Lâm Lôi mất tích từ 3 năm trước, Hải Đình Tư dù thế nào cũng sẽ không nghĩ chuyện này có liên quan đến Lâm Lôi, huống chi cho dù nghĩ đến Lâm Lôi, y cũng sẽ không cho rằng Lâm Lôi có khả năng giết chết sáu cửu cấp cường giả.
Chỉ có điều …
Hải Đình Tư không biết rằng, khả năng phát triển của Lâm Lôi có thể nói là siêu việt, vượt xa so với sự tưởng tượng về tốc độ phát triển bình thường.
Trong quán rượu yên tĩnh ở tỉnh thành Ba Tư Nhĩ có một bóng hình quen thuộc.
Lâm Lôi mội mình ngồi đây, Bối Bối ở bên cạnh cũng đang uống rượu.
“Lại đây.” Lâm Lôi quay về phía thị giả gọi.
“Tiên sinh, có chuyện gì không?” Thị giả thái độ rất khiêm tốn.
Lâm Lôi móc ra ba kim tệ:
“Hỏi ngươi một việc, nếu ngươi trả lời tốt, ba kim tệ này cho ngươi.”Tên thị giả này một tháng nếu may mắn thì mới có được một kim tệ, đương nhiên mắt sáng lên.
“Tiên sinh cứ hỏi, tại tỉnh thành này, ta biết không ít tin tức.” Gã tự tin nói.
Tửu quán tại nơi này hàng ngày tiếp không ít các loại tam giáo cửu lưu, thị giả ở đây tất biết không ít, có nhiều chuyện lại biết vô cùng chính xác.
“Ta muốn hỏi, tại tỉnh thành Ba Tư Nhĩ có một người tên là ‘Bội Lí’ lão đầu – hắn tóc bạc trắng, có chút địa vị quyền lực – hay không?” Lâm Lôi hạ thấp giọng nói vào tai thị giả.
Thị giả nghe xong lập tức nở một nụ cười tự tin, đồng thời cũng hí hửng hạ thấp giọng đáp:
“Người này chính là Bội Lí bá tước.”“Bội Lí bá tước?” Lâm Lôi con mắt sáng ngời lên.
Thị giả gật đầu nói:
“Tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành có chút danh tiếng, lại là quý tộc tên Bội Lí, thì chỉ có duy nhất một người, hơn nữa Bội Lí bá tước đúng là một lão đầu tóc bạc, tuyệt đối không sai được.”“Ừm.” Lâm Lôi có vẻ hài lòng với tin tức này,
“Ngươi biết Bội Lí bá tước phủ ở nơi nào không?
Thị giả gật đầu: “Đương nhiên là biết, Bội Lí bá tước sống tại đường Hoa Đình, nhìn từ bên phải sang chính là tòa phủ đệ thứ ba.
“Ngươi dẫn ta đi xem được chứ? Ta sẽ cho ngươi ba kim tệ.” Lâm Lôi nói.
Dù sao hắn cũng lo lắng mình nhầm đường, nếu để cho chính thị giả đi cùng thì sẽ tốt hơn. Như vậy sẽ không thể đi nhầm sang chỗ khác được.
Nhìn Lâm Lôi lấy ra ba kim tệ, thị giả hưng phấn đứng lên đáp:
“Hảo, tiên sinh xin chờ một chút, ta nói với lão bản một tiếng đã.”Cho dù cả ngày không làm việc thì cùng lắm cũng chỉ mất có 1 ngày lương. Cùng Lâm Lôi đi một chuyến đã có thể có ba kim tệ rồi.
Trên đường Hoa Đình tại tỉnh thành Ba Tư Nhĩ.
Lâm Lôi nhìn từ xa thấy một toà phủ đệ cổ xưa, tường viện còn lưu lại dấu vết từ mấy trăm năm trước, vách tường lại càng rậm rạp.
“Bội Lí bá tước, lão là người tốt ư?”Lâm Lôi cười lạnh một tiếng.
Thị giả nói lão là người tốt.
Nhưng mà lão là lại là người phụ trách của Quang Minh giáo đình. Áo Bố Lai Ân đế quốc cực kì bài xích nhưng người như lão. Một khi bị phát hiện, tuyệt đối sẽ bị xét nhà, thậm chí diệt tộc.
Nhớ kỹ địa chỉ này, Lâm Lôi quay đầu bước đi.
