới vừa bước vào thần vực, cũng đã nếm rất nhiều đau khổ, sau này mới biết được.
 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky