Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 223: Khách nhân

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Tại Tây Bắc hành tỉnh, Lâm Lôi khả dĩ có thể nói là vô cùng xuân phong đắc ý, chỉ trong nháy mắt mà công phu của Bối Bối cùng huynh đệ ‘An Khoa’ đã đạt đến Thánh vực thực lực. Trong đám bọn họ, loáng cái đã có tới bốn người là Thánh vực. Bốn Thánh vực cường giả, tại Ngọc Lan đại lục, kể cả có là tam đại thương hội hay tứ đại sát thủ tổ chức cũng đều không thể so sánh được.
Đây là một lực lượng tiềm ẩn cực kỳ kinh khủng.
Trái ngược với Lâm Lôi, tại đế đô Ốc Đốn đang vô cùng buồn rầu.
Mặt sau rộng lớn của bá tước phủ đệ chính là sân luyện võ, Ốc Đốn đang cầm gia truyền chi bảo – chiến đao ‘Đồ Lục’ – trong tay điên cuồng huấn luyện, mồ hôi túa ra theo mái tóc lăn xuống, có điều Ốc Đốn dường như không biết mệt mỏi, điên cuồng rèn luyện.
Quản gia Hi Lý ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, âm thầm lắc đầu.
“Ốc đốn giống phụ thân, đều rất coi trọng tình cảm.” Hi Lý chứng kiến Hoắc Cách lớn lên, biết Hoắc Cách cùng với mẫu thân ‘Lâm Na’ của Lâm Lôi cảm tình sâu đậm. Lâm Na năm đó bị bắt cóc khiến cho Hoắc Cách thống khổ đến vài chục năm, có điều Hoắc Cách cố nén, bởi vì ông ta biết việc quan trọng nhất chính là nuôi dưỡng Lâm Lôi, Ốc Đốn trưởng thành.
Đến khi Hoắc Cách cảm thấy Lâm Lôi, Ốc Đốn đã có thể độc lập phát triển được, bèn bỏ lại tất cả đi thăm dò tin tức về thê tử mình, cho đến khi bỏ mạng.
“Ốc Đốn này cũng như vậy, chuyện này bệ hạ cũng không hề cắt đứt hy vọng của hắn, chỉ là bảo hắn đừng nên quá vội vàng mà thôi. Mới chỉ nói Thất công chúa không vội vàng tiến đến hôn nhân, vậy mà Ốc Đốn đã biến thành như vậy …” Quản gia Hi Lý than thở không thôi.
Hi Lý quản gia không phải là không biết, chỉ có điều Hoắc Cách, Ốc Đốn, Lâm Lôi lại đều giống như nhau.
“Hống~”
Cùng với một tiếng thú gào, Ốc Đốn mới chậm rãi dừng chiến đao trong tay lại. Khổ tu nhiều năm như vậy, Ốc Đốn tạo nghệ đối với chiến đao đã vô cùng cao rồi, tiếng thú gào vừa rồi chính là một loại hiện tượng do hắn sử dụng đao pháp thi triển ra.
“Hi Lý gia gia.” Ốc Đốn nhìn về phía quản gia Hi Lý. Trên mặt tỏ vẻ tươi cười.
Trải qua một trận phát tiết vừa rồi, tâm tình của Ốc Đốn cũng khá lên đôi chút.
“Ốc Đốn, đừng quá khổ sở. Ngươi cùng Thất công chúa rất có hy vọng mà.” Hi Lý cười nói. “Theo ta thấy thì bệ hạ là bởi vì giữa ngươi và Khải Lan trong lúc đó khó có thể lựa chọn, cho nên vẫn cố trì hoãn …”
Ốc Đốn gật gật đầu.
Đối với đương kim đế quốc hoàng đế, Ốc Đốn hiểu rất rõ.
Đó là một vị hoàng đế rất coi trọng nhân tài, đồng thời cũng không kém phần quyết đoán. Đây chính là khuyết điểm duy nhất hay chính là – bảo thủ! Cực kỳ bảo thủ!
Người trong khắp đế đô đều biết.
