Ông Vương quyết định ngồi cả đêm bên giường bệnh bà Vương, Liễu Tiêu Hàn và Lương Nặc bèn đi ra ngoài mua chút đồ ăn đêm.
Tranh thủ lúc Lương Nặc mang đồ ăn cho ông Vương, Liễu Tiêu Hàn liền lén lút đi tới phòng bệnh của Bắc Minh Dục, thư ký Tôn và mấy tên vệ sĩ đều đang đứng canh ngoài cửa, khi nhìn thấy cô bọn họ đều đơ người ra.
“Liễu tiểu thư?”
“Tôi có việc muốn tìm Bắc Minh Dục.”
“Thiếu gia đã ngủ mất rồi.”
“Vậy thì tốt nhất anh ta cũng đừng hối hận.”
Liễu Tiêu Hàn hơi nhếch mép lên, quay người bước đi, thư ký Tôn hoài nghi một lát rồi đột nhiên gọi cô lại: “Liễu tiểu thư đợi một chút!”
“Hả?”
“Phiền cô đợi một lát, tôi đi thông báo với thiếu gia.”
Không bao lâu, thư ký Tôn đi ra từ phòng bệnh, nhìn Liễu Tiêu hàn, ánh mắt có chút phòng bị, anh ta nhắc nhở: “Vết thương trên người thiếu gia chúng tôi rất nghiêm trọng, Xin Liễu tiểu thư không nên làm phiền quá thiếu gia.”
“Nếu chẳng phải Nặc Nặc là chị em với tôi thì căn phòng của hạng đàn ông cặn bã thế này thì có mời tôi đây cũng không thèm tới!”
Liễu Tiêu Hàn nhếch mép cười với nụ cười chẳng mấy vui vẻ, sau đó cùng với thư ký Tôn đi vào phòng bệnh của Bắc Minh Dục, trong phòng sặc mùi nước sát trùng.
Liễu Tiêu Hàn trước tiên liếc mắt nhìn bốn phía căn phòng thăm dò, thùng rác ở góc phòng chất đầy những băng gạc dính máu đỏ tươi.
“Cô tìm tôi có việc?”
Vết thương sau lưng Bắc Minh Dục tương đối nhiều, lúc này anh đang khoác trên người một chiếc áo mỏng rồi dựa lưng vào thành giường, hai chân để dọc theo mép giường, mái tóc xõa xuống trán, nhìn anh với tư thế rất thanh lịch sang trọng không diễn tả được – kể cả khi đang trên giường bệnh.
“Anh thực sự có thể vì Nặc Nặc mà không màng sống chết?” Liễu Tiêu Hàn mở miệng đi vào thẳng vấn đề, nói giọng không hề khách sáo.
Bắc Minh Dục hơi hếch đầu lên, nheo mày: “ Có liên quan gì tới cô à?”
“Đương nhiên!” Liễu Tiêu Hàn liếc nhìn vết thương phía dưới cổ anh, sau đó nói: “Con người tôi yêu ghét rất rõ ràng, trước đây những gì anh làm với cô ấy đều khiến tôi hận không thể giết chết được anh, nhưng bây giờ….anh chịu vì cô ấy mà quên đi sự sống của mình…cho nên, tôi muốn anh nói rõ, tình cảm của anh đối với cô ấy rốt cuộc là thế nào?”
“Cô thấy tôi bằng lòng dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho cô ấy thì đó là thứ tình cảm gì?”
“Vậy trước đây những việc khốn nạn anh đã làm với cô ấy thì sao?”
Sắc mặt Bắc Minh Dục có chút khó coi: “Nếu cô tới đây chỉ để chỉ trích tôi thì bây giờ cô có thể cút đi rồi đấy!”
“Chết tiệt, bà cô đây có lòng tốt muốn tới để nhắc nhở anh vậy mà anh lại không khách khí như vậy.”
