Khi Bắc Minh Dục rời đi từ chỗ Lương Nặc, lúc đó còn chưa tới sáu giờ sáng.
Trời vẫn còn lờ mờ tối.
Lý Tranh Diễn sớm cũng đã ở trong nhà xe đợi anh, nhìn thấy anh đi xuống cầu thang lập tức khởi động xe, Bắc Minh Dục kéo cửa xe ngồi vào trong, nhìn thấy nét mặt rạng rỡ vui vẻ của Bắc Minh Dục anh ta phàn nàn.
“Sướng cậu nhé! Ôm Tiểu Nặc Nặc ngủ cả một đêm….”
Sắc mặt Lý Tranh Diễn như thể có vẻ hơi buồn, khiến cho Bắc Minh Dục nhướn mày: “Kỷ Sênh đuổi cậu ra ngoài à?”
“Không.”
Bắc Minh Dục nhạo báng: “Thế thì cậu còn ghen tỵ cái gì?”
“Thế nhưng cũng gần như thế!” Lý Tranh Diễn giơ cánh tay cơ bắp của mình ra, không hề cảm thấy xấu hổ gì, anh ta nói: “Tôi cứ vừa lên giường là bị cô ấy đá xuống, chỉ biết co ro cúm rúm nằm ở ghế sô pha.”
“Đúng là làm mất mặt đàn ông quá!”
“Thôi bỏ đi, nể tình cô ấy đang mang bầu, tôi chẳng so đo với cô ấy làm gì!”Lý Tranh Diễn tuy nói nghe có vẻ không vui nhưng trong ánh mắt anh ta sự ngọt ngào yêu thương là không thể giấu nổi, Bắc Minh Dục trong lòng cảm thấy đáng ghét.
Cậu ta đang cố tình thì có?
Sáu giờ trời vẫn chưa sáng, trên đường cũng chẳng có mấy xe cộ, Bắc Minh Dục từ trong túi quần rút ra một điều thuốc châm lên, kẹp giữa hai ngón tay, khói thuốc bốc lên nhưng anh lại không hút.
“Bác sĩ mà lúc trước cậu tìm về để khám bệnh cho Lương Nặc thế nào rồi?”
“Bọn họ đều nói dây thần kinh bị đè nén ở một vị trí rất kì lạ, nếu cứ liều làm phẫu thuật thì khả năng thành công cũng chỉ có 50%.” Lý Tranh Diễn trả lời cũng rất thẳng thắn: “đây chính là con át chủ bài của Tăng Du, người bình thương ra tay căn bản không thể chữa khỏi được.”
……………..
Khi Bắc Minh Dục về tới phòng ở căn biệt thự, các dấu vết đã được loại bỏ sạch sẽ, người đàn ông đó cũng đã bị đưa đi, chỉ thấy trên giường chăn màn nhăn nhúm lại, mọi thứ trên giường đều lộn xộn, trên nền ga giường màu trắng, một vết máu đỏ tươi cho thấy chuyện tối qua đã xảy ra.
Trong căn phòng, mùi nước hoa vẫn còn thoang thoảng.
“Dược tính cũng khá nặng đấy.” Lý Tranh Diễn thì thầm nói với Bắc Minh Dục.
“Những việc sau đó chắc chắn đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Yên tâm đi, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta bị làm cho hôn mê, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đây.” Lý Tranh Diễn vỗ vỗ nhẹ vào ngực anh, nói giọng châm chọc: “Tôi đi trước đây, chẳng thích xem cậu và con rắn tinh bệnh hoạn đó diễn kịch.”
“Cút!”
Khi Tăng Du tỉnh lại, toàn thân ê ẩm đau nhức, đặc biệt là hai bắp đùi đau tê đi, chỉ khẽ động một chút mà đau vào tận đến xương.
