Ngồi trong xe trở về Hải Thành, Lương Nặc nhìn cảnh vật bên ngoài cứ vụt qua trước mắt cô cô thấy có chút lo lắng.
“Thư ký Tôn nói với em là lão phu nhân….đã đi Thanh Thành?”
Bắc Minh Dục mặt sầm lại: “Cái đồ lắm mồm!”
“Thế anh chuẩn bị làm thế nào?” Lương Nặc ôm lấy eo Bắc Minh Dục dựa vào lòng anh, nói: “Nếu không đón lão phu nhân về, người ngoài nhất định sẽ nói anh không hiếu thuận.”
Thế nhưng đón bà ta về thì bà ta sẽ lại gây khó dễ cho cô….
Đúng là phức tạp.
Bắc Minh Dục lấy cằm dụi dụi vào đỉnh đầu cô, nắm lấy tay cô động viên: “Không sao, bà ấy sẽ sớm nghĩ thông thôi.”
Về tới ngự cảnh viên, Lương Nặc mở cửa phòng ra.
Có một thứ ảo giác như cách nơi này cả thế kỷ rồi tự nhiên nảy sinh.
Trên tường ở phòng khách đã treo ảnh cưới của hai người, không phải bức anh quỳ bên giường cô mà là một bức vô cùng đơn giản – bức ảnh họ đang nhìn nhau đắm đuối khi đang đứng trước cửa giáo đường.
Nhìn kỹ bức ảnh, cô cười có chút không tự nhiên lắm, ánh mắt thì đúng là hơi đắm đuối, đáng lẽ nên là bức ảnh cưới mà cô dâu chú rể nhìn nhau hình viên đạn sẽ thú vị.
Đứng dưới bức ảnh cưới, Lương Nặc vô thức đưa một tay lên sờ chiếc nhẫn cưới hình lá liễu.
Cô xoay đi xoay lại chiếc nhẫn trên tay.
Anh đã chịu vì cô mà quên đi tính mạng, cô bằng lòng tha thứ cho những lỗi lầm và sự lừa dối của anh.
Tất cả trở về điểm xuất phát, tình yêu của họ được giăng lên bằng một cánh buồm khác.
“Em thích không?” Bắc Minh Dục ôm cô từ phía sau, cằm anh đặt lên vai cô, cơ thể hơi lắc lư, anh nói: “Sau khi em đi, anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần ảnh cưới của chúng ta, bức này là bức anh khá hài lòng.”
“Anh đẹp trai thế này còn em thì xấu mù thì đương nhiên anh hài lòng rồi!” cô bĩu môi nói.
Bắc Minh Dục cười cười: “Không xem kỹ cũng không nhìn ra là em đang nhìn anh không đắm đuối bằng anh nhìn em nhé!”
Lương Nặc đỏ mặt, quay ra đấm nhẹ tay vào ngực anh: “Đáng ghét, lại còn nói.”
“Không nói nữa, hành động thôi!”
Hanh bàn tay Bắc Minh Dục đang thuận thế mà quàng qua lưng cô rồi chạy dọc từ trên xuống dưới, môi anh đặt lên cổ cô – chạy xuống dưới rồi lại từ từ lên phía trên, hơi thở thì mỗi lúc nghe lại rõ ràng hơn.
Lương Nặc cảm thấy hơi buồn, cơ thể cô oằn lại hơi rung lên?
“Em muốn hay không muốn?”
Anh cố ý nói trêu cô.
“Em…em…không muốn!”
Lương Nặc như sắp đứng không vững nữa, nửa người cô gần như dựa cả vào anh, Bắc Minh Dục vẫn hành động từ từ không hấp tấp vội vàng, anh cũng không quên cầm tay cô đặt lên cơ thể mình.
“Có thật không muốn không?”
Lương Nặc không kịp lắc đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Bắc Minh Dục khác thường hơn, đồng tử mở to như muốn nuốt chửng cô, cô vội vàng đưa hay tay che trước ngực, tạo khoảng cách giữa hai người.
Bắc Minh Dục bá đạo, lỗ mãng kéo hai tay cô ra rồi ôm cô bế lên.
Đá cửa phòng ngủ ra, anh nhanh chóng đặt cô lên giường.
“Bây giờ nói không muốn, lát nữa em đừng có nói là không muốn dừng lại.”
Lương Nặc: “……” oan ức quá!
…………
Liễu Tiêu Hàn sáng sớm đã gọi điện làm phiền Lương Nặc, nói rằng đầu tháng sau anh rể cô sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, tới lúc đó sẽ mời các nhân vật có tiếng trong giới thương gia tới tham dự, cô bảo Lương Nặc nghĩ cách để đưa Bắc Minh Dục tới tham gia.
Trong cơn ngủ mơ màng, Lương Nặc liền đồng ý.
Nhưng vừa đồng ý cô như được đánh thức bởi chính quyết định của mình, cô tròn xoe mắt.
“Tiêu Hàn, sao cậu tới lúc đó lại muốn thiếu gia đến? Cậu muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì, những nhân vật khác tớ không biết, muốn mượn chồng cậu, yên tâm đi, không bắt cóc bán mất đâu mà sợ.”
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, cô lại nhận được cuộc gọi của Bắc Minh Dục, anh bảo cô tối tới câu lạc bộ Giang Nam, mọi người cùng gặp mặt vui vẻ chơi đùa.
“Có những ai? Nếu là những người em không quen biết thì thôi a nhé!”
“Yên tâm tới đi, em đều quen biết cả.”
