Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bàn Long

Chương 518: Cứu người

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Huyệt động không ngừng tuôn ra hấp lực, hút mạnh tất cả vào trong đó. Nhưng bên ngoài, nhóm người Lâm Lôi chứng kiến thấy tình huống này không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Bốn người Chiêm Kim là trung vị thần, không thể phản kháng lại liền bị hút vào trong đó, điều này thực sự quá khủng khiếp.
Lâm Lôi nhìn chằm chằm huyệt động, sắc mặt nghiêm trọng.
Áo Lợi Duy Á khẽ nheo hai mắt lại, thấp giọng nói: “Lâm Lôi, vừa rồi huyệt động này không có chút động tĩnh nào. Chiếc bẫy kia rải rác từng tầng tử tinh dầy. Như thế nào lại đột nhiên sinh ra lực hút đáng sợ như vậy?”
Lâm Lôi cũng cảm thấy chấn kinh trong lòng: “Đây chính là địa ngục không gian. Muốn khiến cho địa ngục không gian sinh ra chấn động, ta toàn lực thi triển ‘Mê Ảnh’ cũng có thể làm được. Nhưng mà huyệt động này lại thông qua hấp lực mà hình thành dòng không gian sóng động, lực hút như vậy …”
Một kiếm đánh xuống, phải ngưng tụ một kiếm mới có thể sinh ra không gian sóng động.
Chỉ có lực hút mà lại sinh ra không gian sóng gợn, vậy lực hút này quá đáng sợ.
“Phỏng chừng thượng vị thần cũng không thể kháng lại được lực hút này.” Lâm Lôi thầm nói trong lòng.
“Lão đại, trong bẫy kia như thế nào lại có nhiều tử tinh đến vậy?” Bối Bối nghi hoặc nói “Hơn nữa hiện tại ở trong bẫy và trên vách bẫy mới rồi còn có nhiều tử tinh như vậy, vậy mà bây giờ lại không còn tử tinh nữa. Nhiều tử tinh như vậy rốt cuộc đã đi đâu?” Bối Bối căn bản không có nhìn thấy cảnh tử tinh từ trong động bắn ra.
“Chúng ta hãy rời xa nơi này một chút.” Địch Lỵ Á cắn môi nói. “Ta cuối cùng cũng cảm giác được nơi này có nhiều điều kỳ lạ.”
“Như vậy cũng đúng. Cách xa nơi này một chút.”
Lâm Lôi dẫn theo Địch Lỵ Á và mọi người rời xa khỏi cái bẫy. Tuy nhiên khi đi cách xa khoảng mươi thước bọn họ liền dừng lại. Lâm Lôi quay đàu lại nhìn về phía bẫy, nhíu mày nói: “Ồ, như thế nào mà âm thanh hấp lực kia lại không còn nữa?”
“Đúng là không còn âm thanh nữa.” Bối Bối tiến lại gần chiếc bẫy, giật mình quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi nói: “lão đại, mau đến xem. Huyệt động này đã ngừng hút, lại trở lại bình thường.”
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Áo Lợi Duy Á có chút nghi hoặc trong ánh mắt, cũng tiến tới gần.
Quả nhiên …
Chiếc bẫy đã yên tĩnh lại, bề ngoài có vẻ rất bình thường. Nếu như không phải nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, bọn Lâm Lôi cũng sẽ không chút hoài nghi là cái bẫy này mới trước đây thôi còn rất nguy hiểm
“Có thể là không còn nguy hiểm nữa.” Đich Lỵ Á quan sát trong chốc lát rồi nói.
“Oanh” Đột nhiên phảng phất giống như mãnh thú rống lên giận giữ, tiếng rít đáng sợ trong nháy mắt vang lên. Đồng thời vô số ánh sáng màu tím từ trong huyệt động bắn ra. Vô số tử tinh từ các phương hướng điên cuồng bắn tới
Hoặc là bắn lên bầu trời, hoặc là bắn về phía chân trời. Vô số tử quang biến mất trong mà sương trắng phía trên.
Song cũng có không ít tử tinh từ trong huyệt động bắn ra với góc độ quá hẹp, trực tiếp bắn vào trong vách bẫy. Vô số tử tinh bắn vào vách bẫy, bị vùi lấp trên đó hoặc bắn ngược ra, rơi xuống trong bẫy
Chỉ trong chốc lát …
Bên trong bẫy đã chứa đầy vô số tử tinh.
Chứng kiến trang cảnh này làm cho bọn Lâm Lôi thất kinh, rất nhanh trong lòng bọn họ liền minh bạch.
