Lần này có đi cùng có mười vị Ác Ma và gần 100 người tham gia Ác Ma khảo hạch đều khiếp sợ vì bị bao vây ở trên không trung. Bị một đám thượng vị thần vây bắt, hơn nữa lại bị một cái nhìn chết chóc lạnh lùng nhìn chằm chằm làm mọi người run sợ không tự làm chủ bản thân được.
“Như thế nào lại như vậy?” Lâm Lôi không thể tin có việc này xảy ra.
Thấy sắp được về đến Đế Dực Thành, và trở thành Ác Ma. Nhưng cuối cùng lại bị một đám thượng vị thần bao vây ở đây.
“Các ngươi muốn làm gì?” Trong bọn Lâm Lôi, Lạc Y Tu Tư là người mạnh nhất, y nhíu mày mở miệng nói. Lạc Y Tu Tư mặc dù không có đủ can đảm để cùng đám thượng vị thần này quyết chiến, nhưng mà hắn nắm chắc có thể chạy thoát bảo vệ được tánh mạng.
“Muốn làm gì?” Một gã hắc y nhân bật cười lạnh nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLĐột nhiên
Vài tên hắc y nhân tách ra tạo thành một lối đi, một người mặc áo xám bay ra.
“Chủ nhân, đại nhân!” Tất cả các hắc y nhân đều cung kính hành lễ.
Người mặc áo xám nhìn chằm chằm vào Lạc Y Tu Tư, hai mắt lộ ra sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Y Tu Tư.
“Ngươi là!!” Mấy người bọn Lạc Y Tu Tư đều kinh ngạc nhìn người mặc áo xám. Người mặc áo xám này cùng với Toà thành chủ nhân giống nhau như đúc. Lúc này Lạc Y Tu Tư cùng mấy người đã gặp qua Toà thành chủ nhân đều giật mình kinh hãi.
Bọn họ đều nghĩ đến một người, cái đó sao có thể?
“Chẳng lẽ lại là hắn?” Chẳng lẽ Toà thành chủ nhân bị giết chỉ là một cái phân thân.
Khuân mặt người mặc áo xám lãnh khốc, khoé miệng nhếch lên một cái cười lạnh lùng, nhìn qua bọn Lạc Y Tu Tư mấy người, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Lạc Y Tu Tư. Cái phân thân kia chính là bị Lạc Y Tu Tư giết chết. Hắn hận nhất là Lạc Y Tu Tư.
“Ngươi là ai?” một tiếng quát vang lên, Ngân phát lão giả bay đến phía trước mọi người, căm tức nhìn người mặc áo xám.
“Kim chúc sinh mệnh của Ác Ma thành bảo mà ngươi cũng dám phá huỷ. Ngươi muốn động thủ? Ngươi dám làm càn vậy sao”“Ác Ma thành bảo”Người mặc áo xám nhướng mày một cái, mọi người nhìn hắn,
“Ác Ma thành bảo thì như thế nào? Ta không tin giết hết các ngươi, các cao thủ của Ác Ma thành bảo sẽ tìm ta báo thù. Huống chi Thất tinh ác ma cường đại chỉ có quan hệ hợp tác, bọn họ sẽ không nghe lịnh của các ngươi.”Ngân phát lão giả cứng người.
“Ngươi rốt cục là ai?” Người mặc áo xám khinh thường nhì Ngân phát lão giả:
“Ta nói cho ngươi biết, ta là Ô Nhĩ Ni Sâm! Ngươi đã từng nghe qua chưa?”“Ô Nhĩ Ni Sâm?”Ngân phát lão giả hơi nhíu mày.
“Ô Nhĩ Ni Sâm!” Lạc Y Tu Tư trong lòng vừa động, quả nhiên người mặc áo xám chính là Thành Bảo chủ nhân, nói chính xác thì là một bản thể và một cái thần phân thân.
“Là hắn!”Lâm Lôi, Bối Bối, Địch Lỵ Á, Thuỵ Kim Na trong lòng đều chấn động, chợt hiểu ra Thành bảo Hắc long bị giết khi trước cũng nói mình chính là Ô Nhĩ Ni Sâm.
“Khó trách hắn lại muốn trả thù.” Lâm Lôi trong lòng sợ hãi.
