Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 200: Ngũ niên chi ước

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thành chủ Cơ Ân của Xích Nhĩ quận thành chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Mặc dù nói là có Chiêm Ni bên cạnh hỗ trợ song thực tế nàng liệu hiểu biết được bao nhiêu? Phần lớn công việc là do lão phó nhân Lan Bá Đặc trợ giúp.
Lan Bá Đặc quần áo phẳng phiu, đầu tóc láng bóng, tỏa ra khí tức thập phần quý tộc.
“Tiểu thư cũng thực là, lúc nào cũng lo lắng về Lôi đại nhân.” Lan Bá Đặc thầm than. Chiêm Ni muốn đi gặp Lâm Lôi, nhưng hắn đã từng nói, trong lúc tập luyện không muốn bị quấy rầy. Do vậy, nàng chỉ có thể ở trong thành, mà Lâm Lôi đã lâu rồi không có tới.
Nhìn dáng vẻ gầy ốm của Chiêm Ni, Lan Bá Đặc rất thương cảm.
“Lan Bá Đặc.”
Lan Bá Đặc nghe thấy tiếng liền ngước lên nhìn, chỉ thấy Lâm Lôi mặc trang phục chiến sĩ màu lam nhạt đang một mình đi tới. Chiêm Ni và Cơ Ân đã sớm ra lệnh cho đám thành bảo thủ vệ, nhìn thấy Lâm Lôi thì không cần thông báo mà trực tiếp cho qua.
“Lôi đại nhân.” Lan Bá Đặc mừng rỡ.
“Lôi đại nhân, ngài hãy chờ ở phòng khách một chút, ta lập tực đi gọi thiếu gia và tiểu thư.”
oOo
Trong phòng khách.
Lâm Lôi lẳng lặng ngồi trên ghế. Hiện tại, phỏng chừng đám người Tái Tư Lặc và Lệ Na tỷ muội đang ở đâu đó quanh tỉnh thành Ba Tư Nhĩ.
Dù sao cũng phải dè chừng Quang Minh giáo đình thực sự kích động mà phái Thánh vực cao thủ tới đây. Tại tỉnh thành Ba Tư Nhĩ với ‘Mạch Khắc Khẳng Hi’, Quang Minh giáo đình cũng không dám cuồng ngạo thái quá.
“Lôi đại ca!”
Một giọng nói kinh hỉ từ cửa vọng tới, Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chiêm Ni mặc một bộ quần áo màu đỏ nhạt cùng màu với áo khoác ngoài, vẻ mặt cũng ửng hồng, bộ ngực đang phập phồng không ngừng thở hổn hển. Vừa biết tin Lâm Lôi tới, nàng liền vội vã chạy tới với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Chạy nhanh như vậy làm gì, rồi lại phải thở dốc? Ngồi xuống đi.” Lâm Lôi mỉm cười.
“Được.” Chiêm Ni ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Chỉ một lúc sau, Cơ Ân và Lan Bá Đặc cùng tới, Cơ Ân cười phàn nàn: “Tỷ tỷ, người chạy nhanh quá đấy, ta đuổi không kịp.”
Chiêm Ni có chút thẹn thùng, hung hăng trừng mắt lườm Cơ Ân.
“Lôi đại ca, đã lâu huynh không tới, lần này phải ở lại vài ngày đấy.” Cơ Ân nói với Lâm Lôi.
Lâm Lôi lắc đầu: “Lần này ta đến đây là để cáo biệt các người. Ta chuẩn bị rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.”
“Cái gì?”
Cơ Ân và Lan Bá Đặc đều ngẩn ra, quay đầu nhìn Chiêm Ni, nàng vốn đang đỏ mặt thẹn thùng chợt sững sờ.
“Lôi đại ca, huynh phải đi ư?” Chiêm Ni hỏi.
“Tạm thời ta sẽ chuẩn bị đến tỉnh thành Ba Tư Nhĩ.” Lâm Lôi trả lời.
