Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 561: Tối nhược tiểu đích chi mạch

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

“Hoan nghênh ngươi về nhà!” Chỉ một câu nói này đã khiến từ đáy lòng Lâm Lôi dâng lên một cỗ nhiệt năng.
Cảm thụ ánh mắt quan tâm của Ba Lỗ Khắc cùng những người khác trong gia tộc nhìn về phía hắn, Lâm Lôi tự nhiên hiểu ra, gần bảy trăm năm qua chính mình từ Tử Kinh đại lục xuyên qua Tinh thần vụ hải, chạy tới Huyết Phong đại lục chịu bao nhiêu khổ nạn đều là đáng giá!
Trên địa ngục vị diện phiêu bạt nhiều năm như vậy rốt cục về tới nhà rồi!
Ba Lỗ Khắc buông Lâm Lôi ra rồi nhìn Lâm Lôi, trong mắt hơi ẩn ước lão lệ: “Lâm Lôi, ngươi chịu khổ rồi.”
“Cáp Ni Mạn tiên sinh, cám ơn.” Ba Lỗ Khắc nhìn về phía Cáp Ni Mạn “Lâm Lôi đích thực là người của Ngọc Lan nhất mạch ta.”
“Ha ha, Ba Lỗ Khắc, chúc mừng. Đây là gia tộc vi chương để cho Lâm Lôi lấy máu nhận chủ đi.” Cáp Ni Mạn đưa ra một khối vi chương, rồi cười nói “Ta không ở đây quấy rầy nữa.” Nói rồi Cáp ni mạn liền trực tiếp rời đi.
Ba Lỗ Khắc đưa vi chương cho Lâm Lôi.
“Lấy máu nhận chủ?” Lâm Lôi nhìn vi chương.
“Để phân biệt thân phận nên tất cả thành viên trong gia tộc đều có vi chương.” Ba Lỗ Khắc giải thích, Lâm Lôi lúc này lấy máu nhận chủ, khi vừa lấy máu nhận chủ trong nháy mắt Lâm Lôi kinh ngạc phát hiện – chính mình cũng cảm ứng được vi chương trên người những người khác.
“Quả nhiên, nhờ cái này có thể dễ dàng phân biệt đối phương có phải là một thành viên của gia tộc hay không.”
“Lâm Lôi.” Người thanh niên anh tuấn đứng phía sau Ba Lỗ Khắc nở nụ cười “Ngươi có biết ta là ai?”
Lâm Lôi không khỏi sửng sốt. Những tiền bối trong gia tộc này chính mình cho tới bây giờ chưa từng gặp, sao có thể biết danh tính hay thân phận của bọn họ?
“Ta gọi là Thụy Ân.” Người thanh niên anh tuấn nói “Ngươi vừa rồi chính là đề cập qua chuyện của ta đó.”
Lâm Lôi lúc này mới phản ứng lại đây, cười nói: “Ba Lỗ Khắc gia tộc vị Hoàng kim long thánh kỵ sĩ đầu tiên của chúng ta!”
“Ha ha, Hoàng kim long thánh kỵ sĩ, đúng, đúng.” này Thụy Ân nhất thời cười ha hả “Ngươi vừa rồi kể chính là chuyện của ta cùng Cáp Trạch Đức. Cáp Trạch Đức, lại đây.” Thụy Ân gọi một gã đại hán vạm vỡ ở phía sau.
“Lâm Lôi, ngươi hảo.” Cáp Trạch Đức lên tiếng.
Lâm Lôi cứng miệng lại, đột nhiên hắn phát hiện chính mình căn bản không biết phải xưng hô đối phương thế nào?
Cáp Trạch Đức tằng tằng tằng … ông nội?
Bất luận là Ba Lỗ Khắc, hay là Thụy Ân cho đến Cáp Trạch Đức, mỗi một người đều có bối phận cao hơn so với Lâm Lôi rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc cũng đoán ra hắn đang nghĩ điều gì nên cười nói: “Lâm Lôi, tại vật chất vị diện, con người sống không lâu luận bối phận còn có ý nghĩa thế nhưng trên địa ngục vị diện sống quá ức năm đều có thể thì luận bối phận đã không ý nghĩa nữa.”
“Ngươi xem, Thanh Long nhất tộc tồn tại không biết bao nhiêu triệu năm … người lớn tuổi nhất cùng nhỏ nhất cách nhau vượt qua triệu bối phận, ngươi nói vậy thì còn ý nghĩa sao?”
Bối phận quá nhiều thì không còn ý nghĩa nữa.
Tỷ như tại Ngọc Lan đại lục ở Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Con cháu của Vũ Thần rất nhiều, hơn năm ngàn năm con cháu nhiều lắm. Áo Bố Lai Ân bản thân đối với con cháu cũng không thèm để ý nữa. Hắn đại đệ tử cùng tuổi hắn tương đương nhưng người nhỏ nhất lại bằng Lâm Lôi, cách nhau gần năm ngàn tuổi. Cách nhau xa như thế nhưng cũng là sư huynh đệ.
