Bỗng một người đột nhiên lại đến đưa tin như thế, khiến cho Ốc Đốn phải sây sẩm cả mặt mày.
Hắn thực sự rất muốn cùng Ni Na tại đế đô quang minh chính đại kết hôn mà không cần phải chạy trốn.
“Khải Lan, tin tức này của ngươi là thực ư?” Lâm Lôi cũng nhìn chằm chằm vào Khải Lan, vội vàng hỏi lại lần nữa.
Khải Lan trịnh trọng gật đầu đáp:
“Lâm Lôi đại sư, mặc dù bệ hạ vẫn chưa công khai tuyên bố, song tin tức này chính là do phụ thân ta từ miệng bệ hạ mà biết được. Tính xác thực, tin rằng Lâm Lôi đại sư cũng có thể tự mình phán đoán.”Lâm Lôi khẽ gật đầu.
Đế quốc tể tướng căn bản vốn không cần phải lừa gạt nhi tử của ông ta, hơn nữa với Tinh thần lực của một cửu cấp đại ma đạo như Lâm Lôi, nếu đối phương nói dối, Tinh thần lực cường đại của hắn nhất định sẽ có cảm giác.
“Mặc kệ là thế nào, huynh đệ chúng ta cũng vô cùng cảm tạ Khải Lan ngươi đã trợ giúp.” Lâm Lôi cảm tạ nói.
Mãi tới lúc này, Ốc Đốn đầu óc hỗn loạn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn cũng cảm kích đối với Khải Lan mà nói:
“Khải Lan, cám ơn ngươi đã báo cho ta biết.”“Không cần cám ơn, ta chỉ hy vọng Ni Na sau này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Được rồi, ta đi đây.” Khải Lan quay sang Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người khẽ khom mình rồi rời đi.
Ốc Đốn nhìn y rời đi xong, đột nhiên xoay người nhìn về phía Lâm Lôi:
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Hắn lúc này đầu óc đích xác là có chút rối loạn.
Nguồn truyện: Truyện FULL“Làm sao bây giờ?” Lâm Lôi nói như đinh chặt sắt,
” … Trước tiên hãy chuẩn bị cho toàn bộ nữ quyến đều rời khỏi đế đô đã.”Lâm Lôi lạnh lùng nhìn về phía hoàng cung:
“Chúng ta đã không còn có lựa chọn rồi, ta lập tức phái người gọi Da Lỗ tới, bây giờ chỉ có thể thông qua Đạo Sâm thương hội dẫn đường, trước tiên là đem Chiêm Ni, Lệ Bối Tạp tỷ muội, cùng với thân nhân của Hi Nhĩ Mạn thúc thúc … rời khỏi đế đô trước đã. Hơn nữa, việc các nàng rời đi tốt nhất là không nên để cho hoàng đế phát hiện.”Kỳ thực, có phát hiện cũng chẳng có gì.
Kiều An bệ hạ kể cả có hoài nghi Lâm Lôi thì đã sao? Chẳng lẽ ông ta dám đắc tội với Lâm Lôi? Dù sao ông ta cũng không thể như Vũ Thần được. Hơn nữa ông ta chính là nên hiểu … trong những kẻ dưới quyền của ông ta, lấy ai có thể là đối thủ của Lâm Lôi cơ chứ?
Lâm Lôi cùng ngày đã đem tin tức nói cho Da Lỗ biết để cùng thương lượng kỹ càng trong chốc lát. Da Lỗ lúc này vỗ ngực cam đoan:
“Lão Tam, ngươi cứ yên tâm, chỉ có mấy người thôi sao? Tuyệt đối không thành vấn đề.”Da Lỗ thấy tức cười:
“Kỳ thực, lão Tam. Bệ hạ kể cả có biết việc này thì ông ta cũng không dám làm gì quá đáng.”Lâm Lôi mỉm cười.
Sau khi đạt tới Thánh vực, đế quốc hoàng đế mặc dù có địa vị cao, song đối với hắn cũng không có gì là uy hiếp lắm. Kẻ khiến Lâm Lôi tương đối sợ hãi trên thực tế chính là vị Vũ Thần ở trên núi kia.