“Trách sao khi mà Thành Bảo chủ nhân trước khi bị giết chết. Nói ngươi nhất định phải hối hận. Thành Bảo chủ nhân trước khi bị giết chết đã nói tên mình ra, nhưng hình như không ai biết hắn là ai”Lâm Lôi cũng nhìn ra được. Có lẽ Ô Nhĩ Ni Sâm này từng rất nổi danh, nhưng mà ở đây lại không một ai biết hắn.
“Ai …” Ô Nhĩ Ni Sâm thở dài,
“Xem ra ta thực sự qui ẩn đã quá lâu, ngay cả người của Ác Ma thành bảo cũng không còn nhớ ta là ai.”Ô Nhĩ Ni Sâm bản thân đứng ở giữa không trung, cả người phát ra khí thế làm cho cả Lạc Y Tu Tư đang ở trong mọi người cảm thấy sợ hãi. Mọi người hiểu rằng người kia cực kỳ đáng sợ, chính là siêu cấp cường giả.
Trong lúc Ô Nhĩ Ni Sâm đang thở dài. Lạc Y Tu Tư cùng tam đệ thông qua thần thức trao đổi vớii nhau.
“Uỳnh.”Không khí chợt bạo bạo phát ra âm thanh, hai đạo nhân ảnh đột nhiên bay nhanh về hướng bắc.
Ô Nhĩ Ni Sâm đang đứng ở hướng nam, Lạc Y Tư Tư hai người không dám chọn hướng đó để phá vòng vậy chạy thoát, nên lựa chọn hướng bắc.
“Hừ!” Ô Nhĩ Ni Sâm hừ lạnh một tiếng.
Chấn thủ ở hướng bắc là hơn hai mươi tên hắc y nhân đồng thời phóng ra hữu chưởng. chỉ thấy một dãi màu đen dày đặc thoát ra từ hơn hai mươi tên hắc y nhân, nhất thời một tấm lưới năng lượng màu đen bao trùm lấy hai người bọn Lạc Y Tu Tư.
Thấy tấm lưới năng lượng màu đen chụp tới hai người hoảng sợ bay ngược trở lại.
“Sưu!” Ô Nhĩ Ni Sâm lúc này cũng đã hành động, hốt nhiên xuất hiện bên cạnh Lạc Y Tu Tư. Lạc Y Tu Tư cắn răng trở tay loan đao màu xanh bổ thẳng xuống, nhưng Ô Nhĩ Ni Sâm chỉ điểm nhẹ một cái trên loan đao.
“Thương!”Một âm thanh thanh thuý vang lên.
“A!” Lạc Y Tu Tư buông rơi thanh loan đao màu xanh xuống, đồng thời hắn thống khổ kêu lên một tiếng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đại ca!” Thanh niên tóc xanh lo lắng kêu lên, nhưng Lạc Y Tu Tư cơ hồ không nghe thấy được, ở trong không trung toàn thân co quắp, đồng thời ôm đầu phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.
“Đại ca, huynh làm sao vậy? Huynh rốt cục bị làm sao vậy?” Thanh niên tóc xanh lo lắng cực kỳ.
“Dừng!” Ô Nhĩ Ni Sâm lạnh nhạt nói.
Lạc Y Tu Tư đột nhiên ngừng phát ra tiếng rên thống khổ, khôi phục lại vẻ bình thường hoảng sợ nhìn Ô Nhĩ Ni Sâm:
“Ngươi … Ngươi đây là Hồn điệt?”“Hồn điệt?” Nghe đến tên đó, thanh phát tráng hán và vài vị Ác Ma sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Hồn điệt cái tên này, là bọn họ cũng ngẫu nhiên nghe nói đến, ở trong Hắc Sa thành bảo, Hồn điệt là vật phẩm cấm kỵ không thể mua được. Cho dù có thể mua được thì giá cả cũng có thể khiến lòng người run sợ.
Ô Nhĩ Ni Sâm bật cười nói:
“Đúng, đây là một cái Hồn điệt. Ta đã hao phí bao nhiêu khí lực mới luyện chế được.” “Ngươi, ngươi luyện chế được?” Ở đây không ít người sợ ngây cả người.
Tu luyện Tử Vong pháp tắc đến thượng vị thần, ở địa ngục có rất nhiều, rất nhiều người, nhưng có thể luyện chế được Hồn điệt thì cực kỳ ít. Cả địa ngục có 108 vị Tu La, nhưng cả 108 vị đều có thể luyện chế được Hồn điệt hay không đều khó có thể nói.
“Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi được chết dễ dàng như vậy sao?” Ô Nhĩ Ni Sâm bật cười nói,
“Tốn một quả Hồn điệt lên người ngươi thì ngươi nên tự hào.”“Tự hào?” Lạc Y Tu Tư toàn thân phát run, vừa nghĩ đến tác dụng đáng sợ của Hồn Điệt, nghĩ đến thống khổ vừa rồi, Trán Lạc Y Tu Tư từng giọt mồ hôi tuôn ra.
“Bồng” Lạc Y Tu Tư cắn răng, một chưởng nhắm đầu mình đánh tới, hắn muốn tự sát.
Nhưng bàn tay còn chưa chạm tới trán, thì đột nhiên Lạc Y Tu Tư kêu lên thảm thiết:
“A” Toàn thân hắn co quắp, sắc mặt co rút dữ tợn, một lúc sau hắn ngừng rên la thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, giống như người bị bệnh nặng, hoảng sợ nhìn Ô Nhĩ Ni Sâm.
“Ta nói rồi!” Ô Nhĩ Ni Sâm lúc này giống như cao cao tại thượng, như chủ thần nắm sinh tử của hắn ở trong tay,
“Sẽ làm cho ngươi hối hận!”Mọi người câm như hến.
Có thể luyện chế ra Hồn Điệt, đại biểu cho việc Ô Nhĩ Ni Sâm tu luyện Tử Vong quy tắc tới mức thành tựu kinh người.
“Ha ha” Ô Nhĩ Ni Sâm đột nhiên cười to. Nghe thấy tiếng cười làm cho bọn Lâm Lôi đang bị bao vây càng cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt Ô Nhĩ Ni Sâm quét về phía các vị Ác ma:
“Tất cả những ai tham gia vào chuyện này đều phải chết!”Gần 100 người tham gia Ác ma khảo hạch, cùng với các vị Ác ma thành bảo đều ngây người.
“Lão đại.” Bối Bối thần thức truyền âm nói.
“Xem tình huống, chỉ có thể lựa chọn cánh chạy trốn.” Lâm Lôi lúc này cũng không biết làm sao cả.
Cường đại như Lạc Y Tu Tư, trước mặt Ô Nhĩ Ni Sâm cũng không có lực hoàn thủ, mặc dù Lâm Lôi không có biết cái gì gọi là Hồn điệt, nhưng nghe mọi người nói chuyện, vẻ mặt ngưng trọng, thì Hồn điệt cũng không phải là vật tầm thường.
“Ô Nhĩ Ni Sâm ngươi, ngươi không thể!” Ngân phát lão giả liền nói,
“Đế Dực thành ở kế bên, ngươi không thể …”“Đế Dực thành ở kế bên? Ta cũng không phải ở trong Đế Dực thành giết ngươi! Ta sợ cái gì?” Ô Nhĩ Ni Sâm bật cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua bọn Lâm Lôi.
“Giết chết các tiểu nhân vật như các ngươi. Cần gì cân nhắc?”Lâm Lôi giờ phút này trong lòng cực nhanh tự nhủ.
“Không, nhất định phải sống!” Lâm Lôi nhìn sang bên cạnh, Địch Lỵ Á cùng Bối Bối.
“Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chạy trốn, đến lúc đó gần 100 người đồng thời chạy trốn, bọn họ không thể bắt được hết mọi người. Huống chi nơi này rất gần Đế Dực thành, mình rất có thể chạy thoát được tới Đế Dực thành.” Lâm Lôi trong lòng thầm tính toán.
“Không thể chết được!” Ta không muốn chết.
Hầu như tất cả những người tham gia Ác ma khảo hạch đều không cam lòng chết đi, đều nghĩ biện pháp thoát thân.
“Các huynh đệ, chúng ta đồng thời cùng chạy!” Đột nhiên có một đạo thần thức truyền âm, vang lên trong đầu những người bị bao vây.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối nghe xong, cũng liền hành động.
“Chạy về hướng phía tây” Lâm Lôi thần thức truyền âm nói.
Lúc này gần trăm người bị bao vây, hơn phân nửa chia nhau chạy ra bốn phía.
“Oanh!” Từ bốn phía các hắc y nhân hữu chưởng đồng thời vung lên, cũng giống như lần trước, một tấm lưới năng lượng màu đen dày đặt hiện ra, nhìn kỹ các bộ y phục màu đen trên người bọn họ có những hoa văn phức tạp. Tất cả các Hắc y nhân liên thủ ra tay …
Bốn phương tám hướng đều bị phong toả.
