Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bàn Long

Chương 237: Thiên tài Kiếm thánh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Được gọi là Thánh vực cường giả, đánh bại cả Vũ Thần thân truyền đệ tử, hơn nữa Lâm Lôi biến thân cũng khiến cho mọi người cảm thấy rung động mạnh mẽ, toàn bộ tám vạn người trên khán đài cũng không một ai dám lên tiếng.
Tĩnh mịch, yên lặng đến đáng sợ!
Bố Lỗ Mặc hoảng sợ nhìn Lâm Lôi lăng không mà đứng, lúc này đồng tử màu vàng nhạt lạnh lùng vô cảm của Lâm Lôi lại cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Bố Lỗ Mặc có cảm giác bản thân mình thời khắc này có thể sẽ bị giết chết, hắn sợ hãi đến mức chỉ còn biết cắm đầu chạy tới gần vị trí của Bàn thạch Kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’.
Yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng nói chuyện.
“Tách!” Một giọt máu từ Tử huyết nhuyễn kiếm nhỏ xuống, trong tích tắc rơi xuống trên lôi đài rồi vỡ vụn ra. Chỉ một giọt âm thanh vô cùng thanh thúy ấy thôi, vậy mà trong khoảnh khắc hiện tại lại vang vọng đến kỳ lạ.
Giọt máu này là của Khải Ni Ân.
Khải Ni Ân chật vật đứng ở rìa lôi đài, hắn đang khống chế lại thân thể đồng thời sử dụng đấu khí để che lại miệng vết thương, cầm máu. Nhưng hắn cũng không còn dám một lần nữa cùng Lâm Lôi giao thủ.
Hắn là Thánh vực cường giả, điều này thì không sai, nhưng cũng chỉ là một Thánh vực trung giai. Nếu xét về cảnh giới, thì ‘Thế’ cảnh giới của hắn so với Lâm Lôi còn kém xa.
“Lâm Lôi đại sư.” Lúc này Kiều An bệ hạ mới lên tiếng, giọng nhà vua đột ngột vang lên giữa đấu vũ tràng, cơ hồ khiến cho hơn nửa số người đang có mặt đều nhìn về phía ông ta. Tuy nhiên Kiều An vẫn giữ được vẻ mặt tươi cười, “Mặc dù trẫm biết ngươi cũng là một chiến sĩ lợi hại, nhưng không thể ngờ rằng tạo nghệ của ngươi trên phương diện này so với thạch điêu cũng không hề thua kém a!”
Lời Kiều An bệ hạ nói, rõ ràng là muốn xoa dịu bầu không khí vốn đang căng thẳng.
Bộ dạng bạo ngược vừa rồi của Lâm Lôi như vậy khiến cho ngay cả tám vạn người xem cũng đều không dám thở. Mà hiện tại khi Kiều An bệ hạ vừa dứt lời, khắp đấu vũ tràng liền vang lên hết đợt này đến đợt khác những tiếng xì xào bàn tán.
“Lâm Lôi đại sư? A! Chẳng lẽ hắn chính là vị thạch điêu tông sư trẻ tuổi ấy?”
“Lâm Lôi đại sư ở Thần Thánh đồng minh, nghe nói Ốc Đốn bá tước năm đó cũng là từ Thần Thánh đồng minh tới, Long huyết chiến sĩ thực sự là lợi hại!”
“Lâm Lôi đại sư mới có chừng ấy tuổi, khi mới mười sáu tuổi đã sáng tạo ra ‘Thạch Điêu Mộng Tỉnh’, bây giờ đã mười một năm trôi qua. Hai mươi bảy tuổi đã là Thánh vực cường giả, như thế chẳng phải so với Áo Lợi Duy Á đại nhân còn mạnh hơn sao?”
Vô số những tiếng bàn luận xoay quanh Lâm Lôi không ngừng vang lên. Đột ngột biết được thân phận thạch điêu đại sư của hắn, rất nhiều người yêu thích thạch điêu vẫn còn nhớ rất rõ.
Đây chính là người có thể so sánh với nhân vật Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư.
