Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

1001 Đêm Tân Hôn

Chương 171: Cưỡng hôn

Tác giả: Thiên Nam Hy
Chọn tập

“Tôi cái gì mà tôi!” Bắc Minh Dục nheo mày, nhìn cô với ánh mắt chế giễu nói: “Trước kia tuyên bố hùng hồn rời xa tôi, tôi cứ nghĩ em sẽ tìm được chỗ nào tử tết mà đi đi về về, ai ngờ lại biến thành con mèo hoang thế này, để cho cái bọn lưu manh qua đường đứa nào cũng ăn hiếp, trèo lên đầu thế hả, đúng là ngốc muốn chết đi được!”

Sự cảm động của Lương Nặc đã biến mất ngay sau những lời nói chế giễu kiêu ngạo của anh.

Cô không nhìn anh mà cũng không thèm để ý đến bàn tay anh đang xòe ra hướng vào cô.

Cô tự đứng lên, mím môi nhìn anh: “Đúng vậy, tôi ngốc muốn chết đấy, anh còn đến đây làm gì hả? Anh đi đi! Trong mỏ kim cương của anh tôi bị người ta vu khống là lấy trộm kim cương, có phải anh vui lắm không hả? Nhìn tôi ra nông nỗi này, ai hài…..”

Bắc Minh Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, chưa kịp phản ứng gì Lương Nặc đã bị một tay anh đưa ra sau gáy, kéo gương mặt cô lại sát gương mặt anh, môi cô chạm vào đôi môi ấm áp kia lúc nào không hay, nụ hôn lúc lỗ mãng, lúc ngọt ngào nhẹ nhàng.

Lương Nặc mở tròn mắt nhìn khuôn mặt anh tú ngay trước mặt mình.

ở đây có bao nhiêu người thế này!

Cô kịp phản ứng lại là lúc cô cố gắng lấy tay đẩy vào ngực anh: “Bỏ….bỏ tôi ta…..”

Bắc Minh Dục vẫn không động đậy gì giữ nguyên tư thế, thậm chí còn kéo sát eo cô vào người mình hơn, nụ hôn càng mãnh liệt cướp đi hơi thở bình thường của cô, Lương Nặc đỏ mặt lên, không biết làm thế nào để thoát ra liền cắn vào lưỡi anh.

Bắc Minh Dục bị hành động phản kháng của cô làm cho đau không chịu được, nheo mày bỏ cô ra, cười lạnh lùng nói: “Mới thả em ra ngoài có mấy ngày mà gan to quá nhỉ!!”

“Anh…anh không biết xấu hổ!”

Lương Nặc lấy tay xoa nấy xoa để đôi môi, rồi lại liếm môi, sắc mặt đỏ không thể đỏ hơn nữa.

Ngẩng đầu lên , quả nhiên có vô số ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn cô, cô hận là giờ không có cái lỗ nào mà chui xuống.

Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ tới việc cô lại bị Bắc Minh Dục….cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người thế này.

Delia thì đang còn tức điên vì cái tát vẫn chưa nguôi, quay ra lại phải nhìn cái cảnh tình tứ ngọt ngào đấy, cô lại tức như sắp bốc hỏa lên đầu, càng nghĩ cô ta càng không hiểu, người phụ nữ đông phương này thì có gì tốt đẹp hay ho chứ?

Tại sao tất cả đàn ông gặp cô ta đều như chuột thấy thóc vậy, đều can tâm tình nguyện vì cô ta mà làm mọi thứ?

“Đồ đê tiện, cô lại còn dám đứng trước mặt bao người thế này mà quyến rũ ông chủ của khu khai thác kim cương?”

Bắc Minh Dục nghe thấy vậy điên lắm nhưng anh vẫn bình tĩnh, trước hết là kéo Lương Nặc vào lòng mình, huýt sáo một tiếng rồi nhìn Delia vè khinh miệt: “Đây là vợ tôi, là nữ chủ nhân của khu khai thác kim cương này, cô ấy ngốc à mà phải đi lấy trộm đồ của nhà mình? ở đây cô ấy muốn thứ gì có thể tùy ý mang đi! Còn cái ngữ như cô…..”

