Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

1001 Đêm Tân Hôn

Chương 91: Đùng đùng nổi giận

Tác giả: Thiên Nam Hy
Chọn tập

Mỗi bức ảnh đều nhìn có vẻ rất gần, đến cả góc độ đều vô cùng dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhìn vào ảnh, ai cũng sẽ bảo hai người trong ảnh là một cặp nam nữ yêu nhau nồng thắm, ánh mắt hai người đều mang sự yêu thương.

“Không phải! Không phải như anh nhìn thấy đâu….” Lương Nặc hốt hoảng giải thích: “Tôi thật sự chỉ là tình cờ gặp anh ta, ở quá cà phê lúc đó cũng chỉ là đang thảo luận về bản thiết kế, những hình ảnh trong xe….tối hôm đó trên đầu tôi có côn trùng, anh ta chỉ là giúp tôi bỏ nó đi mà thôi….tất cả không phải như anh nghĩ đâu.”

“Cô là người phụ nữ đã có chồng, lại còn để một người đàn ông lạ giúp cô bắt côn trùng? Ha ha….cô thử giúp tôi bắt một côn côn trùng trên người xem nào, để xem xem có thể xuất hiện cái cảnh nồng nhiệt như thế này không?”

Bắc Minh Dục đột nhiên đứng lên, nhìn những bức ảnh cô đang nắm chặt trong tay, cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn bực.

Lương Nặc trước sau vẫn chỉ cúi đầu cắn chặt môi, rồi đột nhiên nhớ lại cái tối mà cô về tới căn biệt thự, Bắc Minh Dục có những phản ứng vô cùng kỳ lạ, hóa ra, lúc đó anh ta đã nhìn thấy rồi, chỉ là anh ta lờ mờ chưa chắc chắn nên vẫn cố nhẫn nhịn.

Lương Nặc bỏ những bức ảnh trong tay ra, cô nói: “Anh đã cho bao nhiêu người đi theo dõi tôi? Anh chắc chắn rằng những bức ảnh họ nộp cho anh đều là thật không?”

“Theo dõi cô?” Bắc Minh Dục cười hắt ra: “Cô có phải đang đánh giá bản thân mình cao quá không vậy? Những bức ảnh này tất cả đều là có người cố ý gửi đến phòng làm việc của tôi đấy!”

Lương Nặc nghĩ không ra ai mà vô công rồi nghề, rảnh rỗi muốn xen vào chuyện của người khác thế không biết, đã chụp ảnh là còn gửi cho Bắc Minh Dục.

Trước đây còn có Lương Vân, cô ta vì Châu Thụy mà hãm hại cô, nhưng bây giờ Lương Vân không ở đây nữa, vậy thì là ai chứ?

“Lần cuối cùng tôi nói với anh, tôi đã gả cho anh thì là người của anh rồi, tôi chưa bao giờ có ý định đứng núi này trông núi nọ, tôi càng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ cùng anh Đổng phát triển tình cảm tới mức yêu đương, anh ấy chỉ là một người bạn như bao người bạn khác của tôi, là một khách hàng đơn thuần.”

“Khách hàng mà cô có thể đưa anh ta về cửa nhà tôi rồi hôn nhau như thế? Khách hàng mà cô và anh ta lại ngồi trong quán cà phê ân ân ái ái như thế? Lại còn liếc mắt đưa tình? Vậy thì sự tồn tại của người chồng như tôi trong con mắt cô chỉ là hơn bạn bè một chút thôi đúng không?”

Lương Nặc bị anh nói làm cho mặt mũi đỏ tía tai lên, đột nhiên tức giận, trừng trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc anh cứ dùng sự hoài nghi của anh để làm loạn tới bao giờ hả? Hôn nhân giữa hai chúng ta vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch, từ trước tới nay anh chưa bao giờ thích tôi cả, chỉ vì đạo trưởng Lý nói tôi là người phu nữ thiên mệnh của anh nên anh mới để tôi bên cạnh anh đúng không….?”

“Bộp…bộp…bộp”

Bắc Minh Dục cười như không cười vỗ hai tay vào nhau, âm thanh lanh lảnh lan truyền ra khắp căn phòng, khẽ nhếch mép cười nhưng với lòng đầy thù hận, lại cả thêm ánh mắt lạnh lùng đó nữa, tất cả làm cho người đứng trước mặt anh sợ run lên cầm cập.