Có điều hắn không hề phát hiện ra, xa xa có một nam tử đang kinh ngạc nhìn hắn:
“Chuyện này … Không ngờ hắn lại xuất hiện tại đây?” Nam tử tràn đầy kinh ngạc.
“Hầy, cũng đã ba năm rồi, không ngờ rằng cuối cùng lại bị ta phát hiện, xem ra có năm ngàn tệ tiền thưởng rồi.” Nam tử trong lòng thầm sung sướng.
Lâm Lôi đi trên đường, căn bản không hề chú ý tới một người bình thường không có thực lực. Đương nhiên không để ý đến một nam tử mới là tam cấp chiến sĩ.
Trong đình viện độc lập ở tửu điếm.
Tái Tư Lặc ngồi phía dưới cây đại thu trong đình viện, nhìn thấy Lâm Lôi đẩy cửa bước vào bèn cười dò hỏi:
“Thế nào, tra ra được gì về Bội Lí không?”“Tra được rồi, có một bá tước địa vị đích xác là không thấp.” Lâm Lôi đáp.
Có thể làm đến vị trí người cai quản hành tỉnh, dám chắc nhất định phải có năng lực, dù không phải là quý tộc có quyền lực thì cũng phải là 1 đại gia.
“Ha ha, tốt lắm. Đêm nay chúng ta phải đi ‘Bái Phỏng’ y một chút mới được.” Trong mắt Tái Tư Lặc hiện lên một tia sáng xanh.
Lâm Lôi lạnh nhạt gật đầu.
“Lệ Bối Tạp, Lệ Na.” Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn vào phía trong khách sảnh nơi hai tỷ muội đi ra.
“Hai người các nàng buổi tối nay ở lại đây, đừng có đi linh tinh.”“Biết rồi.” Lệ Bối Tạp, Lệ Na cùng gật đầu.
Tái Tư Lặc nhìn về phía hai tỷ muội song sinh:
“Hai ngươi dựa theo những gì ta dạy tự tiến hành Minh tường. Vài ngày sau ta sẽ cho các ngươi cử hành ‘Vong Linh Truyền Thừa’.”Trải qua một thời gian tiếp xúc, Tái Tư Lặc đã phán đoán được hai tỷ muội song sinh này phi thường thích hợp tu luyện Vong linh ma pháp.
Kỳ thực Địa, Hoả, Thuỷ, Phong, Lôi, Quang Minh, Hắc Ám bảy hệ ma pháp đối với Tinh thần lực yêu cầu tương đối cao. Còn Đại dự ngôn thuật, Sinh mệnh ma pháp, Vong linh ma pháp đối với linh hồn yêu cầu lại càng cao đến dễ sợ.
Trong ba chủng loại ma pháp này, Vong linh ma pháp sư quan trọng nhất là nghiên cứu linh hồn, với linh hồn tinh khiết yêu cầu cũng rất cao, ngược lại với nguyên tố thân hoà lực yêu cầu không cao lắm.
“Vong linh truyền thừa?”Lệ Bối Tạp hai tỷ muội kích động đến mức bật dậy, các nàng vẫn muốn chính mình vì cha mẹ báo thù, nhưng mà các nàng lại không có thực lực gì cả. Chỉ khi nào tu luyện Vong linh ma pháp, các nàng mới có đủ khả năng.
Trong đêm khuya.
Nguồn truyện: Truyện FULL“Hắc Lỗ, ngươi ở lại đây bảo vệ Lệ Na các nàng.” Lâm Lôi phân phó.
Đối phó với một tên Bội Lí nhỏ bé thì là chuyện vô cùng dễ dàng, Lâm Lôi với Tái Tư Lặc hai người là quá đủ, hơn nữa còn có Bối Bối, không thắng thì hơi uổng.
“Các người hãy cẩn thận.” Lệ Na, Lệ Bối Tạp nhắc nhở.
Tái Tư Lặc cười quái dị hai tiếng:
“Tại Ba Tư Nhĩ tỉnh thành, ngoại trừ Mạch Khắc Khẳng Hi, không ai đáng cho ta và Lâm Lôi để ở trong mắt.”“Đi thôi.” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Đều một thân hắc y, Lâm Lôi với Tái Tư Lặc rất nhanh lặng lẽ rời khỏi đình viện, Bối Bối với bộ lông đen nhánh thần không biết quỷ không hay theo sát 2 người.
Trong đêm đen, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Bối Bối hành tẩu trong một ngõ nhỏ.