Bắc Minh Dục dừng lại, nhếch mép khẽ cười lạnh lùng, thư ký Tôn tiến lên phía trước, cầm một chiếc usb mà bên trong đã cóp sẵn một đoạn video lấy từ Camera quay trong khu khai thác đưa cho Wiliam.

“Các anh cầm về tự mình xem xem, C&A gần đây tuyển những thực tập sinh thế nào?”

“Anh là….?” Wliam đơ người ra.

“Tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với lãnh đạo cấp cao của C&A.” Bắc Minh Dục cười chế nhạo, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Wiliam, anh kéo tay Lương Nặc ra khỏi khu khai thác.

“Cô ta…cô ta chắc chắn là đồ lừa đảo, sao có thể là nữ chủ nhân của mỏ kim cương này chứ?”

“Lẽ nào người ta phải công khai đài báo cho cả thế giới biết à?” trong đoàn người có ai đó lên tiếng, rồi lại ào ào bình luận: “Ôi! Người đàn ông vừa rồi thật là đẹp trai quá thể! Đúng là không ngờ được, Lương Nặc nhìn cũng bình thường mà thủ đoạn quyến rũ đàn ông lợi hại thật đấy!”

Michelson nheo mày: “Các cậu nói đủ chưa hả?”

Delia vẫn còn sĩ diện lên mặt, lớn tiếng phản bác: “Chưa đủ thì làm sao hả?”

“Ha ha….cô có biết chiếc nhẫn kim cương Lương Nặc đeo trên tay đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Cùng lắm thì hàng hạng A chứ mấy, có gì mà đáng giá bao nhiêu tiền?!”

“Đáng đời cho những video bẩn thỉu của cô bị lộ ra toàn thiên hạ! Chiếc nhẫn với loại kim cương xanh ngọc đó mà có thể là hàng loại A á? Từ lúc cô ấy vừa bước vào công ty, đồ mặc trên người cô ấy toàn là hàng hiệu thời thượng đấy, bộ nào bộ đấy cũng lên cả vạn bảng anh! Chỉ có đồ ngốc như cô mới nghĩ rằng là hàng hạng A, đã thế lại còn đi tới đâu cũng khiêu khích người ta.”

Delia: “…….”

*

Ra tới bên ngoài, Lương Nặc mới phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa, mặt trời sớm đã lặn, trời cũng đã tối, còn Bắc Minh Dục thì cứ nắm tay cô lôi đi không biết đi đâu.

Tới gần một chiếc xe, anh đẩy cô lại cửa xe.

“Lên xe.”

“Tôi không lên!” Lương Nặc bướng bỉnh trợn mắt nhìn anh, nói: “Tôi cùng với công ty tới đây tham quan, bây giờ anh lôi tôi đi thế này là ý gì hả? Tôi phải trở về đội.”

“Đúng là to gan lớn mật hơn rồi mà! bây giờ còn dám đấu khẩu cùng tôi?”

Bắc Minh Dục nói với ngữ khí không hề vui vẻ gì.

Lương Nặc cắn môi, thấp giọng xuống: “Tôi không còn bất kỳ quan hệ gì với anh rồi, bây giờ….chúng ta chính là người xa lạ, tại sao tôi vẫn phải thấp giọng hạ khí với anh chứ?”

“Em đừng quên, hợp đồng em ký ngày xưa vẫn còn đang nằm trong tay tôi.”

“Bắc Minh phu nhân đã nói, tôi không còn là người của Bắc Minh gia nữa, bản hợp đồng đó đã chẳng còn giá trị gì rồi.”

“Thế hôn nhân của chúng ta? Tôi vẫn là chồng của em đấy!”

“Làm gì có giấy đăng ký kết hôn.”

“Em vẫn nghĩ chuyện không có giấy kết hôn là thật?” Bắc Minh Dục nhếch mép, hai tay nắm chặt, xông lên đẩy lưng Lương Nặc vào xe, người anh ép chặt vào người cô, tính khí bá đạo của anh nổi lên, làm Lương Nặc sợ hãi, bỗng chốc cô co rúm người lại, tim đập thình thịch, nói: “Ý….ý của anh là gì?”

