“Anh nghi ngờ tôi hại Hảo Hảo?” hai mắt Kỷ Sênh đỏ lên, nghe thấy vậy càng thêm phẫn nộ, hai tay khoanh trước ngực cười lạnh lùng: “Vậy thì thật sự phải xin lỗi anh rồi, Kỷ Sênh tôi tuy không phải hạng cao quý gì nhưng cũng không tới nỗi xấu xa tới mức muốn hại chết một đứa trẻ sơ sinh!”
Nói xong, cô đi thẳng về phòng mình.
Khi đi qua người Lý Tranh Diễn cô còn cố tình lấy vai mình hất vào vai anh ta.
Lý Tranh Diễn nghiêng cả người sang một bên, khi bóng Kỷ Sênh đã khuất, anh ta rút điện thoại ra.
“Đi điều tra xem tiền của Kỷ Sênh được gửi đi đâu!”
“Bắt đầu từ Hải Thành chuyển đi, không được để sót bất kì một giao dịch nào!”
“Một ngày sau, tôi cần có những tài liệu về chuyện này.”
…………..
Lương Nặc sau khi ra khỏi cửa hàng làm tóc vẫn không ngừng nghĩ về đứa con của mình, rồi cô thơ thẩn lên mạng xem các sản phẩm đồ của trẻ sơ sinh, cô cho vào giỏ hàng một đống đồ trong vô thức.
Nhưng chỉ có thể xem, không thể mua.
Cô biết Bắc Minh Dục cũng giống cô – đều rất nhớ con, mua về cũng chỉ tức cảnh sinh tình thêm mà thôi.
Ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại phát hiện điện thoại có rất nhiều tin nhắn, xem một lượt, tất cả đều là tin nhắn cảu Tô Khuynh Khuynh.
Tin nhắn chẳng có gì ngoài sự khiêu khích, lại còn là vài bức hình về những trang phục làm hở da thịt.
“Đồ thần kinh, những bức ảnh kiểu này muốn gửi thì gửi cho anh họ tôi ấy, gửi cho tôi tôi cũng chẳng thèm quan tâm, ghê tởm!” cô tức sôi máu gửi đi tin nhắn, rồi Lương Nặc định chặn số cô ta lại.
Nhưng Tô Khuynh Khuynh đúng là nhanh tay thật, một giây sau cô ta đã gửi tin nhắn lại.
“Anh họ cô đang hẹn hò với tôi ở khách sạn này, muốn xem không? gọi một tiếng chị đi, tôi cho cô xem cơ bụng của anh họ cô, nói thực, anh họ cô diện mạo xấu, nhưng làm phụ nữ như tôi hài lòng lắm.”
Lương Nặc tức giận thiếu chút nữa thì vứt cả điện thoại đi.
“Thư ký Tôn!” cô kéo cửa chạy ra ngoài tìm thư ký Tôn, hỏi: “Bây giờ thiếu gia đang ở đâu?”
“Thiếu gia?” Thư ký Tôn hắng giọng, che giấu sự lúng túng: “ Gần đây hơi bận, cụ thể đang ở đâu tôi cũng không rõ lắm!”
“Có phải đang ở khách sạn không?” Lương Nặc hỏi thẳng, rất dứt khoát.
Tuy là tin vào tình cảm của bọn họ nhưng chỉ cần nghĩ anh đang lén lút ở khách sạn với một người phụ nữ đang thèm muốn anh là cô thấy rất không vui rồi.
Thư ký Tôn vội vàng xua tay: “Không chỉ có thiếu gia và Tô tiểu thư đâu, còn có rất nhiều người khác nữa!”
Lương Nặc đã hiểu: “Quả nhiên là như vậy!”
Thư ký Tôn nheo mày, tự mắng bản thân mình ngốc.
“Không phải như cô nghĩ đâu, thiếu gia đúng là có việc phải làm….”
“Tôi biết, tôi cũng sẽ không làm loạn lên vô lý đây.” Lương Nặc dùng lực giậm giậm chân, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Chỉ là nhìn thấy người phụ nữ đó tôi thấy bực mình! Bực mình không chịu được….”
“Thiếu phu nhân, thực ra thiếu gia anh ấy….”
“Tôi đều hiểu, anh đừng nói nữa.” Lương Nặc kịp thời ngắt ngang lời anh ta, sau đó nói: “Đã mấy ngày không tự tay nấu cơm rồi, thư ký Tôn, buổi tối anh ở lại ăn cơm, tôi đi mua đồ!”
Nói xong, Lương Nặc lại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, hoàn toàn không cho thư ký Tôn có thời gian để phản ứng lại.
Thư ký Tôn nghển đầu lên suy nghĩ.
Thế này là tức giận hay không tức giận đây?
……………
Lương Nặc không cho thư ký Tôn đi cùng, tự cô bắt xe đi siêu thị, lượn khắp một lượt cô mua cả đống đồ ăn.
Vừa đi ra khỏi siêu thị, một chiếc Bentley đỗ ngay trước mặt cô.
Cô đang định đổi hướng đi, cửa sau xe được đẩy ra.
“Lương Nặc!” cô nghe thấy tiếng nói đã đoán biết được ra ai: “Đổng tiên sinh?”
Kể từ sau khi cô nói với Đổng Hàn Thanh một số biểu hiện không bình thường của Laurel, hai người không hề có liên lạc gì nữa, Lương Nặc có chút ngạc nhiên.
“Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em!”
Lương Nặc cũng nghĩ chắc có việc gì nghiêm túc nên anh ta mới tới tìm cô, cũng không do dự, cô mang túi lớn túi nhỏ lên xe, Đổng Hàn Thanh liếc nhìn đống túi cô xách trên tay.