Mà hiện tại, vị đại sư tuổi còn trẻ này, năm nay mới có hai mươi mấy tuổi, cũng chỉ một chiêu đã đánh bại Vũ Thần thân truyền đệ tử, Thánh vực cường giả!
Không hẹn mà không ít người đã đem hắn so sánh với Áo Lợi Duy Á.
So với Áo Lợi Duy Á, Lâm Lôi tuổi còn trẻ hơn.
“Lâm Lôi tiểu huynh đệ, một chiêu của ngươi vừa rồi hẳn là lĩnh ngộ từ Phong nguyên tố pháp tắc mà sáng tạo ra có phải không?” Đại biểu bình ủy – ‘Bàn Thạch Kiếm Thánh’ Hắc Đức Sâm – lúc này lên tiếng hỏi.
Ông ta vừa mở miệng, đấu vũ tràng lập tức im lặng hắn, tất cả mọi người đều muốn lắng nghe một chút xem vị Bàn thạch Kiếm thánh này rốt cuộc muốn nói gì với tân thiên tài nhân vật vừa xuất hiện.
“Đúng vậy, thưa Hắc Đức Sâm tiên sinh.” Lâm Lôi lãnh đạm trả lời.
“Xin hỏi, một chiêu này tên gọi là gì?” ‘Bàn Thạch Kiếm Thánh’ Hắc Đức Sâm kỳ thực chính là một vị khổ tu giả theo đuổi con đường bước vào Thần cấp, đối với bất kỳ sự ảo diệu nào của các Thánh vực cường giả, Hắc Đức Sâm cũng muốn suy luận xem xét. Nói không chừng ông ta trong lúc nhất thời sẽ ngộ ra được đột phá.
“Một chiêu này có tên là ‘Phong Ba Động’.” Lâm Lôi cũng không hề giấu diếm.
Muốn học được một chiêu lợi hại, thì phải có được sự giải thích nhất định đối với nguyên tố pháp tắc. Nếu không có sự giải thích, cho dù người khác có giảng giải rõ ràng đến mấy thì ngươi cũng không thể học được.
Lâm Lôi lăng không mà đứng liếc mắt nhìn Khải Ni Ân ở phía xa xa một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi tên là Khải Ni Ân, đúng không?”
Khải Ni Ân ngay từ đầu vốn cho rằng Lâm Lôi là một nhân vật vẫn chưa đạt đến Thánh vực. Bị Lâm Lôi trách mắng, hắn đương nhiên là giận dữ. Có điều hiện tại Lâm Lôi so với hắn còn mạnh hơn.
Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, song Khải Ni Ân đã đem Lâm Lôi đặt ở vị trí cùng đẳng cấp, thậm chí có phần còn cao hơn một bậc so với hắn.
“Đúng vậy.” Khải Ni Ân khẽ gật đầu.
“Khải Ni Ân tiên sinh, bằng tu vi của ngươi, đối với thương thế của đệ đệ ta hẳn là thấy rất rõ, nếu đã biết, thì không nên nói ra những lời này. Nhớ cho kỹ, đã đánh giá thì ít nhất cũng nên công chính một chút, chúng ta dù sao cũng đã nhận thua rồi, các ngươi không nên yêu cầu quá đáng!”
Tiếng Lâm Lôi nói rất to, sau đó trực tiếp hướng về một góc phía dưới bay đi, điều trong lòng hắn quan tâm chính là thương thế của đệ đệ mình.
Khải Ni Ân bị Lâm Lôi trách móc một hồi như vậy, cũng cảm thấy một trận khó coi.
Có điều hắn biết chính mình cũng không có đạo lý, vừa rồi đối phương đã nhận thua, hắn còn làm như vậy quả thực là có chút quá đáng.
“Ốc Đốn, đệ có việc gì không?” Lâm Lôi khôi phục lại hình dạng của người bình thường, bay đến bên cạnh đệ đệ, ngồi nửa quỳ tới trước mặt Ốc Đốn lo lắng hỏi.
Lúc này không ít người đang vây quanh tại đó, ngay cả Ni Na cũng bỏ qua hết thảy mà chạy tới đây.