“Thanh Long nhất tộc, hôm nay phát triển rộng như vậy, có lẽ hai người cùng sinh ra một ngày nhưng có thể cách nhau không biết bao nhiêu bối phận.” Ba Lỗ Khắc cười nói “Cho nên, chẳng những là gia tộc chúng ta, trên địa ngục vị diện nói về bối phận cũng là không ý nghĩa.”
Lâm Lôi cũng gật đầu đồng ý.
“Lão đại, ta cùng Bối Lỗ Đặc gia gia không biết cách nhau bao nhiêu bối phận nhưng cũng chỉ gọi là gia gia mà thôi.” Bối Bối nói “Còn có ba người con của Bối Lỗ Đặc gia gia ta đều là gọi thẳng tên.”
Bối Bối, dù sao cũng thuộc Bối Lỗ Đặc gia tộc, nếu tính kỹ thì còn là hậu đại của Cáp Lý ba huynh đệ.
Đã có thể bởi vì bối phận cách nhau quá lớn, Bối Bối cũng đều gọi thẳng tên Cáp Lý ba người.
“Ha ha.” Thụy Ân cười nói “Lâm Lôi, chúng ta lúc trước cũng cảm thấy đau đầu thế nhưng bây giờ mọi người cũng đều quen rồi, phàm Là Thanh Long nhất tộc đều tùy tiện xưng hô, địa vị cao thấp hết thảy chỉ bằng thực lực!”
Thực lực cường liền thành bề trên trong gia tộc, cho dù bối phận cao tới đâu ngươi tu luyện hàng triệu năm nếu vẫn chỉ là một trung vị thần mà người ta tu luyện ngàn năm đã lên thượng vị thần thì ngươi nhìn thấy đối phương cũng phải cung kính hành lễ.
“Ngươi gọi ta tộc trưởng là được, về phần những người khác, ngươi trực tiếp gọi tên.” Ba Lỗ Khắc cười nói.
“Gọi tên?” Lâm Lôi vẫn có vẻ không được tự nhiên.
“Đương nhiên gọi tên.” Cáp Trạch Đức cười nói “Ngươi bây giờ tu luyện đến trung vị thần cảnh giới mà có lẽ cũng gần ngàn tuổi mà hơn mười năm trước ta lại vừa có một con gái, tuổi nó kém hơn ngươi nhiều vậy chẳng lẽ ngươi cũng muốn gọi nó là lão tổ tông?”
Lâm Lôi chỉ có thể cười cười.
Đối với người có vô hạn tánh mạng mà nói, bối phận đích xác không ý nghĩa.
“Nếu không phải trong tam đại chí thân (ông, cha, cháu) đều có thể trực tiếp gọi tên.” Cáp Trạch Đức nói.
“Mọi người cũng đừng đứng ở đây, đi tới đại sảnh đi.” Ba Lỗ Khắc cười nói, Lâm Lôi cũng đi theo mọi người cùng tiến đến. Vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người Địch Lỵ Á, Bối Bối.
“Tộc trưởng.” Lâm Lôi dò hỏi “Ngọc Lan nhất mạch chúng ta bây giờ có bao nhiêu người rồi?”
“Có vài trăm người.” Ba Lỗ Khắc cười nhìn về phía chung quanh “Thế nhưng trong hạp cốc này còn có các phân chi khác, chúng ta Ngọc Lan nhất mạch, chỉ là một mạch dân cư rất ít.” Ba Lỗ Khắc còn có một câu không nói –
Nhất mạch bọn họ cũng là … mạch yếu nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Ba Lỗ Khắc, các ngươi hình như rất vui vẻ?” Một thanh âm vang lên.
Ba Lỗ Khắc hơn mười người sắc mặt đều có chút khó coi, Lâm Lôi quay đầu hướng về phía thanh âm phát ra nhìn lại, từ cách đó không xa đi tới mấy người. Cầm đầu chính là một thanh niên có mái tóc dài màu xanh biếc trên mặt còn mang theo một tia khinh thường “Có cái gì vui, nói ra, để cho ta nghe.”
“Đừng động hắn. Chúng ta đi!” Ba Lỗ Khắc trầm giọng nói.
Lâm Lôi cũng phát hiện những người khác trong gia tộc cũng không thèm nhìn đến tên thanh niên lục phát chỉ tiếp tục hướng chỗ ở mình đi tới.
“Ba Lỗ Khắc, ta nói chuyện cùng ngươi mà sắc mặt của ngươi sao khó chịu vậy?” Gã thanh niên kia nhướng mày, quát.
