Lương Nặc đưa người phụ nữ câm và lão phu nhân đi, cô bảo người lái tàu lượn mấy vòng trên biển, cố ý tạt vào bờ của một bến cảng có nhiều người qua lại.
Nhìn người đi đi lại lại đông đúc cô cũng yên tâm phần nào.
“Lão phu nhân, xin lỗi!” trước khi đi, cô nói với lão phu nhân: “Đây là đứa con của tôi, để bảo vệ nó tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”
Nói xong cô đưa người phụ nữ câm rời đi, trước khi đi cô còn nói với người lái tàu rằng có thể bảo vú Hà tới đón phu nhân.
Nhưng, Lương Nặc không ngờ được rằng, trên cảng đã có người đang đợi cô rồi.
Mấy tháng không gặp, Bắc Minh Dục vẫn với bộ dạng đẹp trai phong độ như vậy, chỉ là hơi hốc hác đi một chút, xương cổ hơi nhô ra, có bọng mắt và thâm sì lại, không biết có phải vì không được nghỉ ngơi không.
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc đó, cô phát hiện bản thân mình không nói ra được lời nào.
“Cô bắt cóc Cô tôi?”
Anh dùng một thái độ và ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, dường như bản thân cô đã làm việc gì đó với tội lớn tày trời.
“Em có thể giải thích, lão phu nhân bà ấy….”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe cô giải thích!” Bắc Minh Dục không thèm nghe hết câu nói của cô mà ngắt lời, anh bảo vú Hà cới trói cho lão phu nhân, lại nói: “Không chỉ là đồ mặt dày mà còn là đồ rắn độc….”
Lương Nặc tròn xoe mắt, cô lập tức giải thích.
“Lão phu nhân muốn mưu sát em và con em, lẽ nào em còn phải giống như một con ngốc để cho bà ấy giết thì giết à?”
Bắc Minh Dục liếc nhìn lão phu nhân, hai tay khẽ nắm thành nắm đấm, sắc mặt không nét biểu cảm nói: “Là cô đã làm ảnh hưởng tới vận mệnh của gia tộc Bắc Minh, còn trách ai?”
“Một câu nói dường như làm cho con tim như đang được hồi sinh của Lương Nặc tụt xuống điểm xuất phát.”
“Em không biết gì cả, là ba em đã hạ đôc em, uy hiếp anh giao lại tập đoàn cho ông ta, vì thế nên em mới không chết, nếu anh đã sẵn sàng dùng tập đoàn để đổi lấy mạng sống cho em thì tại sao lại không chịu nói toàn bộ sự thật cho em biết? Mà nhất định phải chia tay em?”
Cô nhìn anh chằm chằm, cố chấp tìm câu trả lời.
Nắm đấm trong tay Bắc Minh Dục được nắm chặt hơn, lạnh lùng chế giễu: “Con mắt nào của cô nhìn thấy vì cô mà Lương Bác Văn mới cướp tập đoàn? Tôi nói cho cô biết, không phải như vậy! từ trước tới nay Lương Bác Văn ông ta luôn chốn trong bóng tối, bây giờ tôi mới biết tất cả mọi việc đều là do ông ta, hôm nay cô lại là con gái của kẻ thù, vậy thì việc gì tôi lại nói cho cô biết chứ?”
Bắc Minh phu nhân được vú Hà dìu đi tới.
Vì thời gian bị bắt cóc hơi lâu, lại bị chảy một ít máu cho nên tay chân bà ta bị tê lại, đi tới trước mặt Lương Nặc, bà ta không nói lời nào mà giáng cho cô một cái tát đau điếng.
“Ta thật hối hận vì sớm không giết chết cô đi!”
Lương Nặc bị đánh cho đầu ngẹo cả về một bên, cô nghiến răng: “Tôi cũng hối hận vì đã tin lời nói dối trắng trợn của bà, còn ngốc nghếch để bà chặt đứt một ngón tay.”
“Cô…”
“Lão phu nhân, tốt nhất bà nên cẩn thận một chút, ở đây người qua người lại nhiều, nếu làm ầm lên kinh động tới đội tuần tra, khi đó sẽ có người nói rằng bà cố ý giết thai phụ, một xác hai mạng thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.”
“Á à cái con nha đầu mồm mép cũng lanh lợi nhỉ, thế mà tôi lại xem thường cô đấy!”
Lão phu nhân bị làm cho tức sôi máu lên, nhưng vì Bắc Minh Dục đang ở đó, đây lại là cửa cảng, bà ta chỉ có thể kìm nén mà không nổ tung cơn giận.
Lương Nặc đỡ lấy cái bụng to của mình, cô càng kích động thì càng không tốt cho đứa trẻ trong bụng.
Vì thế, cô cũng cố gắng nghiến răng kìm cơn nóng lại, không tức giận với lão phu nhân và cũng không thèm nổi đóa lên với Bắc Minh Dục.
Nhất định là anh có lí do của mình.
Lúc này Bắc Minh Dục đột nhiên nắm lấy cổ tay cô lôi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.
Lão phu nhân đơ người ra: “Con muốn làm gì? Đừng nói là con còn muốn đưa nó trở về? Đứa trẻ này không thể giữ!”
“Không phải! Cô cứ yên tâm, bây giờ con đưa cô ta đi ly hôn, sau này….bản mệnh của cô ta cũng sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều tới con nữa.”
“Con chịu ly hôn rồi?” hai mắt Bắc Minh phu nhân sáng lên.
