Khi Lương Nặc nhận được tin Bắc Minh Dục báo rằng Kỷ Sênh đang ngồi trên tầng thượng của tòa nhà công ty Kỷ gia, trời vẫn chưa tối hẳn, cô chẳng quan tâm được thêm gì nữa mà bắt xe tới thẳng đó.
“Kỷ Sênh, cậu đang làm gì đấy!” Lương Nặc đứng bên dưới nhìn lên trên hét lớn.
Kỷ Sênh không nói gì, ngồi lơ lửng trên đó vung vẩy hai chân ngoài không trung, người ở bên dưới tòa nhà cang lúc càng đông, dần dần cả Bách Tố Mẫn và Lý Dung cũng tới rồi.
Bà ta cũng đứng trên tầng thượng tòa nhà, trong ánh mắt nhìn không rõ bà ta đang nghĩ gì.
Lý Dung thì ở chỗ đông người liền hạ giọng nói: “Kỷ Sênh, dù gì ta cũng là cha dượng con, có gì thì chúng ta từ từ nói, con xuống đi hãy!”
Bên cạnh tay Kỷ Sênh còn có một lon bia, cô đột nhiên cầm lon bia lên, nói với Lý Dung: “Lý lão gia, Lý thái thái, tôi là nỗi xấu hổ của các người, sau này, các người không cần phí sức để nghĩ cách đuổi tôi đi nữa.”
Lý Dung giả vờ quan tâm: “Tiểu Sênh, con đừng thế này nữa, chúng ta đều rất yêu con.”
Con tim Lương Nặc gần như bị đẩy lên tận cổ họng.
Vượt qua đám đông, cô đi thang máy lên tận tầng thượng.
Cô đứng ở một vị trí cách Kỷ Sênh không xa, không dám tiến lại gần hơn: “Kỷ Sênh, cậu mới có 22 tuổi, đừng làm những chuyện ngốc nghếch….chúng ta đã nói với nhau là sẽ cố gắng sống thật tốt mà, cậu quên hết rồi à?”
Kỷ Sênh thút thít.
“Xin lỗi Nặc Nặc, từ trước tới giờ Bắc Minh Dục vẫn là người đàn ông của cậu, tớ cũng chưa từng yêu anh ta!”
Lương Nặc giậm chân: “Cậu đang nói cái gì đấy? tớ không trách cậu những chuyện đó đâu, tớ cũng không quan tâm, cậu đừng thế này, cậu mau xuống đi…..”
Kỷ Sênh bật lon bia ra uống ừng ực hai ngụm.
Gió lạnh thổi đến ào ào, làm tung bay mái tóc cô lên.
“Sự tồn tại của tớ làm cho Lý gia phải xấu hổ, sự lừa dối của tớ đã hại chết con gái tớ, sự lần lữa của tớ làm cho Lý Tranh Diễn và Bắc Minh Dục thành kẻ thù của nhau, Nặc Nặc, tất cả đều do tớ mà ra….cuối cùng, tớ không muốn làm kẻ thứ ba.”
Cô muốn được đoàn tụ cùng với con gái.
Cô muốn chuộc lỗi cho sự mù mắt của mình.
Cô muốn Lý Tranh Diễn không phải dao động, có vợ có con rồi thì hãy đối xử tốt với bọn họ.
Lương Nặc bị bộ dạng này của Kỷ Sênh dọa cho sợ hãi, cô cuống lên giục Bắc Minh Dục hãy mau gọi Lý Tranh Diễn tới.
“Đang trên đường rồi, sẽ tới ngay thôi!”
Bắc Minh Dục cũng âm thầm sợ hãi, anh không ngờ được rằng, Kỷ Sênh lại không thể sống cuộc đời không có tình yêu, có điều anh không dám xuất hiện trước mặt phóng viên nhà báo, anh chỉ thu mình trong đám đông không lộ diện.
“Nhường đường..nhường đường, Lý thiếu gia đến rồi….”