“Phía trước chính là Hoa Đình lộ.” Trí nhớ Lâm Lôi phi thường tốt, trong thành trị phức tạp chỉ đi 1 lần đã hoàn toàn nhớ kỹ. Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Bối Bối trực tiếp đi qua căn nhà phía cuối ngõ, đi tới ngoài tường phủ đệ của Bội Lí bá tước.
Nhìn kiến trúc cổ xưa trước mặt, Lâm Lôi cùng Tái Tư Lặc nhìn nhau.
“Tái Tư Lặc, ngươi cần phải vào xem xét trước.” Lâm Lôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua Bội Lí bá tước.
“Yên tâm.” Tái Tư Lặc nhếch mép cười.
Lâm Lôi mang theo Tái Tư Lặc trực tiếp phóng qua tường viện, hắn cùng Tái Tư Lặc khá là quen thuộc với các kiểu kiến trúc phủ đệ thông thường. Trong phủ đệ, đầu tiên chỉ là một phòng khách bình thường, kiến trúc thứ hai mới là nơi chủ nhân ngủ.
Nhưng mà Tái Tư Lặc vừa đến kiến trúc thứ hai lại dừng lại, đồng thời niệm chú ngữ.
Trong chốc lát, một đám sương khói màu xám bắt đầu nhằm hướng kiến trúc tràn tới, chỉ trong thoáng chốc đã bao trùm cả toà kiến trúc thứ hai, sương mù màu xám tiếp tục tràn ngập, cuối cùng toàn bộ kiến trúc trong phủ đệ đều bị bao phủ. Chứng kiến việc này, Lâm Lôi vô cùng nghi hoặc.
Trông thấy loại sương mù, đầu óc hắn có chút choáng váng nhưng trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Lôi khẽ hỏi.
“Chỉ là dùng công lực làm cho bọn chúng hôn mê mà thôi. Đạt tới thất cấp có thể dùng đấu khí triệt tiêu được, tên Bội Lí này chính là bát cấp chiến sĩ.” Tái Tư Lặc biết thực lực của Bội Lí.
“Kẻ nào đó.”Chỉ nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ, rồi sau đó có 1 lão già với ba trung niên nhân từ trong phòng chạy ra. Lão già cầm đầu nhìn Lâm Lôi hai người bị vây trong sương mù màu xám. Hơn nữa lại đang là đêm tối, bọn họ không thấy rõ mặt Lâm Lôi với Tái Tư Lặc.
“Bá tước đại nhân.” Trong vườn vang lên ba tiếng nói, hai trung niên nhân cùng với một thanh niên cùng chạy tới.
Bá tước phủ hiện tại có năm thất cấp cao thủ, bát cấp cao thủ thì có hai người.
“Các ngươi là ai?” Bội Lí bá tước quát lớn.
“Khửa khửa, Bội Lí à, ngươi quên ta rồi sao?” Tái Tư Lặc từng bước đi tới phía trước đồng thời phía sau lão bỗng hiện ra hai kim mao cương thi toàn thân là màu vàng.
Sương mù nhạt bớt, Bội Lí bá tước cũng dần thấy rõ.
“Là ngươi?” Bội Lí bá tước trợn trừng mắt. Tái Tư Lặc thực lực y đương nhiên biết, dù có năm hay sáu cửu cấp cường giả cũng không làm gì được lão.
Thấy Tái Tư Lặc xuất hiện, Bội Lí cũng hiểu được, Lan Phổ Sâm e là lành ít dữ nhiều.
“Ngươi là?” Bội Lí bá tước thấy Lâm Lôi đột nhiên giật mình.
Dung mạo Lâm Lôi đã được Quang Minh giáo đình truyền cho người phụ trách mỗi khu vực. So với ba năm trước đây, tóc Lâm Lôi dài hơn một chút, dung mạo thay đổi cũng không nhiều lắm.
“Ngươi là Lâm Lôi?” Bội Lí có chút kinh dị.
Lâm Lôi mỉm cười gật đầu:
“Bội Lí bá tước thực tinh mắt, tối nay ta với Tái Tư Lặc cũng có không ít chuyện cần nói với ngươi. Tái Tư Lặc, động thủ đi.”“Giết. “Tái Tư Lặc quát.
Hai kim mao cương thi hoá thành tia chớp màu vàng, trực tiếp nhằm phía sáu người, chỉ nghe liên tục vài tiếng kêu thảm thiết. Trong nháy mắt, ba người đã bị cương thi giết chết, còn lại ba người kia sắc mặt đại biến.
