Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 199: Điều tra

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Lớn nhất trong số bảy đại hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc chính là hành tỉnh Tây Bắc diện tích mênh mông, dân số đông đúc tới ngàn vạn người, tỉnh thành ‘Ba Tư Nhĩ’ cũng chính là thành trì phồn hoa nhất Tây Bắc hành tỉnh, chỉ tính riêng tại thành trì này, dân cư đã vượt quá con số trăm vạn.
Trong Ba Tư Nhĩ hành tỉnh cũng có rất nhiều gia tộc quý tộc cổ lão.
Bội Lí bá tước mặc dù tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành không phải là quý tộc có uy nhất, nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong nội bộ các gia tộc cổ lão ở đây. Hơn nữa, ông ta là một người tốt, xưa nay không hề tranh đoạt quyền thế, cơ hồ tất cả các quý tộc đều có quan hệ tốt với người này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
“Bá tước đại nhân, người đã về rồi.” Đám hộ vệ trước cửa bá tước phủ đệ khom người cười nói.
Bội Lí bá tước hiện đã hơn 200 tuổi, mái tóc đã bạc trắng, tuy nhiên, chòm râu cá chốt vẫn còn nguyên như thời còn trẻ, Bội Lí bá tước quay về phía đám hộ vệ của mình gật đầu, thân thiết cười: ‘Ồ, tóc tai đã sửa lại rồi, đầu tóc trông rất khá, có phải là làm ở chỗ lão Lạc Khắc không?
Người hộ vệ kia nghe thấy lời tán thưởng, mỉm cười mặt tươi như hoa: “
Tài nghệ của Lạc Khắc tiên sinh thực sự là rất cao.
Bội Lí bá tước cười cười rồi đi vào trong phủ đệ của mình.
Bá tước thực là một người tốt.” Đáy lòng người hộ vệ chợt cảm thán.
Bội Lí bá tước đích thực là một người tốt, điều này cơ hồ mọi người tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành đều đồng ý. Bội Lí bá tước này không thích giết người, cũng không ưa ô ngôn uế ngữ. Cách hành xử của ông ta hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một người quý tộc thân sĩ với đạo đức hoàn mĩ.
Vào trong hậu phòng.
Sắc mặt Bội Lí bá tước lập tức trở nên âm trầm.
Sao lại như thế? Tại sao mấy việc này cứ liên tiếp xảy ra như vậy?” Bội Lí bá tước rất phiền não, mấy ngày trước ông ta nhận được tin Lan Phổ Sâm Hồng y đại giáo chủ cùng với một đoàn Khổ tu giả, đặc cấp chấp sự tại Xích Nhĩ quận thành đã thất tung. Sau đó, ông ta lại vừa nhận được tin tiểu đội áp giải hai cô gái kia đã bị giết chết toàn bộ, hai cô gái đó cũng biến mất.
Bội Lí bá tước lên làm người phụ trách tại Tây Bắc hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc, đã lâu lắm không hề gặp phải chuyện khó giải quyết rồi.
“Hy vọng đám người của Lan Phổ Sâm đại nhân chỉ là có việc gì đó cần phải đi làm.
Bội Lí thầm cầu nguyện.
Hai cô gái kia bị cứu đi thực không phải là chuyện lớn. Thế nhưng sáu người Lan Phổ Sâm lại đều là cửu cấp cao thủ, hơn nữa người mà bọn họ áp giải chính là Vong linh đại ma đạo. Sự tình này, trong suốt thời gian hắn đảm nhiệm vị trí tổng phụ trách của hành tỉnh này, chính là vấn đề trọng yếu nhất.
Bá tước đại nhân.” Một gã nam tử mũi ưng người cao gầy đi tới, cung kính khom người nói, “Sự tình về các vị đại nhân đã tra ra.
Bội Lí lập tức quay sang: “
Nói mau.
