Ngọc Lan lịch năm 10009, ngày 5 tháng 4, đây là một đêm không bình thường chút nào, rất nhiều ngưòi dân ở đế đô đều không ngủ được, mà lại cùng nhau đi ra ngoại thành, đêm không có trăng cũng không có sao, ngược lại còn có rất nhiều mây đen bao phủ lên bầu trời đêm.
Cư dân đế đô không ít người đã ở ngoại thành đốt lửa, tụm năm tụm ba chờ đợi trận đại chiến diễn ra.
– A, tam ca huynh thử nói xem Áo Lợi Duy Á đại nhân và Hắc Đức Sâm đại nhân sẽ quyết đấu ở đâu, lúc trước Áo Lợi Duy Á đại nhân nhận lời khiêu chiến cũng không có nói rõ địa điểm, chỉ biết là ở ngoại thành, rốt cuộc là đông ngoại thành hay tây ngoại thành hoặc là nam, bắc ngoại thành đây …
– Ai biết được, chỉ có thể chờ tại đây thôi
Vấn đề này thực nan giải, có không ít người từ thành khác chạy tới. Số người này tương đối ít, ngoài nguời bình thường ra thì còn có 1 vài ma pháp sư, trong khi tại đế đô cơ hồ đến phân nửa người đang ra ngoài xem cuộc chiến, số lượng phải đến mấy trăm vạn người.
Ngày hôm nay cả bốn cổng thành của đế đô đều có người tụ tập.
Không ai biết cuộc chiến sẽ được cử hành tại nơi nào.
Đám người của Bá tước phủ tất nhiên cũng đi, bất quá Lâm Lôi bọn họ cũng dễ dàng phát hiện địa điểm quyết đấu. Bởi vì … Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm đang cố ý phát ra khí thế
Kể cả Bàn thạch kiếm thánh, Áo Lợi Duy Á cũng đều không rõ địa điểm quyết đấu cho nên Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm đã lựa chọn phía bắc của đế đô, trên con sông Xích Viêm hà. Đây cũng là 1 con sông lớn, bề rộng có đến vài trăm thước, nhưng chiều dài không thể so bằng với Ngọc Lan hà, hơn nữa ngọn ngùôn của nó cũng chính là Ngọc Lan hà.
Thánh vực cường giả đối với khí tức đặc biệt mẫn cảm
Nơi nào có Thánh vực đại chiến thì ngoài đó vài trăm dặm Thánh vực cường giả khác đều có thể cảm nhận được. Song Lâm Lôi không hề biến thân, bởi vì Hắc Lỗ, Bối Bối đều có thể cảm nhận rõ ràng khí tức phát ra.
“Tại bắc thành trên Xích Viêm hà, mau mau địa điểm chiến đấu tại đó, Hắc Đức Sâm đaị
nhân đã ở đó” tin tức này phảng phất giống như trận gió, rất nhanh được lan tới nam thành, tây thành, đông thành.
Mặt khác mấy trăm vạn dân tựa như hồng thuỷ tràn về phía bắc thành. Tuyệt đại bộ phận đều từ bên ngoài trực tiếp dọc theo hoang mạc đi tới, nếu mà nhiều người như vậy đi qua đế đô thì thực sự là đông nghẹt a.
“Nhiều người thực.” Đám người Lâm Lôi, Ốc Đốn, Ba Khắc.. chứng kiến tràng cảnh này nhất thời cảm thấy rung động.
Hai bên bờ Xích Viêm hà đã có đến hơn trăm vạn người tụ tập. Lúc trước đấu võ trường tám vạn người ngưòi xem đã làm cho ngừơi ta cảm thấy đông đúc, mà đây lại là hơn trăm vạn. Đáng sợ a.
Hai bên bờ Xích Viêm hà đâu đâu cũng là người. Điểm chết ngừơi ở đây chính là từ nam thành, đông thành, tây thành mọi nguời cũng không ngừng nườm nượp kéo về, tựa như ba trận hồng thủy đang liên tục kéo tới, ngày càng có nhiều người.
“Nhiều ngừơi như vậy, lúc đầu Áo Lợi Duy Á hẹn quyết đấu là vào ba tháng sau, nếu đổi lại là nửa tháng thì người ở các hành tỉnh khác sẽ về đây không kịp. Ba tháng … tin tức ở Tây bắc hành tỉnh linh thông, người xem cũng kịp đến”. Hi Nhĩ Mạn lắc đầu.
Tái Tư Lặc thì lại ha hả cười:
“Nhiều người thực, thực là đông đúc a.”Tái Tư Lặc phảng phất như đang nghĩ đến mình, vong linh đại quân, hơn trăm vạn vong linh đại quân cũng thực là kinh động lòng người.
