Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 279: Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Lâm Lôi ngước nhìn người đứng trên tán cây.
Tóc bạc ngắn, khiến cho người trước mắt càng thêm vẻ sắc bén lão luyện. Trường bào xanh nhạt khoác trên mình bị gió thổi phần phật khiến cả người trông vô cùng phiêu lãng, phóng dật.
“Cao thủ!” Lâm Lôi trong lòng có một loại cảm giác, trung niên nhân tóc bạc này thực lực tuyệt đối không kém hơn gã.
“Tại hạ là Lâm Lôi.” Lâm Lôi cũng không giấu diếm.
“Lâm Lôi? Lâm Lôi của đế quốc Áo Bố Lai Ân?” Mễ Lặc kinh ngạc hỏi, lại lập tức cười nói: “Ta đã sớm nghe qua đế quốc Áo Bố Lai Ân có một nhân vật thiên tài tuổi gần hai mươi bảy, ở ba phương diện thạch điêu, ma pháp, chiến sĩ đều đạt được thành tựu cực cao. Không ngờ hôm nay ta lại có thể gặp gỡ được ngươi. Ngươi có thể cầm đồng với Hắc Đức Sâm, Mễ Lặc ta lại càng muốn so tài một phen với huynh đệ ngươi.”
Lâm Lôi đối với Mễ Lặc cũng rất có hảo cảm.
Hào sảng, thẳng thắn như vậy rất hợp với tính cách của Lâm Lôi: “Được, ta cùng huynh đệ Mễ Lặc người so tài một chút cũng không phải tồi.” Lâm Lôi khổ tu trong khoảng thời gian này, cũng hy vọng có thể quá chiêu với cao thủ cùng đẳng cấp, để dễ bề thu được lĩnh ngộ.
Lâm Lôi cởi bỏ trường bào màu xanh đậm trên người, trực tiếp để trần nửa thân trên. Vẩy rồng màu đen tức thì nhanh chóng xuất hiện trên toàn thân của Lâm Lôi, gai nhọn dữ dằn nanh ác cũng trồi ra ở trán, lưng, khuỷu tay … Mễ Lặc nhìn thấy vậy tức thì hai mắt sáng ngời: “Long huyết chiến sĩ, ha ha, đã sớm nghe nói tới rồi.”
Đấu khí xanh đen bên ngoài thân của Lâm Lôi bắt đầu rung động theo một tiết tấu đặc thù.
Tay nắm chặt Tử huyết nhuyễn kiếm, Lâm Lôi nhìn Mễ Lặc nói: “Tới đi.”
Mễ Lặc lật tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng bạc, cười lớn: “Lâm Lôi, ngươi phải cẩn thận một chút, uy lực kiếm pháp của ta, cũng không kém hơn so với công kích của Hắc Đức Sâm đâu.” Mễ Lặc tự tin vạn phần nói. Lâm Lôi trong lòng thầm kinh hãi. Lâm Lôi hơn ai hết hiểu rõ mức độ đáng sợ của một chiêu Đại Địa Liệt của Hắc Đức Sâm
“Cẩn thận nhé!” Mễ Lặc hét to một tiếng, cả người đột nhiên cắt đứt khoảng không, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi.
Lâm Lôi đạp nhẹ chân xuống đất, với tốc độ cực tốc ngưỡng sau cùng, nhanh chóng thoái lui về phía sau. Thế nhưng trường kiếm của Mễ Lặc vẫn y như cũ chém tới mạch động phòng ngự của Lâm Lôi. Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Lôi đã lên tới trên đỉnh của một cây đại thụ ở bên ngoài mấy trăm thước: “Tốc độ nhanh quá, xem ra không thi triển Phong Ảnh Thuật không được.”
Giao thủ một lần, Lâm Lôi liền có thể biết được, lĩnh ngộ của bản thân trên phương diện tốc độ phép tắc nguyên tố phong hệ không bằng được đối phương.
