Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 191: Lễ vật

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Xích Nhĩ thành quản hạt mười mấy thành trì bình thường với phần đông cư dân vùng phụ cận tổng cộng vào khoảng mấy trăm vạn người. Có thể nói một Xích Nhĩ thành có thể ngang với một công quốc.
Mà Xích Nhĩ thành thành chủ địa vị cũng tương đương với một người đứng đầu một công quốc.
“Mười bốn tuổi trở thành thành chủ, thực là khiến cho kẻ khác phải hâm mộ a.” Trong các trà lâu, tửu quán của Xích Nhĩ thành, không ít người quan tâm đến chuyện này.
Ba huynh muội Uy Đức phu nhân đột ngột chết trong một trận hỏa hoạn cũng khiến cho tình trạng tranh quyền đoạt lợi có chút phức tạp của Xích Nhĩ thành bỗng trở nên rõ ràng trong chốc lát.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cơ Ân chính là người mang huyết thống của Cổ Khắc Tư gia tộc, khẳng định có thể kế thừa chức vị thành chủ.
“Bá tước phu nhân đêm khuya xét nhà nhưng không thể ngờ rằng chính mình lại bỏ mạng. Thực sự là trò cười a.” Một lão đầu có ria mép màu đỏ cầm lấy chén rượu lớn uống cạn, ha hả cười nói.
“Nghe nói là bị chết cháy.” Một người bên cạnh tiếp lời.
“Sao có thể bị hỏa thiêu được, chung quanh rất đông thành vệ, nếu thực sự bị hỏa thiêu, bá tước phu nhân bọn họ chẳng lẽ lại không có cơ hội thoát ra hay sao?” Một người gầy ốm đột nhiên hạ thấp giọng xuống nói: “Ta nói cho các ngươi hay một bí mật, 3 huynh muội bá tước phu nhân bọn họ là bị người ta giết chết rồi sau đó dùng một mồi lửa hỏa thiêu.”
Mọi người chung quanh nhất thời đều nhìn về phía y.
“Chắc chắn là vậy.” Người gầy ốm nói một cách rất tự tin.
“Tất cả đều là nói bậy.” Một đại hán cười lạnh: “Lão tử ta chính à thành vệ quân, đêm đó ta cũng ở tại đó, ngươi có thể biết nhiều hơn ta sao?”
Người gầy ốm cười trừ: “Đại ca này, ta chỉ là nói chơi thôi mà.”
“3 huynh muội bá tước phu nhân không phải bị hỏa thiêu, mà là bị chết do vụ nổ.” Đại hán kể lại một cách rõ ràng: “Bị lửa thiêu chết ư? Bọn họ chẳng lẽ không kịp kêu cứu? Nhưng trung đội chúng ta không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu cả. Khẳng định là do vụ nổ đột ngột kia, làm ba người bọn họ chết mà không kịp la lên một tiếng.”
Những người khác đều gật đầu. Người gầy ốm cũng gật gật đầu.
Hiển nhiên điều này giải thích rất phù hợp.
“Quên Uy Đức phu nhân đi, hiện tại người làm chủ Xích Nhĩ thành chính là hai tỉ đệ nọ.” Đại hán uống một ngụm rượu lớn tiếng nói.
oOo
Nói không ngoa, hiện tại nhân vật sáng chói nhất tại Xích Nhĩ quận thành chính là hai tỷ đệ Chiêm Ni, Cơ Ân vốn trước nay chưa từng được ai để mắt tới.
Bên trong thành bảo của thành chủ.
“Sao lại nhiều như vậy chứ.” Cơ Ân nhìn danh sách các lễ vật trong tay, lại nhìn một đống lễ vật được bày ra trước mắt, không khỏi trợn mắt há mồm không ngậm lại được.
Uy Đức phu nhân vừa chết, phần đông quý tộc lập tức chạy qua chỗ Cơ Ân làm thân. Tặng lễ vật, tặng mĩ nữ, tặng hộ vệ … Đó là vì các quý tộc đều biết, Cơ Ân năm nay mới mười bốn tuổi, sợ rằng có thể sống tới trăm, các gia tộc bọn họ đều rõ Cơ Ân là thành chủ tương lai. Lẽ dĩ nhiên phải làm thân với hắn.
“Không nhiều lắm.” Lan Bá Đặc ở bên cạnh lắc đầu.
Chiêm Ni, Cơ Ân đều cả kinh, nhìn về phía Lan Bá Đặc, còn Lâm Lôi thì lại ngồi ở một bên uống trà.
“Lan Bá Đặc gia gia, thế này mà gọi là không nhiều ư?” Chiêm Ni kinh hô.