“Cố gắng đừng để bị phát hiện.” Lâm Lôi nhắc nhở.
Chiêm Ni, Lệ Bối Tạp tỷ muội mặc dù có chút không chịu, có điều các nàng biết sau này còn có thể đoàn tụ với Lâm Lôi bọn họ, nên cũng đành thuận theo sự an bài của Đạo Sâm thương hội, lặng lẽ rời khỏi đế đô.
Kỳ thực Lâm Lôi, Ốc Đốn bọn họ đều không hề từ bỏ dẫu chỉ là một tia hy vọng cuối cùng.
Bọn họ hy vọng, tới ngày 15 tháng 3, hôm đó, tại Võ Công điện, Kiều An bệ hạ sẽ lựa chọn Ốc Đốn. Mặc dù xác suất là rất thấp … có điều nói không chừng Kiều An bệ hạ sẽ thay đổi chủ ý.
Dù sao, để cho Ni Na và Ốc Đốn chạy trốn, đối với Ni Na mà nói thì sẽ phải rời bỏ thân nhân. Còn đám người Ốc Đốn, quản gia Hi Lý gia gia, Hi Nhĩ Mạn cũng đã tương đối quen thuộc với cuộc sống tại đế đô. Chưa tới thời khắc cuối cùng, bọn họ cũng vẫn chưa nguyện ra đi.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, ngày 15 tháng 3 cũng càng ngày càng gần. Đế đô từ đường cái cho đến ngõ nhỏ, từ quán cóc cho tới tửu điếm, hết thảy đều thấy bàn tán về Ốc Đốn, Bố Lỗ Mặc cùng với ca ca của bọn họ.
Tất cả mọi người đều đoán xem ai cuối cùng sẽ được kết hôn với hoàng tộc Thất công chúa.
Trong sự chờ đợi của mọi người, ngày 15 tháng 3 rốt cuộc cũng đã tới. Hôm ấy, từ sáng sớm trời đã ngập trong sương mù dày đặc thực hiếm thấy, cho dù đến 7, 8 giờ sáng mặt trời đã lên cao song vẫn như trước chỉ có thể mơ hồ thấy được trong phạm vi mười thước phải trái hai bên.
“Phù.” Ốc Đốn đứng ở cửa Bá tước phủ phủ đệ, thở ra một hơi.
Mấy ngày nay, hắn trong lòng áp lực thực sự là rất lớn.
“Tốt rồi, hôm nay chỉ là biết kết quả thôi mà, thư giãn một chút.” Lâm Lôi cười vỗ vỗ vai Ốc Đốn. Ốc Đốn quay đầu lại nhìn ca ca mình, trông thấy Lâm Lôi, Ốc Đốn cảm thấy bản thân mình tựa như có một sự hậu thuẫn hết sức kiên cường, trong lòng cảm thấy sức mạnh càng tăng lên.
“Vâng.” Ốc Đốn gật đầu.
Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người lập tức lên xe ngựa, trực tiếp hướng tới phía hoàng cung đi đến. Bởi vì sương mù nhiều, xe ngựa đi với tốc độ rất chậm. Hơn nữa hôm nay, trước cửa hoàng cung xe ngựa cũng rất nhiều.
Trước cửa hoàng cung.
Một lượng lớn xe ngựa dừng lại, quan lớn, quý tộc đều lục tục xuống xe ngựa, đàm tiếu với nhau.
“Áo Lợi Duy Á đại nhân tới.” Mới đó đã thấy Áo Lợi Duy Á, Bố Lỗ Mặc huynh đệ hai người lần lượt xuống xe ngựa, trước cửa cung các quý tộc, đại thần đều nhiệt tình nghênh đón.
Áo Lợi Duy Á vừa mới xuống xe ngựa, đã thấy rất nhiều đại thần, quý tộc xum xoe tiến đến, không khỏi nhướng mày.