Lâm Lôi niệm ma pháp chú ngữ Phong Ảnh Thuật, còn Mễ Lặc tay chống trường kiếm màu bạc, ngừng lại một chút chờ Lâm Lôi niệm xong ma pháp chú ngữ Phong Ảnh Thuật. Mễ Lặc lại cực tốc nhằm hướng Lâm Lôi: “Lâm Lôi! Ra tuyệt chiêu của ngươi đi.”
“Hây! Hây!”
Thân hình Lâm Lôi cũng chuyển động cực tốc. Tốc độ của hai người lúc này không còn hơn kém nhau là mấy, tại tốc độ cực tốc giao chiêu, đối mặt với Mễ Lặc đang công tới, Lâm Lôi tức thì lật tay ra chiêu Phong Ba Động, trong nhất thời vô số mũi kiếm ánh tím bao chặt toàn thân của Mễ Lặc.
“Hay lắm.” Mễ Lặc cười lớn, chỉ thấy phảng phất một ánh kiếm màu trắng bạc chậm rãi vẽ lên một vòng tròn trước người.
Thoạt nhìn thì vô cùng chậm, nhưng trên thực tế, Phong Ba Động của Lâm Lôi còn chưa công đến Mễ Lặc thì đã bị vòng tròn này hóa giải hoàn toàn. Lâm Lôi trong lòng hoan hỉ: “Mễ Lặc này tu luyện tới cảnh giới chậm đến cực trí của phong hệ ư?”
Chậm, nhanh!
Chậm, nhanh trong lý thuyết ở đây không phải loại tốc độ đơn thuần. Mà là một loại ý cảnh. Giống như công kích của Mễ Lặc, thoạt nhìn thì chậm, nhưng trên thực tế lại không hề chậm hơn so với Phong Ba Động của Lâm Lôi.
“Mễ Lặc! Tiếp thêm một chiêu nữa của ta.” Lâm Lôi thét lớn.
Lâm Lôi, Mễ Lặc hai người không ngừng chuyển động, chỉ là một chiếc lá rơi, phương hướng của hai người tức thì nhanh chóng cải biến, trong thoáng chốc, hai người đã lại giao thủ thêm một lần nữa trên khoảng không của núi Hắc Ô. Kiếm ảnh tử sắc của Lâm Lôi mơ mơ hồ hồ tựa như chậm đến cực độ, lại phảng phất như nhanh mãnh đến khôn cùng, hai dạng ý cảnh không ngờ lại có một cảm giác đặc thù liên mien không dứt.
“Hay.” Mễ Lặc kinh hỉ thét lên một tiếng.
Tốc độ của thanh trường kiếm sắc bạc của Mễ Lặc đột nhiên giảm đến một mức độ vô cùng chậm, phảng phất thanh kiếm này ẩn chứa sức nặng tỉ tỉ cân, chầm chậm di động đến một cách khó nhọc. Lâm Lôi có thể cảm giác được sự di dộng chậm chạp tới mức khó nhọc của kiếm đối phương!
Nhưng Tử huyết nhuyễn kiếm của bản thân lại không cách nào tránh khỏi một kiếm này của đối phương.
“Keng!” Hai thanh kiếm công vào nhau.
Lâm Lôi phảng phất tựa như bị vật nặng tỉ tỉ cân đánh trúng, toàn thân thể rung lên, cả người bị đánh bật ra, đập vào vách núi xa xa đằng sau lưng, toàn thân mình bị đánh lút sâu vào bên trong núi, trên mặt vách núi lộ ra một khe hở lớn hình người.
“Hây.” Lâm Lôi trong chốc lát lại đằng không bay lên.
Mễ Lặc lúc này cũng vô cùng hưng phấn. “Lâm Lôi, kiếm ý của ngươi … chậm rãi, cực nhanh? Hai ý cảnh tương phản nhau, cái này, cái này.” Mễ Lặc cảm thấy trong đầu lóe lên một đạo linh quang, phảng phật như nghĩ được ra điều gì đó. Lâm Lôi cũng kinh hỉ tương tự vậy.
