Kỷ Sênh khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô vẫn còn cảm thấy một cơn đau ê ẩm phía sau gáy.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại thông báo cho Bắc Minh Dục: “Anh mau mau điều tra Lưu Hàn xem bây giờ cô ta ở đâu, cô ta chính là bạn gái cũ của Hình Sở Mặc, Tôi nghi ngờ bọn họ vốn dĩ muốn bắt cóc tôi nhưng cuối cùng lại nhầm người! ”
“Cô nói cái gì?”
Những thiện cảm của Bắc Minh Dục đối với Kỷ Sênh bỗng nhiên tan biến hết, anh nghiến chặt hàm răng.
Kỷ Sênh hắt xì một cái rồi cắn cắn môi, nói thành thật: “Lưu Hàn tưởng rằng vì tôi mà dẫn tới việc cô ta và Hình Sở Mặc phải chia tay, gần đây liên tục tìm tôi gây sự…. đúng hôm nay Lương Nặc lại ở cùng tôi, cho nên….”
Tít tít.
Điện thoại đột nhiên kêu lên tiếng tít tít, Kỷ Sênh nheo mày tắt máy đi, cô lại gọi điện cho thư ký Tôn để hỏi xem bây giờ Bắc Minh Dục đang ở đâu, rồi cô ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam.
*
Khi Lương Nặc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sắt cứng, toàn thân cùng với hai chân bị buộc chặt vào chiếc ghế bằng một sợi dây thừng to tướng, cô cố gắng cựa quậy nhưng chỉ càng làm cho những sần sùi trên sợi dây cọ sát vào da thịt làm đau nhức toàn cơ thể.
Nheo nheo mắt, một lúc sau cô mới thích ứng được với ánh sáng xung quanh.
Liếc mắt nhìn xung quanh những máy móc cũ kĩ bị bỏ lâu ngày, cô nhận thức được rằng mình đã bị bắt cóc, còn bị nhốt trong một kho thiết bị của một nhà máy bỏ hoang, không thể cựa quậy được.
Ai đã bắt cóc cô?
Lưu Hàn bắt cóc cô ư?
Hay là…..
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót đập xuống nền bên tông tạo ra thứ tiếng kêu vang khắp cái kho, nghe âm thanh phát ra thì tiếng bước chân càng ngày càng nhanh, âm thanh từ khắp mọi phía truyền tới tai Lương Nặc, cô nắm chặt tay lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của người phụ nữ đó.
Cánh cửa gỗ mục nát bị người phía ngoài đẩy vào, Lương Nặc quay đầu ra nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng.
“Quả nhiên là cô!” Lương Nặc nhìn Thẩm Ưu có chút bất lực: “Cô không phải là đã kết hôn với Đổng Hàn Thanh rồi à? Tại sao vẫn còn muốn ….bắt cóc tôi?”
Thẩm Ưu nhìn Lương Nặc với ánh mắt căm thù, nói với giọng căm ghét: “Cô đừng có mà giả vờ cái bộ dạng quyến rũ, đáng thương như vậy nữa, tôi không phải là Bắc Minh Dục cũng chẳng phải Đổng Hàn Thanh, cái nét mặt đó chỉ làm tôi thấy ghê tởm hơn mà thôi! ”
Nói tới Bắc Minh Dục, Lương Nặc lấy lại bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi đã là Bắc Minh thái thái, tôi sẽ chẳng làm gì ảnh hưởng gì tới hôn nhân của cô và Đổng Hàn Thanh, lần trước ở buổi bán đấu giá…đúng là tôi và Lý thiếu gia có chút không đúng, nhưng nếu không phải vì cô cố ý đẩy giá sản phẩm lên cao thì Lý thiếu gia cũng không tới mức làm cô bẽ mặt thế.
“Câm mồm! Bốp!”