Trong đám đông không biết ai kêu lên như vậy, mấy tên vệ sĩ đi trước mở đường, Lý Tranh Diễn như phát điên chạy thẳng lên tầng thượng.
Trước ngực anh ta còn quấn băng gạc dày, sắc mặt cũng trắng bệch đáng sợ.
“Tiểu Sênh, sự việc không như em nghĩ đâu, mau xuống đi.”
Kỷ Sênh nhìn thấy Lý Tranh Diễn tới rồi, nước mắt rơi xuống càng mau hơn: “Nhát dao đó vốn dĩ không nên đâm anh, có điều coi như là đền tội cho Khả Khả.”
Nói rồi cô lại cầm lon bia lên.
“Cốc thứ nhất, chúc lang quân vạn tuổi!”
“Cốc thứ hai, tạm biệt cuộc đời này, tấm lòng của người cũng như tấm lòng tôi.”
“Cốc thứ ba, nguyện kiếp sau có thể quay đầu, tình sâu nghĩa nặng tới khi đầu bạc.”
Kính ba cốc xong, Kỷ Sênh đặt phịch lon bia xuống, đứng lên định nhảy xuống, Lý Tranh Diễn hốt hoảng: “Khả Khả vẫn chưa chết, anh chỉ lừa em thôi….”
Một chân của Kỷ Sênh đã giơ ra ngoài rồi, nghe thấy câu nói này, cô quay đầu lại nhìn: “Chính mắt tôi nhìn thấy rồi, Lý Tranh Diễn, anh đừng có lừa tôi nữa!”
“Không!” Lý Tranh Diễn rút điện thoại ra gọi điện cho trợ lý, nói: “Mau đánh thức tiểu thư dậy để cho nó khóc đi!”
Kỷ Sênh nhìn chằm chằm, mắt cô ọng nước.
“Oe oe…..”
Tiếng khóc của đứa bé yếu ớt và vô tội vang lên khắp tầng thượng, Kỷ Sênh như không tin vào tai mình, cô lắng nghe tiếng khóc: “Anh….sao lại thế này? Anh cũng đang lừa tôi thôi đúng không?”
“Anh do phẫn nộ vì bị em lừa đã bỏ đi đứa con, lại hận em đã cướp đi quyền làm cha của anh, báo thù việc em muốn giấu anh cả đời về sự tồn tại của Khả Khả….Khả Khả là con gái anh, anh đã chờ mong nó bao nhiêu năm nay, sao lại có thể nhẫn tâm hại chết con chứ?” hiếm khi mới thấy tiếng nói của Lý Tranh Diễn run lên như thế: “Ở đó nguy hiểm lắm, em mau lại đây anh sẽ nói cho em tất cả có được không?”
“Thế nhưng, anh đã kết hôn rồi, có vợ có con rồi, Lý Tranh Diễn, anh có thể trả lại Khả Khả cho tôi sau đó tha cho tôi đi không?”
Lúc này tâm trạng của Kỷ Sênh vô cùng hỗn loạn.
Cô cứ tưởng Khả Khả không còn nữa, vậy thì cô có thể liều mạng chẳng cần gì nữa!
Chết đi là hết.
Nhưng nếu bây giờ Khả Khả vẫn còn sống, vậy thì cục diện mà cô đang rơi vào còn khó giải quyết hơn.
Lẽ nào để cho Khả Khả cả đời phải chịu tai tiếng là con ngoài dã thú à, lại còn bị người đời mắng nhiếc – đó là kết quả của việc loạn luân mà cô và Lý Tranh Diễn gây ra.
“Anh vẫn chưa kết hôn!” Lý Tranh Diễn thử tiến lên phía trước: “Đặng Diểu Diểu không phải là vợ anh, giấy đăng kí kết hôn cũng là giả, anh vẫn luôn đợi em, đợi em hồi tâm chuyển ý.”
Toàn thân Kỷ Sênh cứng đờ ra, đôi môi cô run lên: “Vậy…vậy còn Hảo Hảo?”
