Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 229: Huynh đệ gặp nhau

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Khoảng thời gian từ lần phong tước cho Bố Lỗ Mặc đã qua đi được vài ngày.
“Đại nhân.” Thủ vệ canh cửa ở phủ đệ Bá tước phủ cung kính chào.
Ốc Đốn cứ mơ mơ màng màng như chẳng hề thấy hai gã thủ vệ, đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, thẫn thờ một mình bước vào Bá tước phủ. Hai gã thủ vệ cùng nhìn nhau.
“Bá tước đại nhân mấy ngày nay tâm trạng thực không tốt a, vừa rồi cứ như là mất hồn vậy.”
“Ừ, trước đây mỗi lần đi qua đều mỉm cười với chúng ta, thậm chí còn chào hỏi. Xem ra, xem ra vụ cái tên Bố Lỗ Mặc kia tại đại điện cầu thân đã ảnh hưởng rất lớn đến bá tước a.”
Chuyện Bố Lỗ Mặc tại Võ Công điện cầu thân đã lan truyền khắp cả đế đô.
Ở đế đô đại bộ phận người dân đều biết chuyện giữa Ốc Đốn, Thất công chúa Ni Na cùng Bố Lỗ Mặc, từ đường cái, ngỏ tắt nhỏ cho đến trong tửu quán đều có thể nghe được tiếng mọi người bàn luận xôn xao.
“Ốc Đốn, ngươi làm sao vậy?” Một giọng nói vang lên.
Ốc Đốn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là Nạp Đức, nhi tử của Hi Nhĩ Mạn. Ốc Đốn lắc lắc đầu thở dài một hơi, Nạp Đức trong lòng cũng hiểu được: “Có đúng là vì chuyện Thất công chúa không đến hay không?”
“Ừ.” Ốc đốn gật đầu.
Ốc Đốn cùng Thất công chúa thường xuyên ước hẹn, ước hẹn thời gian cùng địa điểm đều tương đối quy luật, có điều từ sau lần ở Võ Công điện, ngoại trừ ngày hôm sau khi xảy ra chuyện cầu thân, Ni Na có cùng hắn có ra ngoài gặp mặt một lần ra thì sau đó ba ngày, hắn không hề được gặp nàng.
Đến cả nét mặt cũng không thấy được, Ốc Đốn đương nhiên rất khó chịu.
Nạp Đức cũng vì Ốc Đốn mà bất bình, hừ một tiếng nói: “Cái tên Bố Lỗ Mặc kia rốt cuộc là mắc phải bệnh gì mà cũng trực tiếp cầu thân muốn Thất công chúa gả cho hắn. Đúng là đồ bệnh hoạn.”
“Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng là vô dụng.” Ốc Đốn lắc đầu nói.
Mà lúc này –
“Bá tước đại nhân, bá tước đại nhân.” Một giọng lảnh lót từ ngoài cửa vang lên. Ốc Đốn quay đầu nhìn lại, giọng nói đó chính là của Lộ Ti, thiếp thân thị nữa của đế quốc Thất công chúa.
“Để cho nàng ta vào.” Ốc Đốn lập tức nói.
Thủ vệ để Lộ Ti chạy vào, Lộ Ti mếu máo hu hu chạy tới trước mặt Ốc Đốn nói: “Ốc Đốn, công chúa điện hạ bây giờ đang bị bệ hạ nghiêm lệnh phải ở trong hoàng cung, không được ra ngoài. May là ta nghĩ ra được một biện pháp nên mới đến đây. Đây là công chúa điện hạ bảo ta giao cho người thư tín. Ta không có thời gian ở lại đây. Nếu trở về muộn thì nhất định sẽ gặp nguy rồi.”
Lộ Ti đem bức phong tín đưa cho Ốc Đốn, Ốc Đốn với tay đón lấy, còn chưa kịp nói gì thì Lộ Ti đã lại đi rồi.
“Bệ hạ vậy là có ý gì?” Nạp Đức nhướng mày, có chút bất bình.
Ốc Đốn lập tức mở phong thư ra, lấy ra lá thư bắt đầu đọc, nhìn nội dung bên trong, hắn trong lòng tựa như có một tia nắng ấm áp, trong lòng vô cùng êm ái.
Thanh sắc đấu khí trong tay Ốc Đốn bạo phát, lá thư hóa thành tro bụi.
“Với thân phận của Vũ Thần môn đệ tử, lại còn có sự tồn tại của Áo Lợi Duy Á, xem ra đã khiến cho bệ hạ có khuynh hướng nghiêng về Bố Lỗ Mặc rồi.” Ốc Đốn hiểu rất rõ.
Bệ hạ nếu quả không cấm Ni Na ra ngoài, thì Ni Na sẽ thường xuyên ở cùng với Ốc Đốn chứ không phải là ở bên cạnh cùng Bố Lỗ Mặc.
Cấm lệnh này, rõ ràng là cấm Ni Na ra ngoài.
Tức giận hừ một tiếng, song Ốc Đốn cũng không thể khác được, hắn kể cả có biến thân cũng chỉ là cửu cấp đỉnh mà thôi. Với ngần ấy thực lực thì tại đế đô liệu có thể thay đổi được cái gì?
Vài ngày sau, ở ngoại thành đế đô.
Bên cạnh một đoàn ngựa xe còn có một con báo toàn thân đen nhánh không có lấy một tia tạp sắc. Ngồi trên lưng báo là một gã thanh niên chỉ khoác trường bào đơn giản.
“Lâm Lôi, ngươi xem.” Tái Tư Lặc đang cưỡi tuấn mã chỉ về một ngọn núi cao ở xa xa, trên dãy núi cao nơi ấy có đến mấy ngọn núi. “Đó chính là ngọn Vũ Thần sơn nổi danh thiên hạ. Vũ Thần môn chính là tọa lạc ở trên núi.”
“Vũ Thần môn?” Lâm Lôi đôi mắt sáng ngời.
Đó tuyệt đối là đệ nhất thế lực trong truyền thuyết của đế quốc, ‘Vũ Thần’ trên đỉnh cao của đại lục đã khai sáng ra môn phái, khiến Lâm Lôi ngước nhìn Vũ Thần sơn ở xa xa mà than thở không thôi.
“Vũ Thần …”
Vũ Thần ‘Áo Bố Lai Ân’ cả đời thực huy hoàng, vừa kiến tạo ra Áo Bố Lai Ân đế quốc khổng lồ, rồi sau đó lại cùng Đại Tế Ti chiến đấu tại Ngọc Lan hà, đánh một trận thành danh, ông ta cùng với Đại Tế Ti sóng vai nhau ở tuyệt cao địa vị.
Đã hơn 5000 năm trôi qua, không ai biết Vũ Thần năm đó cùng Đại Tế Ti sánh vai hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì rồi. Nhưng vì tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, mọi người đều tín ngưỡng thần linh chính là ‘Vũ Thần’. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của ông ta.
Lâm Lôi trong lòng hào tình vạn trượng: “Rồi sẽ có một ngày, ta cũng sẽ đứng trên đỉnh đại lục!”
Lâm Lôi quay đầu không nhìn Vũ Thần sơn nữa, Vũ Thần sơn cũng chính là biểu thị cho Vũ Thần.
“Đế đô Xích Viêm thành.” Nhìn xa xa về phía đông, đã thấy đại lục đệ nhất thành trì rộng lớn, sự rộng lớn của Xích Viêm thành này chỉ có đế đô của Ngọc Lan đế quốc mới có thể sánh cùng.
Xích Viêm thành trang nghiêm, đơn giản và mộc mạc.
“Đại lục đệ nhất cường quốc đế đô, nơi cao thủ tụ tập – Xích Viêm thành.” Lâm Lôi khóe miệng mỉm cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, đoàn người của Lâm Lôi cùng tiến vào Xích Viêm thành.
Hôm nay, không có một đại nhân vật nào chú ý tới nhóm người này.
Thực không ngờ rằng, đám người này sau đây sẽ khiến cho cả Áo Bố Lai Ân đế quốc ngập trời sóng lớn đến cỡ nào.