Cô ta như lên cơn điên, vung tay tát Lương Nặc làm cho khuôn mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, vết tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng của Lương Nặc, cô ta cười: “Không biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông”? cô nói xem, nếu như tôi hủy hoại nó, Hàn Thanh có còn mê muội vì nó nữa không?
Tim Lương Nặc như đang nhảy lên gần cổ họng.
“Đợi đã, cô nghe tôi nói….Đổng Hàn Thanh, thực ra anh ta không hề thích tôi, anh ta chỉ là cảm thấy tôi giống với người yêu cũa của anh ta, vì chúng tôi đều biết thiết kế trang sức, thật đấy! Hơn nữa tôi và Bắc Minh Dục kết hôn rồi, tôi muốn người tôi yêu duy nhất chỉ có một người là Bắc Minh Dục, Thẩm tiểu thư, cô thả tôi ra đi, sự việc này tôi sẽ coi như không xảy ra, Đổng Hàn Thanh là chồng cô, lẽ nào cô còn muốn đợi sự việc này sau khi bị bại lộ anh ta sẽ phải tồn tại với danh nghĩa là chồng của một tội phạm bắt cóc người khác?”
Thẩm Ưu lườm cô uất ức, tiến lại gần túm lấy một nắm tóc của cô kéo ngược ra phía sau: “Cô đúng là ngây thơ tới mức đáng yêu ấy, nếu tôi đã dám làm thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, chỉ cần ai cũng không thể điều tra ra là tôi, cô tưởng việc tôi bắt cóc cô sẽ bị lộ ra à?”
“Cô….”
“Cô tưởng chỉ cần cô yêu Bắc Minh Dục thì có thể ngăn cản được tình cảm của Hàn Thanh dành cho cô à? Cô có biết không, đêm tân hôn, anh ấy đến đụng vào tôi cũng không thèm mà ôm chăn ra ngủ ở sô pha. Sáng ngày hôn sau khi người mẹ chồng bảo thủ của tôi nhìn lên tấm ga giường không có một chút màu đỏ nào được để lại, bà ta đã dùng ánh mắt gì để nhìn tôi cô có biết không? Tất cả những điều này đều là nhờ vào cô đấy đồ rẻ tiền. Lẽ ra trước khi tôi và Hàn Thanh kết hôn tôi phải xử lý cô rồi, như vậy bây giờ căn bản sẽ không rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này.”
Lương Nặc bị cô ta dứt mạnh tóc về đằng sau, đau nhức nhối, cô cảm giác như tóc và da đầu cô sắp rơi xuống đất vậy.
“Cô bình tĩnh một chút, người bạn gái mà Đổng Hàn Thanh yêu say đắm trước đây mới rời bỏ anh ta, anh ta nhất thời không có cách nào để đón nhận một tình cảm mới..điều đó cũng rất bình thường…..Thẩm tiểu thư, cô nên nói chuyện nhiều hơn với Đổng Hàn Thanh, như vậy hai người mới có thể cùng nhau đi hết cuộc đời….”
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, cảm giác như lục phủ ngũ tạng không còn ở đúng vị trí của chúng nữa.
“Cô bảo tôi làm thế nào để có thể bình tĩnh được đây?!” cô ta như một con rắn độc đang phun nọc độc ra, ánh mắt lạnh lùng ngờ vực nhìn Lương Nặc: “Anh ấy khi chưa lấy tôi về thì cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng bây giờ thì sao nào? Anh ấy đang đòi lại tất cả, thứ tôi muốn là con người anh ấy, là con tim anh ấy chứ không phải những gì anh ấy đóng kịch giả bộ với tôi! Lương Nặc, cô biết tại sao tôi vẫn chưa cho cô về cõi chết không? Bởi vì….”