Tuy trên môi còn dính một vết máu tươi nhưng Lâm Lôi cũng không hề để tâm, trong lòng gã chỉ duy có một kiếm vừa rồi của đối thủ: “Mễ Lặc phòng ngự một kiếm Phong Ba Động của ta, nhu hòa như gió nhẹ. Còn một kiếm này, lực công kích lớn vô cùng, cơ hồ không thua đại địa liệt của Hắc Đức Sâm. Nếu không phải gần đây ta có được lĩnh ngộ trên phương diện đại địa mạch đông thì e rằng thương thế sẽ càng nghiêm trọng hơn!”
“Một kiếm này, là một loại diễn dịch trên phương diện chậm của phép tắc nguyên tố phong hệ, khoảng khắc đó, giống như không gian đều đình trệ lại.” Lâm Lôi nhớ rõ cảm giác mà một kiếm ấy của đối phương tạo nên cho bản thân.
Chậm, tựa như di động chậm chạp của một thanh trọng kiếm nặng tỉ tỉ cân, không gian đều phảng phất bởi vậy mà đình trệ lại. Bản thân cảm giác đối phương cơ hồ chậm đến cực điểm, song kiếm của mình có nhanh đến mấy, nhưng trong cực li ngắn, vẫn không thể nào nhanh bằng đối phương.
Mễ Lặc, Lâm Lôi hai người trên mặt đều xuất hiện một tia kinh hỉ, cùng lăng không mà đứng.
Khi hai người khôi phục lại thần trí, thoát khỏi mọi suy tưởng, cả hai đều cùng cất tiếng cười vang. Hiển nhiên cả hai đều có được một chút lĩnh ngộ.
“Lâm Lôi, ta không thể ngờ nổi, hai ý cảnh tương phản như vậy lại có thể hỗ trợ lẫn nhau … ngươi quả đã giúp ta rất nhiều.” Mễ Lặc có chút kích động, kỳ thực trong số một vài bằng hữu của y ở sơn cốc thần bí nọ, ngoại trừ y ra, những người khác đều không tu luyện phép tắc nguyên tố phong hệ. Bởi vậy cũng không cách nào trợ giúp được y.
Lâm Lôi cũng cất lời cảm tạ: “Mễ Lặc! Ta vốn vẫn cứ tiếp tục mãi ở cảnh giới cực điểm của hai loại ý cảnh chậm, nhanh này, đang phân vân không biết tu luyện thế nào, ngươi cũng giúp ta thấy rõ được con đường sắp tới.”
“Ta cũng chẳng còn lĩnh ngộ gì sâu xa hơn trên phương diện phép tắc nguyên tố phong hệ, chúng ta bãi thủ tại đây, ngươi thấy thế nào?” Lâm Lôi đề nghị.
Mễ Lặc bĩu môi, nói: “Lâm Lôi, chớ khiêm tốn, ta biết … chiêu lợi hại nhất của ngươi chính là ở một thanh trọng kiếm. Nghe nói ngay cả phòng ngự mạnh như của Hắc Đức Sâm cũng bị người đánh trọng thương. Tới đây, để ta thưởng thức một chút.” Mễ Lặc kỳ vọng nói
Lâm Lôi có chút do dự.
Một khi ra chiêu Đại Địa Áo Nghĩa, lúc đó quả thực rất nguy hiểm, nói không chừng là phải mất mạng.
“Không sao, Lâm Lôi, cứ lại đây, để ta cảm nhận thử chiêu công kích mạnh nhất của ngươi. Phòng ngự của ta cũng rất lợi hại.” Mễ Lặc tự tin nói.
Lâm Lôi thấy đối phương tự tin như vậy, khẩn cầu như vậy, đành gật đầu đồng ý. Đồng thời Lâm Lôi trong lòng cũng định ra chủ ý, chỉ thi triển Đại Địa Áo Nghĩa đến nhất bách trọng chấn động (chấn động gấp một trăm lần). Còn không thi triển tới cực hạn của bản thân hiện giờ. Bằng vào thực lực mà đối phương vừa biểu hiện, xem ra có thể tiếp được nhất bách trọng.