Thiên la địa võng.
Bọn Lâm Lôi không còn đường nào chạy,
“A!” Một người lao nhanh đến không dừng lại kịp chạm vào tấm lưới năng lượng màu đen, cả người như bị một lực lượng cường đại hất tung ra.
Bọn Lâm Lôi liềnbay trở lại vị trí lúc nãy.
“Trốn?” Ô Nĩ Ni Sâm khinh thường nhìn mọi người,
“Nếu để cho đám tiểu nhân vật các ngươi chạy thoát, ta Ô Nhĩ Ni Sâm còn mặt mụi nào đi lại ở Địa ngục này.” Ô Nhĩ Ni Sâm liếc mắt về phía Ngân Phát lão giả, rồi nói:
“Bất quá ta cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội sống sót.”Bọn Lâm Lôi không khỏi nhìn về phía Ô Nhĩ Ni Sâm.
“Rất đơn giản.” Ô Nhĩ Ni Sâm chỉ vào bọn Lâm Lôi,
“Trong đám người các ngươi, thượng vị thần chỉ có thể sống một người, trung vị thần cũng có thể một người sống!” Ô Nhĩ Ni Sâm mỉm cười sáng lạn,
“Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội!”Bọn Lâm Lôi hoàn toàn yên lặng, nhưng ngay lập tức bọn họ cảnh giác những người khác xung quanh mình.
“Lâm Lôi bây giờ phải làm sao?” Địch Lỵ Á dùng thần thức truyền âm nói.
Lâm Lôi trầm mặc không nói, trong lòng tràn ngập sự lo âu.
Làm sao bây giờ? Mình bây giờ phải làm sao bậy giờ?
“Phốc xích!”Đột nhiên có người ra tay, nhất thời mọi người đều tách ra.
“Đến đây!” Lâm Lôi gầm lên, Hắc ngọc trọng kiếm chém ra. Ô Nhĩ Ni Sâm gầm lên, lông mày dựng đứng lên
“người cuối cùng còn sống ta sẽ không giết hắn, ha ha giết nhau đi, giết nhau đi” Ánh mắt Ô Nhĩ Ni Sâm ẩn chứa sự điên cuồng. Hắn muốn lúc này chính là sự phát tiết. Một thần phân thân của hắn đã chết, hắn cũng muốn làm cho nhưng người xung quanh chịu gánh chịu sự đau khô.
“Không chết?”Ô Nhĩ Ni Sâm trong lòng thầm nghĩ,
“Bây giờ ta cho các ngươi hy vọng, đợi đến lúc còn hai người sống sót, ta sẽ cho các ngươi nếm sự thống khổ của việc bị hành hạ. Ta sẽ không giết các ngươi, nhưng ta sẽ khiến các ngươi thống khổ phải tự sát!” Những gì Ô Nhĩ Ni Sâm nghĩ thực đáng sợ, mọi người không thể biết rằng hai người còn sống sót lại phải chịu kết cục còn đáng sợ hơn.
Ô Nhĩ Ni Sâm trong lòng không khỏi lấy làm hưng phấn, kích động.
“Ta nói rồi, sẽ cho các ngươi phải hối hận.” Ô Nhĩ Ni Sâm trong lòng lạnh nhạt nói. Để trả thù Ô Nhĩ Ni Sâm như thế nào lại để cho một người sống sót?
“Ài!” Ô Nhĩ Ni Sâm đột nhiên tỉnh táo.
Chỉ thấy Lạc Y Tu Tư hướng xuống phía dưới đầt bay xuống cực nhanh, hắn bay xuống phía dưới quá nhanh làm cho các Hắc y nhân không kịp cản lại.
“Trốn?” Ô Nhĩ Ni Sâm đuổi theo xuống dưới.
“A” Lạc Y Tu Tư ở giữa không trung lại hét lên thống khổ, nhưng hét lên thống khổ chính là một thần phân thân, còn một cái thần phân thân khác hướng phía dưới lao xuống cực nhanh. Nhưng Ô Nhĩ Ni Sâm đã xuất hiện chặn trước mặt hắn.
“Muốn chạy trốn?” Ô Nhĩ Ni Sâm khinh thường nhìn hắn,
“Ngươi cho rằng, ta không biết ngươi có một thần phân thân?”