Cô ta ghé sát vào tai Lương Nặc, nghiến răng thì thầm với hơi thở nhẹ nhàng phả ra vô cùng ghê sợ: “Bởi vì tôi muốn giày vò cô, bởi vì tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết, tôi phải để cho tất cả mọi người biết rằng cô – Lương Nặc là một con điếm không hơn không kém….sau đó, tôi sẽ vứt cô một mình ở cái nơi hoang dã nhìn đã thấy đầy mùi chết chóc này,cô sẽ chết từ từ, chết cô đơn ở nơi này!”
Trong đầu Lương Nặc như đang có một con người khác truyền đến cho cô những ngôn ngữ nói rằng cô phải phản kích lại Thẩm Ưu, thế nhưng cô cũng biết rõ rằng, Thẩm Ưu như một người điên thế này, nếu cô ta gặp phải một sự kích động nào nữa thì người gặp tai ương tuyệt đối sẽ là chính bản thân cô, đặc biệt còn có….
Trong bụng cô còn có đứa trẻ.
Không được để đứa trẻ gặp phải nguy hiểm.
“Cô. Cô muốn thế nào?”
Thẩm Ưu đột nhiên thả tay ra khỏi đầu cô, rút một điếu thuốc châm lửa, hít vào một hơi rồi đem khói ngậm đầy mồm thổi vào mặt Lương Nặc: “Tôi đã tìm tới đây vài tên ăn mày, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng để phụ vụ cô – một người tôn kính nhất thành phố Hải Thành này – Bắc Minh thiếu phu nhân.”
“Cô….” bàn tay Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi, cô cắn chặt môi nhìn Thẩm Ưu, cô ta lại cười lớn: “Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, chỉ làm cho tôi muốn khoét đôi mắt long lanh đó ra khỏi mặt cô thôi!”
Nói xong, cô ta lại dang tay giáng cho Lương Nặc một cái tát nữa rồi rời đi.
Lương Nặc biết, thời gian còn lại của cô chỉ có thể là trước khi những tên ăn mày kia đến, nhưng…. cô cũng không biết làm thế nào để thoát ra khỏi đây.
Bắc Minh Dục dựa theo lời nói của Kỷ Sênh để tìm đến Hình Sở Mặc và Lưu Hàn, nhưng Lưu Hàn với khuôn mặt ngỡ ngàng nói với anh, cô ta cả ngày đều ở cùng với bạn của mình.
Vốn dĩ Lưu Hàn đã tìm một đám người muốn đánh Kỷ Sênh nhưng sau cùng khi đoám người đó xuất hiện không hiểu tại sao liền bị một băng đảng khác xử lý,kẻ thì gãy tay, kẻ thì gãy chân, không thì cũng gãy xương sườn, bây giờ cô ta còn đang phải chịu một đống tiền viện phí và thuốc, căn bản không còn tâm trí nào để xen vào chuyện của Lương Nặc và Kỷ Sênh.
Lý Tranh Diễn cho người xác minh lại toàn bộ những lời cô ta nói thì tất cả đều là sự thật.
“Ngoài Lưu Hàn, còn có ai?” Đợi mãi nhưng không có cuộc điện thoại nào được gọi đến, rõ ràng không phải là nhằm vào Bắc Minh Dục, vậy thì…kẻ đó đúng là nhằm vào Lương Nặc?
Cô đã đắc tội với ai?
“Tôi đã cho người tìm đến tất cả những kẻ hôm nay có nhận nhiệm vụ nhưng đều không phải bọn họ làm.”
“Nếu vậy thì là người từ nơi khác làm? Hoặc là….vệ sĩ của chính chúng ta?!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục thật đáng sợ, bất kể ai nhìn vào cũng thấy ớn lạnh, đồng tử sâu hoắm, đỏ ngầu tức giận, rồi đột nhiên quay ra nhìn Lý Tranh Diễn: “Cậu từng nói lúc ở Hán Thành hai người còn gặp Thẩm Ưu?”
“Đúng rồi, Thẩm Ưu!” Ánh mắt Lý Tranh Diễn sáng lên.