Tỷ như, ‘Ngọc Lâm’ – thân đệ đệ duy nhất của hoàng đế, hơn hai mươi năm trước, gia tộc chấp chính Đông Nam hành tỉnh khi đó bởi vì phạm lỗi, gia tộc kia bởi vì không có một Thánh vực cường giả nào, cuối cùng bị hoàng đế niêm phong gia sản. Lúc ấy rất nhiều gia tộc có mưu đồ chiếm lấy Đông Nam hành tỉnh. Có điều cuối cùng, hoàng đế lại để cho Ngọc Lâm công tước đệ đệ của ông ta ra đi, nắm trong tay toàn bộ Đông Nam hành tỉnh.
Phàm là hoàng đế đối với người thân cận, hoàng đế đều vô cùng bảo thủ.
Mà phụ thân của Khải Lan lại là đế quốc tể tướng ‘Cổ Đức Đạt Lý Nhĩ’, năm đó cũng cùng hoàng đế lớn lên, cảm tình giữa hai người là vô cùng tốt. Sau khi hoàng đế đăng cơ, đương nhiên là đề bạt Cổ Đức Đạt Lý Nhĩ, cuối cùng để cho Cổ Đức trở thành đế quốc tả tướng. Quyền thế to lớn, dưới một người mà trên muôn vạn người.
Hoàng đế cùng đế quốc tể tướng quan hệ tốt như vậy, đối với một kẻ gần như hoàn mỹ là Khải Lan, đương nhiên là rất quý trọng.
Hơn nữa Khải Lan cũng tìm mọi cách đua tranh. Với phẩm chất ưu tú như thế, bây giờ Khải Lan theo đuổi Ni Na, hoàng đế có đáp ứng cũng là điều rất tự nhiên. Có điều là Ốc Đốn cũng theo đuổi Ni Na, hơn nữa Ni Na bản thân cũng thích Ốc Đốn. Điều này khiến hoàng đế có phần chần chừ.
Khải Lan, Ốc Đốn. Đều rất ưu tú.
Ông ta sủng ái Khải Lan, đồng thời cũng sủng ái Ni Na.
Phụ thân Khải Lan là hảo huynh đệ của ông ta, là trụ cột của đế quốc. Còn Ốc Đốn cũng là Long huyết chiến sĩ.
Rất khó lựa chọn!
“Tâm tư của bệ hạ ta cũng hiểu được, ta biết, lúc này đây nếu ta trực tiếp cầu thân ông ta sẽ không đồng ý, ta nếu muốn chung sống cùng Ni Na, thì nhất định sẽ không dễ dàng.” Ốc Đốn tức giận nói.
“Ốc Đốn, phải biết tự tin vào bản thân mình a.” Quản gia Hi Lý cổ vũ.
Ốc Đốn nét mặt thoáng cười: “Hi Lý gia gia, ta hiểu rõ tình thế. Bệ hạ tại đế quốc chỉ nói một không hai, nếu nói còn có người nào đó có thể làm cho ông ta sợ hãi thì cũng chỉ có Vũ Thần. Cho nên lúc trước ta ký danh tham gia giải đấu tuyển chọn tuyển chọn đệ tử như vậy chính là vì muốn sau chót có thể bắt quan hệ cùng Vũ Thần. Chỉ cần Vũ Thần có thể giúp ta, như vậy thì chuyện này coi như xong.”
Vũ Thần – chính là cây cột chống trời của Ngọc lan đế quốc.
Vũ Thần chỉ cần nói một câu là buộc hoàng đế phải thóai vị, hoàng đế cũng không dám phản kháng. Dù sao Vũ Thần cũng là khai quốc hoàng đế của Áo Bố Lai Ân đế quốc, nhưng đồng thời cũng lại là tuyệt đỉnh Thần cấp cường giả.
“Chậm rãi đã, đừng nóng vội.” Quản gia Hi Lý an ủi nói.
“Bá tước đại nhân, Thất công chúa tới.” Một gã thị giả đi vào sân luyện công cung kính nói.
“Ni Na tới?” Ốc Đốn thực sự giật mình.
Mặc dù quan hệ giữa hai người là rất tốt, song Ni Na cũng rất ít khi trực tiếp tới phủ đệ của hắn. Ốc Đốn lập tức qua bên cạnh tắm rửa một chút, thay đổi quần áo sạch sẽ rồi ra phòng khách gặp Ni Na.
Giữa phòng khách.
Ni Na trên nét mặt thập phần hưng phấn đến độ không thể giấu đi được nụ cười, khiến cho nàng thị nữ đi theo phía sau cũng phải khẽ cười nói: “Công chúa điện hạ, người nói bá tước đại nhân khi biết được tin này thì vẻ mặt sẽ như thế nào?”