“Nhị đệ, chúng ta đi vào.” Hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn đám quý tộc này lấy một cái, trên người bỗng nhiên phát tán một đạo khí lãng, trực tiếp bức lui đám quý tộc, đại thần ở xung quanh mà lại không hề gây thương tổn chút nào.
Đám quý tộc, đại thần này cùng nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.
“Lâm Lôi đại nhân tới.” Tiếng một người mã phu vang lên, rồi sau đó Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người cũng xuống xe ngựa. Lúc này, đám quý tộc và các đại thần đã biết rõ nên không có tới gần mà chỉ đứng cách xa một khoảng để chào hỏi.
Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người cũng tương tự không hề để ý nhiều đến đám đại thần này, trực tiếp hướng cửa cung đi đến.
“Lâm Lôi.” Áo Lợi Duy Á ngược lại bỗng dừng lại, quay đầu lại cùng chào hỏi Lâm Lôi.
“Áo Lợi Duy Á.” Đối với đối thủ có thực lực, Lâm Lôi đáy lòng cũng có một phần kính trọng. Để có được thực lực như thế, nếu không dốc lòng khổ tu thì căn bản không thể đạt được.
Lâm Lôi, Ốc Đốn, Áo Lợi Duy Á, Bố Lỗ Mặc đi thành một hàng, đồng thời hướng Võ Công điện đi đến.
“Lâm Lôi, ngày đó tại đấu vũ tràng, nói thực ta thực sự rất muốn tỷ thí tiếp với ngươi.” Áo Lợi Duy Á trên mặt nở nụ cười.
“Ủa? Vậy tại sao ngươi lại từ bỏ? Ta không tin ngươi vì e ngại Hắc Đức Sâm.” Lâm Lôi cười nhạt nói.
Áo Lợi Duy Á, Lâm Lôi đều cảm giác được thực lực của nhau. Ngày đó bọn họ bị Hắc Đức Sâm bức lui, ngoại trừ Hắc Đức Sâm thực lực của bản thân vốn đã cứng cỏi, còn Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á tự mình phải hứng chịu công kích cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
“Không phải e ngại Hắc Đức Sâm, mà là … khiêu chiến với Hắc Đức Sâm, ta từ sáu năm trước đã quyết định rồi. Sau khi Hắc thạch kiếm đại thành, ta dám chắc sẽ khiêu chiến cùng hắn. Trong ‘Danh Sách Của Áo Lợi Duy Á’ lên đấu vũ tràng đánh một trận, ta trong lòng cũng rất chờ đợi được cùng ngươi tái chiến. Chỉ có điều tràng chiến đấu này dám chắc sẽ đến sau khi cùng Hắc Đức Sâm quyết chiến.”“Hắc thạch kiếm kiếm pháp ta không muốn để cho Hắc Đức Sâm biết. Nếu chiến đấu trước với ngươi chẳng phải là sẽ bị lộ ra hay sao?” Áo Lợi Duy Á khóe miệng khẽ mỉm cười,
“Ta muốn xem xem với khả năng phòng ngự của kẻ được xưng là ‘Bàn Thạch Kiếm Thánh’ Hắc Đức Sâm sẽ làm như thế nào để tiếp được một chiêu này của ta.”Lâm Lôi gật gật đầu.
“Hơn một tháng nữa sẽ chiến đấu, ngươi cho rằng giữa ta và Bàn thạch Kiếm thánh ai sẽ thắng?” Áo Lợi Duy Á đột nhiên hỏi.
Lâm Lôi cân nhắc trong chốc lát.
Hôm đó Lâm Lôi khi thấy bề ngoài của Hắc thạch kiếm có hắc sắc quang mang lưu chuyển thì đã cảm giác được một loại khí tức quỷ dị. Hắn lúc ấy mặc dù rất tự tin đối với Hắc ngọc trọng kiếm của mình, song việc tự mình có thể phòng ngự được trước công kích của đối phương hay không thì lại không hề chắc chắn.
“Ngươi và Bàn thạch Kiếm thánh, ai cũng đều có thể thắng. Có điều ta nghĩ, Bàn thạch Kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’ khả năng thắng có thể sẽ nhiều hơn. Dù sao thì đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng có Thánh vực cường giả nào đánh bại được hắn. Hắn có thể đạt đến bước này rồi, dám chắc cũng có chút tuyệt kỹ để dựa vào.” Lâm Lôi công chính nói.