Kỷ Sênh khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô vẫn còn cảm thấy một cơn đau ê ẩm phía sau gáy.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại thông báo cho Bắc Minh Dục: “Anh mau mau điều tra Lưu Hàn xem bây giờ cô ta ở đâu, cô ta chính là bạn gái cũ của Hình Sở Mặc, Tôi nghi ngờ bọn họ vốn dĩ muốn bắt cóc tôi nhưng cuối cùng lại nhầm người! ”
“Cô nói cái gì?”
Những thiện cảm của Bắc Minh Dục đối với Kỷ Sênh bỗng nhiên tan biến hết, anh nghiến chặt hàm răng.
Kỷ Sênh hắt xì một cái rồi cắn cắn môi, nói thành thật: “Lưu Hàn tưởng rằng vì tôi mà dẫn tới việc cô ta và Hình Sở Mặc phải chia tay, gần đây liên tục tìm tôi gây sự…. đúng hôm nay Lương Nặc lại ở cùng tôi, cho nên….”
Tít tít.
Điện thoại đột nhiên kêu lên tiếng tít tít, Kỷ Sênh nheo mày tắt máy đi, cô lại gọi điện cho thư ký Tôn để hỏi xem bây giờ Bắc Minh Dục đang ở đâu, rồi cô ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam.
*
Khi Lương Nặc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế sắt cứng, toàn thân cùng với hai chân bị buộc chặt vào chiếc ghế bằng một sợi dây thừng to tướng, cô cố gắng cựa quậy nhưng chỉ càng làm cho những sần sùi trên sợi dây cọ sát vào da thịt làm đau nhức toàn cơ thể.
Nheo nheo mắt, một lúc sau cô mới thích ứng được với ánh sáng xung quanh.
Liếc mắt nhìn xung quanh những máy móc cũ kĩ bị bỏ lâu ngày, cô nhận thức được rằng mình đã bị bắt cóc, còn bị nhốt trong một kho thiết bị của một nhà máy bỏ hoang, không thể cựa quậy được.
Ai đã bắt cóc cô?
Lưu Hàn bắt cóc cô ư?
Hay là…..
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót đập xuống nền bên tông tạo ra thứ tiếng kêu vang khắp cái kho, nghe âm thanh phát ra thì tiếng bước chân càng ngày càng nhanh, âm thanh từ khắp mọi phía truyền tới tai Lương Nặc, cô nắm chặt tay lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của người phụ nữ đó.
Cánh cửa gỗ mục nát bị người phía ngoài đẩy vào, Lương Nặc quay đầu ra nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng.
“Quả nhiên là cô!” Lương Nặc nhìn Thẩm Ưu có chút bất lực: “Cô không phải là đã kết hôn với Đổng Hàn Thanh rồi à? Tại sao vẫn còn muốn ….bắt cóc tôi?”
Thẩm Ưu nhìn Lương Nặc với ánh mắt căm thù, nói với giọng căm ghét: “Cô đừng có mà giả vờ cái bộ dạng quyến rũ, đáng thương như vậy nữa, tôi không phải là Bắc Minh Dục cũng chẳng phải Đổng Hàn Thanh, cái nét mặt đó chỉ làm tôi thấy ghê tởm hơn mà thôi! ”
Nói tới Bắc Minh Dục, Lương Nặc lấy lại bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi đã là Bắc Minh thái thái, tôi sẽ chẳng làm gì ảnh hưởng gì tới hôn nhân của cô và Đổng Hàn Thanh, lần trước ở buổi bán đấu giá…đúng là tôi và Lý thiếu gia có chút không đúng, nhưng nếu không phải vì cô cố ý đẩy giá sản phẩm lên cao thì Lý thiếu gia cũng không tới mức làm cô bẽ mặt thế.
“Câm mồm! Bốp!”
Cô ta như lên cơn điên, vung tay tát Lương Nặc làm cho khuôn mặt cô nghiêng hẳn sang một bên, vết tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng của Lương Nặc, cô ta cười: “Không biết khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông”? cô nói xem, nếu như tôi hủy hoại nó, Hàn Thanh có còn mê muội vì nó nữa không?