“Ha ha, quả không hổ là đế đô của Áo Bố Lai Ân đế quốc, ngay cả đường cái mà cũng rộng như vậy.” Ba Khắc ha ha cười to nói, khiến cho Lâm Lôi cũng phải bật cười.
Đoàn người Lâm Lôi tiến vào đường cái trung tâm của đế đô.
Ba Khắc bọn họ đều đã xuống ngựa, trên người cũng vác theo vũ khí của mình, những chiếc búa lớn cán dài khiến người ta phải sợ hãi. Mà trong khi đi trên đường, búa lớn cán dài của bọn họ đều là đặt ở trong không gian giới chỉ của Lâm Lôi. Dù sao thì búa lớn này quá nặng, ngựa căn bản là chở không nổi.
“Thực là cường tráng.”
Tại đế đô cũng có không ít người né tránh ra, năm huynh đệ Ba Khắc đứng ở cùng một chỗ làm cho người ta phải sợ hãi. Hai bên phải trái đều là cao 2 thước 2, lưng hùm vai gấu, cường tráng khác người. Hơn nữa trên lưng đều lóe lên ánh kim chúc sáng bóng lạnh như băng của những chiếc búa lớn cán dài.
Những cây búa lớn cán dài này đều là dùng cương thiết luyện chế, e rằng đều phải nặng đến mấy trăm, thậm chí là gần ngàn cân. Huống hồ nhìn màu sắc của những chiếc búa lớn này, rõ ràng không phải là vũ khí bình thường. Một vũ khí nặng như thế, nếu không có đủ thực lực thì ai dám sử dụng?
Hơn nữa còn có một con báo toàn thân đen nhánh không một tia tạp sắc.
Người ở đế đô từ xưa đến nay chưa từng nhìn thấy loại báo như thế này bao giờ, đây cũng chính là Hắc văn vân báo sau khi đạt tới Thánh vực liền tự mình có thêm một năng lực, đó là có thể dễ dàng biến đồi về màu sắc bộ lông bên ngoài.
“Đường Phụ Thạch.” Lâm Lôi biết địa chỉ của Ốc Đốn, một đám người liền trực tiếp nhắm hướng Phụ Thạch lộ ở đông thành mà tiến tới.
“Ta đánh cược, Bố Lỗ Mặc đại nhân cuối cùng dám chắc sẽ có thể kết hôn cùng Ni Na công chúa.”
Lâm Lôi đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng về phía tửu quán bên cạnh ngã tư đường nhìn lại, khẽ nhíu mày: “Ni Na? Ốc Đốn thích Ni Na mà? Chẳng phải có một người khác cùng Ốc Đốn tranh giành sao? Sao lại nhắc tới Bố Lỗ Mặc?”
Bố Lỗ Mặc, Lâm Lôi cũng có biết.
Lúc trước khi Ốc Đốn tham gia trận đấu Ký danh đệ tử, cuối cùng chính là Bố Lỗ Mặc đã giành được thắng lợi.
“Nói nhảm, ta dám đánh cá, Ốc Đốn đại nhân cuối cùng sẽ kết hôn với Ni Na công chúa, Ni Na công chúa điện hạ cùng Ốc Đốn đại nhân chính là đã sớm chung một chỗ rồi.”
“Cũng không nhất định là như vậy, chẳng lẽ lại không thấy thân phận của Bố Lỗ Mặc đại nhân hay sao. Người ta chính là Vũ Thần thân truyền đệ tử.”
“Đại nhân?” Ba Khắc khẽ gọi.
Lâm Lôi đứng nguyên tại chỗ trầm mặc trong chốc lát.
Bố Lỗ Mặc, đệ đệ của tên Áo Lợi Duy Á kia, cũng là Vũ Thần thân truyền đệ tử. Hơn nữa hình như còn muốn cầu thân với đế quốc hoàng đế.
Đám người Ba Khắc đều nhìn Lâm Lôi.
“Đi thôi.” Lâm Lôi nói.
Cả đám Lâm Lôi liền tới Phụ Thạch lộ ở đông thành, trên con đường Phụ Thạch này, tất cả phủ đệ đều là của quý tộc, trên đường rất ít người qua lại.