Hai người Lâm Lôi, Mễ Lặc lăng không đứng trên khoảng không của núi Hắc Ô. Lâm Lôi nắm chặt Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay.
“Tới đi.” Mễ Lặc có chút kỳ vọng nói.
“Mễ Lặc, cẩn thận đấy.” Nói xong, Lâm Lôi cả người bắn về phía Mễ Lặc, gây nên tiếng gió mạnh đáng sợ, Mễ Lặc chỉ đứng nguyên tại chỗ, trông như thể tùy ý nắm lấy thanh trường kiếm sắc bạc trong tay. Thanh trường kiếm sắc bạc này chính đang chầm chậm di động trước mặt.
Không gian lại đình trệ một lần nữa.
Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi nhanh nhẹ đánh tới. Hai thanh kiếm, một thanh nhẹ lại trông như ẩn chứa sức nặng tỉ tỉ cân, một thanh Hắc Ngọc trọng kiếm vô cùng nặng lại tựa như nhẹ bổng. Ngay khi Hắc Ngọc trọng kiếm đánh tới gần trường kiếm sắc bạc nọ, tức thì hãm nhập vào trong khoảng không gian đình trệ do chuyển động chậm đến cực điểm của trường kiếm sắc bạc tạo ra.
Hai thanh kiếm giao nhau!
“Keng!”
Bách trọng lãng trong Đại Địa Áo Nghĩa!
Khiến Lâm Lôi kinh dị chính là lúc sóng chấn động truyền qua không gian đình trệ, không ngờ tốc độ lại bị suy yếu đi rất nhiều. Khi xuyên qua được khối không gian này, công kích đến cơ thể của Mễ Lặc, sóng chấn động đã bị yếu đi đến hơn nửa.
Nhưng kể cả là như vậy – hai mắt sáng ngời, toàn thân chân khí dâng trào, kể cả là như vậy, khóe môi của Mễ Lặc cũng ứa ra một dòng máu tươi. Y kinh ngạc nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi, chiêu này của người thực là rất quỷ dị, phòng ngự của ta cũng thuộc một dạng rất đặc thù, thế mà công kích của người lại …”
Cường giả chiến đấu, tốc độ, phòng ngực, công kích mọi phương diện đều phải có chỗ dựa. Nếu như một phương diện nào thua kém quá nhiều, thì so ra lại càng thêm nguy hiểm.
Phòng ngự của Mễ Lặc rất đặc thù. Long huyết đấu khí trong thân thể mạnh mẽ chuyển động, thương thế của Lâm Lôi nhanh chóng được trị liệu. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn Mễ Lặc: “Mễ Lặc, một kiếm đó của ngươi, ta cảm giác giống như đã gây ra một loại không gian biến hóa.” Chính là gây ra không gian biến hóa, mới khiến cho sóng chấn động của Lâm Lôi bị giảm yếu đi rất nhiều trong quá trình truyền.
Mễ Lặc cười nói: “Chính là tạo ra không gian biến hóa, ta cũng không muốn nói rõ, đợi khi người lĩnh ngộ đến cảnh giới này, lúc đó ngươi cũng tự có thể hiểu rõ được.”
Lâm Lôi nhè nhẹ gật đầu, đồng thời gã cũng khôi phục lại hình thái nhân loại.
“Hay lắm, Lâm Lôi, hôm nay có thể gặp được, kết giao được với một bằng hữu như ngươi thực là rất cao hứng. Nếu như ngươi một ngày nào đó có thể tới phía Nam của Hỗn Loạn chi lĩnh, tại đó có một tòa thành trì tên là Nam Sơn thành, ở cách Nam Sơn thành một trăm dặm về phía đông nam có một sơn thôn nhỏ nằm trong một ngọn núi lớn. Ta cư ngụ tại đó.” Mễ Lặc cười nói.
Lâm Lôi vui vẻ gật đầu: “Có thời gian ta nhất định sẽ tới.”
“Vài vị bằng hữu tốt của ta, còn có đại nhân nhà ta cũng đều ở đó, ngươi tới đó cùng so tài, cùng thảo luận có lẽ sẽ tiến bộ nhanh hơn nhiều.” Mễ Lặc nhiệt tình nói: “Ta còn có việc phải tới Hắc Ám Chi Sâm. Cáo từ!”
