Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Bàn Long

Chương 290: Mệnh lệnh hạ đạt

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Hi Kim Sâm đứng ở không trung cũng nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, còn Lâm Lôi dĩ nhiên cũng không bỏ qua cơ hội, bắt đầu trực tiếp tu luyện.
“Lợi hại, lợi hại.” Hi Kim Sâm than thở một tiền, rồi bay về đứng cạnh Đức Tư Lê chờ đợi. Đám người Đức Tư Lê cùng nhìn về phía Lâm Lôi, trong ánh mắt cũng thầm than không thôi, cả đám người đều tự ngồi xuống. Hải Ốc Đức cười nói: “Đại ca, cái tên Lâm Lôi này quả không hổ là thiên tài, vừa cùng Hi Kim Sâm vốn tu luyện Quang minh pháp tắc luận bàn xong đã có thể lĩnh ngộ được một chút rồi.
Đám người Đức Tư Lê đều là Thánh vực tuyệt đỉnh cao thủ.
Họ nhìn thấy Lâm Lôi như vậy thì đều biết rằng Lâm Lôi dám chắc đã lĩnh ngộ được điều trọng yếu gì đó, mới có thể trực tiếp bắt đầu tu luyện như vậy.
Bá phụ.” Lôi Nặc thấy Lâm Lôi như vậy, vội vàng chạy tới: “Lâm Lôi hắn làm sao vậy? Bị thương ư?
Ha ha …” Cả đám người Đức Tư Lê đều bật cười: “Lôi Nặc, Lâm Lôi không việc gì đâu, có điều cũng chẳng biết hắn tu luyện rốt cuộc sẽ mất bao lâu, ngay cả so với chúng ta mà nói, dẫu có muốn đột nhiên lĩnh ngộ thì cũng rất khó mà ngộ ra được.”
Lôi Nặc lúc này mới yên tâm.
oOo
Lâm Lôi lúc này trong đầu cũng bắt đầu tự động diễn giải, một bóng người trong tay cầm trường kiếm cũng xuất hiện giữa hư không trong óc, bóng người này lại một lần nữa sử ra một kiếm vừa rồi của Hi Kim Sâm, tựa như là mộng ảo vậy …
Kiếm xuất, quang mang xuyên tới, không gian thác loạn …
Cái bóng mơ hồ trong không gian ấy, lực tàn phá đáng sợ ấy, tựa hồ như không thể ngăn cản.
“Rột cuộc là cái gì? Là cái gì chứ?” Lâm Lôi trong lòng không ngừng tự hỏi chính mình, trong đầu cứ diễn đi diễn lại một kiếm vừa rồi, hắn vừa trông thấy một kiếm đó trong chốc lát thì đã có một loại cảm giác bản thân mình tựa hồ như đã lĩnh ngộ ra một điều gì đó.
Có điều là rất mơ hồ.
Cứ từng lượt từng lượt diễn lại, là lại một lần chăm chú tự hỏi mình.
Đột nhiên …
Dường như có một đạo thiểm điện bỗng lóe lên trong đầu hắn, Lâm Lôi bỗng run lên, đám sương mù mơ hồ rốt cuộc cũng bị xé toạc ra. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được tại sao lại có loại cảm giác xúc động khi lĩnh ngộ ra một điều: “Đúng, là gió, là gió! Đúng, ‘Khoái’!”
Lâm Lôi lòng mừng đến phát điên lên.
Lúc đầu khi Lâm Lôi nhìn thấy Mễ Lặc sử dụng một đại biểu của Phong nguyên tố pháp tắc … ‘Mạn’ cảnh giới kiếm pháp, hắn đã biết tới cảnh giới ‘Mạn’. Hắn hiểu ra rằng nếu bản thân mình cứ tiếp tục nghiên cứu ‘Phong Đích Luật Động’ thì uy lực hoàn toàn có thể tiếp tục gia tăng.
Bởi vì ‘Phong Đích Luật Động’ dường như cũng tương tự với Đại địa áo nghĩa.
Sóng chấn động càng nhiều, Đại địa áo nghĩa càng mạnh.
