Ngày hôm sau, buổi sáng sớm!
“Đại thái thái, không hay rồi…..” Phúc Bác vừa mới sáng ra đã hấp ta hấp tấp đi tìm đại thái thái.
Đại thái thái vừa mới ngủ dậy, vẫn còn đang ngái ngủ.
“Có việc gì thì nói đi, cuống cuồng lên còn ra cái thể thống gì?”
Được dạy bảo, Phúc Bác hắng giọng hai tiếng rồi mới nói vẻ bình tĩnh: “Có người nhìn thấy tiểu thiếu gia đi…đi tới bệnh viện mà tam thiếu gia đang nằm, hơn nữa còn do Lương Nặc bế nữa!”
“Cái….cái gì?” đại thái thái đột nhiên trợn trừng mắt tức giận, rồi lạnh lùng cười: “Đây là cái mà ông bảo sẽ tìm tiểu thiếu gia về trong thời gian sớm nhất à?”
“Cái này….ai cũng không ngờ được rằng tiểu thiếu gia lại gặp được Lương Nặc!”
Đại thái thái nắm chặt tay lại, ánh mắt lạnh lùng đầy toan tính: “Bọn họ nhận ra tiểu thiếu gia rồi?”
Phúc Bác lắc đầu: “Nhìn tình hình thì có vẻ vẫn chưa, vì dù gì thì tiểu thiếu gia cũng đã bốn tuổi rồi!”
“Vậy thì tốt!” đại thái thái cười khểnh, sau đó nói: “Đi thuê mấy người lạ mặt bế thằng bé về đây, đừng có làm ầm lên là được, cố gắng không được kinh động tới tam thiếu gia.”
Phúc Bác nghe dặn dò mà thấy lo sợ, bốn năm trước khi mà bắt cóc đứa bé từ tay Bắc Minh Dục, bọn họ đã phải đau đầu nghĩ cách, thậm chí còn cố ý dựng lên chuyện bắt cóc rồi đem bán.
Thế nhưng bây giờ….
Thời gian ngắn ngủi, làm thì có thời gian mà đi dàn binh bố trận để không kinh động tới Bắc Minh Dục và Lương Nặc?
Nhưngđó là mệnh lệnh của đại thái thái, ông ta chỉ có thể cắn răng vào chấp nhận: “Vâng, tôi lập tức đi làm!”
…………..
Bắc Minh Dục biểu hiện thì có vẻ không thích Tiểu Bắc cứ lẳng lặng một mình trong thế giới của riêng nó mà không nói chuyện hay chơi gì với anh, nhưng lại bảo Anna đi mua cho nó ít đồ chơi.
Bé trai thì hay thích súng ống, rồi các loại xe đồ chơi, bao gồm cả đồ chơi mà các bé gái cũng thích như là búp bê anh cũng đều mua về hết.
Anna đem một đống đồ chơi làm quà tới trước mặt Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc….xem xem cháu Bắc Minh của em thương cháu chưa này? Mua cho em bao nhiêu là quà, em thích gì thì tự chọn nhé?”
Tiểu Bắc không phản ứng gì, ngồi im ở vị trí cũ.
Lương Nặc nhìn thấy thế cũng quỳ xuống, xoa xoa đầu thằng bé: “Thiếu gia đã lên mạng xem rất nhiều bài tham khảo đấy, nghe nói trẻ con đều thích những thứ này, con chọn xem có thích thứ nào không?”
Dưới sự mong đợi của Lương Nặc, Tiểu Bắc chỉ liếc mắt nhìn, tùy ý nhặt lên một chiếc xe mô hình đặt ở trước mặt.
Lương Nặc thấy được sự thay đổi của Tiểu Bắc, ít nhất thì cũng không phải là không hề có phản ứng gì.
“Hay là chúng ta cùng nhau bóc quà nhé?”
Anna vỗ tay hưởng ứng: “Được được! Chị thích bóc quà nhất đấy….Tiểu Bắc, chị còn biết bóc quà nữa này…..”
Tiểu Bắc không để ý tới Anna, cầm lấy con dao gọt hoa quả ở bên cạnh sau đó rạch giấy gói quà trên hộp quà ra.
Một chiếc xe đua màu đỏ nhỏ xinh hiện ra trước mặt ba người.
Anna cười vui vẻ cầm cục pin bên cạnh lên, sau đó lắp vào chiếc xe, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa rồi ấn vào các nút, chiếc xe bỗng nhiên di chuyển, chạy thẳng tới trước mặt Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc dường như chưa từng biết đến thứ đồ chơi này, cậu bé bị dọa làm cho sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau hai bước.
Ánh mắt đần ra nhìn rất ngốc.
Lương Nặc cảm thấy thương xót cho đứa bé, lớn thế này rồi, mặc những đồ thì đẹp và đắt tiền như thế mà đến thứ đồ chơi phổ biến này cũng không biết tới.
“Đừng sợ, lắp pin vào là chiếc xe này có thể chạy được, Tiểu Bắc có muốn chơi không nào?” cô vội vàng giải thích: “Để cô dạy con chơi thế nào nhé?”
Ánh mắt tò mò lóe lên trong mắt của Tiểu Bắc sau đó lại trở về trạng thái ban đầu.
Liếc nhìn Lương Nặc nhưng không nói gì.
Lương Nặc biết bé trai đều thích đồ chơi kiểu này, vậy là cô cầm lấy chiếc điều khiển hướng dẫn Tiểu Bắc dùng: “Nút này là khi con muốn xe tiến lên phía trước, muốn lùi về sau con ấn nút này, còn hai nút này là sang trái và sang phải…..”
Lương Nặc sợ Tiểu Bắc còn nhỏ sẽ không nhớ, cô nói đi nói lại mấy lần chức năng của các nút, sau đó đưa chiếc điều khiển cho Tiểu Bắc: “Con thử xem?”
Tiểu Bắc đột nhiên chớp mắt liên hổi.
Bàn tay trắng hồng mềm mại do dự một lát rồi cũng giơ ra.
Lương Nặc quan sát hai bàn tay nhỏ của cậu bé cầm vào chiếc điều khiển với một lực lớn hơn khi cầm những đồ vật khác, như thế có phải là….rất thích món quà này không?
Lương Nặc bỏ tay ra, Tiểu Bắc vội vàng đỡ lấy chiếc điều khiển sợ nó rơi, trong ánh mắt có chút vui mừng.
Lương Nặc đột nhiên đơ người ra!
Tiểu Bắc….Tiểu Bắc vừa cười sao?
Tiểu Bắc cầm lấy chiếc điều khiển, vừa mới bắt đầu thì vẫn chưa quen, không kiểm soát được chiếc xe, cho nó chạy loạn lên, nhưng chỉ một lúc không lâu sau đó, chiếc điều khiển trong tay cậu bé dường như tự nó đã có ý thức vậy, chiếc xe còn có thể đứng yên một chỗ xoay vòng.
Anna và Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên, như không thể tin rằng cậu bé có thể thích nghi nhanh thế.
Anna quàng tay vào tay Lương Nặc: “Chị Lương, chị đã đưa nó đi kiểm tra thật rồi à? chẳng phải vẫn nói trẻ từ kỷ thì trí lực rất thấp à? nhưng sao em thấy Tiểu Bắc….giống như một thiên tài ấy? chị có chắc chị không nghe nhầm lời bác sĩ không?”
“Nói cái gì đấy?” Lương Nặc lườm cho Anna một cái: “Sớm đã nói là nó không có bệnh mà! chỉ là không thích nói chuyện với người khác mà thôi, vừa nãy nó còn nhìn tôi cười đấy!”
Anna cười típ mắt lại, rồi lại chạy ra trước mặt Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, chị cũng muốn chơi, em có thể cho chị mượn chơi một lúc không?”
Tiểu Bắc chẳng quan tâm tới Anna mà tự chơi đồ chơi của mình.
Anna lại thử hỏi thêm hai lần nữa nhưng không có kết quả, sau đó vẫy tay với Lương Nặc nói: “Nó nhất định là một người đặc biệt.”
Lương Nặc lên mạng tìm đọc một số tài liệu, phát hiện thường những đứa bệnh tự kỷ là do hoàn cảnh gia đình tạo thành chứ hoàn toàn không phải do bẩm sinh, khả năng chữa trị được là rất lớn.
Chẳng trách, khi mới gặp cậu bé nói rằng sẽ đưa cậu về nhà thì lại có phản ứng dữ dội như thế….
Buổi tối….
Lương Nặc đưa Tiểu Bắc tới bệnh viện để chăm sóc Bắc Minh Dục, phục vụ anh ăn bữa tối xong, Lương Nặc đột nhiên chớp chớp mắt.
“Cho anh xem biểu diễn nhé!”
“ Biểu diễn ở đâu ra?” Bắc Minh Dục đã ở trong bệnh viên hai ngày nay rồi, nghe thấy vậy mắt anh sáng lên: “Em định nhảy cho anh xem à?”
“Không phải thế!” Lương Nặc ấn tay vào trán anh, sau đó đẩy Tiểu Bắc lên phía trước: “Đồ chơi lúc sáng anh tặng cho Tiểu Bắc bây giờ Tiểu Bắc đã biết chơi và còn chơi rất giỏi nữa.”
Bắc Minh Dục bật cười: “Nó có thể lấy được chiếc xe ra thì cũng được, lại còn rất giỏi?”
“Đừng có coi thường người ta!” Lương Nặc giậm chân rồi quay ra nói: “Tiểu Bắc, con đem chiếc xe chơi lúc chiều ra đây chơi lại cho chú ấy xem, để chú ấy hết coi thường chúng ta! Hức!”
Tiểu Bắc nhẹ nhàng từ từ mở chiếc hộp ra.
Chiếc xe từ trong chiếc hộp được đặt xuống, cậu bé nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đỏ, ánh mắt sáng lên, khác hoàn toàn với ánh mắt lạnh lùng ảm đạm lúc trước.
Cậu bé điều khiển chiếc xe lúc nhanh lúc chậm.
Đầu tiên là đi thẳng, sau đó còn đi theo đường hình chữ S, thậm chí chữ M, W, đều được cậu lái rất thành thục, Bắc Minh Dục trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên: Đứa bé này bị bệnh thật hay giả vờ bị bệnh đấy?
Lương Nặc cũng thấy tự hào: “Thế nào hả? Tiểu Bắc của chúng ta giỏi không nào!”
“Chắc chắn là em tìm người để huấn luyện nó đúng không? Như thế thì có gì mà lạ chứ?”
“Làm gì có, em chỉ dạy Tiểu Bắc cách dùng cơ bản nhất thôi, còn những các khác là do Tiểu Bắc tự tìm ra hết!”
Bắc Minh Dục ngồi yên lặng nhìn Tiểu Bắc một lúc, rất nhanh anh lại phát hiện ra tất cả những đường đi mà chiếc xe đó chạy theo đều là cố định.