“Nhắc nhở?” Bắc Minh Dục nheo mày: “Ý cô là gì?”
Liễu Tiêu Hàn nhớ tới lời Lương Nặc nói sau này sẽ coi anh như người xa lạ với tinh thần như bị ma bắt đi mất, cô thở dài: “Nặc Nặc nói. Cô ấy sau này sẽ không hận anh nữa.”
“Cô ấy đã nói với tôi rồi, không cần cô nhắc lại như cái máy thế!”
“Khốn kiếp!” Liễu Tiêu Hàn bắt đầu thấy sôi máu, cô cười lạnh lùng nói tiếp: “Vậy cô ấy có nói với anh rằng cô ấy bây giờ cũng không yêu anh nữa, sau này kể cả xuất hiện trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng chỉ coi anh như người xa lạ không?”
Bắc Minh Dục có chút hoài nghi, anh thờ thẫn người ra.
“Ha ha!”
Liễu Tiêu Hàn để lại tiếng cười lạnh lùng sau đó quay người bước đi, thực ra trong lòng cô, ấn tượng về Bắc Minh Dục vẫn rất tốt, mãi cho tới khi sự việc anh ta làm nhục Lương Nặc bị bại lộ.
Tuy là cũng đã từng thấy ghê tởm nhưng Bắc Minh Dục chịu vì Lương Nặc mà chết…..
Trong tiềm thức của Liễu Tiêu Hàn, cô vẫn rất muốn giúp Bắc Minh Dục một lần, dù gì thì “sinh mạng là đáng quý, tình yêu cũng càng giá trị hơn.” Những hành động như vậy chẳng có mấy người đàn ông có thể làm được.
Bà Vương sau khi làm phẫu thuật thì tình trạng sức khỏe hồi phục rất nhanh, vết thương trên người Bắc Minh Dục cũng dần dần liền lại.
Nhưng kể từ ngày hôm đó trở đi, đúng như lời Liễu Tiêu Hàn nói, Bắc Minh Dục không nhìn thấy Lương Nặc lần nào nữa, kể cả là thỉnh thoảng cũng không có cơ hội nào.
Anh bảo thư ký Tôn theo dõi mới có thể tìm thấy người.
Lương Nặc vừa thăm bà Vương, đi ra từ phòng bệnh liền bị thư ký Tôn chặn lại: “Thiếu phu nhân, thiếu gia muốn mời cô qua đó một lát.”
“Tôi còn có việc.” Lương Nặc giơ cạp lồng đựng thức ăn trên tay cho thấy còn đang có việc phải làm.
“Thiếu gia là vì cô mới bị thương.” Thư ký Tôn không để ý mà nói: “Mấy đêm gần đây, thiếu gia đều đau không ngủ đi được!”
Lương Nặc không nói sẽ đi hay nói là không đi, thư ký Tôn liền ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ phía sau.
Hai tên vệ sĩ tiến lên phía trước: “Thiếu phu nhân, mời…!”
Lương Nặc: “……….”
Khi Lương Nặc bị ép tới phòng bệnh của Bắc Minh Dục, phía sau lưng anh vẫn đầy vết thương, vẫn dựa vào thành giường, nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn chằm chằm ra cửa đợi cô bước vào, ánh mắt anh sâu hoắm mênh mông như biển cả: “Chịu đến thăm anh rồi?”
Lương Nặc cắn môi không nói gì.
Bắc Minh Dục lại nói: “Có phải sau này đều chuẩn bị để cùng anh chơi trò mèo vờn chuột?!”
Lương Nặc vẫn không chịu mở miệng nói gì, Bắc Minh Dục đột nhiên tức giận, đi ra khỏi giường đứng lên, thân hình cao lớn bước lại gần cô: “Em từng nói sẽ không hận anh nữa, bây giờ thế này là thế nào?”
