Lương Nặc giả vờ với bộ dạng không hiểu gì: “Bác trai, bác làm thế này là ý gì vậy ạ?”
“Lương tiểu thư không cần giả vờ.” Cha Đổng Hàn Thanh thản nhiên nói thẳng: “Tôi đã điều tra sau khi chồng cô chết đi cô cũng được coi là một nhân vật có tiếng, việc gì phải chơi trò thách đố với tôi.”
“Nhưng cháu thực sự không hiểu rốt cuộc bác có ý gì?”
“Cô không xứng với Hàn Thanh.” Cha Đổng Hàn Thanh nói thong dong.
“Thế nhưng chúng cháu thật lòng yêu thương nhau.” Lương Nặc gãi đầu, cố ý nói: “Tình cảm giữa cháu và chồng cũ cũng rất tốt, nhưng không biết rốt cuộc là ai đã hãm hại anh ấy, làm cho anh ấy chết mất xác dưới sông, thời gian đó cháu thực sự đã rất hoảng loạn, chán chương, may mà có Hàn Thanh đến bên cạnh động viên và giúp đỡ cháu để cháu thoát khỏi nỗi ám ảnh đó….”
“Chuyện của Bắc Minh Dục tôi cũng có nghe qua!” ông ta với sắc mặt không thay đổi: “Nhưng đây không phải là lí do để hai đứa ở bên nhau. Hàn Thanh sẽ không cưới cô đâu.”
“Cháu không quan tâm tới ngày tháng sau này thế nào, chúng cháu chỉ quan tâm tới những gì mình hiện có.”
Cha Đổng Hàn Thanh đột nhiên khẽ cười, chỉ tay vào chiếc ghế đá bên cạnh: “Nhìn thấy chiếc ghế đá này hông? Nó có thể bóng sáng như vậy là vì có người thường xuyên quét dọn, một khi không có ai ngó tới, cuối cùng thì nó cũng chỉ thể bị gió mưa, cành lá che lấp đi mà thôi.”
Lương Nặc giả vờ như nghe không hiểu, nhưng sau lưng chợt có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm chô cô rất muốn chạy trốn.
“Hàn Thanh chắc chắn là đang đợi cháu, cháu xin phép đi trước ạ!”
Quay về nơi mọi người đang ngồi nghỉ, Đổng Hàn Thanh nhìn về phía sau lưng cô, hỏi: “Sao em đi lâu thế?”
Lương Nặc gãi gãi đầu, giải thích: “Ở đây không khí rất trong lành, em đã đi thăm thú một lát.”
“Ồ!” Đổng Hàn Thanh đưa cho cô một chai nước: “Muốn uống chút không?”
Lương Nặc ngồi cùng với Laurel, cô mở nắp chai uống chút nước, Laurel đột nhiên lấy khủy tay huých vào eo cô: “Chị nói lời không giữ lời!”
“Hả?” Lương Nặc dùng ánh mắt tò mò nhìn cô ta: “Chị làm sao?”
“Rõ ràng chị từng nói sẽ không ở bên cạnh anh họ, chị chỉ đứng từ xa nhìn anh ấy, thích anh ấy, sẽ không tiến lại gần anh ấy, chị nói dối, chị lừa tôi!”
Trong lòng Lương Nặc nghĩ cứ thế này bọn họ đã làm cho Laurel kích động rồi đây!
“Laurel, chuyện tình cảm của người lớn rất phức tạp, em còn nhỏ, đợi sau này lớn lên rồi em sẽ hiểu.”
“Các người đều chê tôi còn nhỏ….” cô ta nhìn Lương Nặc với ánh mắt hận thù, đột nhiên vứt chai nước trên tay xuống: “Chị giống với những người phụ nữ đó – đều là người phụ nữ xấu xa.”
Lương Nặc vừa đặt chai nước khoáng xuống, còn chưa kịp nói gì liền nhìn thấy Laurel với sắc mặt đầy mưu mô.
“Em…em muốn làm gì?”
Luarel nhếch mép cười khểnh: “Chị đi chết đi….”
Lương Nặc còn chưa kịp phản ứng gì, một giây sau, Laurel liền nhặt một cành cây dưới đất mồm kêu lên, chân tay vụng về vung loạn xạ cành cây trên tay, Lương Nặc thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy một cái gì đó đen sì bổ tới.
Đó là một con rắn.
Trong cơn hoảng loạn, Lương Nặc nhận thức được phải chạy đi, nhưng còn chưa kịp đứng lên, con rắn đó đã nhảy bổ lên người cô, há miệng cắn vào cánh tay cô.
Hàm răng sắc nhọn cắm vào da thịt cô, trong giây lát cả cánh tay cô như tê dại đi không còn cảm giác gì.
“Có rắn….cứu mạng con với ba ơi, anh họ…bác trai, bác gái mau tới cứu Luarel….a….chị cũng bị rắn cắn rồi.”
“A…..”
Lương Nặc kêu lên thất thanh, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Đổng Hàn Thanh nhanh chân chạy tới, không để ý tới điều gì khác, nhặt một cây gỗ dưới đất lên luồn vào giữa thân con rắn và người Lương Nặc dùng lực hất ra, sau đó vén tay áo cô lên, trên cánh tay là hai vết răng cắn của con rắn, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.
Laurel chạy lại ôm chầm lấy Đổng Hách, toàn thân run lên: “Ba, đây là rắn gì thế? Sợ quá đi thôi, con muốn về nhà…..”
Đổng Hách chặp miệng: “Chị con bị rắn cắn còn chưa biết sống chết thế nào mà bây giờ con lại muốn đi, xấu tính thế hả?”
