“Em về trước đi!” Bắc Minh Dục gằn giọng nói.
Nói xong anh lại cảm thấy nặng nề với cô quá nên lại quay ra dỗ dành cô: “Anh không phải là chê em, cũng không phải là không tin em, em nói không có thì là không có, ngoan, em về trước đi, để một mình anh yên lặng.”
Nhìn anh lúc này thật sự thì cô không biết mình nên nói gì mới phải.
Chiếc điện thoại trong tay vẫn không ngừng rung lên, cuối cùng cô vẫn xuống xe, trong đêm tối, cô đi về hướng Lương gia.
Bắc Minh Dục ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng cô dần dần khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt u ám và buồn rầu kia có cố che giấu thế nào cũng không che giấu nổi.
Anh làm sao để nói ra đây, nói rằng không phải là anh không tin cô mà là anh căm ghét và thù hận chính bản thân mình?
Anh hận bản thân mình vì tới vợ mình cũng không bảo vệ được, lại để cô kìm nén cất giấu nỗi đau lâu như thế, chỉ vì một vụ cưỡng hiếp không thành mà cô bị ám ảnh mãi không nguôi.
……
Lương Nặc đi về nhà mà mắt cứ đỏ lên không kìm được.
Đèn nhà Lương gia sáng giăng khắp lỗi, Lương Nặc nhìn thấy ở phòng khách đang ngồi là Lương Vân mà một người đàn ông mà cô không rõ là ai, tầm khoảng 30 tuổi, mặc một bộ vest màu đen, dáng người có vẻ cao ráo, ăn nói rất thận trọng, không hề hé nụ cười trên môi làm cho căn phòng nhuộm màu khá u ám.
Lương phu nhân đang cười nói, ánh mắt vô tình liếc nhìn thấy Lương Nặc đi về từ phía ngoài, ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Sao con lại từ….từ bên ngoài về thế này?”
Lương Nặc vội vàng lau kho nước mắt, cố cười nói: “Vừa nãy con thấy pháo hoa đẹp quá nên đã chạy ra ngoài xem, chị…anh ấy là….”
Sắc mặt Lương Vân không được tự nhiên cho lắm, tinh thần có vẻ trống rỗng, lúng túng không biết giải thích thân phận người đàn ông này thế nào thì người đàn ông đột nhiên đặt tay lên vai Lương Vân kéo cô vào sát lòng mình.
“Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Lương phu nhân đơ người ra liếc nhìn người đàn ông vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nét mặt của người đàn ông vẫn không hề thay đổi, bàn tay vẫn đặt trên vai Lương Vân, Lương phu nhân lúc này mới nên tiếng như để hóa giải bầu không khí: “Cái con bé này, có bạn trai cũng không sớm nói với mẹ, bây giờ thì hay rồi, trong nhà chẳng có gì mà tiếp đãi người ta….đúng rồi, cậu tên là gì vậy nhỉ? Làm việc ở đâu? Nói trước nhé, con gái tôi tuy là không phải xuất chúng hơn người gi đâu nhưng trong tay nó cũng có cổ phần của Châu Thị, lại là đại tiểu thư của nhà họ Lương này! Nếu cậu vì tham tiền mà….”
“Mẹ!” Lời của Lương phu nhân còn chưa dứt thì đã bị Lương Vân cắt ngang: “Mẹ đang nói cái gì thế? Anh ấy không phải như mẹ nghĩ đâu, anh ấy….” Lương Vân liếc nhìn trộm Vũ Thần rồi cắn môi nói: “Nói tóm lại là mẹ đừng quan tâm tới việc của bọn con.”
Tông giây lát, sắc mặt của Lương phu nhân liền khó coi, chỉ tay vào Vũ Thần nói lanh lảnh: “Nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi là mẹ cô, không quan tâm tới việc của cô thì ai quan tâm? Lẽ nào con còn muốn giẫm vào vết xe đổ như với Châu Thụy trước kia à?”
Hai từ Châu Thụy vừa dứt, không khí giữa Lương phu nhân và Lương Vân bỗng chốc trở nên ớn lạnh, Lương Vân cười nhếch mép, nhìn bộ dạng sợ hãi lo lắng của Lương Nặc – sợ hai người sẽ làm ầm lên ngay lúc này.
Ngược lại người đàn ông đang ngồi đó, anh ta vắt hay chân vào nhau ngồi yên không động đậy với tư thế rất thanh lịch.
Lương Nặc đưa mắt quan sát Vũ Thần hồi lâu, cuối cùng anh đã nhớ ra hình ảnh người đàn ông lần trước cô nhìn thấy hôn Lương Vân trong xe.
Có lẽ chính là sự kiêu ngạo đó, cho dù chưa từng gặp mặt anh ta lần nào nhưng Lương Nặc có dự cảm chính là người đàn ông đó.
“Mẹ…” Lương Nặc tiến lên phía trước, ôm lấy vai Lương phu nhân, nói nhỏ vào tai bà: “Lúc trước mẹ chẳng từng nói chị con bây giờ rất có bản lĩnh à, Châu Thị đều nằm trong tay chị ấy rồi, huống hồ chỉ là một người đàn ông, hơn nữa chị ấy đã bị như vậy một lần rồi chắc chắn vẫn còn nhớ, người ta lần đầu tới nhà mình mà mẹ còn nói những chuyện ngày xưa của chị….”
Lương phu nhân như xuôi xuôi, quay ra nhìn Lương Nặc rồi nói bâng quơ: “Mẹ vừa mới gói bánh chẻo nhưng chỉ đủ một người ăn, giờ mẹ đi gói thêm một ít nữa.”
