Thân ảnh Hắc Đức Sâm cũng vì một kích đáng sợ này mà bị bắn ngược lại, phải đến gần một trăm thước hắn mới ổn trụ được cơ thể, một ngụm máu từ khóe miệng trào ra.
Hắc Đức Sâm lau qua khóe miệng, đoạn nhìn về phía dưới mặt sông Xích Viêm hà.
“Khen cho một thiên tài Kiếm thánh, một kích cuối cùng này cũng thực là lợi hại.” Hắc Đức Sâm lẩm bẩm, tại cực hạn sinh tử, lần công kích cuối cùng đó của Áo Lợi Duy Á uy lực lớn chưa từng thấy, xé rách lớp phòng ngự, công kích bản thể khiến cho hắn bị thụ thương.
oOo
“Rào rào!” Mưa lớn vẫn không ngừng rơi trên mặt đất, nhưng trên mặt sông Xích Viêm hà vẫn là dòng nước chảy xiết, đạo tiên huyết nọ chỉ trong chốc lát đã loang ra rồi tan đi theo dòng nước chảy, không còn nhìn thấy nữa.
Sự tĩnh lặng chết chóc!
Tất cả mọi người đều trầm mặc, hầu như người ở hai bên bờ sông cũng đều nhìn về phía Xích Viêm hà, mọi người đều muốn biết biết vị thiên tài Kiếm thánh phong hoa tuyệt đại kia quả thực đã chết như vậy sao?
“Đại ca!” Bố Lỗ Mặc không chút chần chừ, vừa khóc vừa trực tiếp lặn xuống xuyên qua nước sông chảy xiết giữa Xích Viêm hà.
“Lâm Lôi đại sư, Áo Lợi Duy Á chết rồi sao?” Kiều An bệ hạ lo lắng hỏi.
Lâm Lôi lắc đầu:
“Ta cũng không rõ.” Hắn vừa nói vừa cúi đầu liếc mắt nhìn Bối Bối bên cạnh, Bối Bối cũng bất lực ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại:
“Lão đại, Áo Lợi Duy Á khí tức rất mỏng manh, hắn cũng không có hít thở, chỉ có hơi thở nhấp nhô, giống như có thể chết bất cứ lúc nào vậy.”Đám đông khôn cùng sôi nổi nghị luận, mọi người đều khẽ bàn tán xem Áo Lợi Duy Á đã thực sự chết hay chưa. Có điều tất cả mọi người vẫn nhớ rõ … một kích chói mắt cuối cùng đó của Áo Lợi Duy Á.
“Ùm!” Nước bắn tung tóe.
Bố Lỗ Mặc ôm một cơ thể vọt lên, Lâm Lôi mục quang như điện nhìn thấy rõ ở phía xa Áo Lợi Duy Á sắc mặt trắng bệch không một chút máu, môi cũng trắng xám, toàn thân đã không còn hô hấp.
Nếu như không dùng Tinh thần lực điều tra, căn bản không cảm nhận được Áo Lợi Duy Á vẫn còn có một chút hơi thở như vậy.
“Tránh ra, tránh ra!” Bố Lỗ Mặc một tay cầm Quang Ảnh kiếm, Hắc Thạch kiếm, đồng thời còn ôm ca ca Áo Lợi Duy Á của mình, chân điểm thẳng một cái, cả người đã khẩn cấp hướng về phía Kiều An bệ hạ.
Hắn trong mắt toàn là lệ.
“Bệ hạ, bệ hạ, người cứu chữa đâu? Nhanh, nhanh!” Bố Lỗ Mặc lo lắng hét lớn.
Cuộc chiến Thánh vực này, Kiều An bệ hạ cũng đã sớm mời vị cửu cấp Quang Minh đại ma đạo có địa vị được tôn sùng nhất trong hoàng cung tới.
“An Đặc tiên sinh, nhanh, nhanh cứu Áo Lợi Duy Á.” Kiều An bệ hạ cũng lập tức chỉ thị.
Vị ngân phát lão giả lập tức từ phía sau Kiều An bệ hạ đi ra, bước nhanh tới bên người Áo Lợi Duy Á, hai tay cùng phát ra quang mang màu trắng sữa, trực tiếp dung nhập vào cơ thể Áo Lợi Duy Á, sắc mặt Áo Lợi Duy Á rõ ràng đã nhanh chóng khôi phục huyết sắc.
“Thế nào, đại ca ta thế nào?” Bố Lỗ Mặc khẩn trương hỏi.
Mặc dù Bố Lỗ Mặc rất mạnh, đối với người khác cũng rất lạnh nhạt, nhưng đại ca trong lòng hắn thì giống như cha. Lúc nhỏ hắn chính là do một tay đại ca nuôi lớn. Trong lòng Bố Lỗ Mặc, không ai so sánh được với đại ca hắn về tầm quan trọng.