Đi trên con đường Phụ Thạch trống trải, Lâm Lôi cẩn thận phân biệt ký hiệu của mỗi tòa phủ đệ.
“Ngay phía trước a.” Mắt hắn sáng ngời lên.
Vốn đang ở trước cổng nói chuyện tán gẫu, hai gã thủ vệ đột nhiên trông thấy đám người Lâm Lôi đi tới, lập tức cảnh giới tăng lên. Đặc biệt là khi thấy thân hình cường đại như thế của 5 huynh đệ Ba Khắc.
“Tuyệt đối cao hơn cả bá tước đại nhân, hơn nữa còn rất cường tráng.” Hai hộ vệ có chút kinh hãi.
“Các ngươi là ai?” Trong đó, một người thủ vệ cố nén dũng khí hỏi.
Cái Tỳ là người đầu tiên to mồm nói: “Các ngươi đây là Ốc Đốn bá tước phủ đệ sao?”
“Đúng.” Thủ vệ gật đầu.
Lâm Lôi nghe thấy thế, trong lòng dấy lên một trận kích động, thậm chí trống ngực cũng đập với tốc độ nhanh hơn. Đã bao nhiêu năm rồi, Ốc Đốn từ lúc lên sáu tuổi đã rời khỏi nhà, chỉ còn có vài ngày nữa là tròn mười bảy năm.
Mười bảy năm a!
Lâm Lôi mỉm cười: “Ngươi đi báo một chút, nói có Lâm Lôi đại ca hắn tới.” Nghe xong câu này, hai người thủ vệ đều kinh ngạc, ca ca của Ốc Đốn bá tước? Bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua.
Có điều hai người thủ vệ này cũng coi như có nhãn lực, trước mắt là một đám người rất đáng sợ, bọn họ thực không dám nói gì. Trong đó một người thủ vệ cung kính nói: “Xin hãy chờ một lát, để ta đi thông báo.”
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, để cho chính bản thân bình tĩnh trở lại.
“Lâm Lôi. Đây là phủ đệ của đệ đệ ngươi à?” Tái Tư Lặc đã đi tới, cười nói, “Xem ra đệ đệ ngươi tại đế đô cũng nổi tiếng lắm a.”
Lâm Lôi trong lòng không khỏi có một cảm giác tự hào.
Quản gia Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn hai người vốn đang ngồi ở bàn đá uống rượu, tán gẫu. Bỗng một thủ vệ rất nhanh chạy tới gọi: “Hi Lý đại nhân, bên ngoài có một đám người tới. Kẻ cầm đầu tự xưng là Ốc Đốn ca ca, tên gọi Lâm Lôi.”
“Choang!” Chén rượu trong tay quản gia Hi Lý rơi xuống bàn đá vỡ tan tành
“Lâm Lôi!”
Quản gia Hi Lý cùng Hi Nhĩ Mạn cơ hồ đều đồng thời đều đứng lên, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ xúc động cùng với kinh hãi.
“Đi, đi mau, ngươi nhanh đi thông báo cho bá tước đại nhân biết.” Hi Lý lập tức nhắc nhở.
Rồi sau đó ông ta cùng Hi Nhĩ Mạn hai người rất nhanh hướng ra phía ngoài vọt đi, tên thủ vệ thấy quản gia Hi Lý thất thố như vậy, biết là chuyện quan trọng bèn lập tức chạy đến sân luyện công ở bên kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn chỉ trong chốc lát đã tới tiền viện. Tới đình viện, bọn họ hai người ngược lại cùng chầm chậm tiến bước, cẩn thận nhìn ra.
Bên ngoài là năm tráng hán thực đáng sợ, lưng đeo chiến phủ cực lớn, khiến cho bọn họ trong lòng sợ hãi. Mà tại bên cạnh năm hán tử còn có một lão đầu râu tóc bạc trắng gầy còm như một bộ xương khô với đôi mắt màu lục âm u lại càng làm cho người ta run sợ.
Ngược lại ba mỹ nữ ở bên cạnh, lại khiến cho người ta trong lòng cảm thấy thoải mái.
