Buổi tối khi Bắc Minh Dục về tới nhà, trên người vẫn còn có mùi của đồ nướng.
Lương Nặc cuộn tròn trong chăn trên giường nằm ngủ, hoàn toàn không muốn động đậy.
Thư ký Tôn đã gọi mấy lần những cũng đều
không gọi được cô dậy, nhìn thấy Bắc Minh Dục về, vội nói: “Thiếu phu
nhân đã ngủ gần một buổi chiều rồi, gọi thế nào cũng không dậy.”
“Mệt quá à?” Bắc Minh Dục nheo mày, thay đồ thay dép.
“Lương Nặc?”
Anh thử gọi mấy tiếng xem thế nào nhưng
không thấy Lương Nặc có phản ứng gì, trong lòng có chút lo lắng hoài
nghi, tháo dép trèo lên giường mới phát hiện toàn thân cô nóng ran,
giống y như là vừa ngồi từ bếp lửa đi ra.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Thư ký Tôn!”
“Thiếu gia?”
“Chuẩn bị xe đi bệnh viện, Lương Nặc bị sốt cao rồi….”
Đợi tới khi đến bệnh viện,bác sĩ bỏ chiếc tai nghe chuẩn đoán bệnh ra khỏi tai rồi nói vẻ trách móc hai người:
“Các anh hai người đàn ông to xác như vậy rồi mà bị làm sao thế hả? Kể
cả là người không hiểu biết gì về y học cũng phải biết là thuốc thì
không được uống lung tung chứ?”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Bác sĩ, bác sĩ muốn nói?”
“Bệnh nhân đã uống loại thuốc không thể
uống, nếu không phải phát hiện kịp thời, ngủ thêm một hai ngày nữa thì
tới lúc đó có đưa tới bệnh viện rửa ruột cũng không có tác dụng nữa.”
Chỉ một câu nói, giống như gáo nước lạnh trút xuống đầu anh.
Những người nhà họ Đổng đúng là kế này
không thành thì đã nghĩ ngay ra được kế khác, nếu không phải Đổng Hàn
Thanh nói đưa cô về thành phố mà cứ để kệ cô ở căn phòng đó ngủ thêm một hai ngày thì…
Tới khi chết rồi chắc mới được phát hiện ra.
Sau khi tỉnh lại, Lương Nặc cảm thấy cả
người cứ lâng lâng, không có chút sức lực nào, đặc biệt là trong dạ dày
nóng như lửa đốt rất khó chịu, khẽ động đậy là lại muốn nôn ra.
Mở miệng ra để nói chuyện cũng cảm thấy cổ họng khô cứng, ngứa và rát.
Bắc Minh Dục đón cô về nhà: “Đừng nói gì, không biết ai đã thêm loại thuốc khác vào thuốc em uống, uống hỗn hợp
vào nên sản sinh ra chất độc, mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi đi.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt, chẳng trách càng ngày cô càng cảm thấy bản thân thấy khó chịu.
……………
Lương Bác Sinh sau khi được thả ra thì
phát hiện Lương Vân không hề để ý tới Bác Thụy, dù có phải làm tổn hạn
tới lợi ích của tập đoàn cũng phải đuối được ông ta ra.
Nhưng sau khi loại bỏ được người của Lương Bác Sinh, cô ta lại nhanh chóng đầu tư vốn để bù đắp cho những tổn thất.
Cô ta dùng kế vừa đấm vừa xoa.
Các cổ đông thì cũng mắt nhắm mắt mở để mặc cô ta muốn làm gì thì làm, coi như không nhìn thấy.
Lương Bác Sinh như một con chó bị lạc
khỏi mất nhà, trên thương trường thì bị Lương Vân và Bắc Minh Dục liên
kết lại để đè nén, vốn dĩ muốn tự mình khởi nghiệp nhưng công ty còn
chưa kịp khai trương đã bị bất ngờ bị chặn mọi đường sống.