Căn cứ theo lời các giáo hữu tại thành trì, các vị đại nhân kia vẫn chưa hiện thân. Hơn nữa, chúng ta đã phát động nhân mã tại Xích Nhĩ quận thành điều tra, cũng chưa từng thấy các vị đại nhân đó đi ra khỏi Xích Nhĩ quận thành.” Nam tử tóc quăn mũi ưng kia cung kính trả lời.
Bội Lí trừng mắt.
Sao cơ?” Tâm lý lo lắng mà mấy ngày nay hắn cố kìm nén lại bùng phát, “Lan Phổ Sâm các vị đại nhân chắc chắn không còn ở trong Xích Nhĩ quận thành, mà căn cứ vào dấu vết ở chỗ bọn họ đã ngụ lại ở đó, rất có thể bọn họ đã bị tấn công. Có khả năng bọn họ đang đêm đã vượt tường thành rời khỏi Xích Nhĩ quận thành rồi.
Cho dù là thế. Lan Phổ Sâm đại nhân bọn họ cũng phỉa xuất hiện ở một thành trì khác mới đúng chứ?
Lúc này Bội Lí thực sự lo lắng.
Hắn có một dự cảm phi thường bất hảo.
Liệu có phải nhóm người Lan Phổ Sâm đại nhân gặp cường địch, đã bị giết rồi không?” Bội Lí không dám tin tưởng điều này. Dù sao thì sáu người bọn Lan Phổ Sâm đều rất mạnh, muốn giết cả sáu người, trừ phi đối phương cũng có vài cửu cấp cường giả hoặc là có Thánh vực cường giả.
Bội Lí đột nhiên quay sang hán tử mũi ưng tóc xoăn, lạnh lùng ra lệnh: “
Ngươi hãy nhanh nhanh tới chỗ lão Ba Lí, bảo hắn mang theo tam đầu Thanh phong điêu tới thư phòng của ta.
Vâng, thưa bá tước đại nhân.” Nam tử mũi ưng cũng biết sự việc này thực sự nghiêm trọng.
Bội Lí lập tức đi nhanh tới thư phòng của mình. Trong vòng một ngày, hắn đã viết ba phong thư đều mang tin tức về đám người Lan Phổ Sâm, trước sau phái ba Thanh phong điêu đưa tới ‘Thánh Đảo’ hiện tại của Quang Minh giáo đình.
Sau khi Phân Lai thánh thành bị hủy diệt, Quang Minh giáo đình tái xây dựng tổng bộ trên một hòn đảo cách Ngọc Lan đại lục không xa, thông cáo với bên ngoài gọi là ‘Thánh Đảo’.
oOo
Trong một sơn cốc u tĩnh bên ngoài Xích Nhĩ quận thành.
Hiện tại ở đây có bốn tòa mộc ốc, một của Lâm Lôi và Bối Bối, một của Tái Tư Lặc, một dành cho tỷ muội Lệ Bối Tạp; tòa còn lại là của Hắc Lỗ.
Buổi sáng sớm, sơn cốc vô cùng u tĩnh.
Hai cô gái xinh đẹp như mộng ảo, mặc bạch y đang cùng nhau cười nói vui vẻ, đồng thời giặt giũ một đống quần áo. Đống trang phục này là của Lâm Lôi và Tái Tư Lặc. Hiện tại, công việc giặt giũ và nấu nướng trong sơn cốc này đều do các nàng đảm nhiệm.
“Tỷ tỷ. Tỷ nói đi, Tái Tư Lặc gia gia luyện tập cả ngày trong phòng không thấy mệt ư?” Lệ Bối Tạp khẽ hỏi Lệ Na.
Tòa mộc ốc của Tái Tư Lặc hoàn toàn bị khí tức vong linh nồng đậm màu đen bao trùm, làm cho tỷ muội Lệ Bối Tạp căn bản không dám tới gần.
Lệ Na nhướng mày, nhíu cái mũi đáng yêu, châm chích nói: “
Có lẽ các cường giả đều luyện tập cần mẫn như vậy. Nhưng mà tỷ thấy Lôi đại ca tu luyện trông thực thoải mái a.” Nói xong liền quay sang nhìn về phía hồ nước trong xanh xa xa. Lệ Bối Tạp cũng nhìn theo.