“Đừng gấp, ta vừa rồi chỉ là phục hồi thương thế đơn giản trên người Áo Lợi Duy Á đại nhân trước. Nội thương bên trong của hắn ta vẫn cần thi triển ma pháp mới trị khỏi được.” Vị ngân phát lão giả này gật đầu đáp, lập tức liền niệm lên ma pháp chú ngữ, Bố Lỗ Mặc ở bên cạnh lo lắng, khẩn trương, nhưng lại không dám quấy rầy vị Quang Minh đại ma đạo này.
Chỉ trong chốc lát …
Vô vàn điểm quang mang như một loại tinh thần, dung nhập vào cơ thể Áo Lợi Duy Á. Vết thương vốn bên ngoài cơ thể Áo Lợi Duy Á chỉ trong nháy mắt thời gian đã hoàn toàn bình phục. Năng lực trị liệu này quả thực phi thường kinh người.
“Ủa?” Vị ngân phát lão giả này nghi hoặc lắc đầu.
“Sao thế?” Bố Lỗ Mặc khẩn trương hỏi.
Ngân phát lão giả lắc đầu nhíu mày:
“Hiện tại cơ thể của Áo Lợi Duy Á đại nhân, vô luận là bên ngoài hay bên trong, xương cốt bị gãy đều đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Nhưng Áo Lợi Duy Á lại không tỉnh lại. Việc này …”Lâm Lâm cũng nhìn kỹ Áo Lợi Duy Á.
“Áo Lợi Duy Á này linh hồn chịu tổn thương nghiêm trọng.” Bối Bối truyền âm cho Lâm Lôi nói,
“Ta cảm nhận được linh hồn khí tức của hắn yếu bất thường.”Lúc này, Hắc Đức Sâm mặc trường bào màu xám từ không trung chầm chậm bay xuống, tư thế phiêu dật bay thẳng đến chỗ Kiều An bệ hạ.
“Hắc Đức Sâm!” Bố Lỗ Mặc giống như muốn ăn thịt người, gắt gao nhìn chằm chằm vào y.
Đại ca duy nhất của hắn, than nhân duy nhất. Bố Lỗ Mặc đối với Hắc Đức Sâm tồn tại vô cùng oán hận, nếu như không phải thực lực khác biệt quá lớn, sợ rằng Bố Lỗ Mặc sẽ trực tiếp xông lên.
“Đừng trừng mắt nhìn ta, linh hồn đại ca ngươi bây giờ đang tổn thương nghiêm trọng, nguyên nhân không phải do ta. Đại ca ngươi vừa rồi thi triển một chiêu sau cùng, hình như đã thi triển cấm chiêu gì đó, liều mạng lưỡng bại câu thương công kích ta.” Sắc mặt Hắc Đức Sâm cũng có phần nhợt nhạt.
“Cấm chiêu?” Bố Lỗ Mặc nhướng mày.
Hắn đột nhiên nhớ tới …
Trước đó một khoảng thời gian, hắn và đại ca hắn học Hắc Thạch kiếm kiếm pháp, nhưng Áo Lợi Duy Á lại nhắc nhở hắn, chỉ nên chuyên tâm tu luyện Quang Ảnh kiếm, không nên tu luyện Hắc Thạch kiếm hoàn toàn tương phản.
“Chẳng lẽ hai nguyên tố pháp tắc hoàn toàn tương phản thực sự có gì đó kiêng kị?” Bố Lỗ Mặc cúi đầu nhìn về phía đại ca mình.
Áo Lợi Duy Á sắc mặt hồng hào, cơ năng thân thể rõ ràng đã đạt tới tình trạng hoàn mỹ. Nhưng hắn đúng là không tỉnh, với lại linh hồn khí tức lại yếu ớt như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị hủy diệt.
oOo
“Áo Lợi Duy Á đại nhân thua?”“Đệ đệ hắn đang ôm thi thể của hắn. Ôi thiên tài Kiếm thánh đã chết như thế sao.”“Ngươi nói chết ư? Nói không chừng chỉ là trọng thương hôn mê thôi.”“Không quản ra sao, Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm vẫn còn rất ổn, còn từ trên không bay xuống đây, rõ ràng mạnh hơn nhiều so với Áo Lợi Duy Á đại nhân.
oOo
Mấy trăm vạn người sôi nổi nghị luận, mặc dù trời vẫn đang mưa to, nhưng không làm giảm được cảm xúc mạnh mẽ của mọi người, toàn bộ mọi người đều đang nói về trận đại chiến này. Vô luận là Áo Lợi Duy Á chết, hay trọng thương hôn mê, việc này đều đại diện cho một kết quả.
