Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

1001 Đêm Tân Hôn

Chương 158: Thầy giáo khó tính

Tác giả: Thiên Nam Hy
Chọn tập

“Là cô à?”

Lời của Michelson vừa dứt thì một tiếng nói sắc như dao truyền tới tai cô.

Hai người quay đầu ra nhìn, đúng lúc đó người phụ nữ tóc vàng kim ép cô nhường ghế đang đứng trước mặt.

Bên cạnh Delia còn có mấy cô gái khác nữa, hình như là cùng lớp, cô ta ngạo mạn nhìn Lương Nặc nói: “Từ trước tới nay ở đây chưa bao giờ có tiền lệ nữ thiết kế người Trung Quốc làm thực tập sinh, cô đi cửa nào mà tới được đây thế?”

Hai người đứng bên cạnh cô ta cũng phụ họa thêm vào: “Đúng vậy, sát hạch ở đây vô cùng khó khăn, đừng có tưởng đi cửa sau rồi thì có thể ung dung ngồi rung đùi nhé…..”

Lương Nặc sầm mặt lại nheo mày, cô thấy trước đây mình không hề có ý thức yêu nước.

Thế nhưng ở một đất nước xa lạ nghe người ta sỉ nhục về đất nước mình như vậy, trong lòng cô phẫn nộ nói: “Tôi không đi cửa sau nào cả! Trước đây không có phụ nữ Trung Quốc tới đây tham gia thực tập là vì trong nước cũng có những công ty tốt như thế này.”

Delia nhếch mép cười: “Hức, thế thì cứ đợi đấy nhìn xem, phụ nữ Trung Quốc nhất định không qua nổi sát hạch của kỳ đạo tạo này.”

“Phụ nữ bản địa cũng nhiều người cặn bã thật đấy, cô cứ đợi đấy xem.”

Delia đến nhanh đi nhanh, Lương Nặc cắn chặt môi, một cảm giác bất lực nổi dậy trong lòng cô, Michelson vỗ vỗ vai cô: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

“Thực ra bên này toàn như vậy, mọi người đều coi thường người Trung Quốc, họ thấy Trung Quốc là một đất nước rẻ rúm, có điều, cũng không tới nỗi nà, bọn họ cùng lắm cũng chỉ độc mồm độc miệng vậy thôi chứ thực tết cũng không dám làm gì quá đáng.”

Lương Nặc ngượng cười nhìn anh ta: “Tôi biết, nhất định tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, người Trung Quốc chúng tôi không như họ nghĩ, chúng tôi là một dân tộc xuất sắc!”

“Cố lên!”

“Ừm, chúng ta nhanh đi vào trong đi, không thì lại không biết giáo viên đang nói những gì.”

Nói là thời gian bồi dưỡng nhưng thực ra chủ yếu là giới thiệu về lịch sử hình thành phát triển cũng như triết lý của công ty về thiết kế, trước đó Lương Nặc đã dành thời gian nghiên cứu qua, nên cảm thấy không có gì quá khó khăn trở ngại, thậm chí có nhiều lần giáo viên đưa ra câu hỏi chỉ có mình cô là người trả lời được.

Delia nhìn cô với ánh mắt càng ngày càng tức giận ghen ghét.

Năm ngày sau.

Giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính.

Trên thực tế là dừng thời gian lên lớp của một buổi sáng để cho các thực tập sinh cùng nhau thiết kế một sản phẩm phù hợp với triết lý của công ty đồng thời thích hợp với trào lưu xu hướng thời trang của giới trang sức, một ngày sau sẽ công bố kết quả, đồng thời sẽ quyết định ai là người có thể ở lại, do thời gian là vô cùng ngắn ngủi nên khả năng sao chép hầu như là không có.

Sau khi nộp bản thiết kế, Lương Nặc đi vào nhà vệ sinh, đúng lúc ở cửa nhà vệ sinh lại gặp Delia cùng với hai người chung lớp với cô ta, họ chặn cô lại.

“Nghe đây người Trung Quốc kia, nếu bây giờ cô quỳ xuống đất cầu xin tôi, sự việc trước đây tôi sẽ không để bụng mà bỏ quan, bằng không, ngày mai khi kết quả được công bố, cô chỉ có thể cuốn gói mà cút đi.”

Delia dùng tay ấn vào ngực Lương Nặc, mặt Lương Nặc sầm lại, nheo hai mày vào với nhau.