Giữa hồ nước biếc xanh, Lâm Lôi đang đứng trên mặt nước mà không hề chìm xuống.
Ùng ục … Ùng ục~
Mặt nước dưới chân Lâm Lôi lõm xuống mấy ly. Đó là do bàn chân hắn chốc chốc lại phát ra đấu khí, làm cho cả mặt hồ nhộn nhạo.
Tay phải Lâm Lôi cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, lúc chém ngang, lúc thì đỡ dọc … mỗi lần huy kiếm đều khiến cho không khí chung quang chấn động, không khí có vẻ giống như bùn lầy, mỗi lần Hắc Ngọc trọng kiếm vung lên lại có cảm giác muốn xé toạc không gian.
Đại địa áo nghĩa này sử dụng lúc thì linh nghiệm, lúc lại không.”
Lâm Lôi cau mày.
Lúc trước khi giết Lan Phổ Sâm, mặc dù hắn chém một kiếm vào người y nhưng Lan Phổ Sâm bên ngoài thân thể không hề có vết thương, tuy nhiên bên trong lại hoàn toàn hóa thành bùn nát.
Xem ra, Lâm Lôi mới tu luyện Hắc Ngọc trọng kiếm đến tầng thứ ba, tầng thứ tư chính là ‘Đại Địa Áo Nghĩa’.
Thông qua loại trọng hình vũ khí như Hắc Ngọc trọng kiếm, Lâm Lôi có thể đem lĩnh ngộ Đại địa pháp tắc của mình mà phát huy một cách tương đối. Phương thức tấn công này thực chất là trong nháy mắt truyền chấn động vào bên trong cơ thể địch nhân.
Chấn động truyền tới này, nếu đạt đến cực hạn thì có thể nói là hoàn toàn không thể phòng ngừa được.
Nên biết là mạch động của đại địa đã tồn tại từ khi thiên địa hình thành. Sự huyền bí trong đó là vô cùng thâm ảo. Nguyên lý cơ bản của ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ chính là –
Lực công kích chuyển hóa hoàn toàn thành loại hình tương tự như mạch động của đại địa, đánh tới người địch nhân, làm cho bên trong cơ thể của địch nhân bị cộng chấn. Loại cộng hưởng chấn động này uy lực rất mạnh, chính là lực công kích của Lâm Lôi sau khi chuyển hóa mà thành.
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể người không có được khả năng phòng ngự lợi hại như bên ngoài cơ thể.
Loại cộng chấn này có thể dễ dàng đem bên trong cơ thể địch nhân biến thành nát như tương.
“Nhưng mà đem lực công kích chuyển thành cộng chấn quả là rất khó khăn.” Lâm Lôi cũng hiểu được, đối với đấu khí bình thường, lực lượng và song chấn động là hai loại khác nhau.
Lâm Lôi dựa vào lĩnh ngộ đối với Đại địa pháp tắc mà có thể chuyển loại lực công kích bình thường này thành song chấn động.
Dựa theo lý luận của hắn, trong chuyển hóa thành song chấn động, số lần rung động càng nhiều, hiệu suất chuyển hóa lại càng cao.
Thỉnh thoảng ta có thể trong nháy mắt đánh ra vài chục lần chấn động, lại có lúc đến một lần cũng không thể chuyển hóa được.” Lâm Lôi cảm thấy đau đầu.
Hắn hiểu rằn, trọng kiếm đạt tới loại trình độ thế này nghĩa là đã bước vào cánh cửa ‘Đại Địa Pháp Tắc’.
Nhưng Lâm Lôi cho tới giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm được.
Không thể đốt cháy giai đoạn được, bây giờ không cần chấn động quá nhiều, chỉ cầu có thể mỗi lần đều chuyển hóa được thành công.” Nắm tay Lâm Lôi giữ chặt Hắc Ngọc trọng kiệm, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.
Rồi đột nhiên …
Hắc Ngọc trọng kiếm tựa như xé toạc không gian, trực tiếp bổ vào trên mặt hồ.