“Ta đã biết rồi. Nhiều trung vị thần, hạ vị thần thu nhặt tử tinh bên bờ vụ hải. Chỉ sợ rằng tất cả tử tinh đó là từ trong miệng huyệt động này bắn ra ngoài.” Bối Bối cũng vui mừng nói: “Tử tinh bay ra ngoài thực nhiều. Hãy nhìn xem, chỉ trong chốc lát trong bẫy đã đầy vô số tầng tử tinh.”
Lâm Lôi trầm mặc.
Từ vụ hải tiến vào Tử tinh sơn mạch, Lâm Lôi đã hoàn toàn cảm nhận được Tử tinh sơn mạch ẩn chứa lưc hút kinh người. Ngay cả thượng vị thần cũng khó kháng cự lại lực hút kinh người này. Nhưng tử tinh này như thế nào lại chống lại được lực hút này, lại còn bắn ra ngoài nữa
Đặc biệt ngay cả mạch động khải giáp của mình cũng có thể bắn thủng. Mà tử tinh kia khi bắn tới đã đi được nửa đường, tốc độ cũng đã chậm lại.
“Tử tinh sơn mạch rốt cục ẩn chứa điều bí mật gì?” Lâm Lôi nhìn miệng huyệt động trước mặt hiện tại đang không ngừng bắn ra tử tinh. “Mặc kệ là đang bắn ra hay đang hút vào thì lực lượng đó cũng thực sự biến thái … nếu như một thượng vị thần có được lực lượng bộc phát cường đại như vậy thì đúng là vô địch.”
Sức mạnh một người nếu như có thể bộc phát ra lực lượng cường đại giống như tử tinh bắn ra thì không phải đem đầu đối phương bắn nát sao.
“Thần cũng không có lực lượng cường đại như vậy. Tuy nhiên tron thiên địa trời đất lại có. Tự nhiên vẫn còn tồn tại!” Lâm Lôi cảm thán trong lòng. Ba người Áo Lợi Duy Á, Bối Bối, Địch Lỵ Á cũng đồng dạng sợ hãi. Tuy nhiên trong lúc này đột nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ từ phía xa. Tiếng rống này vô cùng quen thuộc với nhóm người Lâm Lôi, bởi vì … đó chính là tiếng rống của tử tinh quái thú!
“Tử tinh quái thú!” sắc mặt bốn người Lâm Lôi đều biến đổi, đồng thời quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy phía xa xa có hai đạo nhân ảnh đang chạy trốn vô cùng khó khăn. Phía sau chừng mười thước có một đầu tử tinh quái thú đang gào rít, không ngừng dùng lợi trảo, dùng răng, dùng trán điên cuồng công kích hai người kia. Hai người chạy trốn rất chật vật!
“Thế nào lại là bọn hắn.” Lâm Lôi kinh ngạc kêu lên.
Hai người kia chính là hai người mà bọn Lâm Lôi vừa mới gặp tại Tử tinh sơn mạch. Chính là thượng vị thần Gia Lan cùng Cổ La Đức.
Giờ phút này tông phát nữ tử Gia Lan cùng ngân phát nam tử Cổ La Đức vô cùng chật vật. Bọn họ thực xui xẻo. Đột nhiên lại đụng một đầu Tử tinh quái thú. Đương nhiên cũng có thể nói bọn họ gặp may mắn vì chỉ đụng một Tử tinh quái thú.
“hống” Tử tinh quái thú đột nhiên mở cái miệng rộng đỏ như máu ra, hướng Gia Lan cắn tới.
Gia Lan tức giận kêu lên một tiếng, trường kiếm trong tay cháy lên ngọn lửa màu đen, nhằm miệng Tử tinh quái thú đánh tới. Tử tinh quái thú mặc dù không sợ vật chất công kích nhưng nếu bị thần khí đánh trúng miệng cũng cảm thấy đau đớn.
Tử tinh quái thú lập tức ngậm miệng lại, đồng thời cúi đầu dùng tiêm giác trên trán đâm tới.
“Keng!” hỏa diễm trường kiếm đâm vào trên trán Tử tinh quái thú, nhưng chỉ cắm sâu vào một chút.
“ngao” Tử tinh quái thú càng thêm phẫn nộ, hai tròng mắt giống như hai ngọn lửa, tăng tốc nhằm hướng Gia Lan xông tới đâm. “Xuy xuy” tốc độ phá không của tiêm giác phát ra tiếng rít chói tai. Tử tinh quái thú này muốn dùng tiêm giác trên chán đâm cho Gia Lan vỡ đầu
Sắc mặt Gia Lan đại biến.