Áo Lợi Duy Á gật gật đầu:
“Đúng, ta cũng thừa nhận, sáu năm trước ta và Hắc Đức Sâm đã từng đánh một trận. Biểu hiện của Hắc Đức Sâm mới chỉ là một bộ phận thực lực của hắn mà thôi. Hắc Đức Sâm thâm sâu khó lường. Có điều ta đối với Hắc thạch kiếm của mình cũng tràn ngập tin tưởng. Mặc cho hắn có phòng ngự cường thịnh đến đâu đi chăng nữa, phỏng chừng cũng không thể kháng cự được.”Lâm Lôi nở nụ cười.
Áo Lợi Duy Á này sao đã vội kết luận như thế? Chính mình đối với Hắc ngọc trọng kiếm của bản thân cũng rất tự tin.
“Hắc thạch kiếm này của ngươi rốt cuộc là dạng công kích gì, mà trong lòng ngươi lại kiên cường đến như vậy?” Lâm Lôi tò mò dò hỏi.
Áo Lợi Duy Á cười hỏi:
“Hắc thạch kiếm?” Hắn nhìn về phía Lâm Lôi, cân nhắc trong chốc lát rồi nói:
“Ta có thể nói cho ngươi hay, ngươi hẳn là cũng biết, Hắc thạch kiếm kiếm pháp này của ta là lĩnh ngộ từ Hắc ám nguyên tố pháp tắc mà sáng tạo ra.”Lâm Lôi gật đầu.
“Cho nên, Hắc thạch kiếm kiếm pháp này của ta ngoại trừ có lực xuyên thấu kinh người, tức là lực công kích bên ngoài ra thì còn có công kích đối với linh hồn.” Áo Lợi Duy Á tự tin trực tiếp nói ra.
“Linh hồn công kích?” Lâm Lôi chấn động.
Hắc Ám ma pháp vốn có loại ma pháp nguyền rủa linh hồn, do đó Hắc Ám nguyên tố pháp tắc này hẳn là cũng ẩn chứa một phương diện nào đó về mặt linh hồn. Áo Lợi Duy Á với Hắc thạch kiếm có thể lĩnh ngộ được phương pháp xuất ra công kích linh hồn, quả là rất kinh người.
“Hắc thạch kiếm xét về lực phá hoại thì rất bình thường, phòng ngự có thể rất đơn giản. Có điều xét về mặt trực tiếp công kích đối với linh hồn thì những phòng ngự có tính vật lý bình thường cơ hồ không có hiệu quả. Ta muốn xem xem Hắc Đức Sâm sẽ làm thế nào mà ngăn cản được!”Áo Lợi Duy Á nói, bên cạnh Bố Lỗ Mặc trên mặt cũng có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Lôi cũng không thể không thừa nhận …
Hắc thạch kiếm này quả nhiên là đáng sợ.
“Đáng sợ, trực tiếp công kích linh hồn.” Lâm Lôi cũng khiếp sợ một chiêu uy lực này của đối phương.
“Cho nên người có linh hồn càng mạnh thì khả năng ngăn cản một chiêu này lại càng lớn. Có điều đối với chiến sĩ, Tinh thần lực bình thường cũng không quá mạnh mẽ. Ngay cả Thánh vực chiến sĩ, Tinh thần lực bình thường cũng không bằng cửu cấp đại ma đạo.” Áo Lợi Duy Á rất tự tin.
Chiến sĩ cùng đồng cấp so với ma pháp sư thì Tinh thần lực vẫn yếu hơn rất nhiều.
Một chiêu này vừa vặn nhằm vào nhược điểm của chiến sĩ.
“Lâm Lôi, một chiêu công kích như thế của ngươi là công kích dạng gì?” Áo Lợi Duy Á cũng dò hỏi.