Buổi tối Lương Nặc bắt xe tới điểm hẹn, mở cửa phòng ra mới phát hiện đúng là đa số cô đều biết, ngoài Bắc Minh Dục và Lý Tranh DIễn thì còn có Kỷ Sênh và hai người đàn ông khác.
Hai người đàn ông đó cô đều gặp qua nhưng không thân quen lắm.
“Chị dâu tới rồi?” một người đàn ông trong số đó huýt sáo lớn, cười nói.
Lương Nặc tiến vào phòng không tự nhiên lắm, đi tới bên cạnh Bắc Minh Dục liền bị anh đưa tay kéo ôm vào lòng, rồi ngồi xuống đùi anh.
“Woa…Woa….”
Có người huýt còi, thể hiện sự thích thú.
“Đừng, bỏ em ra.”
Lương Nặc thấy hơi xấu hổ, thậm chí còn không để ý thấy sắc mặt Kỷ Sênh ngồi cạnh đã biến đổi, chân Kỷ Sênh cũng như đang muốn đứng lên đi ra ngoài.
Lý Tranh Diễn phát hiện ra sớm liền cười nhếch mép nắm cổ tay Kỷ Sênh lại.
“Sợ gặp bạn thân à?”
Kỷ Sênh gằn giọng nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Anh cố ý để Bắc Minh Dục đưa Nặc Nặc tới rốt cuộc là có ý gì?”
“Em đoán xem?”
Lý Tranh DIễn vẫn với cái bộ mặt cợt nhả che giấu suy nghĩ thật sự, KỶ Sênh có dự cảm không lành lóe lên trong đầu.
Cô quay đầu nhìn ra cửa, chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng đi ra ngoài như thế này.
“Tôi không phí lời làm gì, em không rời đi được đâu.”
Lý Tranh Diễn đột nhiên chặn đứng lại ước muốn xa xỉ của cô.
Lương Nặc đẩy mãi mới thoát khỏi Bắc Minh Dục, cô từ từ lần mò tới cạnh Kỷ Sênh ngồi xuống.
“Kỷ Sênh! Sao cậu cũng ở đây à?” cô cười tươi rói ôm lấy eo cô bạn, nói: “Lần trước sau khi rời đi tớ không gọi điện cho cậu cũng không nói rằng sẽ trở lại nhanh thế này, xin lỗi nhé!”
“Không sao, chúng ta là ai với ai chứ!” Kỷ Sênh vẫn với bộ dạng vô tư.
Nhưng trên trán lại đổ mồ hôi hạt.
Lý Tranh DIễn đột nhiên cầm ly tiến lên phía trước, một bàn tay vắt lên vai Kỷ Sênh, giống như một con hồ li mời rượu Lương Nặc: “Nghe nói ông bạn của anh đã dùng trăm phương ngàn kế mới có thể đón được em về?”
Lương Nặc bĩu môi: “Lý thiếu gia, sao tôi cứ có cảm giác anh rất hả hê ấy?”
“Có kịch hay không xem chẳng lẽ anh phải cùng hắn ta hát kịch khổ vì tình à?”
Lương Nặc đón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay Lý Tranh Diễn, uống lấy hai ngụm bia, cô chú ý thấy tay anh ta vẫn khoác trên vai Kỷ Sênh, đột nhiên chỉ tay vào hai người với ánh mắt hoài nghi: “Ấy! hai người? hai người chắc không phải là….”
Lý Tranh Diễn nheo mày: “Chúng tôi chắc không phải là cái gì?”
Con tim Kỷ Sênh lúc này như ngừng đập vậy, mắt cũng mở ra to hơn.
“Hai người có vẻ thân mật quá!” Lương Nặc gãi đầu gãi tai nói lí nhí: “Chắc không phải là một đôi chứ?”
Vừa dứt lời Kỷ Sênh đột nhiên lên tiếng: “Chúng tớ là anh em, khoác vai nhau là rất bình thường mà, đúng không anh…anh?”
Kỷ Sênh dường như nói tiếng “anh” mà như dặn mãi mới ra.
Lý Tranh Diễn dường như đã đoán trước được Kỷ Sênh sẽ nói thế này, bàn tay anh ta nhanh chóng chạy xuống phần eo người cô, nhìn Lương Nặc nói: “Em đã nghe nói Kỷ Sênh có anh chưa?”
Ý của anh ta trong lời nói này là phản bác lại lời Kỷ Sênh?
Lương Nặc gãi đầu, nghĩ một lát mới nói: “Nghe nói thì chưa nhưng có điều không giống với mô tả.”
“Cái gì không giống với mô ta?”
Lý Tranh Diễn đơ người ra, không ngở Kỷ Sênh thật sự từng nói với người ngoài rằng cô có anh trai.
“Kỷ Sênh từng nói cô ấy có một người anh trai nhưng cô ấy nói người anh đó là kẻ khốn nạn, đồ không biết xấu hổ, là một kẻ lưu manh đầu đường xó trợ, còn Lý thiếu gia chắc chắn không phải hạng người đó, hức….hai người rốt cuộc là thế nào? Làm tôi thấy mơ hồ rồi!”
“Ha ha!” Lý Tranh Diễn đột nhiên cười lớn lạnh lùng, bàn tay anh ta dùng lực kéo eo Kỷ Sênh lại gần mình: “Kỷ Sênh, người anh trai đó của em ở đâu? Lúc nào đó đưa tới đây để anh gặp xem nào!”
Kỷ Sênh thấy mình bị hớ rồi, trong lòng cô tự trách cái miệng lắm lời của mình.