“Chỉ là từ trước tới nay em chưa bao giờ nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi, điều đó không đồng nghĩa với việc nó không tồn tại! Cho nên, chỉ cần một ngày chưa li hôn thì ngày đó em vẫn là vợ của Bắc Minh Dục này, sau này tránh xa cái tên Michelson đó ra một chút, không nhìn thấy ánh mắt hắn hận không thể nằm lên chốc người em à?”

Con tìm Lương Nặc dường như ngừng đập.

Trong tim cô như đang xuất hiện một con người khác, đang mách bảo cô rằng: Hãy làm theo tiếng nói con tim, quay về với Bắc Minh Dục đi.

Thế nhưng, đấu tranh với con người trong tim là con người trong lí trí, nó nhắc nhở cô rằng, trong tay Bắc Minh phu nhân vẫn còn cầm thứ thuốc độc khi ra đòn sẽ là chí mạng, những bức ảnh đó một khi bị lộ ra ngoài, Bắc Minh Dục có còn đối xử với cô như thế này?

Lương Nặc không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể tròn xoe mắt nhìn anh, cắn chặt môi mà không nói được lời nào.

Thời gian cứ trôi đi mà không ai nói gì, im lặng không phải vì họ không muốn nói.

“Lên xe, tôi đưa em về khách sạn.”

Đưa cô về khách sạn…..

Lương Nặc đột nhiên nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô vẫn chưa bao giờ quên đi lời dự đoán của Lý đạo trưởng, cô bắt buộc phải giữ một khoảng cách nhất định với anh, cô lắc đầu nói: “Công ty đã đặt phòng rồi, tôi đợi mọi người ra rồi cùng mọi người về là được rồi.”

“Gan to thật rồi đấy, bây giờ tôi nói có một câu mà em cãi lại cả mười câu thế à?”

“Tôi…..”

“Ngoan ngoãn tự mình lên xe, hoặc bị tôi bế lên, tự chọn đi.”

Bắc Minh Dục nói như ra lệnh, Lương Nặc cúi mặt chỉ liếc mắt lên nhìn anh chằm chằm, cuối cùng thì cũng tự mình ngoan ngoãn lên xe, để anh đưa cô về khách sạn.

Nhưng tới khi đến nơi, chiếc xe dừng lại cô mới phát hiện…..

“Tôi cái gì mà tôi!” Bắc Minh Dục nheo mày, nhìn cô với ánh mắt chế giễu nói: “Trước kia tuyên bố hùng hồn rời xa tôi, tôi cứ nghĩ em sẽ tìm được chỗ nào tử tết mà đi đi về về, ai ngờ lại biến thành con mèo hoang thế này, để cho cái bọn lưu manh qua đường đứa nào cũng ăn hiếp, trèo lên đầu thế hả, đúng là ngốc muốn chết đi được!”

Sự cảm động của Lương Nặc đã biến mất ngay sau những lời nói chế giễu kiêu ngạo của anh.

Cô không nhìn anh mà cũng không thèm để ý đến bàn tay anh đang xòe ra hướng vào cô.

Cô tự đứng lên, mím môi nhìn anh: “Đúng vậy, tôi ngốc muốn chết đấy, anh còn đến đây làm gì hả? Anh đi đi! Trong mỏ kim cương của anh tôi bị người ta vu khống là lấy trộm kim cương, có phải anh vui lắm không hả? Nhìn tôi ra nông nỗi này, ai hài…..”

Bắc Minh Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, chưa kịp phản ứng gì Lương Nặc đã bị một tay anh đưa ra sau gáy, kéo gương mặt cô lại sát gương mặt anh, môi cô chạm vào đôi môi ấm áp kia lúc nào không hay, nụ hôn lúc lỗ mãng, lúc ngọt ngào nhẹ nhàng.

Lương Nặc mở tròn mắt nhìn khuôn mặt anh tú ngay trước mặt mình.

ở đây có bao nhiêu người thế này!

Cô kịp phản ứng lại là lúc cô cố gắng lấy tay đẩy vào ngực anh: “Bỏ….bỏ tôi ta…..”

Bắc Minh Dục vẫn không động đậy gì giữ nguyên tư thế, thậm chí còn kéo sát eo cô vào người mình hơn, nụ hôn càng mãnh liệt cướp đi hơi thở bình thường của cô, Lương Nặc đỏ mặt lên, không biết làm thế nào để thoát ra liền cắn vào lưỡi anh.