Lan Bá Đặc lắc đầu: “Tiểu thư, thiếu gia, tất cả những lễ vật này cộng lại cũng chỉ khoảng hơn mười vạn kim tệ thôi. Mười vạn kim tệ … Hừ. Tiểu thư, thiếu gia hai người có biết tài sản của đại phu nhân nhiều ít bao nhiêu không? Ta đoán chừng phải hơn ngàn vạn kim tệ!”
“Hơn ngàn vạn kim tệ?” Chiêm Ni, Cơ Ân đều sợ đến ngây người.
Bọn họ sinh sống ở vùng quê, đã bao giờ thấy qua số tiền nhiều đến mức như thế đâu. Mà Lan Bá Đặc đã từng đi theo mẫu thân bọn họ nhiều năm, cũng từng sống ở trong thành bảo này, đối với rất nhiều chuyện rất là quen thuộc.
“Rất bình thường, quản lý mấy trăm vạn cư dân, đại phu nhân lại là người tham lam, không có một ngàn vạn kim tệ thì mới là lạ. Chỉ tiếc là chúng ta vẫn chưa tìm được ma tinh tạp của Đại phu nhân. Mà dù có tìm được, sợ rằng trên ma tinh tạp cũng có dấu vân tay của Đại phu nhân, chúng ta cũng không có cách nào lây được kim tệ.” Lan Bá Đặc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Quy củ của tứ quốc kim hành tất cả đều là để tối đa hóa lợi nhuận của bản thân tứ quốc kim hành.
Mỗi tấm ma tinh tạp đều có một dấu vân tay, chỉ duy nhất một người có thể sử dụng ma tinh tạp. Người ngoài dẫu có đoạt được cũng không thu được chút lợi ích nào.
Tất nhiên …
Người sở hữu ma tinh tạp có thể tới tứ quốc kim hành mà chuyển nhượng quyền sở hữu cho người khác.
Nhưng nếu một người sở hữu ma tinh tạp đột ngột chết đi, không hề tiến hành chuyển nhượng tài sản cho người khác, vậy thì phần tài sản sẽ thuộc về tứ quốc kim hành. Trên thực tế, tứ quốc kim hành làm như thế cũng là vì chẳng có biện phát nào khác.
Với số ma tinh tạp hiện đang lưu hành thì số kim tệ tổng cộng lớn hơn gấp bội lần số kim tệ mà tứ quốc kim hành hiện có.
Bất quá cũng không có nhiều siêu cấp cự phú lại đi đổi ra tới một ức (trăm triệu) kim tệ.
Ai lại đi rút ra một ức kim tệ làm gì? Sợ rằng việc vận chuyển sẽ rất khó khăn. Điều này cũng là nguyên nhân khiến tứ quốc kim hành phát hành nhiều ma tinh tạp như vậy. Nhưng tứ quốc kim hành cũng không dám lạm phát ma tinh tạp. Đây là nguyên tắc thống nhất của bốn nước. Với lại phía sau còn có vũ Thần ‘Áo Bố Lai Ân’ cùng với vị nhân loại cường giả sống lâu nhất cho tới bây giờ ‘Đại Tế Ti’. Không một ai dám làm loạn trước mắt họ cả.
“Một ngàn vạn kim tệ a, vậy mà lại không lấy được.” Cơ Ân thống khổ than.
Hắn thực sự rất thích khoản tiền lớn như vậy.
“Thiếu gia. Đã trở thành thành chủ thì không thể chỉ quan tâm đến tài phú được, phải chi một phần để nuôi thành vệ quân, một phần để cải tạo thành thị, đều là tốn rất nhiều kim tiễn.” Lan Bá Đặc nói.
Cơ Ân ngẩn ra.
“A, trở thành thành chủ mà cũng phải mất tiền sao?” Cơ Ân không biết được nhiều như vậy.
“Cho nên, ta nói mười vạn kim tệ này không là cái gì cả, may là trong thành còn có kho tàng nên cũng có không ít kim tiễn.” Lan Bá Đặc giải thích.
Cơ Ân gãi gãi đầu: “A, làm thành chủ quả thực rất là khổ a.”
“Tỷ tỷ.” Cơ Ân nhìn về phía Chiêm Ni với ánh mắt chờ mong “Tỷ có thể giúp ta được không?”
Chiêm Ni vô cùng thành thực gật đầu: “Cơ Ân, ta nhất định là phải giúp đệ rồi.” Cái gật đầu lúc này đây cũng là bắt đầu cuộc sống vất vả của Chiêm Ni sau này a.
