Sự phản ứng này của anh đã chứng minh cho việc dự đoán của Lương Nặc. Cô lập tức tiếp tục nói: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc đó là điểm yếu gì? Anh ta muốn gì? Anh đừng lừa em có được không…..” Bắc Minh Dục lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô. Anh đặt đôi đũa xuống bàn, kéo Lương Nặc vào lòng mình, xoa xoa đầu cô, nói rất nhẹ nhàng: “Làm gì có, anh chẳng có điểm yếu gì trong tay anh ta, anh ta chỉ là muốn iết Tô Tư và Diệp Thành Minh thời gian trước đã xảy ra những gì, anh ta không có cách gì cạy miệng Diệp Thành Minh nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này để li gián chúng ta.” Lương Nặc nheo mày không tin. “Thế nhưng…” “Không có thế nhưng!” Bắc Minh Dục có chút cáu kỉnh nới lỏng cà vạt ra, anh ôm cô chặt hơn – một cách lỗ mãng: “Anh nói không có là không có, Đổng Hàn Thanh cái đồ rác rưởi đó chỉ biết dùng những trò thủ đoạn như vậy thôi!” Lương Nặc bị anh ôm chặt tới mức có chút khó khăn trong hơi thở, cô khó chịu đẩy anh ra: “Anh bỏ em ra trước đã, em sắp không thở được rồi….” Khi Bắc Minh Dục cúi đầu liên gặp phải đôi mắt ướt át của Lương Nặc, không giống với đôi mắt vừa khóc xong của một đứa trẻ, mà trong đó còn chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm làm đau lòng người khác. Chẳng nói lời gì gắt gỏng, anh chỉ hành động, anh đẩy hết đồ ăn bát đũa trên bàn rơi xuống đất, sao đó bế Lương Nặc đặt lên trên bàn, khi cô còn đang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên sợ hãi anh đã nhanh chóng đè sát vào người cô. Anh không cho cô có bất kỳ lời phản bác nào. Lương Nặc vừa quay đầu nhìn thì thấy bát đũa của bản thân cô, xấu hổ, lúc này mà có cái hố nào cô sẽ tự cho mình vào đó mà chôn xuống, không ngờ anh lại tới cái mức độ này. Vì hai chân bị ép sát vào góc bàn, eo cô bị đẩy chà vào với thành bàn nên cô thấy hơi đau. “Đừng…đừng ở đây….” Bắc Minh Dục cúi đầu khóa chặt môi cô lại, cười ngạo mạn: “Anh lại cứ thích ở đây đấy!” Một giờ đồng hồ sau, cái bàn trông như bãi chiến trường. Bắc Minh Dục thì vẫn tỉnh táo như thường còn Lương Nặc thì đã chìm vào giấc ngủ, anh bế cô vào phòng ngủ, sau khi đắp chăn vào người cho cô anh liền đi ra phòng khách, anh rút ra một điếu thuốc, khói thuốc bay lơ lửng trước mặt, anh gọi điện cho thư ký Tôn. “Tình hình điều tra thế nào rồi?” “Tôi đã tìm ra bệnh viện mà Diệp Thành Minh nói rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi.” “ĐƯợc, anh hãy làm nhanh nhất có thể!” ánh mắt Bắc Minh Dục lóe lên sự hận thù, đột nhiên dụi tắt điều thuốc, nói: “Đổng Hàn Thanh đã bắt đầu nhận thấy việc Diệp Thành Minh vào tù chính là cái lưới mà tôi giăng ra, bây giờ hắn ta đã ra tối hậu thư cho tôi rồi.” Thư ký Tôn trầm mặc hồi lâu mới nói: “Anh ta làm như vậy chỉ khiến cho sự việc càng thêm bất lợi cho anh ta mà thôi.” “Như thế cũng đáng đời cho anh ta.” “Hoắc Doanh Doanh…thiếu gia định xử lý thế nào?” “Diệp Thành Minh đã nhờ tôi cứu anh ta ra ngoài, chỉ cần bên đó anh có tin tức gì thì hãy để Hoắc Doanh Doanh rút đơn kiện rời khỏi Hải Thành.” Một ngày sau. Trên eo Lương Nặc với những vết thâm thành từng mảng từng mảng một, phải đến bệnh viện lấy thuốc bôi vào mới bớt đau, hôm nay, khi mà cô vừa mới trách Bắc Minh Dục đúng là không biết xấu hổ thì điện thoại của Lương Vân liền gọi đến. “Chị?” Lương Nặc mừng trông thấy: “Cuối cùng điện thoại chị cũng gọi được rồi!” Tiếng nói của Lương Vân có phần yếu ớt: “Khi trước tín hiệu không tốt lắm, em được ra ngoài rồi à?” “Vâng, giờ em đang ở ngự cảnh viên, mấy ngày trước em có tới thăm chị có điều người đàn ông đó không cho em vào, em chẳng có cách nào đành trở về.” “Chị cũng không sao cả.” Lương Vân nói qua về tình hình của mình sau đó quay ra an ủi Lương Nặc: “Những lời mắng nhiếc của những người đi đường, em đừng để bụng làm gì nhé!” “Em biết mà, thực ra nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì cả.” “Vậy thì tốt.” Lương Vân gật gật đầu nói: “Chị sẽ nói với đám vệ sĩ, sau này sẽ không ngăn em lại nữa, chỉ cần không ở bên này, lúc nào em muốn đến cũng được.” Lương Nặc cảm động vô cùng, do dự hồi lâu rồi cô mới nói: “Em cảm thấy người đàn ông đó đối với chị cũng rất tốt, lúc trước ở cục cảnh sát, anh ấy còn đặc biệt đưa cả bác sĩ tới để xem cho chị, hơn nữa, nét mặt anh ta khi nhìn chị có vẻ rất nặng tình đấy….” “Giữa bọn chị chẳng đơn giản như em nghĩ đâu.” “Người trợ lý của anh ta cũng nói từ trước tới nay chưa bao giờ thấy ông chủ của họ chiều chuộng, đối xử như vậy với một người phụ nữ, hai người sao lại quen được nhau thế?” Lương Vân trầm mặc một lúc, nói: “Những việc này đều đã qua, là quá khứ cả rồi, chị không muốn nhắc lại nữa.” Lương Nặc an ủi chị gái rằng Châu Thụy là đồ cặn bã, không đáng để Lương Vân buồn nữa. Hai chị em nói chuyện với nhau một lúc rất lâu, tâm trạng cả hai trở nên tốt hơn nhiều. Buổi chiều ngày hôm đó, Lương Nặc đọc được tin tức Hoắc Doanh Doanh đột nhiên rút đơn kiện, Diệp Thành Minh được trả lại tự do, cho dù đã có những tin tức nói rằng Diệp Thành Minh có thể ra ngoài chắc chắn là do đã sử dụng thủ đoạn gì đó ép Hoắc Doanh Doanh phải rút đơn kiện, nhưng những lời đồn đại này không hề ảnh hưởng tí ti nào đếm cuộc sống của DIệp Thành Minh. Có một điều đáng chú ý đó là, khi Diệp Thành Minh trở về công ty, anh ta mới phát hiện rằng hội đồng cổ đông đã quyết định đình chỉ mọi chức vụ của anh ra, đợi tới kỳ xử lý. Diệp Thành Minh đột nhiên phát hiện ra rằng Bắc Minh DỤc đã lừa anh ta, công ty đã ruồng bỏ anh ta. Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi siêu thị. Lương Nặc đẩy cửa xe bước ra ngoài đi trước, Bắc Minh Dục đi bên cạnh cô, nhìn thấy đồ gì hợp mắt đều nhặt vào chiếc xe đẩy, chẳng mấy chốc mà chiếc xe đẩy đã đầy đồ. “Cái này không cần nữa, trong tủ lạnh vẫn còn.” “Sắp ăn hết rồi còn gì.” “ĐỢi ăn hết rồi lại mua sau.” Bắc Minh Dục không trả lời, anh cứ nhặt đồ thả vào xe Lương Nặc lại phải xem xét rồi đặt nó lên kệ hàng, chiếc xe đẩy lại được trống ra bao nhiêu, Bắc Minh Dục nói với vẻ không vui: “Không phải là không có tiền, lát nữa để nhân viên siêu thị đưa tới ngự cảnh viên là được rồi!” Lương Nặc bĩu môi, chẳng quan tâm tới lời anh nói, kiên quyết chỉ mua những thứ đang cần dùng, Bắc Minh Dục không vui cho lắm, đi thẳng ra cửa đợi cô. Lúc Lương Nặc đang định thanh toán tiền ở quầy thu nhân thì một chiếc thẻ ngân hàng liền được chìa ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn, há hốc mồm ngạc nhiên. “Diệp tiên sinh? Anh…anh cũng đi siêu thị à? Trùng hợp quá….” Diệp Thành Minh vẫn với thái đồ vô cùng cung kính, lắc đầu nói: “Không trùng hợp, tôi cố tình đi theo hai người đấy.” “Hả?” “Tôi đứng đợi hai người dưới lầu của ngự cảnh viên rất lâu, theo đi từ đấy tới đây.” Lương Nặc hơi ngại cô gãi đầu: “Vậy anh tới để tìm thiếu gia à? Anh ấy đang đợi tôi ngoài cửa ấy….” “Tôi tới là để tìm cô….” Thái độ DIệp Thành Minh có phần lạnh nhạt hơn, kèm theo một sự hoài nghi khó hiểu: “Vì những tin đồn xấu nên công ty đã ruồng bỏ tôi rồi, cho nên, hi vọng Lương tiểu thư nể tình chúng ta đã từng quen biết từ trước, cô có thể giúp tôi nói vài lời với thiếu gia.” “Tôi chẳng bao giờ hỏi thiếu gia về chuyện của công ty, xin lỗi, tôi chẳng giúp gì được anh.” “Không cần nhúng tay vào chuyện nội bộ của công ty, chỉ cần thuyết phục thiếu gia đảm bảo cho tôi…..” “Các người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng dứt khoát vang lên. Diệp Thành Minh khựng lại, còn chưa kịp quay đầu xem đó là ai thì nghe thấy tiếng cười nói của Lương Nặc: “Thiếu gia, Diệp tiên sinh đến tìm em có chút việc, anh tới thật đúng lúc.” Bắc Minh Dục chú ý thấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Diệp Thành Minh, anh hỏi thẳng: “Em không có tiền thanh toán à?” “Có chứ!” Lương Nặc rút ví tiền ra, lúc này cô mới nhớ ra là chưa thanh toán, vội vàng lúng túng đưa tiền cho nhân viên thu nhân, nhanh chóng thanh toán sau đó ba người cùng nhau ra khỏi siêu thị. Diệp Thành Minh có chút lúng túng nói với Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, tôi biết những tin đồn xấu về tôi có ảnh hưởng không tốt tới tập đoàn nhưng….” “Tôi hiểu ý của anh, có điều hội đồng cổ đông không chịu nương tay, tôi cũng chẳng có cách nào khác.” Bắc Minh Dục từ chối một cách hết sức triệt để, Diệp Thành Minh vẫn mặt dày cố nói: “Thế nhưng tôi làm việc cho tập đoàn đã mười mấy năm, không có công trạng gì thì cũng lao tâm khổ tứ vì tập đoàn, trước đây cậu còn nói tập đoàn không thể thiếu tôi.” Bắc Minh Dục nheo mày: “Anh cứ về nhà đợi tin tức đi, đợi những tin đồn đó bớt đi tôi sẽ giúp anh nghĩ cách.”