“Lâm Lôi đại nhân.” Bên cạnh một gã Quang hệ ma pháp sư cười nói, “Xin cứ yên tâm, ta vừa rồi đã thi triển trị liệu ma pháp, Ốc Đốn đại nhân thương thế đã khôi phục được hơn phân nửa rồi, để Ốc Đốn đại nhân khôi phục lại được năng lực thì chỉ cần mươi ngày nửa tháng là ổn lắm rồi.”
“Đại ca, ta không việc gì.” Ốc Đốn lúc này cũng đã có thể tương đối dễ dàng mở miệng nói chuyện rồi.
Lâm Lôi đến giờ mới yên tâm.
Đồng thời cũng có chút hài lòng với công tác chuẩn bị đấu vũ tràng, năng lực trị liệu của Quang hệ ma pháp sư Lâm Lôi biết rất rõ, bình thường thì ma pháp sư cấp thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể trị liệu được chấn thương ngoài da; còn đối với thương thế nội tạng trong cơ thể, hoặc là có gãy xương, cũng phải là Quang hệ ma pháp sư tương đối lợi hại mới có thể làm được.
Đương nhiên, Quang hệ ma pháp sư cực mạnh thậm chí còn có thể làm được nhiều hơn thế, chỉ cần không chết là có thể trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục. Tỷ như Lâm Lôi trong lúc còn ở tại Quang Minh thần điện tiếp nhận ‘Ân Sủng Của Thần’, là đạo Tín ngưỡng lực có bổ sung thêm một chút trị liệu hiệu quả, khiến cho hắn lúc ấy toàn thân gân cốt cơ hồ đứt đoạn chỉ nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục.
Loại năng lực chữa trị này, quả thực là đáng sợ!
“Các vị!”
Lúc này vị lão giả tóc bạc chủ trì trận đấu kia cũng đã lên lôi đài, ông ta trên mặt tràn ngập nụ cười, “Trận đại chiến ngày hôm nay nói vậy chứ mọi người xem cũng cực kỳ hưng phấn, kích động. Ha ha, ngay cả lôi đài đấu vũ tràng của chúng ta cũng vì trận đấu này mà hoàn toàn bị hủy diệt.”
Tám vạn người xem chú ý nhìn lôi đài đã vỡ nát cùng với rất nhiều hố to thì đều cười ồ lên.
Hôm nay họ đã được xem một cuộc chiến thực sự có giá trị.
Chẳng những đã được chứng kiến hai đại tuyệt thế thiên tài luận võ, thậm chí còn thấy được thực lực đáng sợ của đại ca của Ốc Đốn – ‘Lâm Lôi’, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Khải Ni Ân.
Lâm Lôi cùng Khải Ni Ân chỉ giao thủ chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có điều giá trị quan khán còn cao hơn so với Ốc Đốn. Đây dù sao cũng là trận chiến của Thánh vực cao thủ. Rất nhiều người cả đời còn chưa từng được thấy tới hai vị Thánh vực cao thủ giao chiến.
“Mà kết quả trận đấu ngày hôm nay, mọi người hẳn là cũng không còn nghi ngờ gì nữa, ta tuyên bố -“ Lão giả tóc bạc nói đến đây thì bỗng dừng lại, ông ta sững sờ nhìn bầu trời phương xa.
Chẳng riêng gì ông ta, mà tại chỗ ngồi của góc đánh giá và hơn vạn người xem trên khán đài cũng đều đang chú ý tới một đạo quang mang từ phương xa trên bầu đang cực nhanh phóng tới.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, đạo quang mang ấy đã bay đến bên trong đấu vũ tràng.
“Thánh vực!”
Cả đấu vũ tràng lại được một lượt kinh hô lên, lại là một vị Thánh vực cường giả nữa đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
Hắn mặc quần áo vải đơn giản, khuôn mặt lãnh đạm. Có điều ánh mắt thì lại chói lọi như vì tinh tú, mái tóc dài xen lẫn giữa hai màu đen trắng song khuôn mặt hắn thì lại không hề có một chút già nua, giống y như một người trẻ tuổi vậy.
“Người kia là ai?”
“Không nhận ra a, tóc hoa bạch, là vị Thánh vực cường giả nào nhỉ?”