“Vẻ mặt của Đại cá tử (Đồ to xác) hả.” Ni Na cứ nghĩ đến cảnh đó, thì lại càng cười thích thú hơn.
Đang suy nghĩ, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn tựa chiến thần đang đi đến. Ni Na ngắm nhìn thân hình khôi vĩ ấy mà lòng cảm thấy xiết bao ngọt ngào. Ốc Đốn trong trái tim chính là trụ cột tinh thần của nàng.
“Ni Na, sao nàng lại chạy tới chỗ ta? Nàng chẳng lẽ không sợ phụ hoàng sẽ trách cứ hay sao?” Ốc Đốn vừa cười vừa bước tới.
Ni Na chép miệng: “Ông ta có trách cứ thì cũng đã trách cứ rồi, dù sao thì ta cứ muốn đến.”
Ốc Đốn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu đó của nàng, trong lòng dấy lên một cỗ nhu tình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ni Na cầm tay nàng dò hỏi: “Ni Na, nhìn vẻ mặt của nàng, dường như đang có chuyện gì đó muốn gạt ta a?”
Ni Na chun mũi, đắc ý nói: “Chẳng gì có thể giấu diếm được chàng hết. Ta báo cho chàng một tin tức tốt lành.”
“Tin tức tốt lành? Tin tức tốt gì vậy? Có phải phụ hoàng của nàng đã thay đổi chủ ý, quyết định để cho ta cưới nàng rồi phải không?” Ốc Đốn đoán bừa.
Hoàng đế là bậc lời vàng ý ngọc, lời đã nói ra sao có thể dễ dàng thu hồi lại như vậy?
“Đương nhiên không phải là tin đó.” Nụ cười trên mặt Ni Na vô cùng sáng lạn.
“Vậy thì là gì?”
Vẻ mặt Ni Na nghiêm túc hẳn lên: “Hai ngày sau khi chàng tới gặp phụ hoàng của ta để cầu thân, mà phụ hoàng không chịu đáp ứng, ta trong lòng cũng rất khó chịu, cho nên ta đã nghĩ đến một biện pháp. Ta đi tìm Khải Lan ca ca.”
“Tìm Khải Lan?” Ốc đốn nhíu mày một cái, Khải Lan chính là tình địch của hắn. “Nàng tìm hắn để làm gì?”
Ni Na cười thích thú, đoạn nói: “Được rồi mà, đừng có suy nghĩ linh tinh. Ta chỉ là cùng Khải Lan ca ca vui vẻ trò chuyện một lần, ta nói với hắn. Ta chỉ coi hắn là ca ca mà thôi. Giống một vị ca ca cùng ta trưởng thành từ nhỏ cho tới lớn. Ta khẩn cầu Khải Lan ca ca giúp đỡ cho chuyện của hai chúng ta, ta nói với Khải Lan ca ca rằng nếu như Ốc Đốn rời đi, ta cũng sẽ cùng trốn đi luôn.”
Ốc Đốn trong lòng cô cùng cảm động.
“Khải Lan ca ca trầm mặc một hồi rất lâu, cuối cùng hắn đồng ý tới nói chuyện cùng bệ hạ, từ bỏ việc cầu hôn để thành toàn cho hai chúng ta.” Ni Na trên mặt nụ cười rạng rỡ.
“Khải Lan chịu buông tha?” Ốc Đốn chấn động.
Ốc Đốn sống tại đế đô cũng đã lâu, tiếp xúc cùng Khải Lan cũng đã rất nhiều lần. Cảm tình của Khải Lan đối với Ni Na, Ốc Đốn hoàn toàn có thể cảm thấy được. Đó là thứ tình cảm vô cùng sâu sắc, vậy mà Khải Lan còn có thể lựa chọn việc từ bỏ. Ốc Đốn trong lòng rất rung động, đồng thời cũng có chút bội phục Khải Lan.
“Khải lan ca ca đã chịu từ bỏ, những người khác thì đều không thế nào so được với chàng. Còn cái tên Lan Ma kia thì trong lòng phụ hoàng ta so ra cũng kém chàng.” Ni Na vẻ mặt tràn đầy vui sướng, “Đại cá tử, không ai có thể ngăn trở được chúng ta.”
Kích động!