Tầng lầu có phòng làm việc của ông ta cũng bị bốc cháy.
Lương Nặc hỏi Bắc Minh Dục: “Có phải là anh làm không?”
“Không phải.” Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc gầy dộc đi, ôm lấy cô mà thấy rất thương cô, anh hôn vào trán cô, nói:
“Có điều, anh cũng sẽ sắp làm rồi!”
“Hả? Anh làm cái gì?”
Bắc Minh Dục không trực tiếp trả lời cô, anh rút điện thoại ra gọi điện cho thư ký Tôn.
Do hai người ngồi sát nhau nên cuộc nói chuyện của bọn họ cô đều nghe thấy.
“Tìm Lý Tranh Diễn mượn lấy vài người lạ mặt một chút, truy sát Lương Bác Sinh!”
Thư ký Tôn cũng không lấy gì làm bất ngờ, không chút thắc mắc tò mò, chỉ gật đầu đồng ý: “Tôi lập tức đi thực
hiện, buổi chiều chắc là có thể ra tay.”
Cúp máy xong, Lương Nặc bĩu môi nói:
“Chẳng phải đã nói là anh chỉ đi qua vùng đất đen tối thôi à, sẽ không
bảo giờ làm những điều thế này? Sao anh lại có thể….”
“Có phải là lấy mạng ông ta thật đâu, có gì mà phải ngạc nhiên và sợ hãi thế chứ?”
Bắc Minh Dục cười cười véo nhẹ vào má cô, cho tới khi hai má đỏ lên, anh nói: “Lương Bác Sinh chẳng phải tên
ngốc, Diệp Thành Minh và Lý đạo trưởng sau khi gặp chuyện ông ta nhất
định biết bản thân cũng sẽ bị diệt khẩu, lúc này anh cố ý tìm người truy sát ông ta, chỉ là để làm cho ông ta sợ hãi mà từ đó mắc nhiều sai lầm
hơn thôi.”
“Tới lúc đó ông ta sẽ nói cho chúng ta biết ai là kẻ đứng đằng sau tất cả?”
“Không nhất định.” Bắc Minh Dục lắc đầu:
“Có biết tại sao lúc trước anh để cho Diệp Thành Minh rơi từ trên lầu
xuống mà chết không?”
Thực ra, lúc đó anh có năng lực để cứu Diệp Thành Minh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn để anh ta chết.
Trong lòng Lương Nặc biết những sự việc
đen tối đằng sau mọi chuyện, nhưng cô cũng không giả vờ nghe không hiểu, mà cố gắng thích ứng với những bước đi của anh, chỉ tới khi nào tìm ra
được kẻ đứng đằng sau cô mới có thể tìm thấy được Quai Bảo.
Thậm chí có những lúc cô đã suy đoán, người mà bế Quai Bảo đi, có khi nào muốn dùng đứa bé để uy hiếp bọn họ?
“Tại sao?”
“Diệp Thành Minh chưa chắc đã biết ai là
kẻ đứng đằng sau, kẻ đứng đằng sau đã trốn lâu như vậy rồi mà không để
lộ dấu vết gì, hắn ta sẽ tự mình đi gặp những người này sau đó để tất cả mọi người biết hắn là ai sao? Đương nhiên không phải, nhiều lắm cũng
chỉ phái một người dường như không có can hệ gì đi truyền nhận thông tin mà thôi.”
Lương Nặc đưa tay lên cằm suy nghĩ: “Tìm được người truyền nhận thông tin đó thì có thể tìm thấy kẻ đứng đằng sau tất cả.”
“Chỉ sợ em chưa tìm được người đó thì kẻ chủ mưu đã bóp lấy cổ em không cho em cử động rồi.”
Càng nói Lương Nặc càng cảm thấy mung lung.
Buổi chiều, thư ký Tôn gọi điện đến, nói rằng đã sắp xếp ổn thỏa.
Khi Lương Bác Sinh ra khỏi cửa liền có
người đứng trên tầng ném chậu hoa xuống phía đầu ông ta, khi ăn cơm thì
có người cố ý đem dầu đang sôi đổ vào người ông ta, đi tới khách sạn thì bị một kẻ thần bí truy sát.
Nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể Lương Nặc cũng hồi phục không ít.
Thư ký Tôn nói: “Lương Bác Sinh bị đâm
cho một đao, bây giờ đang nghi ngờ, ông ta nghĩ rằng những người bên
cạnh ông ta đều là kẻ giết người, sớm muộn cũng sẽ để lộ sơ hở thôi.”
Lương Nặc khen ngợi: “Người của Lý thiếu gia đúng là có năng lực hành động.”
“Nói chuyện linh tinh một chút, năm xưa
Lý thiếu gia không thích Lý gia, nên tự mình ra ngoài gây dựng, anh ấy
đã dành không ít công sức và tâm trí, bao nhiêu năm làm ăn nếu không có
một chút thành quả thì đúng là phí công.”
Nói tới đây, Lương Nặc liền hỏi: “Thư ký Tôn, có phải Lý thiếu gia thích Kỷ Sênh không?”
“Hả….” thư ký Tôn không ngờ Lương Nặc sẽ hỏi vấn đề này, lập tức hốt hoảng lắc đầu: “Việc này làm sao tôi biết được?”
“Thế nhưng anh thông minh như vậy, lại thường xuyên qua lại với Lý thiếu gia, nhất định có thể cảm nhận được điều gì đó.”
“Lý thiếu gia anh ấy….việc này nếu cô muốn biết thì tốt nhất nên hỏi thiếu gia.” Thư ký Tôn rút lui, tránh nói về chủ đề này.
Hôm nay, Lương Nặc vẫn đang ngủ chuông điện thoại liền reo lên.
ấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói mệt mỏi: “Tiểu Nặc, chú Hai đây….cháu mau cứu chú đi….”
“Chú Hai?”
Lương Nặc lập tức ngồi dậy từ trên
giường, Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh cô đưa tay ra hiệu đồng ý sau đó anh
mở máy tính ra, bắt đầu gõ những dòng chữ, để Lương Nặc nói với Lương
Bác Sinh theo những gì anh bảo.
“Xảy ra chuyện gì vậy? bây giờ cháu chẳng có chỗ dựa nào cả, sao có thể cứu chú được?”
Lương Bác Sinh thở dài: “Chú Hai thực sự đã biết sai rồi, cháu gặp mặt chú Hai để chú nói cho cháu nghe được không.”
Lương Nặc nhìn vào màn hình máy tính,
đang định làm theo lời Bắc Minh Dục cố ý từ chối Lương Bác Sinh thì lại
nghe thấy ông ta nói: “Lẽ nào cháu không muốn biết ai đốt nhà thiêu chết chị dâu à, lại còn ai cố ý hại Bắc Minh Dục nữa?”
Suy nghĩ một lát, Bắc Minh Dục không làm theo lời Bắc Minh Dục mà đã đồng ý với ông ta.
“Chú Hai thực sự đã cùng đường rồi, nếu không chắc chắn sẽ không gọi điện cho em đâu.”
Cúp điện thoại xong, Lương Nặc tiến lên phía trước, ôm lấy Bắc Minh Dục hôn lên môi anh: “Thiếu gia, anh lợi hại thật đấy!”
Lương Nặc bị hành động bất ngờ của cô làm cho ngạc nhiên, tai hơi đỏ lên, anh quay đầu sang một bên, nói lạnh
lùng: “Bình thường có thấy em nhiệt tình thế này đâu nhỉ?”
“He he.” Lương Nặc cười cười, lau nước
miếng trên mặt anh đi, dụi đầu vào lòng anh: “Có điều ông ta thực sự
biết kẻ đứng đằng sau tất cả là ai.?”
Bắc Minh Dục đột nhiên nói: “Cũng có thể là ông ta đang chỉ cố tình đánh lạc hướng!”