Còn phía trước –
“Lâm Lôi!” Hi Nhĩ Mạn là người đầu tiên lên tiếng, còn quản gia ‘Hi Lý’ thì lại cẩn thận quan sát Lâm Lôi, phân biệt trong chốc lát rồi kinh hãi gọi: “Lâm Lôi thiếu gia.”
Lâm Lôi lúc này đang cùng Tái Tư Lặc nói chuyện cũng quay đầu ra xem.
Hình ảnh Hi Lý gia gia quen thuộc trong trí nhớ với cái mũi đỏ, còn có Hi Nhĩ Mạn thúc thúc. Nhìn bọn họ, Lâm Lôi trong lòng nỗi kích động dâng trào không sao kiềm chế lại được.
“Hi Lý gia gia, Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.” Lâm Lôi bước vào trong sân, đôi mắt đã có chút ươn ướt.
Quản gia Hi Lý đi tới bên Lâm Lôi, mắt đã đỏ hoe: “Lớn rồi, đã lớn rồi, Lâm Lôi thiếu gia so với năm đó cao hơn nhiều.” Quản gia Hi Lý đã mười bảy năm chưa được gặp Lâm Lôi.
Khi ông ta cùng với Ốc Đốn rời đi, Lâm Lôi năm ấy mới có mười tuổi.
“Hi Lý gia gia, người vẫn y như lúc trước.” Lâm Lôi trong lòng vui mừng khôn xiết không biết phải nói sao cho phải.
Quản gia Hi Lý đã trông thấy Lâm Lôi, hết sức vui mừng: “Lâm Lôi thiếu gia đã lớn rồi a, chỉ là bộ dạng này, so với năm mười tuổi cũng là rất giống.”
Khi mới mười tuổi Lâm Lôi cũng đã cao gần một thước bảy. Từ đó cho đến ngày hôm nay, bộ dạng đương nhiên là rất giống.
Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, một người cao lớn nhưng lại phảng phất như trong mộng đã từng gặp qua, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện tại trước mắt, bộ dạng đó so với mình cũng có tới bảy tám phần giống nhau, Lâm Lôi có cảm giác, người ở trước mắt nhất định chính là đệ đệ Ốc Đốn của mình.
Chỉ là, Ốc Đốn rời đi trong khi mới có sáu tuổi. Thay đổi quá nhiều.
Ốc Đốn chỉ trong chốc lát đã nhận ra Lâm Lôi, hình dáng Lâm Lôi so với năm vẫn là rất giống, Ốc Đốn miệng mấp máy, nước mắt trào ra: “Ca -“
Lâm Lôi chậm rãi bước tới bên Ốc Đốn, ánh mắt hoàn toàn dán chặt trên người Ốc Đốn.
“Ca -“ Ốc Đốn cũng tiến tới 2 bước.
“Tiểu Ốc Đốn, thực sự là ngươi?” Lâm Lôi đã thấy Ốc Đốn trước mắt, trong trí nhớ năm đó nó mới là một đứa trẻ con, vậy mà hiện tại đã là một thanh niên cao hai thước hai rồi.
“Ca, là ta, là ta a.” Ốc Đốn lúc này hoàn toàn quên mất chuyện Ni Na, hắn trong lòng lộ vẻ kích động vô tận. Giây phút này, nỗi kích động trong lòng hắn đã không có cách nào ức chế được.
Lâm Lôi run rẩy hai tay ôm lấy bả vai Ốc Đốn, cẩn thận nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nụ cười, trong mắt nước mắt cũng ánh lên, run rẩy nói: “Tiểu Ốc Đốn, đã lớn rồi.”
Đứa bé năm xưa trong trí nhớ vẫn luôn thường xuyên bò bò gọi mình là ‘Ca Ca’ nay đã lớn lên rồi.
“Ca!” Ốc Đốn gắt gao cùng Lâm Lôi ôm chặt lấy nhau, hai huynh đệ trong lòng cùng cảm thấy một nỗi kích động trước đó chưa hề có, nước mắt rốt cuộc nhịn không được cứ lăn dài trên má.
 

Chọn tập
Bình luận