Trên khán đài rất nhiều tiếng xì xào bàn luận không ngừng vang lên, hiển nhiên rất nhiều người cũng không thể nhận ra vị Thánh vực cường giả vừa bay tới này rốt cuộc là ai. Dù sao thì một số vị Thánh vực cường giả có chút tiếng tăm, không ít người đều đã gặp qua.
Người trẻ tuổi tóc hoa bạch lúc này cũng đã bay về phía Bố Lỗ Mặc.
“Nhị đệ, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Đại ca!” Giọng Bố Lỗ Mặc kinh hãi vang lên.
Tiếng xưng hô lẫn nhau này nhất thời làm cả đấu vũ tràng như nổ tung ra. Kẻ có mái tóc hoa bạch, mặc quần áo vải đơn giản này chính là thiên tài Kiếm thánh ‘Áo Lợi Duy Á’!
“Áo Lợi Duy Á, không đúng, Áo Lợi Duy Á tóc có vẻ đen hơn, hơn nữa hắn cũng thích mặc trường bào màu trắng.”
“Áo Lợi Duy Á chói sáng biết bao, sao lại biến thành như vậy?”
“Ta thấy rõ ràng là Áo Lợi Duy Á. Hồi đó ta đã từng được chứng kiến Áo Lợi Duy Á đại nhân cùng Đế Long đại nhân đại chiến, so với bộ dạng khi ấy là hoàn toàn giống nhau, chỉ có tóc là khác, hình như khí chất cũng không còn giống nữa.”
Đúng, khí chất bất đồng.
Cũng khó trách tám vạn người tại đấu vũ tràng ngay từ đầu không thể nhận ra được. Lúc trước Áo Lợi Duy Á giống như là lợi kiếm toát ra khỏi vỏ, khí thế kinh người, hơn nữa lại chuyên mặc trường bào toàn một màu trắng.
Từ dung mạo tiêu sái cho đến khí thế sắc bén, tất cả đều khiến cho Áo Lợi Duy Á tại đế đô vô cùng nổi danh.
Còn Áo Lợi Duy Á của ngày hôm nay so với quá khứ đã có sự biến hóa quá lớn.
Áo Lợi Duy Á của hiện tại có một khí thế sắc bén chưa từng thấy, mái tóc hoa râm cũng khiến cho hắn điểm thêm nét tang thương, trong khi bộ quần áo vải mà Áo Lợi Duy Á mặc cũng không còn quá cầu kỳ.
“Hắn chính là Áo Lợi Duy Á?” Lâm Lôi cũng nhìn về phía Áo Lợi Duy Á.
Bên cạnh Da Lỗ gật đầu nói: “Đúng, căn cứ theo tin tình báo của thương hội nhà ta, Áo Lợi Duy Á sau khi bước vào Thánh vực được mấy năm, vẫn chu du qua các đại đế quốc tiến hành khổ tu, căn cứ theo dự đoán của các tình báo thì hắn hẳn là đã đánh bại không ít Thánh vực cường giả.”
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Chỉ cần trông thấy ánh mắt vừa rồi của Áo Lợi Duy Á thôi, Lâm Lôi đã có một loại cảm giác – Áo Lợi Duy Á trước mắt tuyệt đối là một siêu cấp cường giả vô cùng đáng sợ, rất giống với Đặc Lặc của Quang Minh giáo đình.
“Hắn sẽ không vì đệ đệ mình mà cố chấp lộ diện đấy chứ?” Lâm Lôi lúc này cũng khẽ niệm ma pháp chú ngữ.
Áo Lợi Duy Á có danh tiếng lớn lao như thế, thực lực của hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ, Lâm Lôi cũng không dám quá mức coi thường.
Một trận gió nhẹ từ xung quanh thân thể Lâm Lôi sinh ra.
Phong hệ cửu cấp ma pháp – Phong ảnh thuật!
Áo Lợi Duy Á đang nghe chính đệ đệ của mình kể lại chuyện chiến đấu vừa rồi, Bố Lỗ Mặc cũng là được thể thêm mắm dặm muối: “Đại ca, cái tên Lâm Lôi kia ỷ có thực lực mạnh, nếu không phải vừa rồi có sư huynh hỗ trợ, ta sợ rằng …”
Áo Lợi Duy Á nhíu mày.