Không thể nào áp chế được thứ cảm giác có tên là hạnh phúc đang lan tỏa khắp trong trong ngực, một kẻ tình địch vốn luôn khiến hắn phải đau đầu nhất bỗng nhiên lại tình tự động buông tha cho như vậy. Sự thay đổi ấy thực là bất ngờ đến kinh ngạc. Nó khiến cho Ốc Đốn bỗng cảm thấy mê muội.
Nhìn khuôn mặt sáng lạn tươi cười của Ni Na ở ngay trước mặt thế này, Ốc Đốn bỗng nhiên cảm thấy một thứ cảm giác xúc động mà trước nay vốn chưa từng có.
“Đúng, không ai có thể ngăn trở được chúng ta.” Ốc Đốn ôm Ni Na thực chặt trong lòng.
Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ, tỷ muội Lệ Bối Tạp, Chiêm Ni, Tái Tư Lặc cùng với 5 huynh đệ Ba Khắc cả đám cùng rời khỏi Vân Phong trấn, tiến về tỉnh Ba Tư Nhĩ.
Bên ngoài tòa thành của Cổ Khắc Tư gia tộc tại Ba Tư Nhỉ tỉnh thành.
Đoàn người của Lâm Lôi đã tới trước cửa.
“Các người là ai?” Thủ vệ của tòa thành từ rất xa đã quát lên, gia tộc Cổ Khắc Tư chính là chúa đất tại Tây Bắc hành tỉnh. Bọn họ chính là một gia tộc mà không phải ai cũng có thể động đến.
Trong năm huynh đệ, lão Ngũ ‘Cái Tì’ lập tức hét lớn: “Nhanh đi bẩm báo với Mạch Khắc Khẳng Hi, nói có Lâm Lôi đại nhân nhà ta tới.”
“Kẻ nào ở bên ngoài to nhỏ gì đấy!”
Một tiếng quát quen thuộc vang lên, Lâm Lôi chăm chú nhìn về phía cổng lớn, quả nhiên là cái tên Đại thiếu gia ‘Ngải Bá Đặc’ ăn mặc hoa lệ kia đang được đám hạ nhân vây quanh bước ra.
Ngải Bá Đặc vừa trông thấy đám người Lâm Lôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi tên là Lôi đúng không, còn dám đến cả nhà ta cơ đấy!” Ngải Bá Đặc trên mặt tràn đầy căm phẫn, “Không ngờ rằng cả 6 người của Quang Minh giáo đình cũng không thể giết chết được ngươi. Có điều Cổ Khắc Tư gia tộc ta không phải là loại để ngươi nghĩ có thể dễ dàng khi dễ.”
Đồng thời Ngải Bá Đặc cũng chú ý tới Chiên Ni ở đằng sau Lâm Li, cả Lệ Bối Tạp tỷ muội nữa.
Chiêm Ni đẹp tựa như đóa sen tiên mềm mại trong nước. Còn Lệ Bối Tạp tỷ muội thì lại toát ra một thứ cảm giác thần bí đặc thù, một loại cảm giác thần bí cực kỳ hấp dẫn người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com
“Sao mỹ nữ lại toàn tụ tập ở xung quanh cái tên kia thế nhỉ.” Ngải Bá Đặc trong lòng rất là bất bình.
“Dám dương oai ở Cổ Khắc Tư gia tộc ta. Người đâu. Ra bắt hắn cho ta.” Ngải Bá Đặc lập tức hạ lệnh quát.
Đám thủ vệ, hộ vệ xung quanh lập tức xông lên, có điều Lâm Lôi hoàn toàn không động thủ, để 5 huynh đệ Ba Khắc ra tay.
“Giữ lại tính mạng cho bọn họ.” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
“Rõ.” Cái Tì hưng phấn đáp.
“Chỉ cần không chết là được a.” Ba Khắc trong mắt cũng có một tia hưng phấn, năm huynh đệ bọn họ chính là Bắc vực thập bát công quốc vang danh Sát lục tướng quân, thống lĩnh quân đội không biết đã giết chóc bao nhiêu mà kể.
Năm siêu cấp tráng hán này giống như những cỗ máy chiến đấu, cứ như voi xéo gà con bắt được đám hộ vệ, rồi sau đó dễ dàng ném đám thủ vệ như những bao cát về phía trước cổng chính của tòa thành. Lực ném của 5 huynh đệ Ba Khắc này quả là không nhỏ, toàn bộ đám ngũ cấp, lục cấp chiến sĩ này bị ném trên mặt đất đều nghe thấy tiếng đầu khớp xương rạn vỡ.