“Chủ yếu là chúng ta làm thế nào để tiến lên phía trước đây, chẳng lẽ là quan sát từ xa?” Hi Lý quản gia nhìn đám ngừơi chen chúc phía trước mà không dám nghĩ đến việc tiến lên.
“Chuyện này đơn giản, để năm huynh đệ chúng ta mở đường trực tiếp tiến tới.” Cái Tỳ đắc ý nói
Dĩ nhiên năm huynh đệ bọn họ nắm chắc có thể đi tới.
“Đừng nóng vội, các ngươi không thấy Kiều An bệ hạ cùng quân đội đang tới sao?” Lâm Lôi cười nói, lúc này quân đội cũng đã sắp hàng chỉnh tề tiến tới.
Mặc dù bình thường cư dân cả mấy trăm vạn, trong khi quân đội dù là mười vạn cũng không đến, nhưng đổi lại hàng ngũ chỉnh tề, thân mặc khải giáp, khí thế có thể trấn áp thường dân.
“Hống ~” “Ngao ~”Trong mấy trăm vạn dân này còn có đại lượng ma thú, có không ít cường giả ma thú trong số đó. Tiếng kêu của ma thú rống lên, tiếng người nghị luận cũng không ngừng ầm ĩ. Thực là vô cùng ồn ào.
“Im lặng!”Một tiếng thét lớn vang lên giữa trời,
“Những người đi thuyền trên Xích Viêm hà, tất cả mau lên bờ. Hắc Đức Sâm đại nhân cùng Áo Lợi Duy Á đại nhân chiến đấu, các ngươi ở trên Xích Viêm hà rất có thể sẽ bị ảnh hưởng. Người ở hai bên bờ Xích Viêm hà ngay lập tức lui về phía sau, mỗi bên lùi lại mười thước. Không cho phép bất luận kẻ nào tới gần bờ sông … để Thành vệ quân phụ trách trật tự.”Đế quốc quân đội rất nhanh bắt đầu tiến hành duy trì trật tự.
Ngay cả tầng lớp cao quý cũng không dám đại ý khinh thường. Mấy trăm vạn dân này nếu phát sinh sự cố gì đó thì sẽ thành đại sự. Hai đại Thánh vực cường giả chiến đấu vốn là đại hỷ sự có thể biến thành chuyện xấu.
“Ốc Đốn đại nhân, Lâm Lôi đại nhân, mời theo chúng ta vào bên trong.” Hai gã binh lính đi tới.
Lâm Lôi, Ốc Đốn mỉm cười.
Kiều An bệ hạ an bài:
“Thế này là tốt rồi, đúng rồi, để cho những người đó lui về phía sau mười thước, bất quá để quốc quý tộc thì cho phép ở lại phía trước.. Chỉ cần không tới sát, Xích Viêm hà rộng chừng vài trăm thước cũng đủ để hai Thánh vực cường giả chiến đấu. Huống chi lưỡng đại Thánh vực đều là chiến đấu ở trên cao.”Đám quý tộc lập tức y theo sự an bài, theo thứ tự tới 2 bên bờ Xích Viêm hà, chọn vị trí tốt nhất để chuẩn bị quan khán trận khoáng thế đại chiến. Có điều lạ là đế quốc cư dân chứng kiến cảnh này thì lại không hề có chút bất bình.
Giữa quý tộc và thường dân có giới hạn rất lớn. Có thể trở thành quý tộc thì đều phải lập công lớn hoặc là nhân vật vĩ đại. Nếu ngươi có thực lực thì ngươi mới có thể trở thành quý tộc. Thường dân đối với quý tộc rất là kính ngưỡng, cũng đều có giấc mộng chính mình đựơc trở thành quý tộc
Ban đêm gió không ít, đặc biệt là hai bên bờ sông. Gió đêm khiến không ít quý tộc phải khoác thêm áo bào. Hai bên bờ sông có cắm không ít đuốc, phản chiếu lên dải Xích Viêm hà. Song trên bầu trời hiện chỉ có Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm lăng không đứng, trong khi Áo Lợi Duy Á vẫn chưa thấy xuất hiện.
“Lâm Lôi đại sư, sao Áo Lợi Duy Á vẫn chưa thấy xuất hiện?” Kiều An bệ hạ quay sang Lâm Lôi hỏi.
Mời Lâm Lôi ngồi bên cạnh là yêu cầu của chính Kiều An bệ hạ. Một là vì Lâm Lôi, hai là vì trong khi lưỡng đại Thánh vực chiến đấu cũng có thể bảo đảm được an toàn của bản thân mình.
“Bệ hạ, không cần gấp.” Lâm Lôi mỉm cười,
“Hắc Đức Sâm tiên sinh hắn còn không vội, bệ hạ tốt hơn hết là cứ lẳng lặng mà chờ thôi.”“Cũng đúng.” Kiều An bệ hạ mỉm cười gật đầu
Trên bầu trời Xích Viêm hà, Hắc Đức Sâm vận bộ trường bào màu xám, lưng đeo một thanh thổ hoàng sắc trọng kiếm lăng không mà đứng, nhắm mắt an tĩnh.