Điều quỷ dị ở đây chính là, mặt hồ cũng không hề trũng xuống chút nào, có điều toàn bộ hồ nước bắt đầu phát ra những âm thanh ‘Soạt Soạt’ khác thường. Sau đó cả mặt hồ như bị một người khổng lồ nện xuống, hồ nước trào dâng lên mênh mông tạo thành một cột nước cao chừng một thước.
“Lần này lại thành công rồi.
Lâm Lôi cũng không quá cao hứng. Đối với tầng bậc ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ này, bản thân mình cũng chỉ là ngẫu nhiên thành công, cũng chưa hoàn toàn nắm vững được quy luật.
Lôi đại ca, ăn cơm thôi.” Lệ Na đứng bên bờ hồ cách đó không xa cười gọi.
Tái Tư Lặc gia gia, ăn cơm thôi. Đừng có mải tu luyện nữa.” Lệ Bối Tạp cũng tới trước mộc ốc của Tái Tư Lặc gọi to.
Lâm Lôi vừa phất tay, Hắc Ngọc trọng kiếm đã bay vút lên rồi trực tiếp cắm thẳng vào trong vỏ kiếm đeo sau lưng. Với Lâm Lôi, sự hoàn mỹ của ‘Thế’ đã nắm chắc trong tay, sức nặng của Hắc Ngọc trọng kiếm đối với hắn mà nói thì chẳng hề gây ra chút trở ngại nào cả.
Trên bãi cỏ bày ra một chiếc bàn ăn thực dài.
Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Lệ Bối Tạp tỷ muội 2 người đều sum vầy chung quanh.
“Lâm Lôi, ngươi đang tu luyện cái gì vậy? Ta đã được chứng kiến phương pháp tu luyện quỷ dị của ngươi rồi, quả là chưa bao giờ thấy có chiến sĩ nào tu luyện như vậy cả.” Tái Tư Lặc tò mò hỏi.
Kiến thức của lão vốn không thể coi thường, nhưng đối với các phương pháp tu luyện của chiến sĩ thì lão biết rất ít.
Kỳ thực cao thủ cửu cấp đỉnh để tiến vào Thánh vực thì phải tu luyện pháp tắc cảnh giới. Mà Thánh vực cao thủ muốn tiến vào Thần cấp thì cũng phải lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, cuối cùng mới thu được Thần cách.
Đây là cảnh giới tu luyện, cũng tương tự như sự lĩnh ngộ của ma pháp sư đối với nguyên tố.” Laâ Lôi thuận miệng đáp.
Tái Tư Lặc có phần hiểu ra.
Bởi vì lão là cửu cấp Vong linh đại ma đạo, lão bây giờ có đôi khi cũng là dùng linh hồn kết hợp với Tử Vong khí tức vô biên của Vong linh giới, lĩnh ngộ ra một chút Tử Vong pháp tắc mơ hồ.
Tái Tư Lặc, chúng ta giết bọn người Lan Phổ Sâm, liệu Quang Minh giáo đình có im hơi lặng tiếng hay không?” Lâm Lôi trong lòng vẫn luôn canh cánh về chuyện này.
Tái Tư Lặc thì lại vô cùng tự tin mỉm cười: “
Yên tâm đi, để ta nói cho ngươi hay, khoảng cách giữa Áo Bố Lai Ân đế quốc với Quang Minh giáo đình quá xa xôi, cho dù sử dụng ma thú họ chim để truyền đi tin tức thì cũng phải mất mươi ngày nửa tháng. Mà cho dù bọn chúng có phái cao thủ tới thì phỏng chừng cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định.
Nếu Thánh vực cao thủ bay tới thì tốc độ sẽ rất nhanh.” Lâm Lôi nghiêm túc nói.
Giết nhiều người của Quang Minh giáo đình như vậy, Quang Minh giáo đình có phái Thánh vực cao thủ tới thì cũng là điều rất có thể xảy ra.