“Khi li hôn Bắc Minh Dục không để lại tiền cho em à? Em tự mình đi mua đồ ăn?”
“Không phải!” Lương Nặc buộc gọn các túi lại, tránh làm bẩn xe anh ta, lắc đầu nói: “là tự tôi muốn nấu cơm, chứ không liên quan tới chuyện tiền, đúng ròi, anh tìm tôi có việc gì?”
Chiếc xe bắt đầu khởi động chạy trên đường với tốc độ tiến lên phía trước chầm chậm.
“Laurel từng uy hiếp em?”
“Hả…?” Lương Nặc đơ người ra mất một giây rồi mới gật đầu: “Cũng gần như thế, dường như cô ấy có ý nghĩ muốn độc chiếm anh, không muốn bên cạnh anh có bất kì người phụ nữ nào, nhưng lại rất bảo vệ anh, không cho phép bất kì người nào không chấp nhận anh.”
Đổng Hàn Thanh nheo mày, trầm mặc một lúc, Lương Nặc lại nói: “Đại ý là muốn tất cả mọi người đều phải yêu anh, thích anh nhưng lại không muốn người khác cướp mất anh.”
“Tôi muốn làm một vụ giao dịch với em!” Đổng Hàn Thanh đột nhiên nói.
Hai tay Lương Nặc hơi nắm chặt hai tay lại.
“Giao dịch gì?”
“Nói trắng ra đó là tôi muốn lợi dụng em.” Đổng Hàn Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Điều kiện là tôi sẽ giúp em tìm lại Bắc Minh Dục, cách đây không lâu có người nói rằng nhìn thấy anh ta ở Hàn Thành, vì vậy ta vẫn chưa chết.”
Trong lòng Lương Nặc hết sức hồi hộp, nếu Đổng Hàn Thanh đã đoán ra Bắc Minh Dục vẫn chưa chết, vậy bàn tay vô hình – kẻ đứng đằng sau tất cả kia….
Nét mặt này mà để lộ dưới ánh mắt Đổng Hàn Thanh sẽ chứng minh cho việc cô còn rất quan tâm tới Bắc Minh Dục.
“Cũng có thể lực lượng của mình tôi thì không tìm thấy Bắc Minh Dục nhưng cha tôi có nguồn nhân lực hùng mạnh, ở Hải Thành cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nếu em bằng lòng hợp tác với tôi thì sớm muộn Bắc Minh Dục cũng sẽ được tìm ra.”
Lương Nặc hơi nheo mày lại: “Tôi biết anh muốn tôi làm gì nhưng như vậy thì tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm của em với tung tích về Bắc Minh Dục, xem em tự đưa ra sự lựa chọn thế nào thôi.”
Đổng Hàn Thanh đã nói vô cùng rõ ràng.
“Anh hãy cho tôi thời gian suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ trả lời anh!”
“Được!” Đổng Hàn Thanh cho người dừng xe lại, vào giây phút mà cửa xe được mở ra, anh ta lại nói thêm một câu: “Tôi dùng người phụ nữ khác để lợi dụng cũng sẽ đạt được mục đích như vậy thôi, nhưng giao dịch với em, chẳng qua cũng vì em có sức uy hiếp nhất định đối với Laurel.”
Lương Nặc cầm túi đi xuống xe, lặng lẽ gật đầu.
“Tôi biết! Tôi sẽ sớm trả lời anh thôi.”
Bây giờ tình hình giữa cô và Bắc Minh Dục không tốt cũng không xấu, tuy không biết kẻ đứng đằng sau tất cả là ai nhưng trước mắt hắn chưa làm gì được cô và anh.
Có điều, bàn tay vô hình đó đang từng bước từng bước dần dần loại bỏ sạch sẽ tất cả những người và việc đang làm hại tới Bắc Minh Dục.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ tới lúc chết cũng không biết kẻ đó là ai.
……….
Lương Nặc cầm túi lớn túi bé về nhà, thư ký Tôn đột nhiên thấy yên tâm hơn: “Thiếu phu nhân, cô về rồi à? Để tôi giúp cô cầm đồ, ồ, cũng nặng thật đấy!”
Lương Nặc đưa tất cả các túi cho anh ta.
“Anh không cần đề phòng thế đâu, tôi biết bây giờ là lúc then chốt, thiếu gia có làm gì tôi cũng sẽ không cãi lộn với anh ấy, càng không cố ý đi tới khách sạn để làm hỏng chuyện của anh ấy.”
Chỉ là trong lòng thấy có chút không vui.
Rõ ràng là vợ chồng mà phải giả vờ đóng kịch là anh em họ, lại còn phải nhìn người phụ nữ khác tán tỉnh anh mà không thể làm gì, nếu không sẽ là loạn luân.
Thư ký Tôn bị Lương Nặc nhìn thấy rồi, lúng túng: “Tôi cũng chỉ là lo lắng.”
“Được rồi, tôi đều hiểu.” Lương Nặc nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều rồi, sau đó cô nói: “ Thiếu gia có nói tối nay sẽ về ăn cơm không?”
“Có chứ! Tôi đã gọi điện bảo thiếu gia rằng hôm nay đích thân thiếu phu nhân xuống bếp, anh ấy sẽ cố gắng về sớm!”
Ánh mắt Lương Nặc khẽ lướt qua nụ cười không được thiện ý lắm: “Vậy thì tốt!”
Buổi tối, khi Bắc Minh Dục trở về, trên người còn thoang thoảng mùi hương nước hoa của phụ nữ, tuy là nhìn anh xấu xí nhưng lại là người đào hoa, thêm với việc lắm tiền, chỉ thế thôi cũng đủ làm con tim của các cô gái dậy sóng, thậm còn nói nhìn anh rất cá tính.