Cũng với đạo lý tương tự, ‘Phong Đích Luật Động’ là do ‘Mạn Cảnh Giới’ cùng ‘Khoái Cảnh Giới’ hai loại cảnh giới kết hợp với nhau, hình thành một loại giao thoa tương phản, khiến cho không gian phải chịu một loại công kích. Khi ‘Mạn’ cảnh giới cùng ‘Khoái’ cảnh giới lĩnh ngộ được càng sâu thì kết hợp thi triển sẽ khiến cho dao động không gian càng mạnh, ‘Phong Đích Luật Động’ uy lực càng lớn.
Lâm Lôi lĩnh ngộ với ‘Mạn’ cảnh giới sau khi cùng Mễ Lặc giao thủ đang từng bước ổn định và tiến bộ.
Song ‘Khoái’ cảnh giới lĩnh ngộ lại rơi vào đình trệ.
Phong nguyên tố pháp tắc … về mặt ‘Khoái’ cảnh giới rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng hôm nay trong khi nhìn thấy ‘Huyễn Không Chi Kiếm’ của Hi Kim Sâm, Lâm Lôi đã hiểu rõ được con đường kế tiếp phải đi: “Trong các đại nguyên tố pháp tắc, luận về tốc độ thì Phong nguyên tố pháp tắc cùng Quang minh pháp tắc chiếm ưu thế, Hi Kim Sâm tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức trong nháy mắt không gian phát sinh thác loạn. Còn ‘Mạn’ trong Phong nguyên tố pháp tắc dĩ nhiên cũng có thể khiến cho không gian bắt đầu đình trệ. Đúng … ‘Khoái’ của Phong nguyên tố pháp tắc hẳn là có thể khiến cho không gian trong nháy mắt bị đè nặng mà sinh ra thác loạn.”
Lâm Lôi đối với ‘Phong Nguyên Tố Pháp Tắc’ … lĩnh ngộ ‘Khoái’ cảnh giới đã có một chút cốt lõi. Trước đó vài ngày vốn vẫn còn thường xuyên tự hỏi mình.
Như hiện tại, đã nhận ra được mục tiêu rõ ràng … Lâm Lôi trong đầu cực nhanh diễn xuất lại các hướng tu luyện. Đã có được khởi điểm thì sẽ biết được giới hạn, tự mình hiện tại chính là muốn hiểu rõ về hướng đi này, hơn nữa dựa theo những hướng trước đây đã từng đi qua để đi tới điểm cuối cùng.
Trong đầu Lâm Lôi tái hiện lại các loại khả năng, đối với Phong nguyên tố ‘Khoái’ lĩnh ngộ cũng từ từ sâu hơn. Đến khi không có cách nào phán đoán được cách tiến hành, Lâm Lôi lại đứng lên sử dụng ‘Tử Huyết Nhuyễn Kiếm; thực sự để bắt đầu thí nghiệm.
Tu luyện chính là phải khô khan, chặt chẽ như vậy, cũng cần phải có được sự lĩnh ngộ.
Như vừa rồi đột nhiên linh quang chợt lóe, rốt cuộc đã thấy được đại khái hướng đi, biết được đại khái đường đi rồi thì bắt đầu lĩnh ngộ nghiên cứu, lần lượt thí nghiệm … chỉ cần có thời gian, tốn hao đủ thời gian là tuyệt đối có thể đạt tới thành quả tương tự.
oOo
Từ một kiếm của Quang nguyên tố pháp tắc mà cũng lĩnh ngộ ra cảnh giới ‘Khoái’ của Phong nguyên tố pháp tắc, loại lĩnh ngộ lực này người thường không thể nào bì được. Lúc này đám người Đức Tư Lê cũng không thể hiểu được rốt cuộc Lâm Lôi đã lĩnh ngộ ra cái gì rồi.
“Đã nửa tháng trôi qua rồi, lão tam hắn …” Lôi Nặc có chút lo lắng nhìn Lâm Lôi đang khoanh chân ngồi ở đằng xa.