Cha Đổng Hàn Thanh lúc này nghe thấy tiếng kêu cũng đã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Tiếng nói lanh lảnh của mẹ Đổng Hàn Thanh vang lên: “Hại con nhà người ta bây giờ gặp báo ứng rồi đây mà!”
“Đừng có nói nữa!” Đổng Hàn Thanh bực mình nói, vốn dĩ anh ta cứ tưởng là đã chăm sóc cô rất chu đáo rồi, ai người vẫn bị trúng kế: “Con bế cô ấy tới bệnh viện trước, mọi người muốn leo tiếp thì cứ leo đi.”
…………
Lương Nặc không biết con rắn đó có độc hay không có độc, nhưng trong cơn mơ màng, cô mơ thấy bản thân mình bị vứt vào hang rắn, đột nhiên như trở về với truyện phong thần được chiếu trên ti vi.
Đát Kỷ đem đại thần trung lương vứt vào hang rắn, để mặc cho từng con rắn cắn vào cơ thể của họ.
“Aaaaa…..”
Cô hốt hoảng hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn vào cảnh vật xung quanh cùng với cánh tay đã được băng bó cẩn thận, lúc này mới tỉnh lại hẳn nhưng toàn thân vẫn run lên, mồ hôi ướt đẫm.
“Em tỉnh rồi?” Đổng Hàn Thanh đi lấy một phích nước cầm tới, rót ra một cốc nước đưa cô: “Uống chút nước không? cũng may con rắn đó không có độc, vết thương cũng đã được xử lý rồi, em yên tâm.”
Lương Nặc sợ hãi, nhìn anh ta rồi hơi thu mình về phía đầu giường.
“Ở đó sao lại có rắn được?”
Đổng Hàn Thanh thấy cô làm vậy cũng không tiến lại gần thêm nữa: “Tôi hiểu ý em, lát nữa sẽ hỏi nhân viên xem thế nào.”
Lương Nặc cảm thấy cánh tay vẫn hơi tê.
“Bác trai và bác gái vẫn tốt chứ? Bọn họ có bị dọa làm cho sợ hãi không?”
“Không sao, bọn họ đều rất tốt!”
“Vậy thì tốt rồi, tôi muốn ngủ một lát, bữa tối chắc cũng không cần gọi tôi đâu, tôi buồn ngủ lắm, nói không chừng sẽ ngủ luôn tới sáng mai.”
“ừm, vậy em tự chú ý sức khỏe, nửa đêm mà đói thì gọi nhân viên phục vụ.”
Nói qua nói lại vài câu Đổng Hàn Thanh liền đi ra ngoài, Lương Nặc lau mồ hôi trên trán đi, hình ảnh lúc chập tối vẫn hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, người như Laurel tuyệt đối có thể làm ra chuyện để hại cô.
Hoặc cũng có thể nói, cô ta muốn làm cho Lương Nặc nhanh chóng chết đi.
Nhưng thái độ của cha Đổng Hàn Thanh lại rất mơ hồ, lắc lắc đầu, cô không thể nghĩ thông được, cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa.
………………
Ở ngoài cửa.
“Lương Nặc thế nào rồi?” cha Đổng Hàn Thanh hỏi.
Đổng Hàn Thanh lắc đầu: “Cô ấy uống thuốc và ngủ rồi ạ, chỉ có thần kinh không được tốt lắm, không có vấn đề gì lớn cả, có điều ba à, từ trước tới nay vấn đề an toàn luôn được làm rất tốt, sao đột nhiên lại có rắn xuất hiện vậy chứ?”
“Cũng có khi cá còn lọt lưới cơ mà!” cha Đổng Hàn Thanh mím môi nói: “Con cũng về nghỉ sớm đi, cả ngày hôm nay ai cũng mệt rồi!”
Nửa đêm Lương Nặc cảm thấy gió lạnh thổi vào từng cơn, làm cô co mình chui hẳn vào chăn, cô đem chăn đắp kín từ đầu tới chân.
Nhưng không biết có phải nằm mơ hay không, cô cảm thấy có một bàn tay không ngừng kéo mất chăn của cô.
Tới cuối cùng cô bị lạnh mà tỉnh cả dậy.
“Chịu tỉnh rồi hả?”
Tiếng nói có vẻ không vui đột nhiên vang lên bên tai cô, sau đó cứ kéo dài ra không dứt khoát, trong căn phòng yên tĩnh tối om, cô cảm nhận được bầu không khí kì lạ thần bí.
Lương Nặc đột nhiên mở mắt, nhìn thấy người đàn ông ở trước mặt, cô sợ hết hồn,
Lấy tay vỗ vào đầu, cô vội vàng bò dậy từ giường.
“Sao anh lại tới đây….?” lời Lương Nặc vừa dứt, liền lại cảm nhận thấy gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, cô như hiểu ra: “Anh trèo cửa sổ vào à? Thế nhưng…chẳng phải anh đang ở trong thành phố à?”
Khuôn mặt đầy vết sẹo của Bắc Minh Dục có vẻ hơi giật mình và hốt hoảng, đôi mắt đen sâu của anh nhìn cô chằm chằm không chớp.
Bàn tay anh đột nhiên cầm lấy cánh tay cô, kéo tay áo lên.
“Đây là cái mà em nói kẻ điên đó không dám làm gì à? Em bị thương rồi….”
Lương Nặc liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi, lại nghĩ tới việc xảy ra với mình, cô hỏi anh: “Có phải anh luôn cho người đi theo em suốt chặng đường không?”