“Bồng!” một thanh chiến đao đột ngột xuất hiện, hung hăng bổ vào trán Tử tinh quái thú. Người vừa ra tay chính là Cổ La Đức. Cổ La Đức mượn lực phản chấn, nhanh chóng chạy trốn.
“Chạy nhanh lên một chút. Đừng có dây dưa với quái vạt này.” Cổ La Đức truyền âm nói.
“Ta biết không thể dây dưa với nó. Nhưng tốc độ của quái vật này ngươi cũng biết rồi đấy, tốc độ của nó so với ta còn muốn nhanh hơn. Ta không muốn dây dưa với nó, nhưng nó lại cứ bám chặt lấy ta.” Gia Lan cũng cảm thấy phẫn nộ, bất đắc dĩ. Nàng căn bản không tìm được nhược điểm của Tử tinh quái thú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cổ La Đức cũng cảm thấy bất lực.
Quái vật này không sợ linh hồn công kích, vật chất công kích, tốc độ lại nhanh như vậy. Trong thiên địa cũng có loài đặc biệt như vậy, phá vỡ quy tắc, nhưng cũng may là Tử tinh quái thú này trí tuệ cực thấp, cũng không biết vận dụng pháp tắc huyền ảo nào.
“Hống”
Tử sắc huyễn ảnh nhằm hướng Cổ La Đức cùng Gia Lan đánh tới. Bọn họ cũng cảm nhận được nhiệt lượng chạm vào da của họ.
“Tốc độ Tử tinh quái thú nọ quá nhanh.” Cổ La Đức, Gia Lan cảm thấy bất lực, mặc dù kình phong truyền đến.
“Mau tránh ra!” Cổ La Đức đẩy mạnh Gia Lan ra, khiến cho hai người hướng về hai phía né tránh.
“Phốc xích!” Lợi trảo sắc bén xẹt qua thân thể Cổ La Đức, nhất thời cánh tay bị gãy, máu tươi phun ra. Tử tinh quái thú nọ lập tức hưng phấn, ngửa đầu gào rít: “Hống” đồng thời Tử tinh quái thú nhảy dựng lên, muốn nhân cơ hội này giết chết Cổ La Đức.
Cánh tay trái bị gãy của Cổ La Đức nhanh chóng sinh trưởng lại.
“Con mie nó, tốc độ quái vật này sao lại nhanh như vậy.” Cổ La Đức dường như muốn khóc
Gia Lan nhìn thấy tình huống này, không chút do dự lập tức lắc mình lao tới gần Cổ La Đức. Gia Lan phóng tới, hai người bọn họ liên thủ, đối mặt với Tử tinh quái thủ này miễn cưỡng có thể giữ được tính mạng. Nếu như chỉ có một người, còn một người chết đi thì nguời khác cũng không thể tự bảo toàn bản thân.
“Gia Lan, làm sao bây giờ? Quái vật này ngay cả biến ảo phân thân của ta cũng có thể nhận biết được. Chẳng lẽ phải mất một vài phân thân lúc này?” Cổ La Đức vội vàng truyền âm nói.
“Không được, chưa tới thời khắc cuối cùng thì không nên để tổn thất phân thân.” Gia Lan truyền âm nói
Thi triển “phân thân thuật” trước mặt Tử tinh quái thú đúng là không có hiệu quả. Tử tinh quái thú này có thể phân biệt được trong mấy trăm phân thân thì đâu là chân thân. Điều này thực khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên nếu bị Tử tinh quái thú bám chặt thì rất là phiền phưcs
“Có người!” Gia Lan, Cổ La Đức thấy bốn người Lâm Lôi cách đó không xa. Đặc biệt họ nhìn thấy Địch Lỵ Á, trong mắt bọn họ nhất thời sáng lên.
“Đó chính là Địch Lỵ Á, thượng vị thần ma!” Gia Lan, Cổ La Đức mừng rỡ, không chút do dự trực tiếp nhanh chóng nhằm hướng nhóm người Lâm Lôi phi tới. Bọn họ xem ra thấy được nếu cùng thượng vị thần ma liên thủ thì tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Địch Lỵ Á này dĩ nhiên vẫn ở cùng một chỗ với mấy trung vị thần, những trung vị thần này vận khí cũng tố, đến bây giờ vẫn chưa có chết.” Gia Lan, Cổ La Đức nhằm phía Lâm Lôi phóng tới, không khỏi nghĩ ngợi một chút.
Nói về tốc độ thì tốc độ của Gia Lan và Cổ La Đức không thể so với Tử tinh quái thú.