“Chúa ơi …” Tên thanh niên chém một đao vào người cương thi, nhưng mà tay hắn lại run run. Kim mao cương thi tự hào nhất chính là lực phòng ngự kinh khủng.
“Hống.” Một tiếng gầm nhẹ, kim mao cương thi tát một cái, thanh niên kia đầu vỡ vụn, óc bay tung toé.
“Phập!”Một trung niên nhân phóng nhanh lại gần tảng cự thạch bên cạnh. Một khối cự thạch được ném tới kim mao cương thi, kim mao cương thi như một tia chớp lao về phía y, tốc độ của khối cự thạch so với cương thi còn nhanh hơn,
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” … Cả khối cự thạch hung hăng lao về hướng kim mao cương thi, song kim mao cương thi lại không hề ngăn cản.
Mỗi một khối cự thạch xấp xỉ cũng phải trên ngàn cân, đáng tiếc đập vào người cương thi lại không có đến một chút ảnh hưởng nhỏ.
“Phập.”Một bóng đen hiện lên, trung niên nhân kia còn đang kinh ngạc thì đã nằm xuống.
“Tên này tốc độ quá chậm.” Bối Bối quay về phía kim mao cương thi gầm nhẹ một tiếng, rồi sau đó nhảy lên vai Lâm Lôi.
Kim mao cương thi tốc độ so với cửu cấp cường giả thì có thể hơn, nhưng nếu so với Bối Bối thì còn thua xa. Dù sao Bối Bối, Hắc Lỗ cũng đều là cửu cấp ma thú am hiểu tốc độ.
Trong nháy mắt, sáu người xuất hiện đều đã bị kim mao cương thi cùng Bối Bối giết hết sạch, kim mao cương thi chính là cửu cấp vong linh, mấy người này căn bản không thể chống cự.
Bội Lí vẫn bảo trì trầm mặc.
Lúc đầu lựa chọn trở thành người phụ trách một khu vực của Quang Minh giáo đình, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc có ngày hôm nay. Có điều y chuẩn bị chính là để Áo Bố Lai Ân đế quốc giết chết. Không ngờ rằng sẽ bị Lâm Lôi, Tái Tư Lặc giết chết.
“Lâm Lôi, là ngươi giết chết Lan Phổ Sâm bọn họ, cứu Tái Tư Lặc phải không?” Bội Lí hỏi, trước khi chết y cũng muốn hỏi cho rõ.
“Đúng vậy. “Lâm Lôi dứt khoát trả lời.
Bội Lí gật đầu cười:
“Quả nhiên không hổ là Long huyết chiến sĩ gia tộc, ba năm qua thực lực cũng tăng nhiều như vậy rồi. Các ngươi đừng có hỏi gì cả, các ngươi không hỏi được gì đâu.” Ánh mắt Bội Lí tràn ngập sự kiên định.
“Tra khảo không được sao?” Tái Tư Lặc cười mỉa mai.
“Mau bắt lấy hắn.” Tái Tư Lặc quát lên.
Hai kim mao cương thi từ hai bên cực nhanh lao về phía Bội Lí, không để y kịp phản kháng thì đã tóm gọn rồi.
“Lâm Lôi, ngươi qua đây canh giữ giúp ta một lát, ta sẽ tiến hành ‘Tra Khảo Linh Hồn’ với hắn.” Tái Tư Lặc quay lại nhắc nhở Lâm Lôi.
Lâm Lôi kinh sợ.
“Tra khảo linh hồn?” Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua có ai có thể tra khảo được linh hồn. Cả Quang Minh giáo đình cũng không có năng lực này. Có điều Vong linh ma pháp sư chính là ma pháp sư chuyên tiếp xúc với rất nhiều với linh hồn, nghiên cứu linh hồn so với ma pháp sư thông thường thì còn lợi hại hơn nhiều.
“Tra khảo linh hồn?” Nghe nói như thế, Bội Lí sợ đến ngây người,
“Không thể thế được.” Y chưa từng nghe nói rằng lại có ma pháp
“Tra Khảo Linh Hồn.
“Ha ha, giờ ngươi muốn chết cũng không còn kịp nữa rồi.
“
Tái Tư Lặc từng bước đi tới trước mặt Bội Lí, năm ngón tay khô gầy như móng vuốt trực tiếp cắm vào phía trên não Bội Lí, đồng thời hai mắt Tái Tư Lặc trong nháy mắt trở thành màu xanh lục.
“Ái … a …” Bội Lí thân thể run rẩy dữ dội, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.