Lương Nặc liếc mắt nhìn Lương Vân, sau đó nói với Vũ Thần: “Mẹ em chỉ là nói thế thôi, không có ác ý gì đâu ạ!”
Có điều những lời này nói ra thực sự làm người khác rất đau lòng, trước đây cô cũng đã từng chính bị những lời như thế này xúc phạm, vậy là, sau đó cũng gần như quen rồi.
Người đàn ông không có phản ứng gì, sau khi liếc nhìn nhanh Lương Nặc thì ánh mắt lại hướng vào Lương Vân.
Lương Nặc lúng túng gãi gãi đầu, hình như bản thân lại làm sai điều gì, anh ta không hề để bụng tới những lời Lương phu nhân nói, cô thở dài một cái, cảm thấy mình ở đây giống như kỳ đà cản mũi vậy, chẳng bằng đi giúp Lương phu nhân gói làm bánh chẻo, cô lập tức đứng lên đi vào bếp.
Căn phòng khách chỉ còn lại Lương Vân và Vũ Thần.
“Anh đã từng nói là sẽ không làm phiền đến người nhà em mà!”
“Ừm!” Người đàn ông nói lạnh nhạt.
“Vậy tại sao anh lại còn tới đây? Hôm nay là giao thừa, anh cũng đã đồng ý là để em về nhà?!” Hai mắt Lương Vân như sắp phun ra lửa nhưng người đàn ông cũng chỉ nheo mày một chút, ánh mắt vô định.
Lương Vân nhìn chằm chằm anh ta một lúc, không có sự phản ứng nào.
Vô bất lực rồi vụng về đứng lên chuẩn bị đi vào bếp xem xem, nhưng vừa đứng lên chưa kịp bước chân thì người đàn ông nắm chặt lấy tay cô, cổ tay đau nhức, cô cố để đấy ra nhưng sau đó toàn thân như không được khống chế mà ngã vào lòng anh ta.
Anh ta đặt cô ngồi lên đùi mình, nhìn cô với ánh mắt không vui vẻ chút nào.
“Em định để mình anh ở đây đấy à?”
Lương Vân lườm: “Em chỉ đi xuống bếp một lát!”
“Ở đây!” Anh ta nói ngắn gọn nhưng dứt khoát, Lương Vân cắn môi không nói gì, sắc mặt Vũ Thần thật khó coi: “không bằng lòng?”
Lương Vân sợ anh ta tức giận sẽ làm loạn lên thì không biết ăn nói thế nào với mẹ, cuối cùng thỉ có thể thở dài, lắc đầu nói: “không phải thế, em sợ người nhà em không biết khẩu vị của anh, nấu ra anh lại không thích.”
“Em bón cho anh ăn thì anh thích.” Anh ta ôm chặt lấy cô hơn, như kiểu dỗ dành trẻ con anh ta nũng nịu, nói như kiểu ra lệnh nhưng nhẹ nhàng: “một bước cũng không được rời xa anh!”
Lương Vân: “…..”
Trong bữa cơm, Lương Nặc cuối cùng cũng đã có những nhận định cơ bản về người đàn ông này, anh ta thực sự giống như một quân vương, không cho phép có một sự làm trái ý nào, Lương Vân thậm chí cả buổi tối đều bận bịu gắp đồ ăn, bón cho anh ta, dỗ dành, làm hài lòng anh ta.
Vũ Thần cũng vô cùng dễ làm cho hài lòng, chỉ cần Lương Vân nhìn anh ta cười nhiều một chút là anh ta liền vui vẻ và có vẻ mãn nguyện, thậm chí cũng chủ động đút đồ ăn cho Lương Vân.
Lương phu nhân đến mấy lần gần như muốn phát điên, nhưng đều bị Lương Nặc kìm lại: “Chị con từ trước tới nay chưa từng đối xử như vậy với một người đàn ông, ngộ nhỡ tình cảm của hai người họ vẫn như thế này?”
Lương phu nhân chỉ có thể nhìn Vũ Thần hằm hằm mà không làm được gì, cũng không ngăn cấm, bà ta cũng hi vọng rằng Lương Vân có thể tìm thấy hạnh phúc cho chính mình.
Cũng may hai người họ thấy muộn nên ăn xong bánh chẻo liền đi rồi, bằng không Lương Nặc thực sự không biết được cuối cùng Lương phu nhân có làm ầm lên với Lương Vân hay không, ngày mùng một tết, Lương Nặc ngủ vô cùng ngon giấc, tối qua lúc giao thừa Lương phu nhân cũng không gọi cô dậy.
Cùng lúc đó, Bắc Minh Dục cũng vẫn đang chìm sâu trong giấc mơ.
Không được bao lâu, điện thoại anh vang lên tiếng chuông làm anh tỉnh giấc, Bắc Minh Dục có chút bực dọc lật chăn ra thức dậy, cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên ba chữ “Lý Tranh DIễn”, anh liền nheo mày lại.
“Cậu có thể để cho tôi ngủ một giấc ngon lành vào ngày mùng một tết không hả?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi còn ngủ?”
“Xảy ra chuyện gì?” Bắc Minh Dục đi ra cửa sổ, kéo rèm ra hưởng thụ chút không khí trong lành của ngày mùng một tết, Lý Tranh Diễn nói lạnh lùng như mắng: “Sáng sớm hôm nay bao nhiêu là các phương tin thông tin đại chúng đã đăng những bức ảnh không hay ho gì của Lương Nặc, trên mạng cũng đã đăng rồi kia kìa!”