Đầu óc Lương Nặc đang rối tung lên, ngay lập tức, cô nói: “Xin lỗi, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi, đúng là tôi đã đồng ý không hận anh nữa nhưng thực sự tôi làm không nổi cái việc là coi như không có gì để ở lại bên anh.”
“Vì vậy, em chỉ là đang đùa anh?”
“Không phải!”
“Không phải vậy vì sao em vừa mới tỉnh dậy đã đi khắp nơi tìm anh, khi tìm ấy anh rồi lại ôm sầm lấy anh! Em có dám nói trong lòng em không có anh không? Nếu không có anh em làm những điều đó là muốn gì hả?”
Lương Nặc ngước mắt nhìn thẳng vào anh: “Tôi tưởng anh đã chết rồi, lẽ nào tôi nên giống một con người không có trái tim ngồi bất động một chỗ à?”
Những việc anh làm với cô trước kia – cưỡng hiếp cô, giam lỏng cô, giờ nghĩ lại cô vẫn thấy sợ hãi.
Vì vậy khi đối mặt với anh, cô cũng vẫn rất do dự.
Chỉ là khi vừa được cứu, cô cứ tưởng rằng anh vì cứu cô mà chết, cô kích động đến mức gần như mất đi lý trí hoàn toàn.
Đợi tới khi sau khi tỉnh lại, trong tim cô thực ra vẫn còn có một cái gai đang đâm sâu vào.
Cô thực sự không thể coi như không có chuyện gì để mà tiếp tục yêu anh…..
Hai người đột nhiên có khoảng cách làm không khí trầm xuống, Lương Nặc quay đầu muốn rời khỏi phòng bệnh, nhưng giây phút cô quay người đó, đột nhiên Bắc Minh Dục đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô dùng lực lôi cô lại, theo quán tính, cả người cô ngã xuống giường anh như không kiểm soát đưuọc.
Bắc Minh Dục cũng quay người, bá đạo lấy tay bóp cằm cô: “Em từng nói em yêu anh! Anh không tin, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà em không còn yêu anh nữa.”
“Trong cuộc sống, yêu không phải là tất cả, tôi có những giới hạn của riêng mình.”
Lương Nặc cắn môi, dùng lực kéo tay anh ra khỏi cằm.
Bắc Minh Dục cố chấp không chịu buông tha: “Anh đã vì em mà tới mức này, nhưng em vẫn không thể nới lỏng cái giới hạn của em?!”
“Tôi cảm thấy cả hai chúng ta cần có không gian của riêng mình, cả hai đều cần bình tâm trở lại.”
“Không được!” Bắc Minh Dục đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt anh ấm áp như có thể sưởi ấm người khác: “Anh muốn em yêu anh lại từ đầu! Chẳng phải em nói là muốn tự tay mình đòi nợ anh à? Bây giờ anh đang ở đây đây, em muốn làm gì anh thì làm.”
Lương Nặc đột nhiên cảm thấy chua chát, cô lắc đầu: “Tôi thì có gì tốt? Có xứng đáng cho anh phải hạ mình thế này không?”
“Nếu anh biết em có gì tốt thì anh có còn phải đuổi theo em hết lần này tới lần khác không? Phụ nữ trên thế giới này nhiều như thế, sẽ có một người tốt hơn em thu hút anh! Thế nhưng, anh tìm không thấy người đó….”
Con tim Lương Nặc đột nhiên thắt lại, cô tròn xoe mắt nhìn anh không chớp.
Bắc Minh Dục quan sát được phản ứng của cô, đột nhiên nói ra ngoài với thư ký Tôn đang đứng ở cửa: “Thư ký Tôn, đem tới đây một con dao.”
Thư ký tôn tuy đứng ngoài cửa nhưng vô cùng lí trí để “bịt” hai tai lại, không nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, lúc này chỉ nghĩ là họ muốn ăn hoa quả cho nên đã đi tìm một con dao cầm tới.
Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt phòng vệ: “Anh muốn làm gì?”