“Nói hay lắm! Hiểu được thân phận của bản thân như thế thì nên an phận, cả ngày cứ để cô chạy loang quăng tìm đàn ông không bằng để cô học hỏi làm sao ở bên cạnh tôi để phục vụ hầu hạ tôi….”

Lương Nặc lộ rõ vẻ sợ hãi trên gương mặt, nhìn anh từng bước từng bước tiến lại gần cô, cô cũng lùi mình dần về phía sau.

“Anh…anh muốn làm gì hả?”

“Cô là vợ tôi, cô nói xem tôi muốn làm gì?”

“Thiếu gia!!” tiếng vú Hà từ ngoài cửa truyền vào, có chút lo lắng: “Cậu với thiếu phu nhân có chuyện gì vậy? có gì thì bình tĩnh nói chuyện, mở cửa ra hãy….để tôi vào trong, nếu thiếu phu nhân thực sự phạm lỗi thì phu nhân nhất định cũng sẽ không bỏ qua đâu….bây giờ thiếu phu nhân còn đang mang trong mình đứa bé, thiếu gia, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”

Đứa bé….

Lương Nặc như được thức tỉnh khi nghe thấy hai từ đứa bé, cô lập tức chạy ra phía cửa, vừa chạy vừa hét lớn: “Vú Hà, cứu cháu…cứu đứa con của….aaaa….”

Bắc Minh Dục cũng đột nhiên chạy lên phía trước nhưng là để nắm lấy cổ tay cô, sau đó anh lôi cô trở lại, vứt lên giường, Lương Nặc cố gắng để thoát ra, Bắc Minh Dục lật ngửa người cô lên, hai chân kẹp lấy hay chân cô, rồi bắt đầu cởi quần áo cô ra.

Chiếc áo sơ mi mỏng nhanh chóng rời khỏi cơ thể cô, những hành động dùng sức lực của Bắc Minh Dục vừa lỗ mãng vừa đáng sợ, anh ta lấy chiếc áo buộc hai tay Lương Nặc lại.

Lương Nặc trong cơn hoảng loạn, giơ chân lên cố đạp vào anh: “Đừng có đối xử với tôi thế này, con của tôi…con của tôi…nó không chịu nổi đâu.”

“So với việc để nó được sinh ra rồi bị người ta chửi vào mặt là mẹ nó cắm sừng bố nó thì tôi thà đem nó trở về đúng nơi nó nên thuộc về còn hơn.” Bắc Minh Dục bị cơn ghen cùng với sự tức giận làm cho mê muội đi rồi, làm cho ăn nói hồ đồ.

Hai mắt Lương Nặc đỏ hoe, cô liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra, phần dưới cơ thể truyền đến một cơn đau không chịu nổi….

Bắc Minh Dục sống chết đè cô xuống, lặp đi lặp lại những hành động thô lỗ, mãi cho tới khi cả hai mồ hôi đều ướt đẫm cả người, hơi thở như không còn sức lực nữa mới thôi, mục đích chính của anh là làm cho cô không còn dám ngả vào lòng người đàn ông khác nữa.

Không biết bao lâu rồi, chỉ cho tới khi bên ngoài cửa vang lên tiếng nói lo lắng liên tiếp của vú Hà thì Bắc Minh Dục mới tỉnh lại sau cơn điên dại, anh ho vài cái rất khó khăn rồi mới cử động được bình thường.

Anh từ trên giường lò mò bò dậy, hai mắt thất thần của Lương Nặc nhìn ngược lên phía đầu chỗ cái bàn đang để lọ hoa, nhưng cô tự cô thì không biết mình đang nhìn cái gì.

“Xin lỗi….” Cô đột nhiên lên tiếng.

Hai tay Bắc Minh Dục đang cầm quần áo mặc vào người bỗng nhiên dừng lại, quay ra nhìn cô – nhìn những vết tích anh để lại trên người cô, hai mắt sưng vù như quả hạnh đào, lúc đó những phẫn nộ trong lòng anh tự nhiên tan biến, hơn thế còn có chút hối hận.

Hình như… hành động của anh lỗ mãng quá thì phải.