“Tôi không thích người khác chạm vào tôi, phiền cô bỏ tay ra!”

“Ha ha…. ở đây, nhà thiết kế người Trung Quốc luôn là người có bản thiết kế kém nhất, đến tư cách ở lại cũng không có! Vậy mà cô lại còn dám ra lệnh cho tôi bỏ tay ra?”

“Nếu cô đã dám chắc bản thiết kế của tôi là kém nhất thì cô cứ đợi đấy xem tôi thất bại là được rồi còn gì?”

“Hừ….”

…….

Hoàng hôn ngày hôm sau, kết quả cuối cùng cũng được công bố, thực ra cũng không phải thành tích gì, chỉ là công bố ai có thể ở lại ai phải rời đi, Delia là người đầu tiên chạy ra bảng tin của công ty để xem cái tên Lương Nặc trong danh sách buộc phải rời đi nhưng điều cô ta nhìn thấy thì ngược lại, Lương Nặc có tên trong danh sách nhóm thứ nhất được giữ lại.

“Đồ rẻ tiền! Rốt cuộc thì cô đã dùng thủ đoạn gì chứ? vậy mà lại có thể làm cho bọn họ giữ cô lại ?”

“Tôi đã nói qua rồi, người Trung Quốc không hề kém cỏi như trong tưởng tượng của cô đâu! Trên thực tế, người Trung Quốc còn có một câu thành ngữ gọi là thấy cây mà không thấy rừng, tặng cô đấy.”

“Thấy cây không thấy rừng….” Delia lẩm bẩm mấy từ đó, tức giận nói: “Tôi thấy cô mới giống một chiếc lá rách, còn tôi mới là viên ngọc sáng, cô không che nổi sự phát sáng của tôi đâu.”

Lương Nặc lườm cô ta, đang định giải thích thì Michelson cười ha ha đi tới, chỉ vào Delia nói: “Đúng là đồ ngu, thấy cây không thấy rừng có nghĩa là cô tự cho rằng bản thân mình tài giỏi mà coi thường người khác, cô đúng là….”

Sắc mặt Delia đỏ lên, cắn môi lườm Lương Nặc.

Lương Nặc lúng túng khó xử, cô cảm thấy như giữa cô và Delia hình như càng ngày càng mâu thuẫn nhau hơn rồi….

Sau thời gian bồi dưỡng, số người được giữ lại chỉ còn có một nửa, trong đó thì phân cho các nhà thiết kế hướng dẫn cho các thực tập sinh, mỗi nhà thiết kế hướng dẫn hai người, đa phần là để họ làm các việc lặt vặt.

Michelson được phân cho một nhà thiết kế trung niên, anh ta cực kỳ hạnh phúc khoe với Lương Nặc: “Nghe nói nhà thiết kế mà tớ được phân vào là người có tính cách tốt nhất công ty này đấy.”

Lương Nặc nhìn anh ta nói: “Ghen tỵ với anh thật đấy!”

“Đúng rồi, quên mất hỏi cô là ai hướng dẫn cô?”

“Tôi….” Lương Nặc cắn môi, không thể không nói không thừa nhận một sự thực, nói: “Tôi bị phân vào nhóm của nhà thiết kế Rio, hơn nữa…cùng nhóm với tôi còn có Delia.”

“Hả?” Michelson há hốc mồm đơ người ra: “Sao hai người lại chạm mặt nhau rồi?”

“Đi bước nào thì xem bước ấy vậy, nhà thiết kế Rio hình như cũng không tới nỗi nào.” Chỉ là nghe nói đó là người có tính cách hơi lập dị, điều nổi tiếng duy nhất đó chính là tác phẩm thiết kế.

sau khi có danh sách thực tập sinh chính thức, nhân viên của bộ phận nhân lực đã đem bọn họ đưa tới phòng của các nhà thiết kế.

Buổi chiều, Lương Nặc và Delia ngồi trong phòng làm việc đợi nhân viên của bộ phận tài vụ đưa tới phòng làm việc của nhà thiết kế Rio, hai tay Lương Nặc nắm chặt lấy nhau đưa ánh mắt nhìn Delia đang ngồi cách đó không xa, cô tự nói với bản thân mình: Cố lên.

“Cô là Lương Nặc? Cô là Delia?”

Một người nữ nhân viên mặc bộ đồ đen đi tới, đưa hai người lên tầng 10 trong khu vực thiết kế, đi tới phòng làm việc riêng của Rio.