Tối qua cô ta sau khi đã uống không ít thuốc kích thích, ý thức rất mơ hồ, cô ta không thể nhớ nổi lần đầu tiên của cô ta được bắt đầu như thế nào, thế nhưng cô ta vẫn nhớ hơi thở của “Bắc Minh Dục ” hổn hển bên tai cô ta.
Từ trước tới giờ cô ta đều không biết, một người đàn ông…lại có thể mạnh mẽ cuồng nhiệt tới thế.
Lúc này Bắc Minh Dục quấn một chiếc khăn tắm quanh eo đứng trước cửa sổ, ánh sáng đèn lờ mờ, cô ta hé mắt ra nhìn anh từ phía sau lưng, đôi mắt nhìn anh với thần sắc vẫn còn lưu luyến, sau đó bẽn lẽn gọi: “Chồng ơi!”
Bắc Minh Dục dập tắt điếu thuốc trên tay, quay người lại.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói khàn khàn nhưng nhẹ nhàng, đột nhiên làm cho Tăng Du đơ người ra.
Bắc Minh Dục lập tức nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ: “Tôi có đẹp không?”
Tăng Du định thần trở lại, khuôn mặt đỏ lên, sau đó đột nhiên lắc đầu, rồi lại lạnh lùng gật đầu, cuối cùng xấu hổ chùng chăn kín lên, từ trong chăn tiếng nói của cô ta truyền ra: “Em…em không có mặt mũi nào gặp người khác!”
Bắc Minh Dục chẳng thèm qua tâm tới cô ta, anh nói: “Lương Nặc phải trở về Hải Thành, cô hãy cố gắng nhanh chóng chế số thuốc còn lại đi.”
Tăng Du toàn thân cứng đơ ra, đột nhiên dùng lực hất mạnh chiếc chăn ra khỏi đầu, trợn mắt nhìn anh.
“Anh nói cái gì?”
Vừa đêm qua mặn nồng một đêm mà vừa sáng ra đã nhớ tới người phụ nữ rẻ tiền đó?
Bắc Minh Dục kìm nén cơn giận, ánh mắt anh lạnh lùng: “Cô muốn cô ấy cứ ở lại Âu Thành này mãi để làm phiền chúng ta à?”
“Ý anh là….” Tăng Du giật mình kêu lên: “Em mau mau chế thuốc, sau đó đưa cho cô ta để cô ta rời khỏi đây và cả đời này sẽ không trở lại Âu Thành nữa?”
Trải qua một đêm, con tim Tăng Du không thể không hướng về Bắc Minh Dục.
Trong tiềm thức cô ta cảm thấy, chắc là anh đã có ý với bản thân mình rồi.
Bằng không, sáng nay khi vừa tỉnh dậy anh đã rời khỏi đây chứ chẳng đợi lúc cô ta tỉnh lại làm gì.
“Nếu cô cảm thấy khó khăn thì cứ để cho cô ấy ở lại Âu Thành này thêm nửa năm nữa!”
“Đương nhiên không khó khăn!” Tăng Du lập tức phản bác lại, nhưng vừa dứt lời cô ta liền hối hận ngay, ánh mắt di chuyển, cô ta nói: “Thế nhưng….tuy chúng ta đã quan hệ, nhưng ngộ nhỡ trong lòng anh vẫn nhớ tới Lương Nặc, chỉ là chơi đùa với em thôi thì sao? Thế này đi, anh hãy chuyển 1/10 tài sản của anh đứng tên em, em có cái đảm bảo rồi thì sẽ không sợ anh nuốt lời nữa, tới lúc đó em sẽ chế thuốc nửa năm tới cho cô ta, thế nào hả?”
“Cô làm thế là vì không tin tôi?”
Bắc Minh Dục nhìn cô ta với nét mặt có vẻ tức giận, Tăng Du cười một tiếng, trên người chẳng mặc gì liền chạy tới ôm lấy anh, hai tay vòng qua eo anh.