Đột nhiên …
Hắn mở mắt, hướng về phương đông, từ phía đó có một đạo thân ảnh loé lên rồi biến mất, chỉ trong chốc lát trên bầu trời Xích Viêm hà đã xuất hiện một bóng người khác.
Lưng đeo Quang Ảnh – Hắc Thạch, hai thanh trưòng kiếm, Áo Lợi Duy Á hôm nay mặc hắc sắc trường bào trông có vẻ thần bí, mái tóc màu hoa bạch cũng theo gió phiêu lãng tung bay.
“Áo Lợi Duy Á đại nhân đến.”Âm thanh của máy trăm vạn người đột nhiên bộc phát, thanh âm tựa như thuỷ triều, vang động cả trời đất. Thậm chí nước sông Xích Viêm hà cũng có chút chấn động, mấy trăm vạn người hô to có thể tưởng tượng đựơc là như thế nào.
“Nhiều người đến mức này, thực sự là đáng sợ.” Ốc Đốn kinh hãi than thở.
Lâm Lôi cười cười.
Phía trên Áo Lợi Duy Á, Hắc Đức Sâm hai người lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Bọn họ hai người lăng không giằng co, chiến ý xưa nay chưa từng có của Áo Lợi Duy Á cũng bắt đầu phát tán.
“Hắc Đức Sâm, hôm nay đánh một trận, ta không có khả năng thu tay lại. Nếu lỡ giết chết ngươi thì cũng không thể trách ta.” Áo Lợi Duy Á lạnh lùng nói.
Bàn thạch kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’ đạm tiếu liếc mắt nhìn Áo Lợi Duy Á một cái:
“Ngươi muốn giết ta, nếu có thể giết được thì ta tuyệt không trách ngươi.”Lưỡng đại Thánh vực cường giả lần đầu tiên đối thoại khiến cho phía dưới người xem vô cùng hưng phấn, run rẩy kích động. Trời ạ, lưỡng đại Thánh vực cường giả sinh tử đối chiến ư?
Hôm nay lưỡng đại Thánh vực cường giả đều không phải là cường giả bình thường. Một người được xưng là Thánh vực đệ nhất Bàn thạch kiếm thánh, một ngưòi là thiên tài Kiếm thánh. Thiên tài kiếm thánh sáu năm trước đã bị hạ nhục, vì báo thù mà đến. Trận đấu này càng làm cho nguời ta mong đợi.
Sau 1 trận kinh hô, không khí liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trong mấy trăm vạn đân cũng không hề nghe thấy một tia tạp thanh, chỉ có tiếng cỏ dại hòa theo tiếng gió.
“Hôm nay phải quan sát kỹ hai người này.” Lâm Lôi hai mắt như điện, gió chung quanh tựa như con mắt của hắn. Ở trên cao vài trăm thước, nhất cử nhất động của hai người đều có thể quan sát rõ ràng.
Dựa theo Vũ Thần nói, Lâm Lôi nếu có thể đánh bại được Hắc Đức Sâm liền có tư cách để biết được bí mật của Ngọc Lan đại lục vị diện. Hơn nữa Hắc Đức Sâm cũng là lĩnh ngộ Đại địa pháp tắc, Lâm Lôi tự nhiên càng chú tâm quan sát.
Nhưng mà Áo Lợi Duy Á … Lâm Lôi có cảm giác, Áo Lợi Duy Á này đối với chính mình cũng là một đối thủ.
Không chỉ Lâm Lôi, Bố Lỗ Mặc, Khải Ni Ân, Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa mấy Vũ Thần môn thân truyền đệ tử hôm nay cũng đến xem trận quyết đấu này. Dù sao Hắc Đức Sâm thực lực cũng có thể coi là bậc trung trong Vũ Thần môn, có thể thắng y cũng chỉ có mấy vị đệ tử Vũ Thần môn từ vài ngàn năm trước.
“Sáu năm trước, ta căn bản vốn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà hôm nay …” Áo Lợi Duy Á lạnh lùng cười, từ sau lưng rút ra chuôi Hắc Thạch kiếm
“Đây là Hắc Thạch kiếm” Hắc Đức Sâm mỉm cười nhưng sau đó sắc mặt y cũng dần dần ngưng trọng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, căn bản là không rút kiếm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Áo Lợi Duy Á sắc mặt lạnh băng.
“Sao thế, sáu năm truớc không rút kiếm, lẽ nào nghĩ bây giờ không rút kiếm vẫn có thể đánh bại ta ư?” Giọng Áo Lợi Duy Á lạnh lùng.