Bên cạnh gã cũng có vài tên thanh niên, những người đó đối với Ba Lỗ Khắc cũng rất bất mãn, trong đó một người còn nói: “Ba Lỗ Khắc. Sao, ỷ vào có chỗ dựa để kiêu ngạo rồi sao, ngay cả chúng ta nói chuyện cùng ngươi, ngươi cũng không để ý tới sao?”
Ba Lỗ Khắc, Thụy Ân một đám người sắc mặt đều khó coi cực kỳ.
Trong Thanh Long nhất tộc, Ngọc Lan đại lục một mạch này là yếu nhất. Lúc trước vừa mới tới đây bọn họ cũng đều chỉ là thánh vực, sau khi trải qua tông từ tẩy lễ, khắc khổ tu luyện mặc dù cũng có tiến bộ lớn nhưng thời gian dù sao quá ngắn, mới mấy ngàn năm.
Trong Ngọc Lan nhất mạch, người mạnh nhất mới là trung vị thần!
Trung vị thần?
Trên địa ngục vị diện, đặc biệt là ở tứ thần thú gia tộc. Nếu người mạnh nhất trong mạch cũng mới chỉ là trung vị thần thì nhất định một mạch này sẽ bị người xem thường, sẽ bị khi nhục, giễu cợt!
Các chi mạch, phân chi mạch khác thượng vị thần đều rất nhiều.
Mà một mạch của ngươi cực mạnh mới là trung vị thần, sao có thể so sánh? Không bị xem thường mới lạ!
Mặc dù ở trong đại hạp cốc này đều là những chi mạch tương đối yếu nhưng các chi mạch kia ít nhất còn có vài thượng vị thần!
“Mẹ kiếp, các ngươi tại đây nói cái gì?” Bối Bối phẫn nộ quát.
Tháp La Sa sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mấy người kia: “Chúng ta tại đây mấy người các ngươi từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy?”
“Các ngươi …” Mấy người đều ngẩn ra rồi liền nổi giận, bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ rằng … Ngọc Lan nhất mạch nhỏ yếu nhât này cả ngày bị bọn họ giễu cợt khi nhục cũng có người dám cùng bọn họ kiêu ngạo!
Tên thanh niên cầm đầu càng giận dữ mà cười: “Ba Lỗ Khắc, người của ngươi, quả là gan a. Còn dám mắng cả A Tư Lỗ ta!”
A Tư Lỗ bản thân chính là thượng vị thần!
Trong tứ thần thú gia tộc, thượng vị thần không toán cái gì, Lâm Lôi trên Long Đạo đi tới đây đã thấy tuần tra chiến sĩ cũng có hơn mười vạn. Mười vạn tuần tra chiến sĩ toàn bộ đều là thượng vị thần, thượng vị thần số lượng đông đúc cũng có thể tưởng tượng biết!
Thế nhưng …
Ngọc Lan nhất mạch. Một người, cái thượng vị thần đều không có!
Cho nên A Tư Lỗ có thể tùy ý kiêu ngạo còn Ba Lỗ Khắc bọn họ lại chỉ có thể nhẫn nhịn.
“A Tư Lỗ. Ngươi đừng quá đáng.” Ba Lỗ Khắc trầm trầm nói “Hôm nay, chúng ta có khách nhân.”
“Ta quá đáng?” A Tư Lỗ trừng mắt.
“Ba Lỗ Khắc, lá gan của ngươi không nhỏ, dám mắng A Tư Lỗ đại nhân?” Mấy người phía sau A Tư Lỗ đều gầm lên.
Lúc này Tháp La Sa, Bối Bối bọn họ đều không nhịn được, Tháp La Sa cũng không để một thượng vị thần bình thường vào mắt: “Tiểu tử -“
“Ngươi câm miệng cho ta!” A Tư Lỗ chỉ vào Tháp La Sa.
Tháp La Sa giận dữ.
A Tư Lỗ cười lạnh nói: “Các ngươi mấy người là thượng vị thần ta biết. Thế nhưng các ngươi hình như đâu phải Thanh Long nhất tộc chúng ta, đang ở trong phạm vi của tộc ta các ngươi có thể tới đã là tốt lắm rồi, nếu động thủ … quân đội của gia tộc sẽ tiêu diệt các ngươi đầu tiên!”
A Tư Lỗ sớm đã phát hiện Tháp La Sa, Hi Tắc đều là thượng vị thần.
Thế nhưng hắn không sợ bởi vì thông qua gia tộc vi chương cảm ứng hắn đã sớm xác định mấy người này là người ngoài.
“Hi Tắc, các ngươi ngàn vạn lần đừng động thủ.” Ba Lỗ Khắc cũng lắc đầu truyền âm “Các ngươi có thể lại đây, một là bởi vì thân phận của Lâm Lôi thứ hai vì gia tộc chúng ta ở khu vực bên ngoài, thế nhưng nếu các ngươi động thủ … bất kể các ngươi có lý hay không, quân đội gia tộc đều sẽ thiên vị người của gia tộc, các ngươi động thủ sẽ bị trực tiếp giết chết. Lâm Lôi, ngươi cũng quản người của ngươi cho tốt.”
Tháp La Sa, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân bọn họ đều lăng đi.
“Yên tâm đi, tộc trưởng.” Lâm Lôi đáp.
Lâm Lôi lập tức quay đầu nhìn về phía A Tư Lỗ, A Tư Lỗ thị thượng vị thần? Chỉ là một thượng vị thần bình thường, có thể tính cái gì? Chính mình khi chiến đấu ở Mịch La đảo thi triển Hắc Thạch Lao Ngục chính là tùy ý chém giết những mấy vạn thượng vị thần.
Mấy vạn thượng vị thần cũng không hãi sợ.
Còn quan tâm tới A Tư Lỗ này?
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì vậy.” A Tư Lỗ quát. A Tư Lỗ hôm nay rất bất mãn, Ngọc Lan nhất mạch yếu ớt này bình thường bị hắn khi dễ, cũng sẽ không nói gì, thế nhưng hôm nay tựa hồ rất cao ngạo.
“A Tư Lỗ. Đúng không?” Lâm Lôi cười nói.
“Đúng.” A Tư Lỗ có chút tự mãn.
“Lâm Lôi, chớ gây sự.” Ba Lỗ Khắc cũng liền thần thức truyền âm “Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta cực mạnh cũng chỉ là trung vị thần. Nhất mạch chúng ta quá yếu, không thể đấu cùng bọn họ a.”
“Tộc trưởng, ta là người của gia tộc ta cùng hắn động thủ quân đội gia tộc sẽ không thiên vị hắn chứ?” Lâm Lôi thần thức truyền âm hỏi.
Ba Lỗ Khắc truyền âm nói: “Sẽ không thiên vị, thế nhưng ngươi mới là trung …”
Lâm Lôi đã trực tiếp quay đầu nhìn về phía A Tư Lỗ: “A Tư Lỗ, ta khuyên ngươi. Từ hôm nay về sau chớ chọc Ngọc Lan đại lục chi mạch chúng ta.”
“Ngươi nói cái gì?” A Tư Lỗ sửng sốt.
“Sau này, chớ chọc chúng ta.” Lâm Lôi trầm giọng nói.
A Tư Lỗ kinh ngạc nhìn Lâm Lôi, lập tức ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha …” ngay cả vài tên thanh niên phía sau A Tư Lỗ cũng đều cười vang.
Ngọc Lan nhất mạch là chi mạch yếu nhất trong hạp cốc, cả ngày bị các chi mạch khác khi dễ vì thực lực quá yếu, căn bản không dám phản kháng.
“Tiểu tử, ngươi -“ A Tư Lỗ chỉ vào Lâm Lôi, đang định nói, đột nhiên – một quang mang màu vàng đất tràn ra, trực tiếp trùm lấy đám A Tư Lỗ ở bên trong.
Hắc thạch không gian, cực mạnh dẫn lực!
Toàn thân A Tư Lỗ trực tiếp quỵ trên mặt đất, dẫn lực cường đại khiến thân thể hắn cũng phát run lên. Mấy người bên cạnh hắn càng thêm không chịu nổi trực tiếp nằm trên mặt đất sau đó mới miễn cưỡng đứng thẳng lên.
“Ta nói rồi, sau này chớ chọc Ngọc Lan nhất mạch ta!” Sắc mặt Lâm Lôi trầm xuống, nhất thời quang mang màu vàng chấn động.
Dẫn lực hướng phía dưới chợt biến thành xích lực!
“Bồng!” Cả đám A Tư Lỗ trực tiếp bị xích lực chấn bay ra ngoài. Mấy người bọn họ đều hoảng sợ đứng lên nhìn Lâm Lôi, ngay cả nhúc nhích cũng không mà Lâm Lôi đã đem mấy người bọn họ dễ dàng đùa bỡn.
Chênh lệch quá lớn.
Lâm Lôi rốt cuộc không thèm nhìn bọn A Tư Lỗ thêm chỉ quay đầu hướng Ba Lỗ Khắc nói: “Tộc trưởng, chúng ta trở về đi.” Tại Mịch La đảo cùng mấy vạn thượng vị thần tùy ý giết chóc, sao có thể để ý đến một thượng vị thần bình thường?
“Lâm Lôi, này?”
Cả đám Ba Lỗ Khắc đều lặng đi.
Bọn họ còn không có ý thức được. Từ hôm nay trở đi … Ngọc Lan một mạch, sẽ không bị người khi nhục nữa.
 

Chọn tập
Bình luận