Tỉnh thành Ba Tư Nhĩ so với Xích Nhĩ quận thành tương đối xa. Người thường đi xe ngựa cũng phải mất hai ba ngày.
“Lôi đại ca, ta đi cùng với huynh.” Chiêm Ni cố lấy hết can đảm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Lâm Lôi than thầm, tâm tư của Chiêm Ni hắn làm gì mà không biết. Nhưng mà đối với nàng, hắn chỉ có tình cảm yêu thương trìu mến giống như huynh trưởng đối với muội muội mà thôi.
“Ngoan đi mà, Chiêm Ni, ta đi có việc, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm. Muội không cần đi theo ta.” Lâm Lôi cự tuyệt.
Chiêm Ni lắc đầu kiên quyết: “Muội không sợ.”
Nhìn vẻ mặt Chiêm Ni, Lâm Lôi hiểu rằng nếu không nói rõ, nàng sẽ không thay đổi ý định, hắn thở dài: “Chiêm Ni, tâm tư của ta đều đặt vào tu luyện. Hơn nữa, ta không thể nào chăm sóc cho muội được.”
Lâm Lôi nói đúng là rất tế nhị. Nhưng Chiêm Ni làm sao mà không rõ chuyện này cơ chứ?
Sắc mặt nàng có chút tái đi, nàng đã có tám năm lớn lên ở tiểu trấn nơi làng quê. Tại đó, cuộc sống của nàng có chút an tĩnh, khốn khổ. Lúc này đây, đến Xích Nhĩ quận thành này, toàn là do Lâm Lôi đã che chở cho tỷ muội nàng thì bọn nàng mới có được vị trí thành chủ.
“Lôi đại ca, muội không phải là muốn lôi kéo cảm tình của huynh. Muội biết, huynh không thích muội. Yêu cầu của muội cũng không cao, chỉ cần để cho muội đi theo huynh là được. Cứ coi như muội là thị nữ của huynh, muội cũng rất vui vẻ rồi.” Chiêm Ni kỳ vọng nói.
Cơ Ân và Lan Bá Đặc chỉ trầm ngâm.
Đáy lòng Lâm Lôi cũng rất sầu khổ, Chiêm Ni đích thực là một cô gái rất thiện lương, chỉ có điều …
“Chiêm Ni, muội không cần theo ta ra bên ngoài mạo hiểm. Muội bây giờ đã là một tiểu thư quý tộc, số lượng thanh niên tại Xích Nhĩ quận thành theo đuổi chắc chắn là rất nhiều.” Lâm Lôi đáp.
Chiêm Ni cắn chặt môi, kiên quyết lắc đầu, đôi mắt đã ươn ướt.
“Lôi đại ca.” Cơ Ân lên tiếng, “Huynh hãy đồng ý với tỷ tỷ đi. Thời gian huynh không ở đây, tỷ tỷ trà không uống, cơm không ăn, cứ ngày một gầy mòn.”
Cặp mắt Chiêm Ni càng lúc càng ướt, mong chờ nhìn Lâm Lôi.
“Chiêm Ni.”
Lâm Lôi cuối cùng cũng mềm lòng, “Năm năm, ta cho muội năm năm thời gian, muội cũng hãy cho ta năm năm thời gian. Năm năm nữa, ta sẽ gặp lại muội, nếu đến khi đó muội vẫn kiên trì, ta sẽ cho muội đi theo ta.”
Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất.
Năm năm nữa, Chiêm Ni đã trưởng thành, tâm tính và tư tưởng đều có thể thay đổi. Lâm Lôi cho rằng rất có thể do Chiêm Ni từ nhỏ không có phụ thân chiếu cố nên lúc này mới không muốn rời xa mình. Đợi vài năm trôi qua, Chiêm Ni đã thành thục, ý nghĩ thay đổi, lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
“Năm năm, được.” Trong mắt Chiêm Ni lại ánh lên hy vọng.