Giây phút này Cơ Ân, Chiêm Ni, Lan Bá Đặc đều không biết.
Bọn họ phiền não bởi kim tiễn.
Mà Lâm Lôi đang ngồi uống trà kia lại sở hữu kho tàng của cả một vương tộc vương quốc tích trữ trong suốt mấy ngàn năm. Tài phú này lớn đến mức làm cho cả một gia tộc phải sợ hãi a. Dù cho bọn họ có quản lý Tây Bắc hành tỉnh cả ngàn năm sợ rằng cũng khó mà bằng được một phần của ‘Cổ Khắc Tư’ gia tộc.
Dù sao thì dẫu bọn họ có làm ra được nhiều tiền đến đâu đi nữa thì cũng không thể bằng một vương tộc của một vương quốc được.
“Chiêm Ni, Cơ Ân.” Lâm Lôi đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Các người tiếp tục ở lại, ta đi tu luyện đây.”
Chiêm Ni, Cơ Ân đều nhìn về phía Lâm Lôi. Cơ Ân cười ha hả nói: “Lôi đại ca, hôm nay đừng nên tu luyện quá nhiều đấy, nhớ tới dự bữa tiệc tối nay, hôm nay … tỷ tỷ đích thân xuống bếp đấy.”
Chiêm Ni lập tức đỏ mặt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ yến hội lần trước, sau khi Cơ Ân công khai rằng Lâm Lôi là vị hôn phu của Chiêm Ni, thì người Xích Nhĩ thành phần đông đều tin vào điều này. Nhiều người cho rằng cũng bởi vậy nên việc Chiêm Ni tiểu thư thẹn thùng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
“Được rồi.” Lâm Lôi cười vung tay lên.
Chỉ thấy trên mặt sàn đại sảnh đột nhiên xuất hiện bốn cái rương gỗ, rương gỗ mở ra bên trong là các loại đồ vật vô cùng trân quý, ma tinh tạp cùng với một số đồ vật vô cùng hiếm thấy, rõ ràng là rất trân quý.
“Đây là?” Chiêm Ni, Cơ Ân ngây người ra.
“Đây là tài sản của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc. Bốn cái rương này giá trị không rõ ràng lắm, khoảng chừng hơn trăm vạn. Còn có cái này nữa.” Lâm Lôi chìa tay ra, trong tay là tám khối ma tinh tạp, “Đây là của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc, không có linh hồn ấn kí, tất cả tám cái, mỗi cái có khoảng một trăm vạn kim tệ.”
Lời này Lâm Lôi nói ra là theo những gì nghe được từ câu chuyện của ba huynh muội Uy Đức phu nhân mà biết giá trị của những ma tinh tạp này.
“Đây, đây …” Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc đều giật mình nhìn Lâm Lôi.
“Chỗ này tổng cộng khoảng chừng ngàn vạn kim tệ. Có cái này sẽ giúp các người quản lý Xích Nhĩ thành dễ dàng hơn nhiều. Được rồi, ta đi tu luyện đây.”
Lâm Lôi tùy ý vứt ma tinh tạp vào trong một cái rương bên cạnh rồi quay đầu đi thẳng.
Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc nhìn bốn cái rương nọ. Còn có tám ma tinh tạp nữa, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Tỷ tỷ.” Cơ Ân hướng về phía Chiêm Ni
Chiêm Ni kinh ngạc đáp: “Lúc trước ta mời Lôi đại ca bảo vệ chúng ta, có nói là sẽ trả cho huynh ấy một vạn kim tệ. Chuyện này …”
Tỷ đệ hai người thực sự không biết nên nói gì, bỏ một vạn kim tệ để mời người ta, bây giờ ngược lại người ta không nhận một đồng nào, lại còn đưa cho mình ngàn vạn kim tệ tài phú.
Ngàn vạn kim tệ a!
Đây là lượng tài sản lớn biết chừng nào.
Phân Lai vương quốc năm đó, cả gia tộc Đức Bố Tư cũng được tới ức vạn kim tệ. Sau khi việc buôn lậu bị phát hiện, gia sản bị tịch thu gần hết chỉ còn lại khoảng ngàn vạn kim tệ. Cho dù là vậy thì trong Phân Lai vương quốc cũng vẫn là một gia tộc lớn.
“Tiểu thư, thiếu gia, vị Lôi tiên sinh này thực sự rất kỳ lạ.” Lan Bá Đặc vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
Chiêm Ni, Cơ Ân đều gật đầu.
Thực là nói lời thừa, có thể tùy tiện cho người ta ngàn vạn kim tệ thì sao có thể là người bình thường đây?
