Đứng ở cửa thay giày, lại đem áo khoác vứt cho thư ký Tôn đang đứng cạnh.
“Lương Nặc đâu?”
Thư ký Tôn chỉ tay vào bếp: “Vẫn đang nấu cơm, nhưng chắc là sắp xong rồi.”
“Ừm!”
Bắc Minh Dục đi tới cửa bếp, anh đứng ở ngoài ngó đầu vào bên trong nhìn Lương Nặc, cô đang đeo một đôi gang tay chống nóng lấy một món ăn từ nồi hấp ra.
Có thể là do hơi nóng, trên trán cô xuất hiện những hạt mồ hôi li ti.
Phụ nữ khi vào bếp thật quyến rũ.
“Ấy? sớm thế anh đã về rồi à?” Lương Nặc vừa mới rửa tay đã nhìn thấy anh đang đứng ngoài cửa, đơ người ra một lát sau đó anh mới tiến vào, hai tay dang ra ôm lấy cô vào lòng, làm như thể căn phòng chỉ có hai người, anh hôn vào tai cô, vừa cười vừa nói trêu chọc: “Có phải nhớ anh rồi không? dùng trăm phương ngàn kế để làm cho anh về sớm mà tới lúc về lại giả vờ cái bộ dạng ngốc nghếch này!”
Lương Nặc: “….thèm vào nhớ anh!”
Cô khẽ cười, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, chỉ vào một đống việc còn chưa làm xong, nói: “Anh cứ ra ngoài trước đi, em sẽ làm xong ngay thôi!”
Bắc Minh Dục cười cười, cảm thấy hôm nay cô vừa nhiệt tình, vừa lạnh lùng, chẳng nghĩ thêm nhiều, anh quay người bước ra ngoài.
………….
Chưa tới mười phút sau, Lương Nặc đã bắt đầu cho đồ ăn lên.
“Có thể ăn cơm rồi, rửa tay ăn cơm thôi.”
Cô cởi chiếc tạp dề ra treo lên ngoắc, Bắc Minh Dục rửa tay xong tiện thể giúp cô: “Nhìn em bận bao lâu như thế rồi, để anh giúp em bưng đồ ăn lên.”
“Không cần đâu!”
Lương Nặc dùng một ngữ điệu hơi lạ lùng như thể không muốn đụng tay vào việc của cô vậy, anh đi qua người cô đem đồ ăn đặt gọn gàng trên bàn ăn.
Từ đầu tới cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn anh âu yếm lấy một cái.
Bắc Minh Dục nheo mày: “Anh đến khách sạn gặp Tô Khuynh Khuynh làm em tức giận à?”
“Làm gì có!” Lương Nặc cười cho có lệ, lại vô cùng nhiệt tình xới cơm và canh đặt trước mặt anh, chỉ tay vào bàn ăn nói: “Mau ăn cơm!”
Bắc Minh Dục chẳng nghĩ thêm làm gì, cầm bát đũa lên ăn cơm, nhưng lại nhìn thấy cả bàn ăn các món đều được làm từ một loại thực phẩm.
Thư ký Tôn cũng nhìn bàn ăn đầy ắp các món với bộ dạng lúng túng.
“Đây là cái gì?”
Lương Nặc ngơ ngác, rồi cười híp mắt lại: “Chẳng phải anh đều nhìn thấy rồi à? Đây là món nộm mướp đắng, đây là canh mướp đắng nấu sườn, đây là mướp đắng nhồi thịt, đây là mướp đắng xào trứng….đây là mướp đắng hầm với đầu cá!”
Bàn ăn đột nhiên yên lặng lạ thường, thư ký Tôn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn hai người.
Bắc Minh Dục gắp hai miếng mướp đắng rồi nói vẻ chê bai: “Từ khi nào mà em thích ăn mướp đắng đến vậy?”
“Hôm nay ở siêu thị họ giảm giá mướp đắng.”