“Chiêm Ni.”
Lâm Lôi nhìn nàng, “Trước khi đi, ta phải nói với muội điều này. Tên thực của ta không phải là Lôi, mà là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc.”
“Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc?” Chiêm Ni lẩm bẩm.
“Lâm Lôi? Ngài chính là vị thiên tài thạch điêu đại sư Lâm Lôi?” Lan Bá Đặc kinh hô, lúc trước ông ta là người của Thần Thánh đồng minh, mà trong nội bộ Thần Thánh đồng minh, danh tiếng của Lâm Lôi rất lớn.
“Ta hy vọng mọi người không đem hành tung của ta tiết lộ ra ngoài. Hẹn gặp lại!”
Lâm Lôi cố gắng tỏ vẻ tươi cười rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Chiêm Ni nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt trào ra, bàn tay nàng nắm chặt lại, móng tay nhấn mạnh vào lòng bàn tay.
oOo
Trên con đường bên ngoài Xích Nhĩ quận thành.
Hai tỷ muội Lệ Bối Tạp và Lệ Na ngồi trên thân của Hắc văn vân báo Hắc Lỗ, Bối Bối thì đang nằm thoải mái trong ngực áo của Lệ Na, cùng với Lâm Lôi đang mặc trang phục chiến sĩ và Tái Tư Lặc trong trường bào ma pháp sư đang đi rất nhanh.
Đoàn người nhanh chóng tiến về phía Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
Ngay từ rất xa đã có thể nhìn thấy tòa thành trì khổng lồ của Ba Tư Nhĩ tỉnh thành. Mấy người Lâm Lôi cứ như vậy tiến vào trong thành.
“Không nên đi tìm Bội Lí vội, chúng ta đi tìm chỗ ở đã.” Lâm Lôi nói.
Tái Tư Lặc gật đầu.
Tại tỉnh thành này, người có tên là Bội Lí khẳng định là không ít, muốn tìm được cũng không phải là dễ.
Nhóm người Lâm Lôi và Tái Tư Lặc tìm thuê được một đình viện độc lập trong một tửu điếm.
oOo
Hai ngày sau khi nhóm người Lâm Lôi đến tỉnh thành Ba Tư Nhĩ, Thanh phong điêu do Bội Lí bá tước phái đến Quang Minh giáo đình truyền tin đã tới Thánh đảo.
Thánh đảo nằm đơn độc bên ngoài Ngọc Lan đại lục.
Thánh đảo dài rộng đều khoảng hơn mười dặm, trước kia, đây chỉ là căn cứ bí mật của Quang Minh giáo đình nhưng hiện tại nó đã trở thành đại bản doanh.
Quang Minh thần điện cao chín tầng.
Tòa Quang Minh thần điện này không được to lớn như Quang Minh thần điện lúc trước ở Phân Lai thành nhưng giáo đình cũng đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới xây dựng được.
Trên tầng thứ chín của Quang Minh thần điện.
Hải Đình Tư đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn vùng hải dương xanh thẳm bên ngoài hải đảo.
Tâm tình của Hải Đình Tư gần đây rất tốt. Đội ngũ cửu cấp cường giả y phái đi đã bắt được Vong linh đại ma đạo Tái Tư Lặc. Hơn nữa, hai ngày trước, hắn còn biết được một tin nữa còn tốt hơn, nhân mã của hắn tại mười tám công quốc phía Bắc đã phát hiện được năm thân thể bát cấp.
Người bình thường, tập luyện đến cực hạn, thân thể cũng chỉ có thể đạt đến lục cấp.
Chỉ một số thiên tài mới có thể chỉ dựa vào tu luyện cơ thể mà đạt đến được thất cấp.
Nhưng mà hiện tại, tại mười tám công quốc phương Bắc, Quang Minh giáo đình lại có thể phát hiện ra năm cơ thể bát cấp của năm huynh đệ cực kỳ cường tráng. Bọn họ không hề có đấu khí, chỉ dựa trên cơ thể mà tu luyện đến bát cấp.
“Thân thể bát cấp tuyệt đối có thể giúp cho Thiên sứ sáu cánh phát huy khả năng.” Hải Đình Tư không khỏi kích động. “Năm cơ thể bát cấp, để cho Thiên sứ sử dụng, hoàn toàn có thể tạo ra năm cường giả Thánh vực đỉnh phong.”
Sơ nhập Thánh vực, phổ thông Thánh vực và Thánh vực đỉnh phong là ba đẳng cấp hoàn toàn bất đồng.
Cao thủ cấp Thánh vực đỉnh phong của Quang Minh giáo đình tổng cộng mới chỉ có năm người. Như vậy một khi đưa được năm cơ thể bát cấp này tới, có thể làm cho số lượng cao thủ Thánh vực đỉnh phong của Quang Minh giáo đình tăng gấp đôi.
“Đến lúc đó, Hắc Ám giáo đình lấy cái gì để đấu với chúng ta?” Hải Đình Tư trên mặt tràn ngập nụ cười.
“Bệ hạ!”
“Vào đi!” Vẻ mặt Hải Đình Tư liền khôi phục lại sự bình tĩnh.
Một Bạch y tế tự đi vào, cung kính đưa lên một tín đạo mật: “Bệ hạ, đây là tin do người phụ trách Tây Bắc hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc truyền đến.”
“Ồ!” Hải Đình Tư nhướng mày.
Người phụ trách các khu vực dưới quyền y, thông thường trừ báo cáo hàng năm theo thông lệ thì không truyền thêm tin gì cả. Khi đã truyền mật tín tới, khẳng định là có chuyện quan trọng.
“Chẳng lẽ?” Hải Đình Tư chợt nhớ tới đám người của Lan Phổ Sâm vừa mới áp giải Vong linh đại ma đạo tiến vào Tây Bắc hành tỉnh không lâu.
Y tiếp nhận mật tín rồi mở ra luôn.
Hải Đình Tư đọc qua mật tín, chốc lát sắc mặt đã trầm xuống: “
Ngươi lập tức mời Thi Đặc Lặc đại nhân đến đây!
Thi Đặc Lặc đại nhân?” Bạch y tế tự cả kinh.
Trong Quang Minh giáo đình, người đứng đầu đoàn Khổ tu giả chính là Lạc Diệp đại nhân, còn mạnh nhất trong số Đặc cấp chấp sự của Tông giáo tài phán sở chính là ‘Thi Đặc Lặc. ‘
Thi Đặc Lặc đại nhân chỉ là Đặc cấp chấp sự.
Nhưng mà thực lực của hắn cũng tương đương với người đứng đầu Tông giáo tài phán sở Ô Sâm Nặc, đều là cao thủ Thánh vực đỉnh phong. Giáo đình rất ít khi phái cao thủ Thánh vực đỉnh phong ra ngoài làm việc.
“Nhanh lên.” Hải Đình Tư gắt khẽ.
Bạch y tế tự giật mình tỉnh ra, vội đáp: “
Vâng, thưa bệ hạ.
Nhìn Bạch y tế tự rời đi, Hải Đình Tư nhíu mày suy nghĩ: “
Bọn người của Lan Phổ Sâm nửa tháng trước đã tới Tây Bắc hành tỉnh, thế nhưng tại biên giới còn chưa truyền tin tức của bọn họ tới Thần Thánh đồng minh. Xem ra … quả thực là bọn họ gặp phải độc thủ rồi.
Đám người Lan Phổ Sâm, mười một cửu cấp cường giả đều đã chết.
Đả kích lần này thực ra không thể coi là lớn, Hải Đình Tư vẫn còn có thể bình tĩnh được.
