Lương nặc nằm trên giường mà lòng không yên, trong lúc đó có người mang canh thuốc bắc đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, dặn dò cô phải uống hết trước khi thiếu gia tới, cô gật đầu rồi quay mặt đi, rồi cũng quên luôn bát canh để đó.
Thời gian này vì vất vả thiết kế sản phẩm tham gia cuộc thì, cô buồn ngủ quá liền ngủ quên mất.
Trong cơn mơ màng, cô cảm giác ngực lạnh lạnh như có gì đó đang chạm vào vuốt ve, cô giật mình tỉnh khỏi sự mơ màng, dụi dụi mắt, cô liền nhìn thấy một người đàn ông thân hình cường tráng hai tay đặt ở mép giường, toàn thân anh ta cách cô chỉ một gang bàn tay, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới.
Trong màn đêm tối, cô không nhìn rõ mặt anh ta nhưng có thể cảm nhận được hơi thở, cũng như mùi cơ thể anh ta – cái mùi thuốc bắc nhè nhẹ không nồng nặc nếu không chú ý sẽ không ngửi thấy.
Lương Nặc tự giác không phản kháng lại anh ta: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất!”Vì cô biết trong hợp đồng thỏa thuận đã nghi rõ, đêm trăng tròn phải làm cái việc này, cô biết cô thoát không nổi, chỉ là có chút sợ hãi những hành động thô bạo của anh ta.
Bắc Minh Dục nhìn bát canh thuốc bắc để trên bàn, anh ta dùng một tay nắm chặt lấy cằm cô: “Cũng muốn mang thai đứa con của tôi vậy à?”
“Không phải vậy.”
Lương Nặc tròn mắt phản bác: “Nếu có thể tôi chỉ mong muốn mình lập tức rời khỏi đây, hoàn toàn không muốn dùng đứa con để trói buộc anh, hơn nữa tôi vẫn còn quá trẻ để….”
“Nói vậy có nghĩa là tôi nhìn nhầm cô rồi?” anh ta dùng lực bóp chặt hàm cô: “Vậy thì tôi nên bù đắp cho cô đúng không?”
Rời khỏi nơi này?
Cô nghĩ!
Là cô sống chết muốn ở lại nhà Bắc Minh Dục, bây giờ lại nói muốn rời đi? Hành động củ anh ta làm cô sợ hết hồn, đáp lại câu nói của anh cô lắp bắp: “Anh…Anh nói gì cơ?”
Cô vừa nói dứt câu môi cô liền bị anh ta khóa chặt, mãnh liệt nhưng man rợ, anh tấn công cô một cách điên cuồng ép cô cố tự trượt mình về phía sau, làm cho hơi thở của cô cũng không được bình thường, cô không biết làm gì liền chỉ biết lấy tay đập vào vai anh ta.
Bắc Minh Dục từ từ rời trận địa, nhìn cô: “Tên gian phu đó không dạy cô phải hôn thế nào à? Hôn mà cũng không biết cách!”
Một lúc lâu sau, Lương Nặc mới cảm thấy bình thường, cảm thấy khi bị anh ta hôn cơ thể cô như không còn là cô vậy, đột nhiên giận dữ đá vào người anh ta và nói: “Tôi nói rồi không có tên gian phu nào cả!”
Bắc Minh Dục không để ý rằng chú thỏ non yếu ớt cũng có lúc có thể hóa thân thành con sói hung dữ, cú đá của cô lúc anh đang nằm ở mép giường đã đẩy anh ngã lăn xuống đất.
Một lúc sau mà cô không thấy anh phản ứng gì, trong màn đêm chỉ thấy tiếng thở của hai người.
“Này, đừng có giả vờ, cú đá đó của tôi có mạnh đến thế đâu.”
“Thiếu gia, anh lại muốn chơi trò gì nữa đây.”
Lương Nặc nói liên tục nhưng Bắc Minh Dục nằm trên sàn nhà lại không có bất kỳ phản ứng gì, cô bắt đầu hoảng loạn, vội vàng khoác chiếc áo ngủ từ trên giường bước xuống, đến gần và lật người anh lại.
Khi mà chạm vào cơ thể anh lúc đó cô mới cảm giác rõ ràng được rằng cơ thể anh đang co giật không ngừng.
“Thiếu gia?” Sắc mặt cô cắt không còn giọt máu.
“Bắc Minh Dục? Tôi không cố ý! Anh làm sao vậy?”
Cô cố gắng để dìu anh lên giường, cô phát hiện lúc này anh ta không có một chút sức lực gì, yếu ớt và rất dễ bị tổn thương, cô không ngờ Bắc Minh Dục – một con người tồi tệ xấu xa tưởng chừng chỉ biết nói những lời cay độc lại có lúc cũng đáng thương như vậy….
Lúc cô đặt anh lên giường, cơn co giật bỗng nhiên dừng lại, anh gần như khôi phục về trạng thái bình thường, Lương Nặc chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, chỉ biết gọi nhỏ xem anh ta có phản ứng gì không: “Thiếu gia?”