“Hảo Hảo….” Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc rồi không biết trả lời thế nào, nói: “Hảo Hảo khi sinh ra nặng chưa tới hai cân, ở trong lồng kính gần một tháng mới sống được, em tính thời gian thử xem, tính từ khi em rời đi tới lúc nó được sinh ra cũng chỉ cách nhau có sáu bảy tháng, Tiểu Sênh, đó cũng không phải là con anh, nghe lời anh, xuống đây trước đã được không…..”
Trong giây phút đó hơi thở Lương Nặc như ngừng lại, đến cả Lý Dung và Bách Tố Mẫn cũng ngạc nhiên cảm thấy bản thân đã bị lừa.
Hảo Hảo….không phải con của Lý Tranh Diễn.
Giây phút đó Kỷ Sênh như hiểu ra điều gì đó: “Anh đã cướp đi đứa con của Nặc Nặc?”
Tinh thần Lý Tranh Diễn lúc này rất phức tạp: “Do sự tồn tại của Minh Dục mới làm cho em nhẫn tâm bỏ đi đứa con của chúng ta, hơn nữa lúc đó đúng là có người muốn cướp Hảo Hảo đi, vì vậy anh mới làm thế!”
“Lý Tranh Diễn!” Lương Nặc cảm giác như đột nhiên cả thế giới như sụp xuống, rồi lại bỗng chốc như sáng bừng lên: “Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? tôi dùng hết sức mình để giữ lấy đứa con, sao anh nói cướp đi là cướp đi như vậy? lẽ nào anh không biết, đó là mạng sống của tôi à?”
Mãi mãi cô cũng không quên được giây phút khi ở trong bệnh viện được thông báo là cái thai đã chết.
Lúc đó cô hận không thể đi chết ngay lập tức.
Sự tuyệt vọng đó đau đớn hơn tất cả nỗi khổ trên thế giới này.
“Tiểu Sênh, em đã biết mọi chuyện rồi, bây giờ còn muốn nhảy xuống không?” Lý Tranh Diễn không quan tâm tới sự trách mắng của Lương Nặc, lại nói: “Nếu em thực sự nhảy xuống anh sẽ cưới Đặng Diểu Diểu thật đấy, đem Hảo Hảo trả lại cho Minh Dục, đem Khả Khả cho cô ta nuôi để cô ta hàng ngày giày vò Khả Khả, làm cho mẹ con em mãi mãi phân khai!”
“Lý Tranh Diễn, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi….”
“Anh đếm tới ba, em có xuống hay không hả?”
Lý Tranh Diễn từng bước tiến lại gần, Kỷ Sênh hỏi: “Tôi muốn nhìn thấy Khả Khả, chắc chắn rằng con tôi vẫn còn sống chứ không phải anh đang lừa tôi.”
“Được!”
Lý Tranh Diễn đúng là đã cho người đi bế Hảo Hảo tới, đồng thời lại từng bước tiến gần tới Kỷ Sênh, vừa nói chuyện để làm phân tán sự chú ý của cô, vừa tìm người để kéo cô xuống.
Trong mắt Lý Dung lóe lên sự độc ác: “Tiểu Sênh cẩn thận.”
Kỷ Sênh nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu ra nhìn.
Những người đứng ở góc tường đang len lỏi tiến lại gần cô, cô vốn dĩ muốn bọn họ lùi lại, ai mà biết được do đứng đã lâu mà hai chân tê dại cả đi, bị trượt chân, cả người cô ngã xuống.
“Không…….”
Lý Tranh Diễn chạy lên phía trước như bay, cơ thể Kỷ Sênh hoàn toàn không còn bám trụ vào bất cứ thứ gì nữa, cô rơi xuống lầu với tốc độ càng ngày càng nhanh, nhìn bầy trời đã tối đen như mực, cô lặng lẽ nhắm mắt lại.
Không trách cứ bất kì một ai, là cô không có phúc phần.
Bụp!