A Kỳ Tác Luân gia tộc kỳ thực chỉ là một gia tộc bình dân, huynh đệ bọn họ cha mẹ mất sớm, toàn là một tay Áo Lợi Duy Á bảo vệ, dẫn dắt Bố Lỗ Mặc.
Bố Lỗ Mặc là người thân duy nhất của Áo Lợi Duy Á, hai huynh đệ cảm tình cũng cực kỳ thâm sâu.
“Khải Ni Ân.” Áo Lợi Duy Á nhìn về phía Khải Ni Ân cách đó không xa, “Cám ơn ngươi đã có ơn viện thủ, ta Áo Lợi Duy Á xin ghi khắc trong lòng.”
Khải Ni Ân liền đáp: “Áo Lợi Duy Á, không cần khách khí, Bố Lỗ Mặc cũng là sư đệ của ta, ta sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Áo Lợi Duy Á mỉm cười với Khải Ni Ân, rồi sau đó lạnh lùng nhìn đệ đệ mình trách mắng: “Nhị đệ, ta đã sớm nhắc nhở từ trước, không tới thời khắc sinh tử thì không được sử dụng cấm chiêu, ngươi với cảnh giới hiện tại, tu vi còn lâu mới đủ. Sử dụng một chiêu này, có biết sẽ có bao nhiêu thương tổn không? Chuyện này mà đem so với cánh tay gãy thì còn nghiêm trọng hơn!”
Bố Lỗ Mặc cúi đầu.
Để thắng được Ốc Đốn, cuối cùng hắn đã thi triển cấm chiêu. Thương tổn do cấm chiêu đó gây ra thì kể cả trị liệu ma pháp cũng không có khả năng chữa trị. Lúc trước Áo Lợi Duy Á dạy cho hắn một chiêu này, cũng là để cho hắn tại sinh tử thời khắc đem ra sử dụng.
“Đại ca, xin lỗi.” Bố Lỗ Mặc biết Áo Lợi Duy Á là vì muốn tốt cho hắn.
Áo Lợi Duy Á lắc đầu thở dài, lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi ở xa xa, trong đôi mắt vốn bình tĩnh như biển sâu thăm thẳm bỗng đột nhiên xuất hiện một đạo lệ mang, Áo Lợi Duy Á toàn thân trực tiếp bay lên.
“Áo Lợi Duy Á, chờ một chút.” Kiều An bệ hạ biết sắp có chuyện không hay, lập tức lên tiếng nói.
“Bệ hạ, kẻ nào có ý đồ giết đệ đệ ta, ta sẽ không buông tha. Chuyện này, bệ hạ người tốt nhất là không nên dây vào.” Áo Lợi Duy Á chẳng chút nể mặt Kiều An bệ hạ.
Kiều An bệ hạ cũng không nói thêm nữa, tính cách của Áo Lợi Duy Á, ông ta hiểu rất rõ.
Chỉ có điều trong lòng Kiều An, vô luận là Lâm Lôi hay là Áo Lợi Duy Á đều là nguyên khí trọng yếu của đế quốc, ông ta cũng không muốn thấy cảnh hai vị thiên tài cùng tranh đấu.
Áo Lợi Duy Á lăng không mà đứng, trường bào tung bay, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi phía bên dưới: “Lâm Lôi, ra đây!” Một tiếng này chợt quát, tựa như tiếng sấm không ngừng vang vọng làm chấn động cả khoảng sân giữa đấu vũ tràng.
“Ra đây! Ra đây! Ra đây!”
Khắp đấu vũ tràng mọi người hoàn toàn nín thở, trời ạ, cuộc chiến chuẩn bị được chứng kiến lúc này đây mới thực sự là giá trị. Vừa rồi đã được xem hai trận, bây giờ tựa hồ còn có thể được chứng kiến một trận còn đặc sắc hơn.
Tám vạn người xem tại hiện trường ánh mắt đều tụ tập về phía Lâm Lôi ở bên dưới.
 

Chọn tập
Bình luận