Tim Lương Nặc như đang nhảy lên gần cổ họng.
“Đợi đã, cô nghe tôi nói….Đổng Hàn Thanh, thực ra anh ta không hề thích tôi, anh ta chỉ là cảm thấy tôi giống với người yêu cũa của anh ta, vì chúng tôi đều biết thiết kế trang sức, thật đấy! Hơn nữa tôi và Bắc Minh Dục kết hôn rồi, tôi muốn người tôi yêu duy nhất chỉ có một người là Bắc Minh Dục, Thẩm tiểu thư, cô thả tôi ra đi, sự việc này tôi sẽ coi như không xảy ra, Đổng Hàn Thanh là chồng cô, lẽ nào cô còn muốn đợi sự việc này sau khi bị bại lộ anh ta sẽ phải tồn tại với danh nghĩa là chồng của một tội phạm bắt cóc người khác?”
Thẩm Ưu lườm cô uất ức, tiến lại gần túm lấy một nắm tóc của cô kéo ngược ra phía sau: “Cô đúng là ngây thơ tới mức đáng yêu ấy, nếu tôi đã dám làm thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, chỉ cần ai cũng không thể điều tra ra là tôi, cô tưởng việc tôi bắt cóc cô sẽ bị lộ ra à?”
“Cô….”
“Cô tưởng chỉ cần cô yêu Bắc Minh Dục thì có thể ngăn cản được tình cảm của Hàn Thanh dành cho cô à? Cô có biết không, đêm tân hôn, anh ấy đến đụng vào tôi cũng không thèm mà ôm chăn ra ngủ ở sô pha. Sáng ngày hôn sau khi người mẹ chồng bảo thủ của tôi nhìn lên tấm ga giường không có một chút màu đỏ nào được để lại, bà ta đã dùng ánh mắt gì để nhìn tôi cô có biết không? Tất cả những điều này đều là nhờ vào cô đấy đồ rẻ tiền. Lẽ ra trước khi tôi và Hàn Thanh kết hôn tôi phải xử lý cô rồi, như vậy bây giờ căn bản sẽ không rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này.”
Lương Nặc bị cô ta dứt mạnh tóc về đằng sau, đau nhức nhối, cô cảm giác như tóc và da đầu cô sắp rơi xuống đất vậy.
“Cô bình tĩnh một chút, người bạn gái mà Đổng Hàn Thanh yêu say đắm trước đây mới rời bỏ anh ta, anh ta nhất thời không có cách nào để đón nhận một tình cảm mới..điều đó cũng rất bình thường…..Thẩm tiểu thư, cô nên nói chuyện nhiều hơn với Đổng Hàn Thanh, như vậy hai người mới có thể cùng nhau đi hết cuộc đời….”
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, cảm giác như lục phủ ngũ tạng không còn ở đúng vị trí của chúng nữa.
“Cô bảo tôi làm thế nào để có thể bình tĩnh được đây?!” cô ta như một con rắn độc đang phun nọc độc ra, ánh mắt lạnh lùng ngờ vực nhìn Lương Nặc: “Anh ấy khi chưa lấy tôi về thì cho tôi mọi thứ tôi muốn, nhưng bây giờ thì sao nào? Anh ấy đang đòi lại tất cả, thứ tôi muốn là con người anh ấy, là con tim anh ấy chứ không phải những gì anh ấy đóng kịch giả bộ với tôi! Lương Nặc, cô biết tại sao tôi vẫn chưa cho cô về cõi chết không? Bởi vì….”