“Hai người nhớ đấy, Rio là một trong những nhà thiết kế khó tính nhất cảu công ty chúng tôi, từ trước tới nay ông ấy không thích người khác chất vấn về tác phẩm của ông ấy, hai người có thành tích tốt nhất, đi theo ông ấy sẽ có cơ hội để học hỏi được nhiều điều, vậy nên phải chú ý, đừng bao giờ chọc tức ông ấy.”

“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của thầy Rio.” Delia cười ngọt ngào gật đầu liên tiếp.

Lương Nặc cũng nghĩ, chỉ cần học hỏi thêm được nhiều kiến thức mới, thầy giáo có lập dị chút cũng không sao.

Người nhân viên đẩy cửa đi vào, nói với người đang làm việc chăm chú: “Hello Rio, đây là hai thực tập sinh của năm nay, phân vào danh sách thầy hướng dẫn.”

Mùa đông ở Pari không được tính là rất lạnh, nhà thiết kế Rio đi một đôi dép trong nhà, mặc một chiếc quần tới gối, áo ba lỗ để trần hai vai, lưng khom khom, chân hơi còng xuống.

Nghe thấy tiếng người nhân viên nhưng ông ta không hề có bất kỳ phản ứng gì, tiếp tục tập trung vào bức vẽ.

Một lúc qua đi, đột nhiên ông ta đem bức vo nát rồi ném vào thùng rác, hướng ánh nhìn về bọn họ, ánh mắt không hề hiền hậu lương thiện chút nào mà nhìn thẳng vào ngực của hai cô gái.

“36, 24, 36, cũng không tới nỗi nào.” Ông ta nói vẻ đắc ý.

Lương Nặc đỏ mặt lên, tuy Rio đang đánh giá về bộ ngực của Delia nhưng cái cảm giác không hề hay ho chút nào, Delia không ngại ngùng mà hợp tác tích cực, nói: “A, thầy Rio thật là lợi hại, vừa nhìn đã đoán đúng rồi.”

Sắc mặt Rio vậy mà lại tỏ ra không vui: “Tôi không có thời gian để dạy hai đứa trẻ con đâu, về sau gọi tôi là Rio được rồi.”

“Là cô à?”

Lời của Michelson vừa dứt thì một tiếng nói sắc như dao truyền tới tai cô.

Hai người quay đầu ra nhìn, đúng lúc đó người phụ nữ tóc vàng kim ép cô nhường ghế đang đứng trước mặt.

Bên cạnh Delia còn có mấy cô gái khác nữa, hình như là cùng lớp, cô ta ngạo mạn nhìn Lương Nặc nói: “Từ trước tới nay ở đây chưa bao giờ có tiền lệ nữ thiết kế người Trung Quốc làm thực tập sinh, cô đi cửa nào mà tới được đây thế?”

Hai người đứng bên cạnh cô ta cũng phụ họa thêm vào: “Đúng vậy, sát hạch ở đây vô cùng khó khăn, đừng có tưởng đi cửa sau rồi thì có thể ung dung ngồi rung đùi nhé…..”

Lương Nặc sầm mặt lại nheo mày, cô thấy trước đây mình không hề có ý thức yêu nước.

Thế nhưng ở một đất nước xa lạ nghe người ta sỉ nhục về đất nước mình như vậy, trong lòng cô phẫn nộ nói: “Tôi không đi cửa sau nào cả! Trước đây không có phụ nữ Trung Quốc tới đây tham gia thực tập là vì trong nước cũng có những công ty tốt như thế này.”

Delia nhếch mép cười: “Hức, thế thì cứ đợi đấy nhìn xem, phụ nữ Trung Quốc nhất định không qua nổi sát hạch của kỳ đạo tạo này.”

“Phụ nữ bản địa cũng nhiều người cặn bã thật đấy, cô cứ đợi đấy xem.”

Delia đến nhanh đi nhanh, Lương Nặc cắn chặt môi, một cảm giác bất lực nổi dậy trong lòng cô, Michelson vỗ vỗ vai cô: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

“Thực ra bên này toàn như vậy, mọi người đều coi thường người Trung Quốc, họ thấy Trung Quốc là một đất nước rẻ rúm, có điều, cũng không tới nỗi nà, bọn họ cùng lắm cũng chỉ độc mồm độc miệng vậy thôi chứ thực tết cũng không dám làm gì quá đáng.”