Mông Ny Tạp ở bên cạnh cười nói: “
Lôi Nặc ca ca, đêm hôm qua ta còn thấy Lâm Lôi đột nhiên đứng dậy, hình như biểu diễn một loại kiếm pháp gì đó. Có điều bóng kiếm của huynh ấy thực mông lung a, chung quanh gió nổi lên, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh, không thể thấy rõ được biến hóa.
Lão tam nếu cứ tiếp tục, không biết sẽ phải tu luyện trong bao lâu.” Lôi Nặc khẽ than vãn.
Lôi Nặc ca ca, chàng xem.” Mông Ny Tạp đột nhiên kinh hãi chỉ về phía Lâm Lôi, Lôi Nặc cũng nhìn qua … chỉ thấy Lâm Lôi lúc này đã đứng lên, đang mỉm cười nhìn Lôi Nặc, đồng thời bước tới: “Lão tứ, sao, trên mặt ta có nhọ à?
Lúc này bỗng có một bóng đen vọt tới, nhảy tót lên vai Lâm Lôi.
Bối Bối.” Lâm Lôi trìu mến xoa xoa đầu nó.
Bối Bối dẩu cái miệng lên bất mãn nói: “
Lão đại, nửa tháng rồi, vậy mà huynh vẫn có thể ngủ được.
Ngủ?” Lâm Lôi không khỏi cười ầm lên.
Hắn cũng biết, trong khi hắn ở đây tu luyện, bổi tối chắc chắn rằng sẽ rất nhàm chán. Có điều hiện tại, Lâm Lôi tâm tình không tệ … bản thân mình đối với cảnh giới ‘Khoái’ của Phong nguyên tố đã có sự lãnh ngộ, tã tiến thêm được một bước rồi, Hắn cũng biết rằng, muốn đạt tới cảnh giới một kiếm uy lực như của Hi Kim Sâm hiện tại, e rằng cũng phải mất tới gần 10 năm nữa.
Song tại ‘Mạn’ cảnh giới, đạt đến trình độ như của Mễ Lặc thì phỏng chừng cũng chỉ 3, 4 năm là được.
Rõ ràng … cảnh giới của ‘Mễ Lặc’ so với ‘Hi Kim Sâm’ còn thấp hơn rất nhiều. Lâm Lôi trong lòng rất sung sướng khi có thể cùng người luận bàn rồi lĩnh ngộ ra nhanh.
Như quả cứ một thân một mình tu tại thâm sơn thì nhất định là sẽ chẳng có đầu mối mà tu luyện.
Vận khí tốt, mười năm, trăm năm là tìm ra lối, còn vận khí mà không tốt thì có thể hao tốn tới tận mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm công phu mới có thể tìm ra đường. Nguồn: https://sachvui.com
Tu luyện là như thế. Lĩnh ngộ mà nhanh thì tu luyện cũng nhanh. Ngược lại lĩnh ngộ chậm thì tu luyện cũng chậm. Dù sao thì sau khi tiến vào Thánh vực cảnh giới không lâu, đám đấu khí cũng đạt tới Thánh vực cực hạn, mọi người đều là bắt đầu chuyển sang lĩnh ngộ pháp tắc … Như Áo Lợi Duy Á, mới sơ nhập Thánh vực cảnh giới đã đánh bại được Đế Long.
Không có biện pháp, ai bảo Đế Long tại nguyên tố pháp tắc cơ hồ chẳng có chút lĩnh ngộ nào cả.
Vùng bắc bộ Hỗn loạn chi lĩnh đã bắt đầu một tràng chiến tranh với quy mô lớn.
Theo ý của Lâm Lôi, đám người Tái Tư Lặc đã tiến hành lên kế hoạch, sau khi Lâm Lôi đi tới sơn thôn thần bí đại khái được khoảng 7, 8 ngày thì nhóm người Ba Khắc bắt đầu dẫn quân công kích vùng biên giới phía nam của một công cuộc thuộc về phe Quang Minh giáo đình có tên là Xã Lê công quốc.
Quân đội của Xã Lê công quốc tố chất còn xa mới bì được so với quân đội của phe Lâm Lôi. Bên phía Lâm Lôi, dân chúng chủ yếu là sống tại Hắc Ám chi sâm nên người dân vô cùng cường hãn, năng lực chiến đấu rất mạnh, hơn nữa còn có sự huấn luyện đặc biệt của 5 huynh đệ Ba Khắc.
Dễ dàng xử lý!
Cường giả mạnh nhất của Xã Lê công quốc dĩ nhiên cũng chỉ là bát cấp cường giả, ngay đến một cửu cấp cường giả cũng không có. Một công quốc như vậy thì lấy gì để ngăn cản bước tiến của phe Lâm Lôi đây?
5 huynh đệ Ba Khắc tựa như 5 chiến thần, đem theo đại quân giết chóc như hổ báo càn quét tới. Tất cả đều bị tiêu diệt. Chỉ mất có gần 4 ngày, Xã Lê công quốc bao gồm 1 quận thành cùng với 5 thành nhỏ, toàn bộ đều thất thủ. Phe Lâm Lôi phạm vi thế lực lại càng được gia tăng.
Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa 3 người đang đứng ở quận thành của Xã Lê công quốc.
“Quả thực là chẳng hề có tí lực phản kháng nào cả.” Cái Tỳ đĩnh đạc nói, “Quá yếu, quá yếu. Ngay đến nửa kẻ có khả năng gây trở ngại cho chúng ta cũng chẳng thấy.” Đích xác, cho dù có gặp phải trở ngại lớn, chỉ cần riêng đám binh lính của Cái Tỳ thôi thì liệu kẻ nào có khả năng ngăn cản được?
Hơn nữa Thánh vực ma thú Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng, lúc nào cũng có thể phóng ra được.
An Đức Lộ.” An Khoa đột nhiên ngoái đầu nhìn một gã ngân phát trung niên nhân phía sau, ngân phát trung niên nhân này lập tức cung kính đứng chờ An Khoa hạ lệnh. An Khoa dò hỏi: “Hiện tại quân đội của Xã Lê công quốc đã chỉnh đốn đến đâu rồi? Đám dân chúng trong công quốc thì sao?
Muốn quản lý quốc gia thì đương nhiên cần phỉa có người. Đám Ba Khắc bất quá cũng chỉ là tướng lĩnh mà thôi.
Các vị đại nhân.” An Đức Lộ cung kính đáp. “Hiện tại quá trình chỉnh đốn quân đội cũng đã kết thúc, hơn nữa cũng có không ít quân nhân đến từ Hắc Thổ thành ở trong số đó.
Đám quân đội đầu hàng này cũng khiến cho đám người Ba Khắc phải lo lắng. Chỉ có thể cố gắng chia cắt ra, nhét vào biên chế, khiến cho giữa tướng lĩnh và quân binh đều không biết nhau, đồng thời giết một số tên, an bài cho một số người khác.
Xã Lê công quốc suốt một thời kỳ dài phải chịu sự khống chế của Quang Minh giáo đình, số người tín ngưỡng Quang Minh giáo đình cũng không ít.” An Đức Lộ lo lắng, Tin rằng nếu Quang Minh giáo đình phái người đến công kích chúng ta, đám dân chúng này thậm chí sẽ có thể phản bội. Có điều bởi dân chúng quá nhiều nên chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào cả.
Phản bội?”
Hắc Sa tự tin đáp: “Lo gì chứ, lấy cái chết ra mà uy hiếp, để xem đám dân chúng này có thể làm được gì?
An Đức Lộ, Xã Lê công quốc vừa mới bị chúng ta chiếm, lòng dân chưa yên, lại phải phiền đến các người rồi.” An Khoa bèn dặn dò, An Đức Lộ cung kính tuân mệnh.
“Được rồi, ngươi trước tiên cứ lui ra đi.” An Khoa cười nói, lập tức trong phòng chỉ còn lại có An Khoa, Hắc Sa, Cái Tỳ 3 huynh đệ.
An Khoa quay sang phía 2 huynh đệ của mình: “Sau khi Tái Tư Lặc tiên sinh bọn họ thương nghị, mệnh lệnh đã được truyền tới, bây giờ đình chỉ công kích. Bắt đầu chuẩn bị cho việc nửa tháng sau thành lập công quốc đi. Hiện tại số người trong tay chúng ta cũng phải hơn một ngàn vạn rồi.”
Hắc Sa, Cái Tỳ cũng cười.
“Không ngờ rằng Quang Minh giáo đình căn bản không hề phản kháng, xem ra cũng là không muốn cùng chúng ta ngạnh bính.” Cái Tỳ cười nói, “Theo như thương nghị lúc đầu, chúng ta cứ giả ngốc. Đợi khi công khai đối ngoại về việc thành lập công quốc xong, sẽ lại tiếp tục tấn công phe Quang Minh giáo đình.”
Phương thức mềm dẻo của Quang Minh giáo đình đích xác khiến cho đám người Hắc Sa, Cái Tỳ cứ nghĩ rằng … đối phương không muốn đấu với bọn họ.
Trong một gian phòng tối tăm, kim phát trung niên nhân lại một lần nữa đến.
“Tài phán trưởng đại nhân.” Kim phát trung niên nhân cung kính hầu mệnh.
Ngồi trước thư bàn là Ô Sâm Nặc lúc này ánh mắt chớp chớp, lạnh lùng nói: “Hiện nay đám người Lâm Lôi cũng vừa mới chiếm được Xã Lê công quốc, chúng nhất định phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa. Tin rằng bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta không muốn đấu với bọn chúng.”
Kim phát trung niên nhân ngẩng đầu nhìn Ô Sâm Nặc, kích động hỏi: “Phải tấn công ư?
Phải tấn công gấp, đã tấn công thì phải tiêu diệt được toàn bộ đám người Lâm Lôi.” Giọng Ô Sâm Nặc phát lạnh, “Lâm Lôi này đối với giáo đình chúng ta sự uy hiếp là rất lớn, nếu để cho chúng phát triển thì sẽ là hậu hoạn vô cùng. Hiện tại chúng dám khiêu khích chúng ta, công kích Xã Lê công quốc. Hiển nhiên … là muốn đầu với Quang Minh giáo đình chúng ta rồi.
Nếu bọn chúng muốn đấu, thì phải đem toàn bộ đám cao thủ bên phía Lâm Lôi giết hết.” Một tia tử quang yêu dị lại càng thêm phần u lãnh từ đồng tử hắn xẹt qua.
Kim phát trung niên nhân cũng trở nên kích động, hắn thực sư nghi hoặc hỏi: “Tài phán trưởng đại nhân, chẳng lẽ chúng ta phải sử dụng đến lực lượng Thánh vực? Điều này liệu có khiến cho phía Hắc Ám giáo đình, Áo Bố Lai Ân đế quốc khắp nơi bất mãn không?
Không cần phải quan tâm tới chuyện này. “Nếu cứ để mặc cho Lâm Lôi phát triển như vậy, mấy ngàn năm tích lũy của giáo đình chúng ta tại Hỗn loạn chi lĩnh có thể bị hủy trong một chốc. Hơn nữa, với Lâm Lôi cũng không thể để mặc cho bản thân hắn phát triển được, tốc độ phát triển của hắn thực đáng sợ. Hiện tại … ta còn nắm chắc là giết được hắn. Song nếu cứ tiếp tục như vậy thì …
Ô Sâm Nặc nhìn về phía kim phát trung niên nhân: “
Được rồi, cứ theo như kế hoạch ban đầu, chuẩn bị hành động đi.
Vâng, thưa Tài phán trưởng đại nhân.” Kim phát trung niên nhân lĩnh mệnh.
Ngày mai lúc nửa đêm, 9 vị Thánh vực thiên sứ sẽ lập tức xuất phát … ta cũng muốn xem xem cái con ma thú họ chuột của Lâm Lôi thế nào mới được.” Ô Sâm Nặc vô cùng tự tin, thực lực của hắn cùng với Quang Minh giáo hoàng bất phân thắng bại, so với Hắc Đức Sâm còn cao hơn một bậc.
Đối với việc giết Lâm Lôi, hắn hoàn toàn tin tưởng.
 

Chọn tập
Bình luận