Bố Lỗ Mặc cũng nhìn về phía Lâm Lôi, lúc này Bố Lỗ Mặc trong mắt toát lên một vẻ kiêu hãnh, hắn cho rằng Lâm Lôi dám chắc không bằng được ca ca hắn.
Lâm Lôi cũng không giấu diếm, trực tiếp đáp:
“Hắc ngọc trọng kiếm kiếm pháp của ta phòng ngự bình thường cũng là cơ hồ không có hiệu quả, trực tiếp công kích những chỗ yếu hại của nội tạng trong cơ thể người.”“Phòng ngự cơ hồ không có hiệu quả?” Áo Lợi Duy Á sắc mặt biến đổi.
Cường giả bình thường đều là rèn luyện Tinh thần lực, đặc biệt là trong khi lĩnh ngộ pháp tắc, Tinh thần lực gia tăng cũng tương đối nhanh. Tỷ như Hắc Đức Sâm, Tinh thần lực hẳn là phải ngang với cửu cấp đại ma đạo.
Có điều nội tạng thì lại bất đồng.
Cơ thể dù có rèn luyện tốt, song những chỗ như tim, phổi thì rất khó tu luyện. Chỉ có thể nhờ vào hấp thu nguyên tố, khiến cho tim, phổi càng tăng thêm sức mạnh mà thôi.
Nếu nội tạng đều bị hủy diệt, người ta đương nhiên là chết.
“Phòng ngự thân mình vô dụng, trực tiếp công kích trong cơ thể …” Áo Lợi Duy Á trong lòng cũng bội phục hẳn Lâm Lôi, loại công kích quá đỗi quỷ dị như vậy mà Lâm Lôi cũng sáng tạo ra được.
Lâm Lôi cũng rất bội phục Áo Lợi Duy Á, Hắc thạch kiếm kia cũng là trực tiếp công kích linh hồn.
Phía sau một ít quý tộc, đại thần nhìn thấy Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á hai người cứ như là bạn tốt trao đổi với nhau, trong lòng đều rất là giật mình.
Rất nhanh, bọn người Lâm Lôi đã đi tới bên ngoài Võ Công điện.
Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á nhìn nhau, đoạn cùng mang theo đệ đệ tiến vào Võ Công điện. Kỳ thực hai người dù có nói cho đối phương biết tuyệt chiêu của chính mình, song đối phương suy nghĩ phòng ngự cũng đều là rất khó.
Vô luận là linh hồn hay thân thể nội tạng đều là tuyệt đối yếu hại. Do đó hai đại thiên tài này đối với tuyệt chiêu của chính mình đều rất tự tin, vì thế mới không sợ nói cho đối phương biết.
Nói cho ngươi biết thì sao? Có bản lãnh, cứ phòng ngự đi rồi hãy nói!
Võ Công điện tụ tập không ít người, khi Lâm Lôi vừa mới mang theo Ốc Đốn tiến vào đại điện thì cung đình thái giám đã đi tới:
“Lâm Lôi đại nhân, bệ hạ đã sớm an bài chỗ ngồi tốt rồi, ngươi cứ đến ngồi là được.”Bình thường đại thần đều là đứng, song Lâm Lôi thì lại không cần.
Lâm Lôi bình lặng ngồi xuống, Áo Lợi Duy Á tương tự cũng bị cung đình thái giám mời qua một bên ngồi xuống. Trong đại điện, các quý tộc, đại thần nhìn về phía Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á ánh mắt đều có phần kính sợ.
“Lâm Lôi, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ tuyển chọn ai?” Trước sự chú ý của đông đảo quý tộc, đại thần, Áo Lợi Duy Á đột nhiên cùng Lâm Lôi nói chuyện với nhau.
“Đương nhiên là đệ đệ ta, Ốc Đốn.” Lâm Lôi trực tiếp trả lời.
Áo Lợi Duy Á liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái:
“Ta thì không cho rằng như vậy … Ồ, bệ hạ tới.” Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á đều nhìn ra cửa điện, theo sau Kiều An bệ hạ còn có cung đình thái giám cùng với hoàng hậu, phi tần, cả Thất công chúa cũng đang tiến vào đại điện.