“Giảm giá cũng không tới mức ngập bàn ăn đều là mướp đắng chứ?” mặt Bắc Minh Dục có vẻ nghiêm nghị: “Lại còn dám nói là không tức giận à?”
“Em tức được á?”
“Ting ting!”
Lương Nặc còn chưa nói hết những gì muốn nói thì chuông cửa reo lên, thư ký Tôn lập tức đứng lên với nét mặt đề phòng, bởi vì ở đây được coi là một căn cứ bí mất, hầu như không ai biết!
Nhìn qua chiếc gương lồi trên cửa thăm dò xem ai, thư ký Tôn nhìn rõ đó là người quen thì mới yên tâm.
“Lý thiếu gia, sao anh lại tới lúc này?”
Thư ký Tôn vừa mở cửa vừa nói.
Lý Tranh Diễn một tay bế Hảo Hảo, đá đôi giày da ở chân ra, chọn bừa một đôi dép trong nhà đi sau đó tiến vào phía trong, ngửi thấy mùi mướp đắng nồng nặc, anh ta nhăn mặt nheo mày lại.
“Sao lại một bàn ăn toàn mướp đắng thế này? Ai muốn giải độc đấy?”
Hảo Hảo vốn dĩ vẫn đang ngủ, lúc này ngửi thấy mùi mướp đắng nên cũng tỉnh rồi, đôi mắt bé tí chớp chớp, quay đầu sang hai bên nhìn vào không gian lạ hoắc.
“Sao anh tới đây vậy?” Lương Nặc lúng túng hỏi.
“Sao hả? Tôi không thể tới chắc?”
“Không phải!” Lương Nặc vội vàng giải thích: “Anh sớm gọi điện thì tôi đã không làm nhiều mướp đắng như thế này.”
Lý Tranh Diễn kéo ghế ra, ngồi xuống hết sức tự nhiên.
Cầm đũa thử gắp một miếng nhỏ nếm.
“Khó ăn quá! Ông bạn, tôi nhớ khẩu vị của cậu kén hơn ai hết mà nhỉ!”
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc oán trách: “Hôm nay tôi đi tới khách sạn gặp Tô Khuynh Khuynh rồi.”
Lý Tranh Diễn tròn xoe mắt: “Không phải thế chứ….ha ha, chẳng trách Tiểu Nặc Nặc làm cho cậu nhiều mướp đắng để ăn thế này, giải độc đây! Thế là tốt, nào, ăn nhiều một chút….”
Nói rồi Lý Tranh Diễn đem cả nửa đĩa trứng xào mướp đắng đổ vào bát Bắc Minh Dục.
Hảo Hảo cũng bắt đầu ọ ọe rồi, lúc trước uống sữa ở nhà lại chớ ra.
“Sao hình như Hảo Hảo gầy đi rồi?”
Lương Nặc vội vàng lấy giấy ăn lau miệng cho Hảo Hảo, vừa lau vừa nói giọng cảm thán, muốn lại gần đứa bé hơn ai hết.
Lý Tranh Diễn thấy vậy liền lập tức đưa Hảo Hảo cho Lương Nặc bế.
“Không được chớ ra, không là sau này không cho con ăn nữa đâu đấy.” Lý Tranh Diễn giáo dục Hảo Hảo rất nghiêm túc, lại nói: “Mấy ngày trước ốm nên không chịu ăn mấy, gầy là đương nhiên rồi.”
“Đáng thương quá!”
Lương Nặc giơ ngón tay trỏ ra chạm vào hai má em bé dỗ dành, đứa bé vừa tò mò vừa khó chịu nhìn cô.
Nhìn và trong lòng cô thấy buồn buồn.
Bắc Minh Dục nhìn hai người rồi nói với Lý Tranh Diễn: “Con trai cậu sao tự nhiên lại bế tới đây làm gì?”
Lý Tranh Diễn cười ha ha: “Ngưỡng mộ, ghen tỵ tôi có đứa con trai đáng yêu thế này chưa? Có bản lĩnh thì tự mình sinh một đứa đi, Hảo Hảo sẽ làm anh.”
Bàn tay đang cầm đũa gắp thức ăn của Bắc Minh Dục đột nhiên thu lại.
“Cậu hôm nay tới đây là để chọc tức tôi đấy à?”
Lý Tranh Diễn liếc nhìn Hảo Hảo trong lòng Lương Nặc sau đó quay về nhìn Bắc Minh Dục nói: “Ừm, tôi cố ý bế Hảo Hảo tới đây để cho hai người ghen tỵ đấy, có bản lĩnh thì cắn tôi đi?”
Bắc Minh Dục cuối cùng thì vẫn nể mặt Lương Nặc, ăn không ít mướp đắng.
Lý Tranh Diễn bế Hảo Hảo ngồi lại một lúc rồi cũng đi.
“Giận thật đấy à?”
Để bát đũa lại cho thư ký Tôn rửa, Bắc Minh Dục ôm Lương Nặc từ phía sau ghé miệng vào tai cô hỏi.
Lương Nặc quay đầu lại hỏi: “Em không thể giận được à?”
“Đương nhiên không thể!” anh nói như đó là điều tất nhiên.
Lương Nặc: “……….thôi được rồi, em cũng không tức giận thật đâu, chỉ là ghen một chút thôi, thực sự chỉ một chút chút!”
Bắc Minh Dục trong lòng cảm thấy thật buồn cười nhưng cũng không bóc trần cô.
………….
Bắc Minh Dục càng ngày càng bận, sau khi suy nghĩ, cuối cùng Lương Nặc đã đồng ý giao dịch của Đổng Hàn Thanh.
Tiếp cận Đổng Hàn Thanh như vậy có thể tiếp cận được cha anh ta.
Cô luôn suy đoán ở Hải Thành người có thể một tay che cả bầu trời để đối phó với Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn thì chỉ có Đổng Tồn Thụy, càng tiếp cận gần với Đổng Hàn Thanh thì càng có thể có được nhiều thông tin hơn.
Hai người bắt đầu hợp tacsm có không ít bọn chó săn bám theo bọn họ theo dõi để báo cáo “thông tin độc.”
Sau khi cùng nhau ăn cơm, Lương Nặc chú ý thấy ống kính ở một góc nhỏ.
Đổng Hàn Thanh đưa tay ra phía cô.
Lương Nặc cũng khoác tay vào tay anh ta rất tự nhiên.
“Gần đây có rất nhiều tạp chí lá cải đang đưa tin về chúng ta, có điều….”
Đổng Hàn Thanh chất vấn: “Có điều làm sao?”
Lương Nặc tranh thủ cơ hội nói: “Có điều tôi cảm thấy chỉ dựa vào những cái thế này mà kích động thì không đủ, Laurel nếu chịu kìm cơn tức giận một chút thì anh sẽ không đạt được mục đích.”
“Ý em là?”
“Đưa tôi về nhà anh, coi như ra mắt cha mẹ!” Lương Nặc nói thẳng thắn không hề che đậy.
Đổng Hàn Thanh khẽ hơi nheo mày: “Bọn họ công việc rất bận, tôi cần sắp xếp thời gian trước đã!”
“Không sao, thời gian gần đây tôi khá rảnh.”
Đổng Hàn Thanh đột nhiên không nói gì nữa, một lúc sau mới phá vỡ sự im lặng: “Để có được tung tích về Bắc Minh Dục từ chỗ tôi, em rõ ràng biết là rất nguy hiểm vậy mà vẫn đồng ý, thật sự không biết nên nói là em ngốc hay nên nói là em tình sâu nghĩa nặng nữa….”
Lương Nặc cười khô khan, mục đích thực sự, chỉ bản thân cô mới biết.