Trận đại chiến này, Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm thắng!
Kết quả này, tuyệt đại đa số người đều đã sớm dự liệu từ trước, rốt cuộc Hắc Đức Sâm đã thành danh từ rất lâu rồi.
Mệnh danh là đệ nhất cường giả, cho đến nay chưa từng thất bại. Hôm nay có thể thắng cũng là điều rất bình thường.
Nếu Hắc Đức Sâm thua, sợ rằng mọi người mới kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLĐám đông vô hạn này cũng bắt đầu rời đi như dòng lũ, rất nhiều người hướng về bên trong đế đô, cũng có rất nhiều người quay về một số tiểu trấn ngoại thành …
Mọi người dần dần ly khai, nhưng Thành vệ quân vẫn giữ vững vị trí.
“Đại ca ta sẽ không chết!
” Bố Lỗ Mặc lạnh lùng đáp, rồi sau đó ôm đại ca mình, đồng thời lệnh cho người hầu của hắn cầm Quang Ảnh kiếm, Hắc Thạch kiếm, Bố Lỗ Mặc cứ như vậy ôm đại ca mình rời đi.
“Hy vọng Áo Lợi Duy Á có thể vượt qua kiếp nạn này.
” Kiều An bệ hạ cảm thán nói, lúc này bao quanh Kiều An bệ hạ là một đám người đông đảo, cũng phải đến nghìn người.
Những người này đều là quý tộc, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Áo Lợi Duy Á sống hay chết.
“Hắc Đức Sâm đại nhân quả nhiên lợi hại. Lần này ung dung như thế mà đã thắng.
” Xa xa, thanh âm nịnh bợ của một số quý tộc vang lên, Hắc Đức Sâm lạnh nhạt cười.
Đoạn y nhìn về phía Lâm Lôi, cười lớn tiếng nói: “Thực ra so với Áo Lợi Duy Á, ta lại càng muốn cùng Lâm Lôi đại sư tỷ thí một phen.
“
Ngạc nhiên, yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều có chút mê man, Hắc Đức Sâm vừa mới cùng Áo Lợi Duy Á trải qua một cuộc đại chiến, hiện lại có ý muốn cùng đấu với Lâm Lôi.
Lâm Lôi trầm mặc trong giây lát, đoạn thốt lên một tiếng: “Hắc Đức Sâm, lời này của ông có ý gì?
“
Hắc Đức Sâm mỉm cười: “Lần trước tại đấu võ trường, ngươi và Áo Lợi Duy Á cuối cùng không đánh tiếp. Có điều là lúc ấy Áo Lợi Duy Á rút Hắc Thạch kiếm ra, ngươi cũng rút Hắc Ngọc trọng kiếm của ngươi ra, ta còn nhớ lúc đó ngươi nói, Hắc Ngọc trọng kiếm kiếm pháp của ngươi là lĩnh ngộ Đại địa pháp tắc mà sáng tạo ra?
“
“Đúng vậy.
” Lâm Lôi gật đầu.
“Ta cũng nghiên cứu lĩnh ngộ Đại địa pháp tắc, ta nghĩ, ta cùng ngươi tỷ thí thử xem, đối với việc tu luyện đột phá của hai người chúng ta đều có lợi.
” Hắc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi, “Lâm Lôi, ta hướng về ngươi ước chiến, ngươi có tiếp nhận không?
“
Một đám quý tộc xung quanh, bao gồm cả Kiều An bệ hạ đều không dám lên tiếng.
Một người được mệnh danh là Thánh vực đệ nhất cường giả, một là tuyệt đại thiên tài Thánh vực cường giả.
“Ca …
” Ốc Đốn lúc này không nhịn được lên tiếng gọi.
Lâm Lôi quay đầu liếc mắt nhìn đệ đệ mình, lại cười cười.
Ốc Đốn lúc này đáy lòng cũng rất bất mãn, rất lo lắng: “Hắc Đức Sâm này thực sự hèn hạ, vừa mới đánh Áo Lợi Duy Á gần chết, chẳng lẽ hắn bây giờ lại muốn giết ca ta? Thấy ca ta cùng Áo Lợi Duy Á đều là thiên tài, sợ ca ta và Áo Lợi Duy Á đe dọa đến địa vị của hắn sau này sao?
“
Không chỉ có Ốc Đốn nghĩ như vậy. Trên trường cũng có không ít người nghĩ như vậy.
Dù sao, Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á là hai đại thiên tài sang chói nhất. Hôm nay một người đã bị đánh bại, sống chết chưa biết, mà hiện tại Hắc Đức Sâm lại mời Lâm Lôi. Dụng ý của việc này khiến người ta tự nhiên hoài nghi.
“Sao, không dám tiếp nhận ư?