Bắc Minh Dục bị hành động phản kháng của cô làm cho đau không chịu được, nheo mày bỏ cô ra, cười lạnh lùng nói: “Mới thả em ra ngoài có mấy ngày mà gan to quá nhỉ!!”

“Anh…anh không biết xấu hổ!”

Lương Nặc lấy tay xoa nấy xoa để đôi môi, rồi lại liếm môi, sắc mặt đỏ không thể đỏ hơn nữa.

Ngẩng đầu lên , quả nhiên có vô số ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn cô, cô hận là giờ không có cái lỗ nào mà chui xuống.

Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ tới việc cô lại bị Bắc Minh Dục….cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người thế này.

Delia thì đang còn tức điên vì cái tát vẫn chưa nguôi, quay ra lại phải nhìn cái cảnh tình tứ ngọt ngào đấy, cô lại tức như sắp bốc hỏa lên đầu, càng nghĩ cô ta càng không hiểu, người phụ nữ đông phương này thì có gì tốt đẹp hay ho chứ?

Tại sao tất cả đàn ông gặp cô ta đều như chuột thấy thóc vậy, đều can tâm tình nguyện vì cô ta mà làm mọi thứ?

“Đồ đê tiện, cô lại còn dám đứng trước mặt bao người thế này mà quyến rũ ông chủ của khu khai thác kim cương?”

Bắc Minh Dục nghe thấy vậy điên lắm nhưng anh vẫn bình tĩnh, trước hết là kéo Lương Nặc vào lòng mình, huýt sáo một tiếng rồi nhìn Delia vè khinh miệt: “Đây là vợ tôi, là nữ chủ nhân của khu khai thác kim cương này, cô ấy ngốc à mà phải đi lấy trộm đồ của nhà mình? ở đây cô ấy muốn thứ gì có thể tùy ý mang đi! Còn cái ngữ như cô…..”

Bắc Minh Dục dừng lại, nhếch mép khẽ cười lạnh lùng, thư ký Tôn tiến lên phía trước, cầm một chiếc usb mà bên trong đã cóp sẵn một đoạn video lấy từ Camera quay trong khu khai thác đưa cho Wiliam.

“Các anh cầm về tự mình xem xem, C&A gần đây tuyển những thực tập sinh thế nào?”

“Anh là….?” Wliam đơ người ra.

“Tôi sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với lãnh đạo cấp cao của C&A.” Bắc Minh Dục cười chế nhạo, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Wiliam, anh kéo tay Lương Nặc ra khỏi khu khai thác.

“Cô ta…cô ta chắc chắn là đồ lừa đảo, sao có thể là nữ chủ nhân của mỏ kim cương này chứ?”

“Lẽ nào người ta phải công khai đài báo cho cả thế giới biết à?” trong đoàn người có ai đó lên tiếng, rồi lại ào ào bình luận: “Ôi! Người đàn ông vừa rồi thật là đẹp trai quá thể! Đúng là không ngờ được, Lương Nặc nhìn cũng bình thường mà thủ đoạn quyến rũ đàn ông lợi hại thật đấy!”

Michelson nheo mày: “Các cậu nói đủ chưa hả?”

Delia vẫn còn sĩ diện lên mặt, lớn tiếng phản bác: “Chưa đủ thì làm sao hả?”

“Ha ha….cô có biết chiếc nhẫn kim cương Lương Nặc đeo trên tay đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Cùng lắm thì hàng hạng A chứ mấy, có gì mà đáng giá bao nhiêu tiền?!”

“Đáng đời cho những video bẩn thỉu của cô bị lộ ra toàn thiên hạ! Chiếc nhẫn với loại kim cương xanh ngọc đó mà có thể là hàng loại A á? Từ lúc cô ấy vừa bước vào công ty, đồ mặc trên người cô ấy toàn là hàng hiệu thời thượng đấy, bộ nào bộ đấy cũng lên cả vạn bảng anh! Chỉ có đồ ngốc như cô mới nghĩ rằng là hàng hạng A, đã thế lại còn đi tới đâu cũng khiêu khích người ta.”

Delia: “…….”

*

Ra tới bên ngoài, Lương Nặc mới phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa, mặt trời sớm đã lặn, trời cũng đã tối, còn Bắc Minh Dục thì cứ nắm tay cô lôi đi không biết đi đâu.

Tới gần một chiếc xe, anh đẩy cô lại cửa xe.

“Lên xe.”

“Tôi không lên!” Lương Nặc bướng bỉnh trợn mắt nhìn anh, nói: “Tôi cùng với công ty tới đây tham quan, bây giờ anh lôi tôi đi thế này là ý gì hả? Tôi phải trở về đội.”

“Đúng là to gan lớn mật hơn rồi mà! bây giờ còn dám đấu khẩu cùng tôi?”

Bắc Minh Dục nói với ngữ khí không hề vui vẻ gì.

Lương Nặc cắn môi, thấp giọng xuống: “Tôi không còn bất kỳ quan hệ gì với anh rồi, bây giờ….chúng ta chính là người xa lạ, tại sao tôi vẫn phải thấp giọng hạ khí với anh chứ?”

“Em đừng quên, hợp đồng em ký ngày xưa vẫn còn đang nằm trong tay tôi.”

“Bắc Minh phu nhân đã nói, tôi không còn là người của Bắc Minh gia nữa, bản hợp đồng đó đã chẳng còn giá trị gì rồi.”

“Thế hôn nhân của chúng ta? Tôi vẫn là chồng của em đấy!”

“Làm gì có giấy đăng ký kết hôn.”

“Em vẫn nghĩ chuyện không có giấy kết hôn là thật?” Bắc Minh Dục nhếch mép, hai tay nắm chặt, xông lên đẩy lưng Lương Nặc vào xe, người anh ép chặt vào người cô, tính khí bá đạo của anh nổi lên, làm Lương Nặc sợ hãi, bỗng chốc cô co rúm người lại, tim đập thình thịch, nói: “Ý….ý của anh là gì?”

“Chỉ là từ trước tới nay em chưa bao giờ nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi, điều đó không đồng nghĩa với việc nó không tồn tại! Cho nên, chỉ cần một ngày chưa li hôn thì ngày đó em vẫn là vợ của Bắc Minh Dục này, sau này tránh xa cái tên Michelson đó ra một chút, không nhìn thấy ánh mắt hắn hận không thể nằm lên chốc người em à?”

Con tìm Lương Nặc dường như ngừng đập.

Trong tim cô như đang xuất hiện một con người khác, đang mách bảo cô rằng: Hãy làm theo tiếng nói con tim, quay về với Bắc Minh Dục đi.

Thế nhưng, đấu tranh với con người trong tim là con người trong lí trí, nó nhắc nhở cô rằng, trong tay Bắc Minh phu nhân vẫn còn cầm thứ thuốc độc khi ra đòn sẽ là chí mạng, những bức ảnh đó một khi bị lộ ra ngoài, Bắc Minh Dục có còn đối xử với cô như thế này?

Lương Nặc không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể tròn xoe mắt nhìn anh, cắn chặt môi mà không nói được lời nào.

Thời gian cứ trôi đi mà không ai nói gì, im lặng không phải vì họ không muốn nói.

“Lên xe, tôi đưa em về khách sạn.”

Đưa cô về khách sạn…..

Lương Nặc đột nhiên nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, cô vẫn chưa bao giờ quên đi lời dự đoán của Lý đạo trưởng, cô bắt buộc phải giữ một khoảng cách nhất định với anh, cô lắc đầu nói: “Công ty đã đặt phòng rồi, tôi đợi mọi người ra rồi cùng mọi người về là được rồi.”

“Gan to thật rồi đấy, bây giờ tôi nói có một câu mà em cãi lại cả mười câu thế à?”

“Tôi…..”

“Ngoan ngoãn tự mình lên xe, hoặc bị tôi bế lên, tự chọn đi.”

Bắc Minh Dục nói như ra lệnh, Lương Nặc cúi mặt chỉ liếc mắt lên nhìn anh chằm chằm, cuối cùng thì cũng tự mình ngoan ngoãn lên xe, để anh đưa cô về khách sạn.

Nhưng tới khi đến nơi, chiếc xe dừng lại cô mới phát hiện…..

Chọn tập
Bình luận