Dù sao lực lượng trọng yếu nhất của Quang Minh giáo đình vẫn là các Thánh vực cường giả, chỉ cần bọn họ không sao thì căn cơ của giáo đình vẫn không có vấn đề gì.
Nhóm người áp giải Tái Tư Lặc của Lan Phổ Sâm có sáu người. Với thực lực của bọn họ, một, hai cửu cấp cường giả không thể đối phó được.” Hải Đình Tư nhíu mày, “Chẳng lẽ là Thánh vực cường giả? Hay là Mạch Khắc Khẳng Hi của Tây Bắc hành tỉnh?
Hải Đình Tư chỉ có thể nghĩ tới Mạch Khắc Khẳng Hi.
Mạch Khắc Khẳng Hi!” Đáy lòng y tràn ngập sát ý.
Trong mắt Hải Đình Tư, mười một cửu cấp cường giả không thể so với một mình Tái Tư Lặc. Cái trân quý không phải ở con người Tái Tư Lặc mà là phương pháp tu luyện Vong linh ma pháp. Vong linh ma pháp cùng ma pháp đẳng cấp với Đại dự ngôn thuật, đều vô cùng lợi hại.
Trớ chú ma pháp, độc khí, ôn dịch phụ diện ma pháp, còn có vong linh triệu hoán, vong linh nô dịch, tất cả đều lợi hại phi thường.
Giáo đình không bài xích Vong linh ma pháp sư.
Chỉ cần Vong linh ma pháp sư nguyện ý phục vụ bọn họ, ho hoàn toàn có thể cấp cho hắn chức vị ‘Đặc Cấp Chấp Sự’. Tông giáo tài phán sở vốn là một bộ phận bí mật, thành viên cũng rất nhiều loại khác nhau.
Hải Đình Tư còn chưa biết rằng người giết đám Lan Phổ Sâm chính là Lâm Lôi, nếu không, e rằng y sẽ bực mình giậm chân mãi không thôi.
“Bệ hạ!” Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Thi Đặc Lặc à? Vào đây đi.” Hải Đình Tư thân thiết gọi.
Thi Đặc Lặc thân chỉ cao có một thước bảy, tại Ngọc Lan đại lục có thể xem như là một người tương đối gầy và nhỏ, mái tóc ngắn bạc trắng, ánh mắt sắc bén như lợi đao. Bộ dạng bên ngoài trông như một trung niên nhân.
Bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Thi Đặc Lặc hỏi thẳng.
Hải Đình Tư cũng phi thường thẳng thắn: “
Theo tin tình báo, đám người Lan Phổ Sâm có thể toàn bộ đều đã chết, hung thủ rất có thể là Thánh vực cường giả của Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Thi Đặc Lặc vẫn bảo trì thái độ trầm mặc như trước.
Bây giờ ta phái ngươi trước tiên đi tới Bắc Hải hành tỉnh, tới nơi đó, ngươi hội họp với một tiểu đội áp giải khác. Vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi phải đưa bằng được năm huynh đệ đó tới Thánh đảo cho ta.
Nếu gặp phải Thánh vực cường giả của Áo Bố Lai Ân đế quốc thì sao?” Thi Đặc Lặc dò hỏi.
Trực tiếp giết đi, rồi sau đó nhanh chóng đem năm người kia bay về.” Hải Đình Tư lạnh lùng đáp.
Năm cơ thể bát cấp kia chính là để cho Thiên sứ hàng lâm xuống sử dụng. Từ đó, Quang Minh giáo đình có thể sở hữu năm Thánh vực đỉnh phong cường giả, vì vậy cho dù có phải đắc tội với Áo Bố Lai Ân đế quốc thì cũng xứng đáng. Cho dù có đắc tội thì cũng chỉ là bớt đi một chút ích lợi của Thần thánh đồng minh mà thôi.
Được, vậy tối nay ta lập tức xuất phát.”
Thi Đặc Lặc lạnh lùng lên tiếng.
 

Chọn tập
Bình luận