” Hắc Đức Sâm cười hỏi.
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn Hắc Đức Sâm, mỉm cười: “Thời gian, địa điểm?
“
Hắc Đức Sâm ngẩn ra.
Rất nhanh, y hiểu rằng Lâm Lôi đã tiếp nhận lời khiêu chiến của y: “Ta ngày hôm nay đã đấu một trận với Áo Lợi Duy Á, trạng thái đã không tốt nhất, vậy ba tháng sau, cũng là 84 ngày sau tại vùng trời Đồ Tiêu Sơn phía tây thành, chúng ta tại đó tỷ thí một phen.
“
“Được thôi.” Lâm Lôi mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng rất muốn cùng Hắc Đức Sâm này giao chiến một trận, bây giờ hắn đúng là vừa mới lĩnh ngộ Mạch động phòng ngự, hơn nữa với công kích Đại địa áo nghĩa của mình, Lâm Lôi không nghĩ rằng bản than lại dễ dàng thất bại như thế. Nói cho cùng bây giờ bản thân ngoài có Mạch động phòng ngự, trong có long lân bảo hộ. Lực phòng ngự như thế, có lẽ so với Hắc Đức Sâm, ai mạnh ai yếu vẫn còn khó nói.
“Đã như vậy, bệ hạ, Lâm Lôi, ta đi trước đây.
” Hắc Đức Sâm quay về hai người gật đầu một cái, lập tức trực tiếp hóa thành một đạo ảo ảnh màu xám, rất nhanh phá không mà đi.
“Ca –
” Ốc Đốn lúc này lo lắng chạy tới.
“Không việc gì, ai thắng ai thua, vẫn còn khó nói.” Lâm Lôi tự tin cười, rồi cũng mang theo người của mình rời đi.
Còn đám quý tộc cùng với hoàng tộc đều nghị luận sôi nổi, bất quá trong chốc lát dưới cơn mưa lớn đám quý tộc cũng nhanh chóng quay về đế đô.
Xung quanh Xích Viêm hà lại khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ có một mảng lộn xộn ở Xích Viêm hà mới phản ánh trận chiến thảm liệt vừa rồi.
oOo
Tại nơi giao tiếp giữa Xích Viêm hà và Ngọc Lan hà, một cự hình lâu thuyền sáu tầng lầu các từ Ngọc Lan hà tiến vào Xích Viêm hà, trên boong tàu của cự hình lâu thuyền này, binh lính xếp thành một hàng chỉnh tề.
Trên lâu thuyền không ít chiến sĩ cường đại còn mang theo ma thú của mình, có thể có ma thú cho riêng mình thì có lẽ không phải là điều người bình thường có thể làm được. Trên lâu thuyền này có nhiều ma thú như vậy cho thấy người trên thuyền địa vị không tầm thường.
“Đã tiến vào Xích Viêm hà, khoảng cách đến đế đô Áo Bố Lai Ân đế quốc lộ trình cũng chỉ còn lại ba ngày, đáng tiếc là chúng ta đã không kịp chứng kiến trận đấu giữa thiên tài kiếm thánh Áo Lợi Duy Á và Hắc Đức Sâm đại nhân.
“
Trên boong tàu, chiến sĩ tuần tra nói chuyện với nhau.
Lúc này từ trên lầu gác thuyền bước xuống một người tóc hoa râm, thoạt nhìn bộ dạng của trung niên nhân này khoảng bốn năm mươi tuổi, theo phía sau trung niên nhân này còn có một con gấu da lông màu vàng dáng vẻ ngây thơ. Con gấu này cao tương đương người, rất đáng yêu.
“Hống hống, chủ nhân, đi trên mặt nước thế này thực không thoải mái a, chúng ta hay là cứ đơn giản bay qua đi.
” Con gấu dáng vẻ đáng yêu đó nói với trung niên nhân.
“Biết ngươi không thích nước rồi.
” Trung niên nhân hờ hững cười nói, đọan mau chóng đi tới cuối boong tàu nhìn nước sông chảy cuồn cuộn.
“Đại sư.
” Binh lính thủ vệ trên boong tàu đã nhìn thấy trung niên nhân này lập tức cung kính chào, mà lúc này từ trên lầu gác cũng đi xuống một mỹ nữ tóc vàng dáng người cao gầy, nàng cười đi về hướng trung niên nhân: “Sư phụ, chúng ta hiện tại cũng đã đến Xích Viêm hà, từ đây đến đế đô Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng nhanh thôi.
“
Trung niên nhân này quay đầu cười liếc mắt nhìn nữ tử tóc vàng: “Ha ha, đã nhanh lắm rồi, Địch Lỵ Á, ngươi e rằng so với lão gia hỏa này còn sốt ruột hơn.”