“Có bản lãnh thì buộc ta rút kiếm ra rồi hãy nói.” Hắc Đức Sâm lạnh nhạt đáp, đồng thời thân thể chung quanh thổ hoàng sắc khí phát ra, cả người phảng phất như có thổ hoàng sắc bao phủ.
Hai người từ khoảng cách vài trăm thước nói chuyện, thanh âm tự nhiên lớn.
Phía dưới mấy trăm vạn nhân cơ hồ tới hơn phân nửa đều nghe thấy rõ ràng, bọn họ đều cùng chấn kinh, Bàn thạch kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’ ai dè lại cao ngạo tới mức không thèm rút kiếm.
“Hắc Đức Sâm này e rằng không biết Hắc Thạch kiếm của Áo Lợi Duy Á ngoại trừ công kích thông thường còn có linh hồn công kích sao?” Lâm Lôi cũng không phát thoại.
Hắc Đức Sâm thế này chắc cũng đã có điểm tự tin. Lâm Lôi đáy lòng cũng không hy vọng Hắc Đức Sâm bị Áo Lợi Duy Á một kiếm giết chết, như vậy quả thực cũng không vui vẻ gì.
oOo
Tựa như mộng ảo, bạch sắc quang tuyến loé lên, mỗi lần loé lên lại xuát hiện một người là thân ảnh của Áo Lợi Duy Á, đảo mắt công phu đã xuất hiện trên bầu trời 108 thân ảnh Áo Lợi Duy Á.
“Dùng thủ đoạn này sao? Áo Lợi Duy Á, chẳng lẽ ngươi không biết thủ đoạn này đối với ta vô dụng à?” Hắc Đức Sâm đạm mạc lăng không, thổ hoàng sắc khí bao quanh tựa như thần linh.
“Thực vậy chăng?”Áo Lợi Duy Á thanh âm lạnh lùng vang lên, 108 ảo ảnh tựa như quỷ dị đồng thời động, mỗi một đạo ảo ảnh đều là sử Hắc Thạch kiếm lao tới.
Hắc Đức Sâm đứng tại chỗ bước từng bước, tiến một bước, lui môt bước, trái một bước, phải một bước … chỉ từng bước một nhưng lại tựa như thuấn di, từng bước đi được vài chục thước dễ dàng tránh né một kích của Áo Lợi Duy Á.
Luận về tốc độ Hắc Đức Sâm cũng không hề chậm hơn so với Áo Lợi Duy Á.
“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?” Áo Lợi Duy Á phẫn nộ quát.
“Ta với ngươi liều mạng, cứ đánh bừa, ngươi há có thể làm khó dễ được ta?” Tiếng Hắc Đức Sâm đạm mạc vang lên, rồi sau đó hắn đứng tại chỗ, đồng thời trên người thổ hoàng sắc cũng co rút lại gần sát thân thể.
“Phù!”108 ảo ảnh tại giữa không trung cực nhanh dung hợp lại làm một, Áo Lợi Duy Á khắp chung quanh thân thể đều có u lãnh hắc quang, cả người phảng phất như thôn phệ ánh sáng bên ngoài, căn bản thấy không rõ mặt Áo Lợi Duy Á.
“Hả?” Lâm Lôi cũng kinh ngạc.
Phong nguyên tố căn bản không cách nào tới gần Áo Lợi Duy Á.
“Vù!”Một đạo hắc sắc quang tuyến thôn phệ hết thảy hoa phá trường không, trực tiếp nhằm phía Hắc Đức Sâm, Hắc Đức Sâm vẫn đứng tại chỗ, rồi sau đó chuyển động nhưng lại chỉ là đơn giản hữu quyền trực tiếp hướng tới phía trước một quyền đánh ra –
“Ầm!” Khí bạo thanh sinh ra.
Một quyền này tựa như một ngọn núi đánh tới, cả không gian tự nhiên bị tập trung áp bức.
“Phập!”Áo Lợi Duy Á thân ảnh rốt cuộc cũng hiện ra, Hắc Thạch kiếm bổ vào quyền đầu của Hắc Đức Sâm.
Hắc Đức Sâm một quyền xuất ra, Hắc Thạch kiếm không cách nào né tránh, chỉ có thể bổ vào trên quyền đầu.
Một lực lượng đáng sợ thông qua Hắc Thạch kiếm trực tiếp hướng tới cánh tay phải, chỉ nghe thấy ‘Rắc’ một tiếng, âm thanh đầu khớp xương vỡ vụn. Cánh tay phải của Áo Lợi Duy Á vặn vẹo đi, cả người bị một quyền đầu ẩn chứa lực lượng trực tiếp kích về phía sau.
Nhưng mà Hắc Đức Sâm vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Hắc Đức Sâm tựa hồ như không ổn.” Lâm Lôi cẩn thận quan sát Hắc Đức Sâm.