Khi trước không kể nói thế nào anh cũng sống chết không chịu ly hôn, đến nỗi giấy chứng nhận kết hôn và các thứ liên quan chứng minh việc kết hôn cùng đều bị anh mang đi, cho nên bà ta luôn nghĩ để tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người, cố gắng để làm cho mức độ ảnh hưởng tới độ thấp nhất.
Bây giờ….không ngờ anh lại chủ động ly hôn?
Bước chân Lương Nặc đột nhiên khựng lại: “Em không ly hôn! Không!”
“Không phải cô quyết được!”
Bắc Minh Dục đẩy cô vào trong xe, vừa mới khép cửa xe lại, khi cô không kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã được khởi động, chạy thẳng trên đường lớn.
Lão phu nhân vui mừng nói: “Nhanh đi theo xem sao, mắt nhìn thấy chúng nó ly hôn ta cũng sẽ an tâm hơn.”
“Vâng, phu nhân mong chờ lâu như vậy, coi như cũng đã đợi tới lúc thiếu gia nghĩ thông.”
“Nhưng chỉ tiếc đứa bé, cũng không biết là con trai hay con gái….!” trước khi lên xe, lão phu nhân đột nhiên nói một câu cảm thán.
Tự tay giết chết đứa cháu của chính mình, tim bà ta cũng rất đau.
Vú Hà cười nheo mắt lại: “Cái này thì có gì khó? Rất nhanh thôi phu nhân sẽ biết.”
Anh đưa thẳng cô tới văn phòng luật sư.
Trong căn phòng hội nghị lớn, mấy vị luật sư ngồi thành một hàng, dường như đã đợi từ rất lâu, Lương Nặc nhìn cảnh trước mắt mà như không tin vào những gì đang xảy ra.
Anh đã…chuẩn bị từ rất lâu rồi?
Cô bị đẩy vào trong căn phòng họp, cánh cửa được thư ký Tôn khép lại, đồng thời ngăn lão phu nhân ở lại phía ngoài, lão phu nhân thì muốn vào trong để xem tình hình.
Thư ký Tôn nói vẻ nghiêm túc: “Phu nhân, dù gì thì cũng là hai người chính thức tiến hành li biệt, việc gì nhất thời vội vã ạ?”
Lão phu nhân nghĩ thấy cũng đúng, dù sao tới khi cầm được giấy ly hôn cũng yên tâm thế cả thôi.
Trong phòng họp.
Lương Nặc ngồi đối diện với Bắc Minh Dục, cô nhìn tập trung vào khuôn mặt đó: “Anh thực sự muốn ly hôn với em à? muốn bỏ hoàn toàn không dính dáng gì tới em và đứa bé?”
“Sớm cô đã biết rồi còn gì? Ký tên đi!”
Bắc Minh Dục vứt tờ đơn ly hôn trước mặt Lương Nặc, bên trên đầu tờ giấy, mấy chữ ĐƠN LY HÔN được viết đậm in to đập thẳng vào mắt cô.
Cô cứ tưởng bản thân sẽ khóc, nhưng tới giờ khắc này cô mới cảm thấy, đến nước mắt cũng đều là lừa người mà thôi.
Khóc lóc – cô không thể để cái sự bất lực đó được biểu lộ ra.
Cô cầm chiếc bút đen, lật từng tờ của đơn ly hôn, cô nhìn như đang nhìn vào nội dung của tờ đơn nhưng trên thực tế cô chỉ biết bên trong đó là những chữ không phải được viết tay mà được đánh máy.
Nội dung, đến một chữ cô cũng không đọc được vào đầu.
Chậm rãi lật tới tờ cuối cùng, cô nghiến chặt răng nói: “Bắc Minh Dục, nếu em ký vào tờ đơn này thì từ nay về sau em và anh sẽ không còn có bất kì quan hệ gì nữa, đứa trẻ dù sao anh cũng không tin là của anh, vậy thì nó cũng đương nhiên không mang họ anh, cả đời này em không muốn gặp anh thêm một lần nào nữa, anh có thật sự muốn em ký vào không?”
“Tai cô bị điếc à? Ký đi!”
Một luật sư khẽ rùng mình, ông ta nhìn bộ dạng do dự của Lương Nặc, rồi cẩn thận cất lời: “Thiếu phu nhân không cần xem lại cẩn thận xem có cần sửa đối chỗ nào không à?”
“Không cần, tôi ký tên là được rồi!”
Ký tên vào chỗ đã được chỉ định, thời khắc đó Lương Nặc mới biết, hóa ra hai người họ thực sự có giấy kết hôn, quyển sổ màu đỏ được để trước mặt cô hiện ra trong nháy mắt rồi bị thu về.
Từ nay trở đi, cô không còn có quan hệ gì với Bắc Minh Dục nữa.
Ra khỏi tầng nhà của luật sư, Lương Nặc cũng không kìm được nước mắt rơi, cô ôm lấy người phụ nữ câm khóc nức nở, một cuộc hôn nhân bị ép đến với nhau bây giờ lại bị ép để kết thúc.
Từ đầu tới cuối, cô đều là kẻ bị động.
Người phụ nữ câm không thể nói, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, một lúc lâu sau, Lương Nặc ngẩng đầu lên, cô nhanh chóng lau khô nước mắt.
Người phụ nữ câm không biết cô bị làm sao lại thay đổi đột ngột như thế.
Lương Nặc ý thức được rằng, bây giờ sự xuất hiện của cô là vô cùng nguy hiểm, nếu lão phu nhân chưa chịu bỏ cuộc, nhất định sẽ khiến cô biến mất trên cõi đời này, hoặc có thể là Lương Bác Văn sẽ giết người diệt khẩu….
Bây giờ, điều cô cần đầu tiên là một là bùa hộ mệnh – một người có thể che chở cho cô.