Cô ta ghé sát vào tai Lương Nặc, nghiến răng thì thầm với hơi thở nhẹ nhàng phả ra vô cùng ghê sợ: “Bởi vì tôi muốn giày vò cô, bởi vì tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết, tôi phải để cho tất cả mọi người biết rằng cô – Lương Nặc là một con điếm không hơn không kém….sau đó, tôi sẽ vứt cô một mình ở cái nơi hoang dã nhìn đã thấy đầy mùi chết chóc này,cô sẽ chết từ từ, chết cô đơn ở nơi này!”
Trong đầu Lương Nặc như đang có một con người khác truyền đến cho cô những ngôn ngữ nói rằng cô phải phản kích lại Thẩm Ưu, thế nhưng cô cũng biết rõ rằng, Thẩm Ưu như một người điên thế này, nếu cô ta gặp phải một sự kích động nào nữa thì người gặp tai ương tuyệt đối sẽ là chính bản thân cô, đặc biệt còn có….
Trong bụng cô còn có đứa trẻ.
Không được để đứa trẻ gặp phải nguy hiểm.
“Cô. Cô muốn thế nào?”
Thẩm Ưu đột nhiên thả tay ra khỏi đầu cô, rút một điếu thuốc châm lửa, hít vào một hơi rồi đem khói ngậm đầy mồm thổi vào mặt Lương Nặc: “Tôi đã tìm tới đây vài tên ăn mày, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui lòng để phụ vụ cô – một người tôn kính nhất thành phố Hải Thành này – Bắc Minh thiếu phu nhân.”
“Cô….” bàn tay Lương Nặc ướt đẫm mồ hôi, cô cắn chặt môi nhìn Thẩm Ưu, cô ta lại cười lớn: “Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, chỉ làm cho tôi muốn khoét đôi mắt long lanh đó ra khỏi mặt cô thôi!”
Nói xong, cô ta lại dang tay giáng cho Lương Nặc một cái tát nữa rồi rời đi.
Lương Nặc biết, thời gian còn lại của cô chỉ có thể là trước khi những tên ăn mày kia đến, nhưng…. cô cũng không biết làm thế nào để thoát ra khỏi đây.
Bắc Minh Dục dựa theo lời nói của Kỷ Sênh để tìm đến Hình Sở Mặc và Lưu Hàn, nhưng Lưu Hàn với khuôn mặt ngỡ ngàng nói với anh, cô ta cả ngày đều ở cùng với bạn của mình.
Vốn dĩ Lưu Hàn đã tìm một đám người muốn đánh Kỷ Sênh nhưng sau cùng khi đoám người đó xuất hiện không hiểu tại sao liền bị một băng đảng khác xử lý,kẻ thì gãy tay, kẻ thì gãy chân, không thì cũng gãy xương sườn, bây giờ cô ta còn đang phải chịu một đống tiền viện phí và thuốc, căn bản không còn tâm trí nào để xen vào chuyện của Lương Nặc và Kỷ Sênh.
Lý Tranh Diễn cho người xác minh lại toàn bộ những lời cô ta nói thì tất cả đều là sự thật.
“Ngoài Lưu Hàn, còn có ai?” Đợi mãi nhưng không có cuộc điện thoại nào được gọi đến, rõ ràng không phải là nhằm vào Bắc Minh Dục, vậy thì…kẻ đó đúng là nhằm vào Lương Nặc?
Cô đã đắc tội với ai?
“Tôi đã cho người tìm đến tất cả những kẻ hôm nay có nhận nhiệm vụ nhưng đều không phải bọn họ làm.”
“Nếu vậy thì là người từ nơi khác làm? Hoặc là….vệ sĩ của chính chúng ta?!”
Ánh mắt Bắc Minh Dục thật đáng sợ, bất kể ai nhìn vào cũng thấy ớn lạnh, đồng tử sâu hoắm, đỏ ngầu tức giận, rồi đột nhiên quay ra nhìn Lý Tranh Diễn: “Cậu từng nói lúc ở Hán Thành hai người còn gặp Thẩm Ưu?”
“Đúng rồi, Thẩm Ưu!” Ánh mắt Lý Tranh Diễn sáng lên.