Lúc này, cô cố gắng nhấc đầu mình lên, hai mắt u sầu nhìn anh: “Là lỗi của tôi, sau này, tôi sẽ không làm gì để anh tức giận nữa, ngoài công việc tôi sẽ không qua lại với người họ Đổng kia nữa…chỉ phiền anh có thể gọi giúp tôi bác sỹ không?”

“Vẫn còn muốn thiết kế cho tên họ Đổng đó à? Có điều đáng tiếc là tôi sắp không có thời gian để quan tâm việc của cô nữa rồi.” Anh ta lạnh lùng nói với cô.

Xong rồi quay ra mặc quần áo, không chút suy nghĩ đi thẳng ra cửa, bước từng bước dài nhanh chóng, nhìn như đang muốn chạy trốn điều gì đó, khi anh mở cửa ra cũng là lúc vú Hà đang chuẩn bị để xông vào.

Bắc Minh Dục nhanh chóng đóng cửa lại, trong tiềm thức anh thấy Lương Nặc cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô….bản thân anh cũng không muốn bị vú Hà biết được anh đã đối xử với cô thế nào….

Vú Hà nhăn nhúm mặt mày lại: “Thiếu gia, thiếu phu nhân đang mang thai, sao cậu lại có thể đối xử với thiếu phu nhân vậy chứ, nhanh mở cửa ra, bác sỹ đã tới rồi…..”

“Không cần thiết.” Bắc Minh Dục nhìn bác sỹ với ánh mắt lạnh lùng: “Sức khỏe cô ấy bay giờ rất tốt, điều cần thiết duy nhất bây giờ là ngủ, ai cũng không được phép vào trong!”

“Thiếu gia…..”

“Bác sỹ là người rõ nhất cái thai cô ấy đang mang có ổn định hay không, vú Hà, vú không cần lo lắng.”

Vị bác sỹ sợ hãi toát mồ hôi, lắp bắp nói: “cái thai của..thiếu phu nhân thực sự rất…ổn…định.”

“Có điều….”

“Đó cũng là con của tôi, lẽ nào tôi cố ý để nó không còn nữa làm cho Cô tôi thêm đau lòng à?”

“Cái này…”

“Vú Hà, tôi không thích chút nào có người chống lại mệnh lệnh của tôi.” Giọng điệu của Bắc Minh Dục càng ngày càng lạnh lùng đáng sợ, vú Hà đang nghĩ sao Bắc Minh phu nhân không sớm không muộn đi ra ngoài mà lại đúng lúc này.

Không có mặt phu nhân ở đây, bà ta không có cách nào có thể phản kháng lại Bắc Minh Dục, chỉ có thể cúi đầu: “Vâng.”

Sau khi Bắc Minh Dục hạ lênh, anh cảm thấy không gì có thể làm anh buồn bực khó chịu hơn thế, liền đi thẳng tới công ty.

Khi Lý Tranh DIễn tới tập đoàn, phát hiện ra toàn bộ công ty đang được bao phủ bởi một bầu không khí vô cùng kỳ lạ, ai nhìn vào cũng thấy đáng sợ.

“Nghe nói gì chưa? Hình như người ở phòng tài vụ tháng này bị trừ toàn bộ tiền thưởng rồi đấy!”

“Không phải vậy chứ? chỉ là sai một con số nhỏ trong tập tài liệu đó thôi mà, cũng không làm cho công ty bị tổn thất gì.”

“Trời…cậu thì hiểu gì chứ, hôm nay thiếu gia như uống nhầm thuốc ấy, cái bộ dạng tức giận chưa thấy bao giờ. Đến người đúng đầu của bộ phận thị trường còn đang ở trong văn phòng thiếu gia nghe giáo huấn kia kìa, có mà ma quỷ mới biết khi nào thiếu gia mới hạ hỏa….”

“Người đứng đầu phòng tài vụ lúc bước ra từ văn phòng thiếu gia nhìn cũng như chuẩn bị đi ăn thịt người ấy, hóa ra, thiếu gia đáng sợ tới mức ấy…”

Mấy người nhân viên nói chuyện với nhau, đúng lúc đó Lý Tranh Diễn nghe được, anh ta thở dài một tiếng, rồi từ từ bước về phía thang máy, khẽ cười chào hỏi với người thư ký, tự kết luận lại rằng: “Ông chủ tâm trạng không tốt thì người chịu tai ương chính là nhân viên.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky