Anh như dùng hết sức ghì chặt cô, dường như hận không thể đặt trọn cô vào lòng mình, động tác có phần lỗ mãng, lại có gì đó hơi bệnh hoạn, Lương Nặc mấy lần vùng vẫy muốn thoát ra ngoài nhưng không thể, cô càng muốn thoát ra anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Một lúc lâu sau, anh mới thở hổn hển rồi nói được một câu: “Vừa nãy anh thật sự nghĩ rằng….người ngã xuống nước đó là em.”
Lương Nặc thấy sống mũi mình cay cay và hai mắt đỏ lên.
“Tại sao là em thì anh lại không màng tới tính mạng bản thân mà nhảy xuống, lẽ nào anh không biết rằng chúng ta đã chia….aaa…” Lời của cô chưa nói hết thì anh đã nhanh chóng đưa hai tay lên giữ chặt lấy đầu cô và hôn lên môi cô.
“Anh không cho phép em nói hai từ đó.”
Bắc Minh Dục vừa tức giận vừa hối hận vừa thương cô, trong lòng Lương Nặc cũng không dễ chịu chút nào, cô nhìn vào mắt anh với sự phức tạp không thể đoán biết được.
“Anh biết em không có cách nào có thể tha thứ cho việc anh đã lừa dối em, cho nên anh đã không làm phiền tới cuộc sống của em, thế nhưng anh cũng không thể để mặc em được….” Bắc Minh Dục vừa nhẹ nhàng hôn cô vừa nói: “Đừng kháng cự anh, anh sẽ không nhốt em vào nữa đâu.”
Thư ký Tôn nói đúng, anh không thể dùng những cách ấu trĩ như trước đối với Lương Nặc.
Trong lòng Lương Nặc thấy hơi chua xót: “Hàng đêm em đều mơ những giấc mơ giống nhau, chỉ cần mỗi khi nhìn thấy anh em lại không dằn mình không nghĩ về việc đó, anh việc gì phải thế này chứ?”
“Vậy thì anh có thể không xuất hiện trước mặt em!” Bắc Minh Dục thì thầm: “Giống như mấy ngày trước, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, sẽ đứng từ xa dõi theo em là được rồi.”
Lương Nặc không biết nên nói gì mới phải, giữa hai người họ thực sự có tình yêu nhưng lại sợ và không muốn thừa nhận.
Vừa quay đầu đi, lọt vào ánh mắt cô mà một khoảng màu đỏ tươi.
“Tay của anh….” Lương Nặc vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng, cô đưa tay lên vai anh: “Sao thế này? Có phải vừa rồi bị thương không? Sao anh không nhìn rõ là em mà cũng nhảy xuống thế hả….chỗ đó nước sâu lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Đã lâu lắm rồi không thấy Lương Nặc quan tâm tới anh như thế này rồi.
Trên môi Bắc Minh Dục khẽ nở một nụ cười sung sướng, anh liếc nhìn vết thương và nói: “Không sao, đây là vết thương bị từ trước rồi!”
“Từ trước? ” Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn anh rồi nhanh chóng cúi mặt vân vê tay áo anh: “Mấy ngày trước rõ ràng còn không sao mà.”
Bắc Minh Dục cố ý rút tay ra khỏi tay cô, Lương Nặc không chịu tha mà cố gằng lấy, dường như đã chạm vào vết thương của anh, một tiếng kêu khẽ phát ra từ miệng Bắc Minh Dục.
Lương Nặc tranh thủ cơ hội lúc anh đang đau mà vén áo anh ra, tấm băng gạc vốn dĩ màu trắng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, do bị ngâm trong nước lâu quá nên băng gạc đã bị biến hình mà buộc lỏng lẻo như sắp rơi ra khỏi vết thương.
“Là….Là do bọn sói hoang hôm đó!?” Hai mắt Lương Nặc đột nhiên đỏ ngầu lên: “Sao anh lại như thế này…..Em không cần anh phải đối tốt với em như thế? Những bù đắp bây giờ cũng không có tác dụng gì đâu, em sẽ không mủi lòng đâu!”
Cổ họng cô nghẹn ngào khi nói những lời tuyệt vọng đó, nhưng ánh mắt thì nhanh chóng mờ đi.
Bắc Minh Dục thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc, anh đáng bị như vậy, anh làm con tim em chảy máu bây giờ bản thân anh phải bị trừng phạt, để anh đền tội!”
Bên tai anh vẫn văng vẳng câu nói khi trước của Lương Nặc: “Xin hãy phãn tôi án tử hình, xin hãy đóng đinh treo tôi lên giá chữ thập để trừng phạt vì tội tôi đã yêu nhầm người, xin hãy để tôi biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh – Bắc Minh thiếu gia.”
Nếu trước đây những biện pháp anh dùng là sai thì bây giờ anh sẽ thay đổi, thay đổi hoàn toàn.
Thái độ cao ngạo ngạo mạn không được thì nay anh sẽ hạ mình!
Lương Nặc khóc càng lợi hại hơn, cô thút thít nói: “Không cần, Anh đi đi, đừng lại gần em, em phải chia tay với anh, ý chí của em rất kiên định, em muốn chia tay với anh….anh đừng có làm lung lay em….”
Bắc Minh Dục cũng chỉ nhìn miệng cô đang mấp máy chứ cũng không biết rốt cuộc cô đang nói những gì.
………
Sau khi cô khóc xong liền lôi tay Bắc Minh Dục đi tới bệnh viện.
“Anh không cần nghĩ nhiều đâu, vì em mà anh bị thương, vết thương cũng vì em mà mới bị bong ra như thế này, cho nên em mới đưa anh đi bệnh viện, em không hề có ý gì khác.”
Bắc Minh Dục cảm thấy rất buồn cười: “Ừm, anh biết em không có ý gì khác rồi!”
Tâm trạng Lương Nặc lúc này rất phức tạp, lập tức quay đầu chạy đi xếp hàng lấy số.
Vừa chạy đến một ô cửa xếp hàng Bắc Minh Dục liền đi ngay theo sau, anh còn bên cạnh cố nói một câu chọc cười trêu cô: “Em đang hận không giết được anh, sao mà có thể có ý gì với anh được chứ?”
Lương Nặc bất thình lình quay lại liền chạm phải ánh mắt với thần sắc lạnh lùng của anh.
Con tim cô đột nhiên như thắt lại.
“Thực ra….” Cô cắn môi, nhìn vào vết thương bị sói cắn trên vai anh, nói với vẻ thương xót: “Em không muốn giết chết anh, trước đây những lời nói đó đều là do tức giận.”
“Em nói nếu có dao sẽ đâm nát trái tim anh, đó cũng là lời nói khi tức giận thôi đúng không?”
Lương Nặc im lặng, không muốn trả lời.
Bắc Minh Dục lại nở nụ cười trên môi nhưng vẫn nhìn thấy sự chịu đựng cơn đau trong nụ cười đó, anh nói: “Là tự anh hành động quá đáng, kể cả em thực sự muốn đâm anh vài nhát anh cũng sẽ không một lời oán trách.”
Bộ dạng hạ mình “đáng thương” này của Bắc Minh Dục làm cho Lương Nặc càng thấy thương hơn.
Đã nói là không mủi lòng mà lại phá giới.
“Không….em không hề hận anh như thế!” Lương Nặc nhìn anh, trả lời: “Là do em kích động quá nên mới nói ra những lời như vậy.”
Bắc Minh Dục thực ra rất muốn tiếp tục hỏi cô, anh không hận cô điều đó có nghĩa là còn yêu anh phải không?
Nhưng anh vẫn thấy không nên vội vàng.
Chiến lược mưa dầm thấm lâu thế này tốt hơn nhiều so với việc ép cô điên đảo, đặc biệt là đối với kiểu người dễ mủi lòng như Lương Nặc, anh khẽ gật đầu, nói: “Em không cần vì anh bị thương thế này mà cảm thấy áy náy nên mới nói những lời như vậy.”
Lương Nặc đang định phản bác lại thì cảm thấy hình như bản thân cô đang đứng ở góc độ của anh mà suy xét nên đã không nói gì mà chỉ tròn xoe mắt đứng đó.
Một giây sau, cô tự nhủ mình không được mủi lòng.
Không có ai có thể chấp nhận được việc bị người mình yêu nhất chém cho một nhát dao, thế nhưng khi tim đang nhỏ từng giọt máu thì người đang ông cô yêu lại vẫn chỉ đứng bên quan sát, anh làm ra vẻ anh không phải là người đâm nhát dao đó, anh không phải là kẻ đã làm tim cô rỉ máu.
Sự phản bộ đó, lẽ nào cô đều quên rồi sao?
“Nếu anh tưởng rằng em vì áy náy nên mới nói những lời đó, vậy thì anh cứ nghĩ là em hận anh tới mức muốn tự tay giết chết anh đi.”
Nói xong cô tay cầm lấy số rồi quay đầu đi thẳng mà không nhìn thêm Bắc Minh Dục một giây nào nữa.
Bắc Minh Dục liếc nhìn bả vai đang bị thương của mình, nheo mày không nói gì, môi khẽ suýt xoa sau đó nhanh chóng liếc nhìn theo cô, anh nghĩ có thể làm cho cô mủi lòng 1 lâng thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai.
…………
Thời gian tiếp sau đó, Bắc Minh Dục luôn ở bên cạnh cô nhưng với khoảng cách không gần quá mà cũng không xa.
Cô cố ý chẳng thèm quan tâm tới anh, nhưng thỉnh thoảng trong những lúc không nghĩ tới anh nhất thì anh lại làm cô nhớ tới, ví dụ như có khi đường nước trong nhà cô bị hỏng, nước từ phía sau núi không chảy xuống được, cô không nấu được cơm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ tầm một tiếng sau, đường nước tự nhiên trở lại bình thường hết sức kì diệu.
Theo thời gian, Liêu Tiêu Hàn có vô tâm không để ý tới mất cũng phát hiện ra tình trạng này.
“Nặc Nặc, có phải…..Bắc Minh Dục chưa từng rời khỏi nơi đây?”
Lương Nặc gật đầu với vẻ bất lực: “Ừm!”
“Chết tiệt! Từ khi nào anh ta không là vua giam lỏng mà lại đi làm vua theo dõi người khác thế?” Liễu Tiêu Hàn tức giận: “Cũng không biết lần trước lão nương đang tắm anh ta có vật vờ lượn lờ quanh đây không! ”
Lương Nặc liếc nhìn cô bạn: “Anh ấy không xấu xa như cậu nghĩ đâu!”
“Anh ta đã từng cưỡng hiếp cậu, lại còn giam lỏng cậu, sao lại không xấu xa? Không được coi hắn là cơm ăn đâu, biết đâu hắn ta chơi trò nhìn trộm thì sao!”
Lúc này thì Lương Nặc chẳng biết nói gì đỡ cho anh.
Dòng suy nghĩ của cô ngoảnh đi ngoảnh lại đã bị anh ảnh hưởng chỉ là bản thân không phát hiện ra thôi!