Chạy trối chết. Dưới lợi trảo của Tử tinh quái thủ, toàn thân Gia Lan và Cổ La Đức đều là vết máu, trên người có nhiều vết thương.
“Thực là phiền phức.” Bối Bối nói thầm.
“Bối Bối, chúng ta đi, đuổi Tử tinh quái thú này đi.” Lâm Lôi truyền âm nói.
Lâm Lôi cùng Bối Bối cơ hồ cùng đồng thời phóng tới, nhanh chóng tiến tới gần thân ảnh của Gia Lan và Cổ La Đức. Hai người này thất kinh: “hai trung vị thần này không phải tự đi tìm chết?” Bọn họ trong khi né tránh đồng thời cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tử sắc kiếm ảnh xẹt qua tiêm giác trên trán Tử Tinh quái thú, đem tiêm giác kia cắt bỏ. “Phốc!” Óc của Tử tinh quái thú bị chấn động, quái thú thống khổ kêu lên.
Cùng lúc đó …
“Phốc xích!” hắc sắc chủy thủ của Bối Bối cũng đồng dạng đâm vào quái thú một cái, cắt được một khối tử tinh.
Cơn đau thống khổ làm Tử tinh quái thú điên cuồng, hung mãnh đưa lợi trảo về phía trước, theo phản xạ chụp vào Lâm Lôi và đầu Bối Bối. Tựa hồ muốn đem Lâm Lôi cùng Bối Bối bóp nát. Thân hình của Lâm Lôi cùng Bối Bối chợt lóe lên.
Hai thanh âm vang lên, lợi trảo đã chạm vào bả vai bọn họ trước.
Thân thể Lâm Lôi cùng Bối Bối chấn động, bị phản chấn lùi về phía sau mấy thước.
Tử tinh quái thú kia giật mình, trừng đôi mắt đỏ sậm nhìn Lâm Lôi cùng Bối Bối. Trên vai Lâm Lôi cùng Bối Bối không có bất kỳ vết thương nào, vừa rồi lợi trảo của Tử tinh quái thú không để lại chút thương tổn nào trên thân thể Lâm Lôi và Bối Bối.
Tử tinh quái thú chần trừ nhìn Lâm Lôi cùng Bối Bối một chút, gầm nhẹ một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hai vị thượng vị thần Gia Lan và Cổ La Đức trợn mắt há hốc mồm ra nhìn: “Quái vậy này lại bỏ chạy?” Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua Tử tinh quái thủ phải bỏ chạy. Thượng vị thần có chiến đấu với Tử tinh quái thú cũng phải chịu ít nhiều đau khổ.
Dù sao cũng làm sao có mấy người có thể so sự mạnh mẽ về thân thể với Lâm Lôi và Bối Bối?
Gia Lan cùng Cổ La Đức đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên sự khiếp sợ. Bọn họ cho tới bây giờ không có quá quan tâm tới trung vị thần. Nhưng trong lúc vừa rồi, hai trung vị thần này lại có thể khiến cho Tử tinh quái thú rời đi.
“Cám ơn hai vị đã ra tay giúp đỡ. Ân đức của hai người chúng ta nhất định sẽ không quên.” Gia Lan lập tức thành khẩn nói.
Bối Bối liếc mắt nhìn nàng một cái, ra vẻ bất mãn, thầm thì nói: “Vội vàng ra tay giúp? Không phải tại ngươi chạy tới gần ta. Chúng ta không ra tay, không phải Tử tinh quái thú kia cũng sẽ công kích chúng ta sao.”
Gia Lan, Cổ La Đức không khỏi xấu hổ cười.
Bọn họ chạy đến trước mặt bốn người Lâm Lôi cũng là hy vọng Địch Lỵ Á sẽ ra tay. Dù sao Tử tinh quái thú cứ nhìn thấy loài người là công kích. Xét về điểm này thì đúng là bọn hắn cũng không đúng. Điều này làm cho hai người Gia Lan không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Chúng ta cũng là không có biện pháp. Hy vọng mọi người không để ý.” Cổ La Đức cũng nói.
Cổ La Đức cùng Gia Lan cũng biết rõ rằng hai người Lâm Lôi và Bối Bối tại Tử tinh sơn mạch này phát huy tác dụng cao hơn so với bọn hắn. Hai vị thượng vị thần Cổ La Đức, Gia Lan trong khi nói chuyện cũng lén nhìn trộm Bối Bối cùng Lâm Lôi, trong lòng không khỏi kinh hãi: “hai người này có thể ngạnh kháng công kích của Tử tinh quái thú mà không bị thương? Vậy thân thể bọn họ là loại gì?”
 

Chọn tập
Bình luận