“Đừng giận mà, người ta đương nhiên là tin anh rồi, anh là chồng em cơ mà, không tin anh thì em còn có thể tin ai? Chỉ là phụ nữ thì cần có chút gì đó phòng thân để có cảm giác an toàn, nếu không thế thì tâm trạng em bất an lắm, tới lúc đó khi chế thuốc cho Lương Nặc lại cho thêm hoặc nhiều hơn thứ gì đó, như thế thì chẳng tốt chút nào, đúng không?”
Bắc Minh Dục sắc mặt tối sầm lại, một lúc sau anh như nhổ ra một từ: “Được!”
Trong lòng Tăng Du vừa vui mừng lại vừa phẫn nộ.
Cô ta vui mừng là vì cô ta có được tài sản, phẫn nộ là vì tất cả chỉ vì cái người phụ nữ tên Lương Nặc kia, hóa ra tối qua cô ta căn bản vẫn chưa quyến rũ, thu hút được anh.
Ăn bữa sáng xong, Bắc Minh Dục đi tới công ty, Tăng Du lập tức đi tìm Tăng Tử Hào để bàn bạc tính kế tiếp theo.
Nhưng kết quả là phòng anh ta khóa chặt, cô ta gọi ầm lên mà trong phòng không có ai trả lời.
“Cô kia, Tăng thiếu gia có phải là đã ra ngoài rồi không?” cô ta ra lệnh hỏi người làm cộc cằn, người làm chỉ khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, khi tôi dọn dẹp quét tước thì chưa thấy cánh cửa này mở ra khi nào.”
“Sao thế nhỉ? Rõ ràng lúc trước đã hẹn rồi mà….”
Tăng Du bảo vệ sĩ phá cửa ra, sau đó cô ta đẩy cửa đi vào, sộc lên mũi là một thứ mùi hăng nồng nặc khó chịu, lại nhìn lên giường, trống trơn không có một ai cả, và mùi hăng đó bốc ra từ phía phòng tắm.
“Mở hết cửa sổ ra cho tôi….”
Tăng Du nhanh chóng chạy tới phòng tắm, liền phát hiện Tăng Tử Hào đang nằm dưới đất, hơi thở khó khăn, không biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì.
“Còn đứng đơ ra đó làm gì? Không mau đưa thiếu gia tới bệnh viện.”
Người làm vội vàng đỡ Tăng Tử Hào đưa đi, Tăng Du đứng lại trong phòng tắm một lát, cảm thấy đau họng và buồn nôn, cô ta nhìn xung quanh bốn phía một lượt, đột nhiên nhìn thấy trong góc tường một chai nước khử trùng nằm chỏng chơ, lại thêm một chai nước rửa nhà vệ sinh đang ở cạnh đó, hai thứ chất lỏng hòa vào với nhau tạo kha khí clo.
Tăng Tử Hào tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà trắng toát, cảm thấy họng đau vô cùng, nói chuyện thôi cũng thấy rất khó chịu.
“Anh, rốt cuộc anh đang làm cái trò quỷ quái gì thế hả? cọ nhà vệ sinh? Người giúp việc họ không biết làm à? còn nữa, nước khử độc và nước cọ nhà vệ sinh hòa với nhau sinh ra chất độc, đến cái này anh cũng không biết à?!”
Trong cơn choáng váng, Tăng Tử Hào lắc lắc đầu như để tỉnh táo lại, anh ta nói với giọng khàn khàn: “Em nói cái gì?”
Tăng Du lại mắng anh ta một lượt nữa, Tăng Tử Hào nghe mà thấy có gì đó bất thường, anh ta lắc đầu: “Anh hôn mê trong nhà vệ sinh? Nhưng sao anh không nhớ một chút gì cả…. anh chỉ nhớ tối qua anh đi tới hầm rượu lấy một chai rượu vang, sau đó anh say….”
Tăng Du tức giận mà không làm gì được: “Thôi bỏ đi, anh nghỉ ngơi đi, chuyện của Bắc Minh Dục đợi anh khỏe lại thì nói! ”