“Các ngươi …” Ngải Bá Đặc giận dữ đồng thời toàn thân cũng có chút phát run, “Các ngươi thực kiêu ngạo, ở trước cửa gia tộc Cổ Khắc Tư ta mà cũng dám như vậy.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên, từ trong tòa thành lại một đám người nữa tiến ra, cầm đầu chính là một gã trung niên mặt chữ điền. Ngải Bá Đặc lập tức khom người nói: “Phụ thân, mấy người bọn chúng ở đang giương oai ở trước cổng nhà ta, còn đả thương cả hộ vệ của chúng ta nữa.”
“Ủa?” Trung niên nhân này chính là tộc trưởng hiện tại của Cổ Khắc Tư gia tộc – Áo Đăng Cổ Khắc Tư.
Cổ Khắc Tư ném ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Lâm Lôi.
“Ha ha, Lâm Lôi huynh đệ, ngươi đã đến rồi.” Chỉ nghe thấy một tiếng cười to vang lên, lập tức một đạo tàn ảnh từ xa cuối chân trời chợt lóe, rồi sau đó đã tới trước cửa tòa thành.
Người này mái tóc bạc như cước, thân hình thẳng tắp như ngọn thương.
Đám người Áo Đăng, Ngải Bá Đặc vừa thấy người mới đến, vốn đang cuồng ngạo bỗng bị dọa đến lập tức thu liễm, cả đám đều cung kính khom người hành lễ.
“Áo Đăng, các ngươi làm gì vậy?” Mạch Khắc Khẳng Hi lạnh lùng nhìn Áo Đăng.
Áo Đăng kinh ngạc không dám nói gì, hắn vừa mới nghe thấy Mạch Khắc Khẳng Hi gọi một câu, xưng hô ‘Lâm Lôi Huynh Đệ’ thì hắn còn dám nói gì nữa đây.
“Với Áo Đăng đây thì không có quan hệ gì, chỉ là nhi tử Ngải Bá Đặc của hắn lúc trước có chút ân oán với ta, cho nên vừa rồi mới lấy công để báo thù riêng mà thôi.” Lâm Lôi cười nói.
“Ân oán?” Mạch Khắc Khẳng Hi gật gật đầu.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngải Bá Đặc một cái, Mạch Khắc Khẳng Hi quay sang phía Áo Đăng: “Áo Đăng, để cho Ngải Bá Đặc đến Đức Khoa quận thành hiệp trợ cùng thúc thúc hắn, hắn không thích hợp với tỉnh Ba Tư Nhĩ này.”
Ngải Bá Đặc mặt cắt không còn hột máu.
Không thích hợp đứng ở tỉnh thành Ba Tư Nhĩ, chỉ một câu nói này rất rõ ràng là đã tước đi quyền lợi kế thừa tộc trưởng của Ngải Bá Đặc hắn. Hơn nữa còn giáng xuống một quận thành khác, còn chỉ là hiệp trợ cho thúc thúc hắn chứ không phải để làm thành chủ. Cuộc sống sau này của hắn, ngay đến cả Cơ Ân cũng không bằng được.
“Vâng, thưa gia gia.” Áo Đăng không dám có chút hoài nghi.
Địa vị của Mạch Khắc Khẳng Hi tại Tây Bắc hành tỉnh cũng giống như địa vị của Vũ Thần tại Áo Bố Lai Ân đế quốc. Ông ta kể cả có bảo Áo Đăng phải từ bỏ chức vị tộc trưởng, Áo Đăng cũng không dám oán hận lấy một câu.
“Lâm Lôi huynh đệ, thực sự là xin lỗi, ta vừa mới ra ngoài đi dạo chơi, đã chậm trễ tiếp đón mất rồi.” Mạch Khắc Khẳng Hi nhiệt tình nghênh đón Lâm Lôi vào trong thành.
Lâm Lôi cũng mỉm cười cùng Mạch Khắc Khẳng Hi tiến vào, Áo Đăng liền cung kính bước theo sau. Về phần Ngải Bá Đặc sắc mặt trắng bệch, đã chẳng còn ai quan tâm đến nữa.
 

Chọn tập
Bình luận