“Lôi tiên sinh phất tay một cái có thể làm cho bốn cái rương từ hư không xuất hiện. Nếu đúng như ta đoán thì … Lôi tiên sinh sở hữu một kiện không gian giới chỉ trong truyền thuyết!” Lan Bá Đặc nói.
“Không gian giới chỉ?” Chiêm Ni, Cơ Ân chưa từng nghe nói qua.
Lan Bá Đặc gật đầu giảng giải: “Đúng vậy, không gian giới chỉ là bảo vật vô giá. Tại Ngọc Lan đại lục có địa vị chưa chắc đã có được mà còn phải có cả thực lực nữa. Một không gian giới chỉ theo truyền có giá lên tới ức kim tệ nhưng trước giờ chưa từng nghe thấy ai bán không gian giới chỉ bao giờ cả.”
“Ức kim tệ?” Chiêm Ni, Cơ Ân hai mắt trợn tròn.
Một ức kim tệ nếu mà chồng lại trước mặt mình thì là cảnh gì đây? Một lượng tài phú kinh khủng a. Bọn họ đều không dám tưởng tượng.
“Cả Tây Bắc hành tinh, cũng chỉ có vị truyền kỳ tộc trưởng và gia tộc Cổ Khắc Tư mới sở hữu một kiện không gian giới chỉ.” Lan Bá Đặc ở tại Xích Nhĩ thành đã lâu nên biết điều này, đối với sự tình của Cổ Khắc Tư gia tộc cũng biết được chút ít.
“Ý người nói chính là Mạch Khắc Khẳng Hi nội tổ sao?” Cơ Ân lập tức nói.
Cổ Khắc Tư gia tộc rất tự hào vệ vị tộc trưởng đời thứ nhất, cùng với vị truyền kì tộc trưởng Mạch Khắc Thẳng Hi Cổ Khắc Tư.
Cổ Khắc Tư năm đó cũng chỉ là một thường dân, sau này tham gia quân đội rồi thăng tiến dần, lại vì Áo Bố Lai Ân đế quốc lập được đại công, cuối cùng thành lập quân đoàn mới của Áo Bố Lai Ân đế quốc – Cổ Khắc Tư quân đoàn.
Cổ Khắc Tư nổi danh từ đó, rồi sau đó xây dựng nên Cổ Khắc Tư gia tộc.
Hoàng đế đương thời cũng để cho Cổ Khắc tư quản lý Tây Bắc hành tỉnh, qua đó có thể thấy Hoàng Đế rất ân sủng Cổ Khắc Tư.
Đương nhiên … tộc trưởng đời thứ nhất nổi danh là ở tài cầm binh, thực lực cho đến khi qua đời cũng chỉ là bát cấp chiến sĩ mà thôi.
Mà Mạnh Khắc Khẳng Hi Cổ Khắc Tư chỉ mới hai trăm tuổi đã tiến nhập Thánh vực.
Thánh vực cường giả!
Một gia tộc xuất hiện Thánh vực cường giả, điều quan trọng nhất là Thánh vực cường giả là bất tử, chỉ cần người này không rời bỏ gia tộc thì gia tộc sẽ vinh diệu mãi mãi mà không suy thoái.
“Mạch Khắc Khẳng Hi nội tổ thực sự có một kiện không gian giới chỉ à?” Cơ Ân kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, năm đó chính là Hoàng Đế bệ hạ ban cho.” Lan Bá Đặc cảm khái nói: “Cổ Khắc Tư gia tộc trước giờ vẫn luôn vì thế mà cao ngạo, ngươi phải biết rằng ngay đến cả các quốc gia trên khắp Ngọc Lan Đại lục cũng không có mấy người sở hữu không gian giới chỉ.
Cơ Ân, Chiêm Ni đều hiểu ra sự trân quý của không gian giới chỉ.
Nhưng mà ta quả thực không có nghĩ tới Lôi tiên sinh cũng sở hữu một kiện không gian giới chỉ. Bảo sao một ngàn vạn kim tệ cũng không để vào mắt.
Cơ Ân, Chiêm Ni cơ hồ ngạt thở.
Kế thừa chức vị thành chủ, ta tưởng rằng địa vị mình đã rất cao rồi, còn có thể cấp cho Lôi đại ca một chức quan to. Nhưng mà dường như Lôi đại ca huynh ấy …” Cơ Ân bây giờ mới hiểu được Thành chủ một tòa thành đối với người dân bình thường có vẻ là cao vời vợi.
Nhưng đối với Lâm Lôi mà nói, thì chẳng đáng là gì cả, muốn giết thì giết thôi.
 

Chọn tập
Bình luận