Ha ha, đừng lo, bọn chúng không dám phái Thánh vực cao thủ đi đâu. Ngươi thử ngẫm xem, tại sao bọn chúng lại không phái Thánh vực cao thủ đến bắt ta mà lại để cho cửu cấp cao thủ tới bắt sao?” Tái Tư Lặc đắc ý cười rộ lên.
Lâm Lôi đối với chuyện này cũng nghi hoặc.
Thánh vực cao thủ nếu tới bắt Tái Tư Lặc thì tuyệt đối sẽ rất dễ dàng.
Lâm Lôi, ngươi phải biết rằng, Áo Bố Lai Ân đế quốc có Vũ Thần tọa trấn, Vũ Thần đã từng nói rằng, không cho phép bất kỳ Thánh vực cao thủ nào tới Áo Bố Lai Ân đế quốc của ông ta giương oai. Nếu may mắn thì không sao, nhưng một khi động thủ mà bị phát hiện ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng rồi.
Tái Tư Lặc cười lạnh, “
Chấp cả mười Quang Minh giáo đình cũng không dám làm trái ý Vũ Thần.
Sự tôn nghiêm của Vũ Thần là bất khả xâm phạm.
Cũng không nhất thiết.
Lâm Lôi lắc đầu, “
Chẳng phải đã nói rồi hay sao? Đó là một khi động thủ bị phát hiện, còn nếu không bị phát hiện thì sao? Phải biết rằng Xích Nhĩ quận thành vốn không có cao thủ, Vũ Thần thì ở tít xa tận đế đô, nếu Xích Nhĩ quận thành có xuất hiện cao thủ thì ông ta chưa chắc đã phát hiện được.
Tái Tư Lặc ngẩn ra.
Quang Minh giáo đình sẽ không điên cuồng như vậy chứ?” Lão cũng không thể xác định được.
Khó nói lắm, dù sao thì lần này chúng ta một lúc giết chết tới 6 cửu cấp cường giả, hơn nữa trước đó ngươi đã giết chết mấy người. Quang Minh giáo đình sẽ khó nuốt trôi cục tức này.” Lâm Lôi nghiêm túc nói.
Tái Tư Lặc suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại bật cười: “
Không việc gì, Xích Nhĩ quận thành không có Thánh vực cường giả, nhưng Ba Tư Nhĩ tỉnh thành thì lại có một vị Thánh vực cường giả ‘Mạch Khắc Khẳng Hi’. Nếu Quang Minh giáo đình phái Thánh vực cao thủ tới chiến đấu cùng chúng ta, tuyệt đối sẽ bị Mạch Khắc Khẳng Hi phát hiện, Mạch Khắc Khẳng Hi tuyệt đối sẽ không để yên cho Quang Minh giáo đình càn quấy ngay tại địa bàn của ông ta, đến lúc đó một khi 2 Thánh vực cao thủ đối chiến, Vũ Thần khẳng định là sẽ phát hiện.
Đúng.” Lâm Lôi cũng bật cười.
Nếu có thể khiến cho Quang Minh giáo đình cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc xảy can qua, tuyệt đối có thể làm cho Quang Minh giáo đình không thể tránh được.
Lâm Lôi, ta trong lúc bị lũ Lan Phổ Sâm áp giải đến khu vực Tây bắc hành tỉnh, Quang Minh giáo đình đã âm thầm bố trí cho người phụ trách của mình tại tây bắc hành tỉnh tiếp đãi bọn chúng. Ta còn nhớ rõ cái lão đầu kia tên là ‘Bội Lí’, nghe bọn chúng nói chuyện với nhau thì Bội Lí lão đầu chính là người phụ trách của Ba Tư Nhĩ tỉnh thành.
Tái Tư Lặc cười âm lãnh: “Dù sao chúng ta cũng muốn tới Ba Tư Nhĩ, vậy trước hết cứ tiện thể giải quyết cái tên Bội Lí kia đi. Nói không chừng còn có thể tra ra được không ít bí mật của Quang Minh giáo đình.
Người phụ trách tây bắc hành tỉnh ư?” Lâm Lôi mắt sáng lên, “Được, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
 

Chọn tập
Bình luận