Tạm biệt với Mễ Lặc, Lậm Lôi đưa mắt nhìn Mễ Lặc cực tốc phi về hướng bắc, nơi có Hắc Ám Chi Sâm mênh mông tựa như không có biên giới, sau đó mỉm cười, tức thì đạp nhẹ chân một cái, phi lên đỉnh một tảng đá bẳng phẳng, bắt chéo chân ngồi xuống lĩnh ngộ những huyền ảo vừa mới phát hiện ra trong lần luận chiêu vừa rồi.
Phía bắc của Ngọc Lan đại lục, là Bắc hải vô biên, phía bắc của Bắc hải chính là Bắc cực băng nguyên. Diện tích Bắc cực băng nguyên rộng lớn vô cùng, so với Ngọc Lan đại lục lại càng lớn hơn gấp bội. Trên Bắc cực băng nguyên ngoại trừ một vài loại ma thú lợi hại ra, loài người ở tại đây số lượng cực kỳ ít. Mặt đất của Bắc cực băng nguyên là một khối băng phi thường cứng chắc.
“Phù! Phù!” Gió lạnh tựa như dao quất trên núi băng, thậm chí có cục băng nhỏ bị thổi bay đi. Bắc cực băng nguyên cực kỳ lạnh giá, hoàn cảnh cũng vô cùng khắc nghiệt, chiến sĩ cường đại sinh sống tại đây cũng đều rất khó khăn. Bất quá hoàn cảnh gian khổ, yên tĩnh loại này lại hợp làm nơi cư ngụ cho một đám người tiềm tu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dưới một núi băng cao vài vạn mét, hai cường giả đang cực tốc giao chiến, một người trong đó chính là Áo Lợi Duy Á, đối thủ của y là một nam nhân tóc màu xanh lục, khuôn mặt lạnh lẽo ác nghiệt, thân hình cao gầy nhưng cơ bắp lại vô cùng phát triển. Nam nhân này chỉ đeo một bao tay làm bằng sắt đen.
“Hây!” Quang ảnh lóe lên, Áo Lợi Duy Á xuất hiện phía trên nam nhân lạnh lùng này, chém xuống một kiếm.
Nam nhân nọ loáng cái đã tránh khỏi một kiếm này, cùng lúc chân phải tựa như chiến đao mạnh mẽ đá thẳng vào người Áo Lợi Duy Á, mặt ngoài của chân phải, không ngờ lại sinh ra đao phong nghe mạnh rõ như một lưỡi đao không khí. Đao không khí này còn rõ hơn rất nhiều so với Phong Luật Động của Lâm Lôi.
“Bồng!”
Áo Lợi Duy Á cả người và kiếm bị đá bay ra xa, va mạnh lên bề mặt đất do một khối băng kiên nganh cấu thành. “Bồng!” Bề mặt của khối băng rạn nứt vỡ ra, xuất hiện vài chục đường nứt lớn. Áo Lợi Duy Á phun một ngụm máu tươi ra mặt đất.
“Hừ, Áo Lợi Duy Á, ngươi còn muốn khiêu chiến Lạp Sắt Phúc Đức đại nhân? Ngay cả ta ngươi còn không đánh nổi. Ngươi ở Bắc cực băng nguyên chỉ là tầng thấp nhất mà thôi. Biến đi tu luyện cho tốt rồi tính.” Namnhân có khuôn mặt lạnh lẽo nọ lạnh lùng nói, cùng lúc cả người cực tốc phóng lên cao, sau cùng tiến vào bên trong núi băng cao đạt vài mét, biến mất không thấy tung tích.
Áo Lợi Duy Á ho khan một lúc, sau đó đứng lên. Ngửa mặt nhìn lên núi băng: “Lần tới ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.” Cùng lúc, thân hình Áo Lợi Duy Á nhoáng cái đã biến mất trong băng tuyết.
 

Chọn tập
Bình luận