Lương Nặc ngượng cười nhìn anh ta: “Tôi biết, nhất định tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, người Trung Quốc chúng tôi không như họ nghĩ, chúng tôi là một dân tộc xuất sắc!”

“Cố lên!”

“Ừm, chúng ta nhanh đi vào trong đi, không thì lại không biết giáo viên đang nói những gì.”

Nói là thời gian bồi dưỡng nhưng thực ra chủ yếu là giới thiệu về lịch sử hình thành phát triển cũng như triết lý của công ty về thiết kế, trước đó Lương Nặc đã dành thời gian nghiên cứu qua, nên cảm thấy không có gì quá khó khăn trở ngại, thậm chí có nhiều lần giáo viên đưa ra câu hỏi chỉ có mình cô là người trả lời được.

Delia nhìn cô với ánh mắt càng ngày càng tức giận ghen ghét.

Năm ngày sau.

Giáo viên bồi dưỡng cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính.

Trên thực tế là dừng thời gian lên lớp của một buổi sáng để cho các thực tập sinh cùng nhau thiết kế một sản phẩm phù hợp với triết lý của công ty đồng thời thích hợp với trào lưu xu hướng thời trang của giới trang sức, một ngày sau sẽ công bố kết quả, đồng thời sẽ quyết định ai là người có thể ở lại, do thời gian là vô cùng ngắn ngủi nên khả năng sao chép hầu như là không có.

Sau khi nộp bản thiết kế, Lương Nặc đi vào nhà vệ sinh, đúng lúc ở cửa nhà vệ sinh lại gặp Delia cùng với hai người chung lớp với cô ta, họ chặn cô lại.

“Nghe đây người Trung Quốc kia, nếu bây giờ cô quỳ xuống đất cầu xin tôi, sự việc trước đây tôi sẽ không để bụng mà bỏ quan, bằng không, ngày mai khi kết quả được công bố, cô chỉ có thể cuốn gói mà cút đi.”

Delia dùng tay ấn vào ngực Lương Nặc, mặt Lương Nặc sầm lại, nheo hai mày vào với nhau.

“Tôi không thích người khác chạm vào tôi, phiền cô bỏ tay ra!”

“Ha ha…. ở đây, nhà thiết kế người Trung Quốc luôn là người có bản thiết kế kém nhất, đến tư cách ở lại cũng không có! Vậy mà cô lại còn dám ra lệnh cho tôi bỏ tay ra?”

“Nếu cô đã dám chắc bản thiết kế của tôi là kém nhất thì cô cứ đợi đấy xem tôi thất bại là được rồi còn gì?”

“Hừ….”

…….

Hoàng hôn ngày hôm sau, kết quả cuối cùng cũng được công bố, thực ra cũng không phải thành tích gì, chỉ là công bố ai có thể ở lại ai phải rời đi, Delia là người đầu tiên chạy ra bảng tin của công ty để xem cái tên Lương Nặc trong danh sách buộc phải rời đi nhưng điều cô ta nhìn thấy thì ngược lại, Lương Nặc có tên trong danh sách nhóm thứ nhất được giữ lại.

“Đồ rẻ tiền! Rốt cuộc thì cô đã dùng thủ đoạn gì chứ? vậy mà lại có thể làm cho bọn họ giữ cô lại ?”

“Tôi đã nói qua rồi, người Trung Quốc không hề kém cỏi như trong tưởng tượng của cô đâu! Trên thực tế, người Trung Quốc còn có một câu thành ngữ gọi là thấy cây mà không thấy rừng, tặng cô đấy.”

“Thấy cây không thấy rừng….” Delia lẩm bẩm mấy từ đó, tức giận nói: “Tôi thấy cô mới giống một chiếc lá rách, còn tôi mới là viên ngọc sáng, cô không che nổi sự phát sáng của tôi đâu.”

Lương Nặc lườm cô ta, đang định giải thích thì Michelson cười ha ha đi tới, chỉ vào Delia nói: “Đúng là đồ ngu, thấy cây không thấy rừng có nghĩa là cô tự cho rằng bản thân mình tài giỏi mà coi thường người khác, cô đúng là….”

Sắc mặt Delia đỏ lên, cắn môi lườm Lương Nặc.

Lương Nặc lúng túng khó xử, cô cảm thấy như giữa cô và Delia hình như càng ngày càng mâu thuẫn nhau hơn rồi….

Sau thời gian bồi dưỡng, số người được giữ lại chỉ còn có một nửa, trong đó thì phân cho các nhà thiết kế hướng dẫn cho các thực tập sinh, mỗi nhà thiết kế hướng dẫn hai người, đa phần là để họ làm các việc lặt vặt.

Michelson được phân cho một nhà thiết kế trung niên, anh ta cực kỳ hạnh phúc khoe với Lương Nặc: “Nghe nói nhà thiết kế mà tớ được phân vào là người có tính cách tốt nhất công ty này đấy.”

Lương Nặc nhìn anh ta nói: “Ghen tỵ với anh thật đấy!”

“Đúng rồi, quên mất hỏi cô là ai hướng dẫn cô?”

“Tôi….” Lương Nặc cắn môi, không thể không nói không thừa nhận một sự thực, nói: “Tôi bị phân vào nhóm của nhà thiết kế Rio, hơn nữa…cùng nhóm với tôi còn có Delia.”

“Hả?” Michelson há hốc mồm đơ người ra: “Sao hai người lại chạm mặt nhau rồi?”

“Đi bước nào thì xem bước ấy vậy, nhà thiết kế Rio hình như cũng không tới nỗi nào.” Chỉ là nghe nói đó là người có tính cách hơi lập dị, điều nổi tiếng duy nhất đó chính là tác phẩm thiết kế.

sau khi có danh sách thực tập sinh chính thức, nhân viên của bộ phận nhân lực đã đem bọn họ đưa tới phòng của các nhà thiết kế.

Buổi chiều, Lương Nặc và Delia ngồi trong phòng làm việc đợi nhân viên của bộ phận tài vụ đưa tới phòng làm việc của nhà thiết kế Rio, hai tay Lương Nặc nắm chặt lấy nhau đưa ánh mắt nhìn Delia đang ngồi cách đó không xa, cô tự nói với bản thân mình: Cố lên.

“Cô là Lương Nặc? Cô là Delia?”

Một người nữ nhân viên mặc bộ đồ đen đi tới, đưa hai người lên tầng 10 trong khu vực thiết kế, đi tới phòng làm việc riêng của Rio.

“Hai người nhớ đấy, Rio là một trong những nhà thiết kế khó tính nhất cảu công ty chúng tôi, từ trước tới nay ông ấy không thích người khác chất vấn về tác phẩm của ông ấy, hai người có thành tích tốt nhất, đi theo ông ấy sẽ có cơ hội để học hỏi được nhiều điều, vậy nên phải chú ý, đừng bao giờ chọc tức ông ấy.”

“Vâng, chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của thầy Rio.” Delia cười ngọt ngào gật đầu liên tiếp.

Lương Nặc cũng nghĩ, chỉ cần học hỏi thêm được nhiều kiến thức mới, thầy giáo có lập dị chút cũng không sao.

Người nhân viên đẩy cửa đi vào, nói với người đang làm việc chăm chú: “Hello Rio, đây là hai thực tập sinh của năm nay, phân vào danh sách thầy hướng dẫn.”

Mùa đông ở Pari không được tính là rất lạnh, nhà thiết kế Rio đi một đôi dép trong nhà, mặc một chiếc quần tới gối, áo ba lỗ để trần hai vai, lưng khom khom, chân hơi còng xuống.

Nghe thấy tiếng người nhân viên nhưng ông ta không hề có bất kỳ phản ứng gì, tiếp tục tập trung vào bức vẽ.

Một lúc qua đi, đột nhiên ông ta đem bức vo nát rồi ném vào thùng rác, hướng ánh nhìn về bọn họ, ánh mắt không hề hiền hậu lương thiện chút nào mà nhìn thẳng vào ngực của hai cô gái.

“36, 24, 36, cũng không tới nỗi nào.” Ông ta nói vẻ đắc ý.

Lương Nặc đỏ mặt lên, tuy Rio đang đánh giá về bộ ngực của Delia nhưng cái cảm giác không hề hay ho chút nào, Delia không ngại ngùng mà hợp tác tích cực, nói: “A, thầy Rio thật là lợi hại, vừa nhìn đã đoán đúng rồi.”

Sắc mặt Rio vậy mà lại tỏ ra không vui: “Tôi không có thời gian để dạy hai đứa trẻ con đâu, về sau gọi tôi là Rio được rồi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky